Lưu Lão Thực vẫn còn cảm thán, thì nhìn thấy một con vật nhỏ "vèo" một cái vụt qua trước mắt ông ta, sau đó giống như một viên đạn nhỏ chui vào trong lòng Vương Dụ Tuần. Tốc độ đó nhanh đến mức khiến ông ta chớp mắt vài lần, tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Ông ta nhìn về phía tri phủ đại nhân, đó là cái gì vậy? Sao lại là một con vật nhỏ còn mặc một chiếc áo khoác vải bông tinh xảo nữa chứ?
Vương Dụ Tuần vui mừng ôm lấy Tiểu Thiểm, còn giơ tay phải lên sờ cái đầu nhỏ với bộ lông xù của Tiểu Thiểm. Đối với người có chứng ưa sạch sẽ nghiêm trọng mà nói thì đây tuyệt đối là lần đầu tiên.
Hắn chỉ biết muội muội bảo bối của hắn sẽ tới đây để tìm hắn, còn sẽ nghĩ cách để giúp hắn thoát nguy nữa.
Lần này Tiểu Thiểm đã tới rồi, vậy muội muội của hắn còn ở xa không?
Tiểu Thiểm "chít chít chít chít" dùng chân trước để chỉ sau lưng mình. Vương Dụ Tuần lập tức hiểu ý của nó, lấy ra một miếng vải trắng từ trong chiếc áo khoác vải bông sau lưng nó.
Hắn mở ra xem, là một bức thư với nét chữ đẹp của Vương Tự Bảo.
Sở dĩ Vương Tự Bảo lựa chọn dùng vải trắng là vì đề phòng việc giấy sẽ bị Tiểu Thiểm làm rách khi chạy nhanh, cũng để phòng bị tuyết, nước làm mờ nét chữ, hơn nữa Tiểu Thiểm cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Vương Dụ Tuần đọc từng chữ, từng chữ trong bức thư đầu tiên mà Vương Tự Bảo viết cho hắn với tâm trạng tương đối vui mừng.
"Ca ca thối, ca ca xấu hại bọn muội lo lắng không thôi, lần này huynh đắc ý rồi, đúng không?
Lần này là bởi vì huynh suy nghĩ không chu toàn nên mới dẫn tới việc hoàn toàn bị cô lập. Huynh thân là tri phủ thì phải nghĩ cách cứu dân thoát khỏi nước sôi lửa bóng, chứ không phải tự mình xông vào nước sôi lửa bỏng. Huynh nên đi giúp đỡ chứ không phải gây thêm phiền phức như thế.
Huynh nghĩ rằng huynh trổ tài làm anh hùng là được rồi sao?
Sự thật chứng minh, cách này căn bản là không thực hiện được! Chỉ tỏ ra là hữu dũng vô mưu mà thôi!
Bây giờ muội sẽ nói với huynh một vài cách muội muốn thực hiện dưới đây, huynh nhất định phải thuộc làu cho muội…"
Phía dưới, Vương Tự Bảo giải thích ngắn gọn việc phái hộ vệ của nàng và thị vệ hoàng gia đào tuyết phía sau núi để mở đường cho bọn họ. Để cho hắn yên tâm, nàng nói rằng bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ về mặt này, chưa tới một, hai ngày nhất định sẽ cứu được hắn và hộ vệ cùng các thôn dân gặp nạn ra ngoài.
Vương Dụ Tuần đọc xong, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Hắn lại đọc kỹ thư một lần nữa, rồi bọc lại, cẩn thận bỏ vào trong áo.
Không quan tâm tới Lưu Lão Thực nữa, hắn dặn dò Lộng Mặc ở phía ngoài: "Mau tới gọi những thôn dân lực lưỡng trẻ tuổi đi cùng chúng ta tới cửa thôn phía sau để bắt đầu dọn dẹp tuyết đọng."
"Vâng, tiểu nhân đi làm ngay. Đúng rồi đại nhân, Quận chúa tới cứu chúng ta rồi sao?" Đây là chuyện lớn cổ vũ sĩ khí, hắn nhất định phải hỏi cho rõ.
"Đúng, Bảo Muội đang sai người dọn đường ở bên ngoài để cứu chúng ta thoát nguy." Rõ ràng giọng điệu của Vương Dụ Tuần bây giờ dịu dàng hơn rất nhiều.
Điều này càng khiến Lưu Lão Thực hoảng hốt không thôi. Vị tri phủ đại nhân này lại có lúc dịu dàng như vậy sao?
Quận chúa? Lẽ nào là muội muội mà tri phủ đại nhân nói tới. Vậy vị tri phủ đại nhân trước mặt đây có xuất thân như thế nào chứ?
Lưu Lão Thực thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may vị Quận chúa này tới sớm, nếu không thể nào ông ta cũng đắc tội với vị đại nhân này rồi.
Vương Dụ Tuần nói xong, lại nhìn Tiểu Thiểm đang mệt muốn chết nằm trong lòng mình. Hắn cởi chiếc áo khoác đã bị tuyết đọng làm cho ướt nhẹp trên người nó ra rồi tìm một chỗ để phơi nắng. Rồi hắn đặt nó lên chiếc giường có lò sưởi đặc biệt ở đây để nó vừa sưởi ấm vừa nghỉ ngơi.
Mặt khác, Vương Dụ Tuần ngẩng đầu nhìn Lưu Lão Thực đang đứng đực ra đấy, bảo ông ta đi nấu một ít canh gà, thịt gà hoặc trứng gà chín cho Tiểu Thiểm. Vương Dụ Tuần thấy Vương Tự Bảo thích cho Tiểu Thiểm ăn những thứ này. Tiểu Thiểm cũng đặc biệt thích.
Lúc trước, khi Vương Tự Bảo ôm Tiểu Thiểm, hắn cảm thấy nhóc này thật là đáng yêu. Nhưng nếu bảo hắn ôm, sờ, vậy thì miễn đi.
Hắn rất sợ người mình dính phải lông của bất cứ con vật nào.
Cho dù lúc ở thôn sơn, tinh thần sa sút như thế nhưng mà hắn vẫn kiên trì mỗi ngày tắm một lần, mỗi ngày thay một bộ y phục. Cho dù hắn đã rút ngắn thời gian tắm rửa rất nhiều rồi nhưng mà vẫn cứ kiên trì.
Lần này chính là bởi vì nghe thấy tiếng kêu "chít chít chít chít" từ xa của tên nhóc trước mặt, cho nên hắn mới vui mừng như thế.
Các thôn dân gặp nạn vừa nghe nói có người đang mở đường ở bên ngoài để cứu bọn họ, trong chốc lát đã tìm được hy vọng để tiếp tục sinh tồn, ai nấy đều phấn chấn hẳn lên. Họ vơ lấy đủ các thứ dụng cụ rồi vô cùng hăng hái đi ra ngoài để bắt đầu dọn dẹp tuyết đọng cùng với các hộ vệ của Vương Dụ Tuần.
Nhưng do công cụ có hạn nên hiệu quả dọn tuyết của bọn họ không được cao lắm.
Trong thời gian tròn hai ngày hai đêm, đội ngũ dọn tuyết cả trong lẫn ngoài thôn Lâm Giang cuối cùng cũng đã gặp nhau.
Cái cảm giác vui sướng đó thật sự khiến mọi người nhất thời khó có thể dùng lời để hình dung được.
Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng hoan hô, tiếng chúc mừng hòa lẫn vào nhau, vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều người, cho dù có quen biết nhau hay không cũng đều tay nắm tay, xúm lại thành đoàn để cùng chúc mừng nhau.
Cảnh tượng này khiến các thôn dân gặp nạn nhất thời quên đi nỗi đau xót khi nhà cửa bị hủy, mất đi người thân. Bọn họ nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng có thể tiếp tục sống mà reo hò nhảy múa.
Sau khi ăn mừng xong, tiếng cảm vang lên khắp nơi.
Một đám thôn dân dưới sự chỉ đạo của thôn trưởng quỳ bái Vương đại tri phủ Vương Dụ Tuần.
Lúc thôn dân cần nhất, là hắn đã vội vàng chạy tới giúp đỡ mọi người. Lúc bọn họ khó khăn nhất không có chỗ ăn, chỗ ở, là hắn đã quả quyết trưng dụng nhà của Lưu Lão Thực, tránh việc mọi người bị chết cóng hay chết đói. Là hắn đã ổn định được tâm trạng lo lắng bất an của các thôn dân để nhận sự cứu viện sau cùng. Cũng bởi vì có hắn mà tiên nữ như Bảo Quận chúa mới hạ trần xuống thôn Lâm Giang bọn họ.
Bái tạ Vương Dụ Tuần xong, mọi người bái tạ Vương Tự Bảo.
Không có nàng, e là cả cái thôn này đã bị hủy diệt rồi. Công trạng của Vương Tự Bảo rõ ràng đã được truyền tới đây, không cần phải nghĩ, càng không cần phải tìm.
Sau đó vì để cảm tạ Vương Tự Bảo, sau khi được xây dựng lại, thôn Lâm Giang chính thức đổi tên thành thôn Thần Nữ.
Phần lớn sự việc trên thế gian đều như vậy, công lao dành cho đàn ông, thần thoại dành cho phụ nữ.
Sự cứu trợ lần này cũng vậy, công lao dành cho Vương Dụ Tuần, thần thoại dành cho Vương Tự Bảo.
Vương Dụ Tuần vẫn giữ được lý trí và tỉnh táo trong niềm vui. Hắn bảo Lộng Mặc thông báo với các thôn dân nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi thôn. Nếu không mấy trận tuyết lớn tiếp theo hoặc là tuyết lở thì thôn của họ có thể sẽ lại bị cô lập bất cứ lúc nào.
Lần này Lưu Lão Thực coi như cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Ông ta không còn phải lo lương thực cho mùa Đông của nhà mình không đủ ăn nữa rồi.
Vương Dụ Tuần vẫn cảm tạ Lưu Lão Thực trước tiên: "Đa tạ ông đã trượng nghĩa tương trợ trong mấy ngày này. Lát nữa, muội muội ta sẽ bảo người tính tiền chi tiêu trong mấy ngày này của mọi người với ông. Nói muội ấy tính cả lương thực vào cho ông. Ngoài ra, một trăm lượng lần trước ta đưa coi như là phần thưởng."
"Thật sao? Ngoài trả tiền cho tôi ra còn bổ sung lương thực cho tôi nữa sao?" Ông ta chưa bao giờ nghe nói có quan tốt như thế. Ông ta vẫn luôn phân vân có nên trả một trăm lượng bạc mà trước đó Vương Dụ Tuần đưa cho mình hay không.
Vương Dụ Tuần gật đầu rồi bước về phía Vương Tự Bảo và Vương Tông.
"Bảo Muội, Tông ca nhi, hai người tới rồi."
Lúc vừa nhìn thấy Vương Tự Bảo, mắt Vương Dụ Tuần đã ngấn lệ rồi, hắn ngẩng đầu lên, cố kìm nước mắt và cái cảm giác đã mất đi nhưng lại có được.
Sợ sao? Tất nhiên hắn có sợ chứ, hơn nữa còn từng bàng hoàng.
Nhất là ở trong một thôn nhỏ hoàn toàn bị cô lập, xung quanh lại là một nhóm người bi quan thất vọng. Sự tiêu cực của bọn họ dần lan ra và khuếch tán, đồng thời cũng dần ảnh hưởng tới những người xung quanh.
Còn có cái cảm giác vô lực khi không thể nắm được vận mệnh của bản thân, tất cả đều khiến Vương Dụ Tuần sợ hãi và bàng hoàng.
Thì ra hắn cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Cũng may có muội muội Vương Tự Bảo chưa từng theo nề nếp cũ này ứng cứu, nếu không Vương Dụ Tuần vẫn không biết liệu mình có năng lực để dẫn dắt mọi người chống đỡ cho đến khi được cứu viện không nữa.
Tại sao thế gian lại có một cô bé đặc biệt đến thế cơ chứ? Tại sao hắn chỉ có thể giống như một kẻ chỉ biết đứng nhìn, nhìn nàng trưởng thành, mạnh mẽ qua từng ngày chứ?
Vương Dụ Tuần đã từng tự hỏi bản thân không chỉ một lần, nếu như cuộc đời hắn không có muội muội này, hoặc là muội muội này của hắn cũng giống như những tiểu thư khuê các bình thường vậy thì liệu hắn có tùy ý tìm một người rồi thành thân từ lâu rồi không?
Đáp án chắc chắn là có rồi.
Chỉ bởi vì có một cô bé đặc biệt như thế xuất hiện trong cuộc đời hắn nên người khác đều chỉ có thể làm nền cho nàng mà thôi. Cho nên hắn chỉ có thể từ từ mà tìm kiếm một người có thể so sánh được với nàng.
Nhưng có khả năng này sao?
Vương Dụ Tuần là một người có yêu cầu cao về sự hoàn mỹ, hắn biết muội muội nói hắn có bệnh là hoàn toàn chính xác. Quả thực hắn có chứng bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng. Nghiêm trọng tới mức ngay cả chuyện tình cảm cũng không thể chấp nhận một chút tỳ vết nào.
Nguồn : truyendkm.com
Vương Tự Bảo căn bản không hề biết bản thân mình mới chính là nguyên nhân quan trọng nhất dẫn tới việc Vương Dụ Tuần trở thành người đàn ông quá lứa lỡ thì.
Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Dụ Tuần tươi tắn, nước mắt nàng đã tuôn ra rồi. Nàng thành công rồi, cuối cùng nàng cũng đã biến việc không thể thành có thể rồi.
Không ai biết rằng nàng đứng chỉ huy ngoài kia lại nôn nóng hơn Vương Dụ Tuần gấp trăm, gấp ngàn lần.
Nàng sợ bản thân mình quá yếu, không thể làm được việc gì lớn.
Chính là lúc ban đầu, nàng tìm người dùng cách ngốc nghếch như xúc tuyết, nàng luôn cảm thấy mình đã sống uổng nhiều năm ở thời hiện đại rồi. Bản thân so với những nữ cường trong văn chương kia quả thực là yếu hơn rất nhiều.
Cũng may cho dù là cách ngốc nghếch nhưng chỉ cần nỗ lực thì cũng giành được thành công. Quả thật nàng đã làm được rồi!
Vương Tông cũng không quan tâm có nhiều người ở đây hay không nữa, cậu bé trực tiếp xông về phía trước, ôm lấy đôi chân dài của Vương Dụ Tuần mà gào khóc.
Vương Tông nhỏ bé sợ hãi hơn bất kỳ ai. Cậu bé có thể cảm nhận rõ ràng được sự nôn nóng bất an của tiểu cô cô trong mấy ngày này, cho nên cho dù sợ hãi cậu cũng không dám nói với tiểu cô cô.
Ở vùng đất không quen thuộc này, người thân quan trọng nhất của cậu là tiểu cô cô và Tam thúc. Cậu sợ mất đi một ai trong hai người họ hơn bất kỳ ai.
Vương Dụ Tuần hiếm khi sờ lên đầu Vương Tông một cách yêu thương như bây giờ, hắn nhẹ nhàng an ủi cậu bé: "Không sao rồi, không sao rồi, đều qua hết rồi."
Tuy nước mắt giàn giụa nhưng Vương Tự Bảo vẫn không quên trêu ghẹo: "Tam ca, muội rất giỏi đúng không?"
Vương Dụ Tuần nắm lấy tay Vương Tông rồi bước lên phía trước, dùng cánh tay còn lại ôm chặt lấy Vương Tự Bảo.