"Thế nào, đại sư, phương pháp này của ta không tệ đúng không? Các ông chỉ cần làm một ít bùa rồi vẽ thêm vài chữ nguệch ngoạc trên đó là ta có thể bán đi với giá cao cho các ông." Vương Tự Bảo khoe khoang nói.
"A di đà phật! Tiểu thí chủ đừng nói bừa, bùa do lão nạp làm ra sao có thể gọi là chữ nguệch ngoạc được chứ? Hơn nữa, bùa chúng ta vẽ chỉ để tặng cho người có duyên, sao có thể nói thành bán được?" Lão hòa thượng hơi giận dữ nói.
Đây cũng quá hạ thấp việc dày công tu dưỡng của người xuất gia bọn họ rồi.
Vương Tự Bảo cười ha hả nói: "Đại sư đừng tức giận! Ta chỉ nói như vậy mà thôi. Hai ngày nữa ta sẽ gọi người tới lấy. Tốc độ làm việc của các ông cũng phải nhanh một chút. Cách thời gian thi hội cũng không còn bao lâu nữa."
"Hai ngày nữa thì có phải hơi quá vội vàng không?" Bùa bọn họ vẽ ra lại không thể thật sự là mấy chữ nguệch ngoạc như Vương tiểu thí chủ nói được, đó cũng là công việc đòi hỏi rất nhiều kỹ năng và độ khó được không hả.
Muốn vẽ một nghìn lá bùa trong hai ngày, chuyện này cũng quá vội vàng rồi.
Vương Tự Bảo chần chừ một chút rồi trả lời: "Vậy thì ba ngày."
"Năm ngày." Lão hòa thượng buột miệng nói ra.
"Được, thành giao. Nhưng lời từ miệng đại sư nói ra cũng không thể là lời dối trá được. Sau năm ngày ta sẽ bảo Quyển Thư qua đây lấy." Vương Tự Bảo nói xong ranh mãnh cười. Nhìn thế nào cũng giống như một con hồ ly nhỏ ăn trộm được thịt gà.
Thấy Vương Tự Bảo như vậy, Hồng Dịch đại sư vô cùng đau khổ.
Năm ngày dường như cũng rất gấp gáp. Hình như ông bị cô bé lừa rồi.
Vương Tự Bảo mặc kệ khuôn mặt đau khổ của Hồng Dịch đại sư. Cô vừa đi vừa hát, ôm Tiểu Thiểm đi tới nơi đã hẹn với người ta.
Tiểu Thiểm là tên Vương Tự Bảo đặt cho con chồn nhỏ mà Lâm Khê tặng cô. Còn con kia của Lâm Khê thì gọi là Tiểu Điện.
Lúc không có Lâm Khê đi cùng, Vương Tự Bảo rất thích ôm Tiểu Thiểm đi dạo khắp nơi.
Còn chưa tới đình, cô đã thấy Nhị Hoàng tử Hạ Lập Thiện đang đi đi lại lại ở nơi đó.
Trong hoàng gia, Hạ Lập Thiện có thể nói là một người khác biệt. Tướng mạo của hắn không giống người mẫu thân Tường Tần, cũng chẳng giống người phụ thân Hoàng đế của mình. Không biết còn tưởng rằng người này chắc chắn không phải người của hoàng gia.
Nhưng lúc Tường Tần sinh hắn ra ở phủ Lục Hoàng tử năm đó cũng quả thực không xảy ra chuyện khả nghi nào. Vì vậy, Vĩnh Thịnh đế không thể không thừa nhận chuyện mình sinh ra một đứa con trai xấu xí như vậy.
Vì chuyện này mà lúc Vĩnh Thịnh đế còn đang làm hoàng tử đã bị các huynh đệ nhà mình chế giễu không ít.
Nhưng hổ dữ không ăn thịt con. Vả lại bất kể nói thế nào đây cũng là một đứa con trai. Vì vậy, mặc dù Vĩnh Thịnh đế không thích đứa con trai này, nhưng sau khi lên làm vua vẫn cho hắn một phong hào.
Người khác đều nói hắn xấu, nhưng bản thân Hạ Lập Thiện lại chưa bao giờ thừa nhận. Chỉ cho rằng khiếu thẩm mỹ của người khác có chênh lệch nhất định với mình mà thôi. Bởi vậy hắn vẫn ôm ấp một hy vọng viển vông, đó chính là nhất định phải sinh ra những đứa trẻ xinh đẹp được tất cả mọi người công nhận.
Nếu gen của hắn không được mọi người công nhận, thì chỉ có thể bù thêm từ trên người mẫu thân của đứa bé mà thôi. Do đó, vị nhân huynh này thích nhất là tuyển chọn mỹ nữ.
Sau đó là sinh con.
Mấy năm nay phủ Nhị Hoàng tử tuyển chọn rất nhiều loại mỹ nữ, có hơi kín người hết chỗ, thế nhưng chuyện này vẫn không ngăn cản bước chân tìm kiếm mỹ nữ của Nhị Hoàng tử.
Có một chỗ đáng quý đó là tuy Nhị Hoàng tử Hạ Lập Thiện có sở thích như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe nói hắn lợi dụng thân phận, trắng trợn cướp đoạt dân nữ.
Vì vậy, đối với chuyện Nhị Hoàng tử cứ đến chỗ mình than nghèo, nói không nuôi nổi gia đình, xin người làm phụ thân là ông tiếp tế, Vĩnh Thịnh đế trước sau vẫn mắt nhắm mắt mở. Hơn nữa có thể khiến Hạ Lập Thiện bớt xuất hiện trước mặt mình làm chướng mắt, với những yêu cầu không quá đáng lắm của hắn, lần nào Vĩnh Thịnh đế cũng đồng ý hết sức thoải mái.
Tiểu thϊếp của Nhị Hoàng tử Hạ Lập Thiện rất nhiều, con cái được sinh ra cũng không ít, nhưng những đứa trẻ có thể sống sót lại quả thực không nhiều lắm. Vì vậy, trong hậu viện của hắn, số lượng con cái không tăng lên theo từng năm, mà luôn được duy trì ở một mức trung bình tương đối ổn định.
Chuyện này nghe có vẻ rất kỳ lạ.
Chủ yếu là bởi nếu như đứa trẻ do các tiểu thϊếp của hắn sinh ra, ngay cả hắn lấy quan niệm thẩm mỹ của mình cũng cảm thấy không xinh đẹp, thì đứa bé ấy nhất định sẽ không sống được quá ba tuổi.
Vì vậy tỷ lệ trẻ con chết non trong phủ Nhị hoàng tử rất cao, ở Ung Đô rộng lớn cũng khá nổi tiếng.
Trong đó ngay cả đích trưởng tử do chính phi của Hạ Lập Thiện sinh hạ cho hắn cũng suýt chút nữa bởi vì mặt mũi xấu xí mà bị âm thầm xử tử. Sau đó, Hoàng tử phi phải bẩm báo Hoàng thượng mới bảo vệ được Thế tử hiện tại.
Cũng chính vì vậy, Nhị Hoàng tử Hạ Lập Thiện cực kỳ không thích đích trưởng tử của mình. Hai phu thê lại càng bởi vì chuyện này mà thường xuyên làm mình làm mẩy với nhau. Đến cuối cùng, hai người dứt khoát sống riêng, không ai quấy rầy ai.
Bình thường chỉ có lúc hoàng cung tổ chức yến hội trọng đại, đôi phu thê bằng mặt không bằng lòng này mới có thể cùng nhau xuất hiện.
Nếu Hạ Lập Thiện đã có lạc thú tuyển chọn mỹ nữ thì Vương Tự Bảo cũng không ngại giúp hắn đạt được mục đích một lần.
"Nhị biểu huynh." Vương Tự Bảo chủ động tiến lên hành lẽ chào hỏi hắn.
"Bảo Muội, không biết muội hẹn Nhị biểu huynh ta tới có chuyện gì?" Khi nhận được tin nhắn của Bảo Muội, hắn còn không tin.
Chuyện này cũng quá là lùng. Nha đầu kia bình thường cũng chỉ thân thiết với Đông cung và lão Tứ, mình và cô bé ngoại trừ gặp mặt mấy lần trong một vài yến hội ra, thì hầu như không có qua lại gì.
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Đừng thấy bản thân hắn là một hoàng tử, thật ra nếu so về độ sủng ái thì có mười hắn cũng không bằng một tiểu nha đầu trước mặt này.
Vì vậy, sau khi khi nhận được thư của Vương Tự Bảo, hắn có một loại cảm giác được sủng mà lo sợ.
Ngày hôm sau hắn bèn bò dậy thật sớm, vội vàng sửa soạn để đến đây.
Ngoại trừ phụ hoàng Vĩnh Thịnh đế của hắn ra thì không ai được nói hắn xấu xí. Mà chính hắn vẫn luôn cảm thấy mình sửa soạn lên hoàn toàn không kém bất kì ai. Vì vậy, mỗi lần trước khi ra cửa, thời gian sửa soạn của hắn còn lâu hơn nữ nhân.
Vương Tự Bảo đưa mắt nhìn người nào đó ăn mặc lòe loẹt, thật sự là không dám gật bừa với cái quan niệm thẩm mỹ của hắn. Nhưng hôm nay cô có việc cần nhờ nên đành mặt dày khen ngợi, hắn có tâm trạng tốt thì khi giúp cô, mọi chuyện sẽ càng nhanh chóng, hiệu quả hơn.
"Trang phục hôm nay quả thực rất có thể làm nổi bật tướng mạo phong lưu phóng khoáng của huynh." Khi nói những lời này, chính Vương Tự Bảo cũng cảm thấy sởn da gà.
"Tất nhiên. Nhị biểu huynh của muội bắt đầu sửa soạn từ sáng sớm, có thể không đẹp được sao?" Hạ Lập Thiện được Vương Tự Bảo khen thì đắc chí. Nói xong còn tự nhận rất phong lưu tiêu sái, lấy một cái quạt xếp ra, giữa thời tiết se lạnh mùa Xuân, quạt mạnh một trận.
"Được rồi, Nhị biểu huynh, thời tiết vẫn hơi lạnh, chúng ta đừng quạt nữa, nói chính sự đi." Vương Tự Bảo thấy người này nhất định là kiểu, ngươi cho hắn ba phần thuốc, hắn đã dám mở phường nhuộm. Vì vậy quả quyết kêu dừng.
Hạ Lập Thiện tự nhận là vô cùng tiêu sái khi gập quạt, tiếp đò dò hỏi: "Đúng rồi, hôm nay muội gọi vi huynh tới rốt cuộc là vì chuyện gì?" Nói xong hắn lại thấy con chồn nhỏ Vương Tự Bảo ôm trong lòng, cảm thấy vô cùng hứng thú bảo: "Ôi chao! Con vật trong lòng muội này nhìn thật thú vị, cho vi huynh ngắm một chút."
Tiểu Thiểm trong lòng Vương Tự Bảo nghe thấy bèn lập tức xù lông, nhe răng ra, giơ móng vuốt nhỏ tự nhận là vô cùng sắc bén về phía Nhị Hoàng tử.
Trên thực tế, để phòng ngừa móng vuốt nhỏ của nó khiến Vương Tự Bảo bị thương, Lâm Khê đã lệnh cho Quyển Thư cắt sửa mấy cái móng này.
Vương Tự Bảo sờ bộ lông của Tiểu Thiểm, lại dùng ngón tay chọc chọc cái bụng trắng của nó, lúc này nó mới không xù lông lên nữa. "Tiểu Thiểm, mày ngoan một chút, Nhị biểu huynh đang trêu mày thôi. Răng của con vật này có độc, Nhị biểu huynh không nên chạm vào nó, nếu bị thương thì không hay."
"Có độc ư? Vậy muội cứ ôm đi." Hạ Lập Thiện ngượng ngùng nói.
Người này còn có một ưu điểm, đó chính là tiếc mạng. Đừng nhìn mỗi lần đến trước mặt Vĩnh Thịnh đế hắn lại khóc rống lên, thật ra mỗi lần đều rất có chừng mực, hành động hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của Vĩnh Thịnh đế, không dám chạm đến giới hạn của ông.
Thấy Hạ Lập Thiện không có ý định gì với Tiểu Thiểm nữa, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chính là đã lâu không gặp Nhị biểu huynh, nên rất nhớ huynh. Ngoài ra, cũng muốn tìm cơ hội để gia tăng tình cảm. Giữa thân thích lâu ngày không qua lại, dù có cảm tình sâu sắc hơn cũng sẽ phai nhạt không phải sao?" Giọng điệu nói chuyện của Vương Tự Bảo vô cùng quen thuộc, giống như quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt vậy.
"Đúng vậy, đúng vậy. Trước đây cơ hội tiếp xúc giữa vi huynh và Bảo Muội quả thực là hơi ít một chút." Nha đầu này sao lại quanh co như vậy chứ, chúng ta mau chóng nói một chút đề tài chính được không? Hắn tự nhận giá trị nhan sắc của bản thân cũng không tệ lắm, chỉ là chỉ số thông minh hơi đáng lo lắng. Hắn không thích người nói chuyện quá quanh co, bởi thỉnh thoảng hắn sẽ không theo kịp mạch suy nghĩ của những người đó.
Vương Tự Bảo cũng biết đầu óc của Hạ Lập Thiện này vô cùng đơn giản, vì vậy cũng không khách khí nữa mà định đi thẳng vào vấn đề.
"Nếu đã như vậy thì ta đây cũng không khách sáo với Nhị biểu ca nữa."
"Có lời gì, Bảo Muội cứ việc nói thẳng. Phàm là chuyện vi huynh có thể giúp được, nhất định huynh sẽ cố gắng xử lý ổn thỏa cho muội." Khó có được một lần Vương Tự Bảo nhờ hắn, một cơ hội lấy lòng cô tốt như vậy, Hạ Lập Thiện sao có thể bỏ qua?
Thứ cô muốn chờ chính là những lời này của hắn. Vương Tự Bảo bèn mở miệng nói: "Vậy thì tốt, ta sẽ nói thẳng. Nhà ta gần đây có một thân thích tới. Thế nhưng hình như người này muốn nương nhờ nhà ta không đi nữa. Nhưng nhà ta thật sự không nuôi nổi tượng phật lớn này, chúng ta muốn để nàng ta chuyển đi. Nhưng người này là do Tam thẩm của ta đưa tới, chúng ta lại không thể làm quá lên được, như vậy đối với thể diện của Tam thúc và Tam thẩm của ta không tốt lắm. Vì vậy làm phiền Nhị biểu huynh ra tay giúp đỡ."
"Có phải muội để ta tới phủ của muội đuổi người kia đi không? Chuyện này còn không dễ xử lý ư. Đến lúc đó cứ nói là ta nhìn tiểu tử kia không vừa mắt là được. Phải rồi, thân thích nhà muội là nam hay nữ?" Hạ Lập Thiện vô cùng khí phách nói.
Vương Tự Bảo thầm liếc mắt. Người này, thật đúng là… trượng nghĩa.
Vấn đề là, tại sao người này lại không nghe thấy câu "không muốn khiến cho Tam thúc, Tam thẩm nhà mình mất mặt" chứ?
"Chuyện này thì không làm phiền Nhị biểu huynh. Thân thích nhà ta là một nữ tử, hơn nữa còn là một mỹ nữ. Nhị biểu huynh, trong lòng ta, huynh chính là một người thương hoa tiếc ngọc, mà thân thích của nhà ta lại muốn gả cho người như vậy. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy chỉ có huynh là thích hợp nhất. Mà nhà của chúng ta, thật sự là không tìm ra được người giống như huynh."