Ta ngẩn người, chớp chớp mắt.
"Không có."
"Không có?" Trong giọng nói có một tia không chắc chắn.
"Tối qua hỏa hoạn, ta sợ đến mức không dám ra khỏi phòng nửa bước, biểu ca có phải là hoảng sợ đến mức nằm mơ không?"
Tia sáng trong trí óc đã im lìm nhiều năm bỗng lóe lên trong khoảnh khắc này.
Hắn nhíu mày, nhìn thẳng vào ta, trong mắt có ý dò xét.
Ta cười rạng rỡ, vẻ mặt chân thành:
"Biểu ca trông có vẻ sắc mặt không tốt, nên chú ý nghỉ ngơi, sau này Nam Quỳnh sẽ cố gắng không làm phiền biểu ca."
Nói xong, đối diện với ánh mắt sâu xa khó hiểu của hắn, ta khom người hành lễ, quay người rời đi.
Ta thở hồng hộc chạy đến quầy hàng.
Ta đưa chiếc vòng ngọc mà di nương tặng ta cho cô bé, đồng thời cam đoan hết lần này đến lần khác rằng sau khi học xong tuyệt đối không bày hàng trong phạm vi năm con phố gần đó, cô bé mới đồng ý nhận ta làm đồ đệ.
Vì vậy, mấy ngày tiếp theo, ta ngày ngày sớm đi tối về, theo cô bé vừa học nghề vừa bày hàng, rất hăng hái.
Lúc đầu cô bé chê ta không khéo tay nhưng ta không để bụng, cười ha hả nhận hết, dần dần hai người thân thiết như tỷ muội ruột.
Ở trong tòa nhà sâu hun hút đó lâu rồi, ta mặc một bộ đồ vải thô, không trang điểm gì ngồi bên vệ đường, tay không ngừng làm việc, thỉnh thoảng nói cười vài câu, ngược lại có một chút thư thái dễ chịu của thời gian trôi qua yên bình.
Hôm đó, một chiếc xe ngựa chở hàng trên phố bị hoảng sợ, con ngựa hí lên lao về phía chúng ta, người đi đường hét lên.
Ta hét lên một tiếng "Sư phụ", nhào tới ôm lấy cô bé, che chở cô bé dưới thân.
Con ngựa dừng lại cách chúng ta nửa mét.
Hai bọn ta kinh hoàng nhìn lại, dây cương của con ngựa bị một nam nhân cao lớn nắm chặt trong tay.
Mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, ngược sáng, không nhìn rõ mặt.
Chỉ thấy đó là một nam nhân thân hình to lớn vạm vỡ, trước mắt ta chỉ thấy nửa th@n dưới của hắn, vạt áo choàng màu xanh lam viền chỉ vàng phản chiếu ra từng tia sáng vàng, nhìn là biết không phải thứ tầm thường.
Bên cạnh có lính canh nhanh chóng chạy tới, vây quanh hắn.
Người đó đứng lặng trong vầng hào quang một lát, dường như đang nhìn bọn ta.
Ta có lòng muốn cảm ơn ân cứu mạng, chưa kịp mở miệng thì người đó không nói một lời, quay người nhảy lên một chiếc xe ngựa cao bốn ngựa kéo có mui che, lính canh xếp hàng chạy chậm ở phía sau, khí thế rầm rộ, thoáng chốc liền rời đi.
Cô bé thò đầu ra khỏi vòng tay ta: "Ta biết chiếc xe ngựa đó."
Ta cười khổ: "Người đó nhìn là biết không thể trèo cao, sao ngươi lại biết?"
"Gần đây, ngày nào hắn cũng đi qua quầy hàng của chúng ta hai lần. Ngươi chưa từng để ý sao?"
Ta lắc đầu: "Có sao?"