\- Tránh được cọc không phải là điều dễ dàng! Lúc đấy đoàn quân dụ người sẽ cắt đuôi chúng và lảng đi ra 2 hướng khác nhau và đứng chờ ở đó là quân của ta!
Liên Ly lên tiếng, cô gật đầu, cũng có lí
\- Sau trận này chúng ta sẽ lập tức tiến đánh Tục Cô phái! Được rồi, đến đây thôi. Mọi người nghỉ ngơi lấy sức nhé!
Cô mỉm cười với mọi người, bản thân về phòng hắn tiếp tục chăm sóc, hắn vẫn chưa tỉnh, cô chờ, nhất định chờ hắn tỉnh lại.
Ngày này qua ngày khác, cứ đến lúc cô rảnh là lại qua phòng chăm sóc cho hắn, không hay đi tu luyện hay đi nói chuyện với mọi người nữa rồi. Cùng lúc đó, thuyền chiến của cô cũng đã chế tạo sắp xong, chuẩn bị cho cuộc tiến đánh thứ 2
\- Tiểu Thiên Nhi, chuyện này sắp chấm dứt rồi! Mọi thứ sẽ trở lại như cũ thôi! Chàng cũng... nên tỉnh lại rồi chứ! Ta bắt đầu thấy... hơi sợ rồi!
Cô cầm khăn lau mặt cho hắn, ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống này, trong lòng cô lại đau
Tưng!
Cô rơi nước mắt, dùng tay vội vàng lau những giọt nước mắt đau buồn kia, vừa lau vừa cố gắng động viên bản thân mình
\- Lạ quá nhỉ! Sao mình lại khóc? Tiểu... Thiên Nhi đâu có làm sao! Nín đi, Thiên Hà Lâm Anh, nín đi! Mày nín đi, Thiên Hà Lâm Anh! Nín!
" Uống hết bát thuốc này cho ta!... Sức khỏe của nàng mới là quan trọng nhất!..."
Đột nhiên kí ức về hắn lại ùa ra, cô dúi mặt vào tay, thân thể khẽ run rẩy, nấc lên từng hồi
\- Là... lỗi... của... mình hức!!!
Cô khóc rất nhiều, cô cứ nghĩ rằng hắn sẽ hôn mê mấy tiếng thôi nhưng đã rất nhiều ngày rồi hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cô mệt mỏi rồi, mệt mỏi vì ngày nào cũng phải cố tỏ ra mình không sao, vẫn sẽ tin chắc rằng hắn sẽ tỉnh lại sớm
Cô rất nhớ hắn, ngay bây giờ cô muốn thấy hắn, thấy hắn cười, thấy hắn ghen, tất cả mọi thứ của hắn
\- Anh Nhi tỷ tỷ!
\- Đừng vào, Linh Linh! Để Lâm Anh một mình đi!
\- Mặc kệ ta!
Từ đằng xa, cô đã nghe thấy tiếng của Linh Linh và Tiếu Minh rồi, vội vàng lau nước mắt đi. Linh Linh đẩy cửa bước vào tiến đến gần cô
\- Linh Linh, sao muội lại vào đây? Thuyền chiến thế nào rồi?
\- Anh Nhi tỷ tỷ, tỷ khóc sao?
Linh Linh nhìn cô không chớp mắt, còn cô thì không muốn ai thấy bộ dạng mình như này, lắc đầu liên tục
\- Làm gì có!
\- Linh Linh, ta bảo rồi, để Lâm Anh một mình đi! Giờ ta mới phát hiện ra ngươi rất thích phá hoại bầu không khí của người khác đó!
Tiếu Minh lại cốc đầu vào Linh Linh, y ngoảnh mặt lại nhìn Tiếu Minh, hận không thể đấm một cái
\- Cần ngươi quản sao? Ta thương tỷ ta, liên quan gì đến ngươi?
\- Có. Nếu một ngày ta giống như A Thiên, ngươi liệu có đau buồn như vậy không?
Tiếu Minh ấp úng nói, trong lòng có chút mong chờ
\- Ngươi mà bị thương được chắc ngươi làm tổ tông của ta được rồi đấy!
Linh Linh nói rồi cúi người xin phép đi, khoác tay Tiếu Minh kéo đi, chắc là lại đi chơi rồi đây
\- Ly Ly, thái y nói thế nào?
A Tú đi theo Liên Ly nói
\- Vương gia tạm thời không sao, vì tổn thương nguyên khí nên có lẽ đang tự phong ấn mình bế quan thôi
Liên Ly bình thản nói, A Tú gật đầu, y cũng đã yên tâm hơn phần nào rồi. Tiếp tục như vậy, A Tú lẽo đẽo theo Liên Ly, chả biết là đi đâu nhưng cũng vẫn đi theo
\- Công chúa, người đi theo thần làm gì?
Liên Ly lên tiếng, A Tú nhún vai
\- Không có gì! Chỉ là thích đi theo ngươi thôi!
\- Công chúa, xin người tự trọng!
Liên Ly mặt không biến sắc nhìn A Tú nói
\- Ta không có tự trọng! Nói thẳng luôn! Thượng Quan Thanh Tú ta thích ngươi! Rất rất thích ngươi!
A Tú gom hết can đảm của mình ra để tỏ tình, Liên Ly đứng người, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng lên, trong lòng của Liên Ly cũng có cảm tình với A Tú nhưng nghĩ lại thân phận, Liên Ly tự cho mình không xứng, mặt sầm lại
\- Công chúa, xin người tha cho thần! Thần chỉ là hộ vệ, còn người là công chúa! Thần và người không cùng một thế giới!
\- Tại sao? Ngươi không thích ta ư? Một chút cũng không? Liên Ly, ngươi nói không cùng thế giới, vì ngươi ta có thể thay đổi thế giới để giống ngươi! Bổn công chúa ta sẽ không từ bỏ ngươi dễ dàng đâu!
A Tú bị từ chối bản thần buồn đau nhưng y sẽ không vì vậy mà từ bỏ đâu, mặt dày, phải mặt dày lên!
Tục Cô phái:
\- Môn chủ, quân chiếm đóng của ta lại thất bại rồi!
Một người thị vệ cung kính nói với Tục Cô môn chủ. Nghe xong, ông ta tức giận đập mạnh tay xuống bàn
\- Khốn kiếp! Một lũ phế vật!
\- Môn chủ bới giận!
Tên thị vệ sợ hãi nói, Tục Cô môn chủ suy nghĩ lúc lâu rồi nói
\- Bên La Tô phái có động tĩnh gì chưa?
\- Gần đây Thiên Hà Lâm Anh cho người chế tạo thuyền chiến!
\- Thuyền chiến? Ả ta đang định làm gì vậy? Tiếp tục theo dõi!
Tục Cô môn chủ khó hiểu tự hỏi bản thân, tên thị vệ nghe lệnh liền lui xuống
\- Đàm Thanh!
\- Có hài nhi!
Tục Cô môn chủ cất tiếng gọi Đàm Thanh, ngay lập tức tên này đã có mặt
\- Cho người chế tạo thuyền chiến, chuẩn bị ứng chiến mọi lúc mọi nơi! Sẽ có trận đấu đẫm máu xảy ra đây!
\- Rõ!
Tục Cô môn chủ thần bí nói, như đang lường trước được điều gì đó, Đàm Thanh nghe xong cũng nhanh chóng cử người đi làm
Hết chương 69