Hắn giật mình choàng dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, hắn... hắn vừa mơ cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, hắn nhìn xung quanh, không thấy cô, hắn lại vội vàng đi tìm cô, bây giờ là buổi sáng, cô hiện tại đang ở sảnh chính bàn bạc về chiến lược
\- Sau khi đã tập kích được quân tiếp viện và quân của Hạ Hiên, Tục Cô phái chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, một là sẽ cho vạn quân đến đánh 1 lần nữa, hai là sẽ bỏ qua và tấn công những tòa thành và thị trấn khác, Diệu Tường thành ở Miên Xích phái là một điển hình, lương thực có, vũ khí có, đặc biệt là giáp với Hà Bạch khúc sông
\- Như vậy chúng ta sẽ chia làm 2 đoàn, 1 đoàn sẽ tiến đến Diệu Tường thành, 1 đoàn sẽ ở lại cố thủ
A Tú ra ý kiến, tất cả đều gật đầu đồng tình
\- Lúc đấy chúng ta nên di tản người ở Miên Xích phái
Linh Linh nói, cô suy nghĩ một lúc rồi nói
\- Miên Xích phái chỉ là thất thế vẫn chưa là một nhánh nhỏ, lúc đó việc đi tản vẫn nên cẩn trọng hơn.... Với Hà Bạch khúc sông, chúng ta nên đóng cọc....
\- A Lâm! A Lâm! A Lâm!
Hắn gào tên cô, tất cả đều giật mình ngoảnh mặt lại, cô khó hiểu định bước ra ngoài thì hắn đã đạp cửa xông vào
\- A Lâm!
\- Tiểu Thiên Nhi, chàng làm sao vậy?
Hắn liếc qua thấy hình dạng cô, hắn nhanh chóng bước vội đến ôm cô trước bao ánh mắt
\- A Lâm! Nàng đây rồi, may quá! Nàng chưa đi... chưa đi!
\- Tiểu... Tiểu Thiên Nhi? Buông... buông ta ra... Nhiều người đang nhìn kìa
Hắn nghe xong cũng buông cô ra vì đã xác định cô vẫn ở đây, bỗng nhiên nhiều người nhìn hắn rồi phì cười, khóe miệng cô giật giật
\- Chàng không mặc y phục vào... sao?
Hắn đơ người, ai nha, lúc đó vội vàng đi tìm cô quên không kịp mặc y phục, đến cả giày cũng không kịp đi vào, chân mặc tất cứ thế mà tìm cô khắp nơi, ôi trời sau chuyện này hắn biết nhìn ai
Cô vô tình nhìn xuống dưới, đôi chân chỉ đi tất mà không có giày, cô giơ tay đập vào mặt, cô xin phép được bất lực
\- Chàng còn ngơ ra làm cái gì, còn không mau đi mặc đồ vào?
\- Đại tiểu thư, Tiêu công tử xin được phép cầu kiến!
Một người hầu cúi người cung kính trước mặt cô
\- Tiêu công tử? Dẫn ta đến đó!
Cô nhanh chóng đi theo người hầu, hắn tức giận cũng đi theo cô với bộ dạng như này, những lúc như này hắn chả thèm quan tâm đến hình tượng nữa cả
Chạy ra ngoài, Tiêu Hiền với bộ dạng không thể thảm hơn đang mong chờ gặp được cô
\- Tiêu công tử?
\- Thiên Hà Đại tiểu thư và.... Ngũ... Gia?
Tiêu Hiền cố gắng nhịn cười, cô ngoảnh ra đằng sau, ôi chà, là hắn
Cô quyết định làm ngơ hắn
\- Tiêu công tử, ngươi bị thương sao?
\- À không, vết máu này là của địch. Thiên Hà Đại tiểu thư, ta có việc cần người giúp!
Cô và Tiêu Hiền bước vào sảnh chính, do Tiêu Hiền bảo là chuyện gấp đại sự nên cô cũng kêu những người kia ra ngoài kể cả hắn
\- Thiên Hà Đại tiểu thư, như vậy có được không?
\- Cái gì được không?
Cô khó hiểu hỏi lại
\- Ngũ Gia...
\- Kệ chàng ta, có chàng ấy ở đấy vướng người lắm
Cô phất tay tỏ không quan tâm mà không hề biết rằng ở ngoài cửa có ai đó đang nổi giận đang nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn
"Thiên Hà Lâm Anh!!! Nàng được lắm!!!"
Hắn ở bên ngoài nghe lỏm, bàn tay bấu chặt vào thành cửa sảnh
\- Sao? Miên Xích phái đang trong nguy cơ diệt môn?
Cô bất ngờ nói, Tiêu Hiền gật đầu gương mặt không dấu nổi vẻ lo sợ
\- Miên Xích môn chủ đã qua đời, các đệ tử lần lượt gục xuống, tính ra cũng chỉ có thần là sống sót
"Cô quận chúa kia hẳn là về với phụ thân rồi!"
\- Tiêu công tử về thu xếp những đệ tử còn sống sót đưa về đây, ta sẽ dựa theo kế hoạch mà làm. Nói thật, nếu như Tiêu công tử không qua đây thì qua ngày nữa ta cũng sẽ đích thân đưa những người ở Miên Xích về đây để thực hiện kế hoạch!
Cô nghĩ rồi quay mặt sang nói với Tiêu Hiền
\- Ra là vậy. Ừm... Chúng ta đừng xưng hô Tiêu công tử với Thiên Hà Đại tiểu thư được không? Nghe vậy xa lạ quá! Nói thế nào, người và thần cũng được coi là bằng hữu mà!
Tiêu Hiền mặt bỗng chốc ửng đỏ, cô phì cười gật đầu đồng ý
\- Được thôi, vậy ta gọi ngươi Hiền đệ nhá? Còn ngươi gọi ta là Lâm tỷ! Được không?
\- Ơ...
Tiêu Hiền không biết phải nói sao, nhìn trông rõ ràng Tiêu Hiền có vẻ lớn tuổi hơn cô, sao lại bắt y gọi như vậy được?
\- Ta đùa ý mà, ta gọi là Hiền, còn ngươi xưng ta là Lâm nhé?
Tiêu Hiền gật đầu, trong lòng y vô cùng hạnh phúc, cả hai cười rất chi vui vẻ không thèm để ý đến con người đang mọc sừng ở ngoài kia
"Hai bọn họ nói gì mà cười vui vẻ thế nhỉ?"
Nói rồi hắn thử mở hé hé cười nhìn lẻn vào, ai ngờ...
\- Hiền, chúng ta đi thôi!
Cô nói, Tiêu Hiền gật đầu, vì là lễ phép nên Tiêu Hiền giơ tay mở cửa ra
Bộp! Ay!
Hắn bị cửa đập vào đầu, mất thăng bằng mà ngã lăn xuống đất, Tiêu Hiền tay chân luống cuống xin lỗi hắn
\- Ơ... Ngũ Gia, Ngũ Gia, người có sao không? Thần... thần không có cố ý, thần xin lỗi người!
\- Tiểu Thiên Nhi, sáng nay chàng uống nhầm thuốc đấy à? Vừa nãy có phải chàng nghe lẻn ta?
Cô bất lực nói với hắn, hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lập tức đứng dậy nói
\- Ta... ta vừa đi ngang qua thôi, ai thèm nghe lẻn nàng nói chuyện chứ? Mà hai người nói cái gì vậy?
Quả nhiên hắn vẫn là rất tò mò, cô lắc đầu rồi vẩu vẩy tay ý bảo hắn sát lại gần cô
\- ĐOÁN\-XEM!
Cô hả hê đi lướt qua hắn, hắn tức giận nắm chặt tay lại, có phải mấy ngày qua hắn sủng cô quá rồi không?
\- THIÊN\-HÀ\-LÂM\-ANH!
Hắn gằn từng chữ một, xem ra hắn phải cho cô biết giới hạn của hắn là như thế nào
Hết chương 65.