- Ngươi vừa nói gì cơ? Nhắc lại cho ta lần nữa!
Tay của Tục Cô môn chủ nắm chặt lại, sát khí nổi đùng đùng lên
\- Đúng là già rồi điếc nặng, Anh Nhi tỷ tỷ nói to như vậy mà ông cũng không nghe thấy! Có phải lỗ tai bị chính lời nói của mình làm cho bị điếc không?
Linh Linh nhanh nhảu đáp lại, y vừa dứt lời mọi người ai nấy đều phụt cười không nhịn được
\- Haha, Tam tiểu thư vừa nói liền đi vào lòng người thật đấy!
Tiếu Minh vừa vỗ tay vừa nói, xem ra y cũng chỉ vừa mới đến thôi
\- Cười gì? Ta nghiêm túc đấy!
Linh Linh bực bội nhìn Tiếu Minh nói
\- Vâng vâng!
Tiếu Minh đáp lại, Linh Linh quay mặt ra chỗ khác, vẻ mặt giận dỗi của y dường như đã thu hút Tiếu Minh
"Thật đáng yêu!"
\- Tiếu Minh, chuyện ở kia xong rồi à?
Hắn hỏi, Tiếu Minh gật đầu, gương mặt lộ chút vẻ mệt mỏi
\- Các ngươi... Được, ta sẽ nhớ ngày hôm nay các ngươi khiến ta phải nhục nhã, rồi sẽ có lúc chính tay ta sẽ băm vằm các ngươi!
Tục Cô môn chủ chỉ tay vào từng người một, tức giận nói. Người ở bên cạnh tên Tục Cô môn chủ kia đang lôi ra thứ gì đó đang phát sáng lên, hướng ánh mắt sang cô, đôi mắt nhíu lại như đang kiểm tra thứ gì đó rồi nói thầm vào tai Tục Cô môn chủ
Tục Cô môn chủ nghe xong lập tức quay lưng bước đi
\- Hổ Thiết, ngươi nói gì? Mảnh Phù Lệnh có phản ứng với cái đứa nhóc Minh Chủ mới kia?
\- Vâng, hơn nữa còn rất mạnh!
Hổ Thiết gậy đầu kính trọng nói
\- Nói vậy, trong người cái đứa nhóc kia có mảnh Phù Lệnh còn lại, nếu tập hợp đủ 3 mảnh Phù Lệnh thì thiên hạ này sẽ là của ta!....Một khi mảnh Phù Lệnh nhận được tín hiệu của mảnh kia thì nó sẽ có tác động mạnh tới cơ thể bởi vì nó có liên kết chặt với sinh mệnh, lúc đó người mang trong mình mảnh Phù Lệnh sẽ cảm thấy tim đau đớn cực độ, như hàng ngàn con dao đâm vào, lúc đấy muốn bắt con nhóc đó về chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay! Hổ Thiết, đừng làm ta thất vọng đấy!
Tục Cô môn chủ nói, giọng điệu có vẻ bất ngờ và có phần đắc ý
\- Vâng!
Hổ Thiết cúi đầu nhận lệnh
\- Cũng chẳng biết ai đã nhét thứ đó vào người con nhóc kia nữa, chắc ta phải cảm tạ người đó mất! Haaaaaaaaaaa
Tục Cô môn chủ lắc đầu nói, bóng hình biến mất giữa trời nắng gay gắt, người ta thường nói trước khi có cơn giông bão đến bầu trời thường trong xanh, đây có phải tín hiệu cho một cơn bão ập đến?
Thình Thịch!
Tim cô đập mạnh, tay nắm chặt gắng chịu, mồ hôi dần đổ ra
"Sao thế này? Sao tim mình đau thế này?A!"
Cô đặt tay lên ngực, bàn tay nắm chặt lấy y phục, mặt mày nhăn nhó, gương mặt trở nên xanh xao hơn hẳn
Thình Thịch!
Cơn đau càng lúc càng mạnh, không gắng chịu được nữa , lảo đảo bám vào hắn
"A... Tim của mình..."
\- A Lâm, nàng sao vậy? A Lâm? A Lâm?
Hắn hốt hoảng đỡ cô lại, lo lắng gọi to tên cô, ý thức của cô dần mơ hồ
\- Anh Nhi tỷ tỷ! Anh Nhi tỷ tỷ!
Linh Linh nhìn cô bất an nói, mọi người xung quanh lo lắng nhìn nhau bàn tán
\- Truyền thái y! Truyền thái y!
Hoàng thượng vội vàng hét to lên, tay chân luống cuống không biết làm thế nào
Thình Thịch!
Lần này cô đứng không vững liền ngã quỵ xuống, tay bóp chặt lấy ngực mình, càng lúc càng đau đớn
\- A Lâm! Đừng dọa ta! A Lâm, A Lâm!
Hắt giật mình hoảng sợ nhìn cô nói
\- Lâm muội! Lâm muội!
A Tú cũng quỵ xuống cố gắng gọi tên cô, vẻ mặt vô cùng sợ hãi
\- Tiểu... Thiên Nhi... Đau... Tim ta... đau...
Cô ngoảnh mặt sang nhìn hắn, cố gắng nói, vừa dứt lời, cô liền ngã xuống đất ngất xỉu, mặt ai nấy lại càng hốt hoảng hơn
\- A Lâm!
Hết chương 46.