Không uổng công cô học cách luyện đan trong suốt thời gian dài, cuối cùng cô cũng thành công rồi
- Thành công rồi! 14 viên Tụ Linh Đan! 10 viên Giải Dược Đan! 5 viên Kim Mệnh Đan!
Cô cầm đan dược trên tay mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt hắn hiện giờ vô cùng kinh ngạc
"14 viên Tụ Linh Đan, loại đan dược hiếm có, người luyện được cũng phải đến cấp thượng thiên không phải chạm đến cảnh giới cấp huyền thiên đi! Đã thế còn có cả Giải Dược đan, Kim Mệnh đan nữa, nàng ấy quả là thiên tài! Nếu nhờ nàng ấy... không biết có đồng ý không"
Cô đứng dậy chuẩn bị đi thì hắn vội vã kéo cô lại, cô quay lại nhìn hắn, mặt mày nhăn nhó không vừa ý
- Có chuyện gì?
- Nàng nói y thuật của nàng cao minh?
- Ta không nhớ là mình có nói như vậy, nhưng cũng dạng như thế, làm sao?
Nhìn cái bộ dạng ngập ngừng, mờ ám này của hắn, trong lòng có chút bất an khó tả, không phải hắn nhờ cô làm chuyện xấu gì đó chứ
- Ta muốn nàng giúp ta cứu 1 người!
Do dự 1 lúc lâu cuối cùng hắn quyết định nói ra, cô nghe xong thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là cứu người chứ không phải hại người, để ý thấy bộ dạng thành khẩn này của hắn, cô có chút hứng thú
- Cũng được. Nhưng ta không chữa không cho người khác, chúng ta làm 1 điều kiện!
Cô tỏ vẻ bí hiểm nói, hắn không chần chừ lập tức gật đầu, người này đối với hắn rất quan trọng, hắn có thể đánh đổi bất cứ thứ gì
Bàn bạc lúc lâu cuối cùng cô và hắn cũng ra khỏi Đạo Biến đi đến phòng của La Tuyết rút kim châm ra
Thật không ngờ Miên Xích môn chủ vẫn ở đấy, xem ra ông ta đúng là rất sủng ái La Tuyết
- Miên Xích môn chủ, lệnh ái sẽ mau chóng tỉnh lại, đây là 14 viên Tụ Linh Đan, uống cái này trong vòng 1 tuần, mỗi ngày 2 viên, Giải Dược Đan uống sau Tụ Linh Đan sau 1 canh giờ, mỗi ngày 1 viên, Kim Mệnh đan dùng để điều chỉnh lại tiên khí, cách 1 ngày lại dung hòa 1 lần là được, cứ uống đều đặn theo lời ta, bệnh tình của lệnh ái sẽ tốt hơn rất nhiều!
"Tụ Linh Đan? Giải Dược đan và Kim Mệnh đan Cô ta còn có thể luyện ra được nhiều loại đơn dược hiếm này sao? Rốt cuộc cô ta có phải là người không vậy?"
- Đạ tạ Lâm Anh Đại tiểu thư!
- Ta còn có việc, không ở lại nữa!
Cô nhún người hành lễ, ông ta thấy vậy cũng cung kính đáp lại
- Vậy thần không giữ người lại nữa, Lâm Anh Đại tiểu thư bảo trọng!
Cô gật đầu rồi xoay người bước đi, bước ra khỏi sảnh chính, cô vừa đi vừa hỏi hắn
- Ngươi thật sự chấp nhận điều kiện đấy của ta?
- Đúng. Ta sẽ không nuốt lời!
Hắn nghiêm giọng nói
- Xem ra người ta cứu hẳn là 1 nhân vật rất quan trọng với ngươi, áp lực thật nặng nề!
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi, người đấy là người hắn yêu thương nhất, hắn không muốn mất y
Tự nhiên trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu, rốt cuộc người đấy là ai mà phải khiến hắn ngoan ngoãn chấp nhận điều kiện đấy của cô, thật tò mò!
25 phút trước:
- Cũng được. Nhưng ta không chữa không cho người khác, chúng ta làm 1 điều kiện!
- Được. Điều kiện gì ta cũng đồng ý!
Hắn lập tức gật đầu không thắc mắc gì thêm
- Hào phóng vậy? Yên tâm, ta không lấy tiền của ngươi đâu, ta muốn..... lấy uy danh của ngươi làm vỏ bọc cho ta!
Cô kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng thu lại, ánh mắt gian tà nhìn hắn
- Uy danh của ta? Ý nàng là sao?
Hắn không hiểu cô đang chỉ đến điều gì, với tình hình hiện tại này của cô, chỉ riêng phần danh tiếng đã không ai dám động đến cô rồi, tại sao cô lại muốn uy danh của hắn?
- Ta biết, với thực lực hiện tại của ta, chắc chắn sẽ không ai dám động vào nhưng ta chỉ nổi ở trong chứ không nổi ở ngoài. Nhiều lúc sẽ có người ngoại quốc đến thăm, họ sẽ không biết ta đã mạnh hơn, ta lại không thể bộc phát năng lực của chính mình vì ta sợ họ nghĩ ta đắc ý, liền cấu kết với nhau nói xấu ta khiến ta mất uy tín nhưng ngươi thì khác, uy danh của ngươi đã nổi từ trong ra ngoài, nếu nói ta là của ngươi, có thể sẽ lấy uy danh của ngươi ra làm bia được!
Cô từ từ giải thích cho hắn hiểu, từ lâu cô đã muốn mượn uy danh của hắn rồi nhưng chưa có cơ hội nói ra
- Hừ...Nàng cũng mưu mô lắm đấy! Được. Dù gì nàng cũng sẽ là nương tử của ta mà!
Hắn gật đầu đồng ý, chỉ với điều kiện này thì không sao, nhưng cô lại nghĩ khác, việc mượn uy danh là điều vô cùng nguy hiểm, nếu như gây chuyện rồi lại lấy danh của mình ra làm bia đỡ đạn thì rất nguy hiểm
Hắn chịu đồng ý, như vậy hẳn người đó vô cùng quan trọng với hắn
Quay lại thực tại, hắn và cô không nói gì với nhau, tiếp tục đi trong không khí gượng gạo. Bỗng cô chạm mặt 1 nam đệ tử
- Thiên Hà Đại tiểu thư!
- Tiêu công tử!
Người trước mặt cô chính là đại đệ tử của Miên Xích phái, Tiêu Hiền
- Người đến để chữa thương cho Tiểu Tuyết ạ?
Tiêu Hiền hỏi, y đang chuẩn bị báo cáo tình hình các đệ tử thì loáng thoáng thấy cô và hắn bước ra
- Đúng vậy, ngươi vừa tập xong sao? Mồ hôi ra ướt hết rồi kìa!
Cô nhẹ nhàng nói, đây cũng là lần đầu thấy cô ăn nói nhỏ nhẹ như vậy đấy, đơn giản chỉ vì Tiêu Hiền có đủ tiêu chí chọn bạn trai của cô khi ở hiện đại
Dáng người cao ráo, vừa người không béo cũng không gầy, gương mặt tuấn tú điển trai, nụ cười rạng rỡ, phong thái nho nhã, bình thản khó đoán
Hắn trợn 2 con mắt mình ra, hắn không nhìn nhầm chứ, đây là A Lâm sao?
- Cảm tạ người đã quan tâm! Thần đã quen rồi! Đúng rồi, còn chưa chúc mừng người vượt qua vòng trung huyền nữa!
- Ta...
- Ay ay, được rồi, các người nói gì mà lắm thế? Quên ta rồi à?
Hắn vô cùng không vừa lòng khi cô và Tiêu Hiền cứ nhìn nhau, chen vào nói
- Miên Xích phái quả nhiên rất đẹp, khiến người ta tạo cảm giác thoải mái
Cô hoàn toàn làm ngơ hắn, Tiêu Hiền khá bất ngờ với bộ dạng này của hắn
- Thiên Hà Đại tiểu thư quá khen, cũng chỉ có hồ với sông, không có gì đặc biệt cả!
- Ha, khách sáo rồi! Tiêu công tử có vẻ còn có việc, vậy ta đi trước nhá!
Cô nhìn Tiêu Hiền rồi cầm tay hắn kéo đi, Tiêu Hiền còn chưa kịp nói gì, vậy là sao? Đây gọi là lạt mềm buộc chặt à?
Khóe môi Tiêu Hiền khẽ nhếch tạo ra 1 viền cong đẹp đẽ, hướng ánh mắt nhìn cô cho tới khi khuất mắt
- Thiên Hà Lâm Anh... ư?
Hết chương 33.