Phạm Văn Phong ừ một tiếng, anh không nghĩ xa như vậy, anh chỉ suy nghĩ về mấy người đẹp mà thôi, làm sao để mình có thể thu hết tất cả vào tay!
“Nếu anh không còn chuyện gì thì tôi phải đi trông chừng công trình nữa, nên tôi đi về trước đây.” Lý Thi Vân thấy anh lộ ra vẻ trầm ngâm cho nên nói thế.
Kết quả, Phạm Văn Phong mỉm cười hỏi với giọng điệu cầu xin: "Thế nào? Nếu trưởng thôn nói không có gì thì giúp tôi trông chừng hai ngày nữa đi. Mấy ngày nay tôi hơi bận!"
"Cái gì? Mấy ngày nay để cho tôi canh giữ thay anh hết?"
Giọng nói Lý Thi Vân đột nhiên tăng lên một quãng tám, trên mặt hiện lên một tia tức giận!
Nhìn thấy điều này, Phạm Văn Phong vội nở nụ cười: "Vất vả cho trưởng thôn rồi, tôi đang chuẩn bị làm một việc lớn, nếu xong việc, tôi có thể bắt đầu một dự án mới!"
“Dự án mới gì, một trang trại còn chưa đủ cho anh sao?” Lý Thi Vân nghi ngờ hỏi.
"Tôi không thể nói cho cô biết trước khi tôi thành công được, vài ngày nữa cô sẽ biết thôi! Tôi đi trước đây!"
Phạm Văn Phong cho nói một câu, đạp ga xe ba bánh, cửa xe cũng không đóng liền trực tiếp đi mất!
Lý Thi Vân tức giận vô cùng, tại sao lại cảm thấy mình trở thành người làm công cho tên nhóc này vậy?
Nhưng bây giờ đã quá muộn để gọi anh ta trở lại, xe ba bánh chạy nhanh như vậy, ngay lập tức biến mất ở lối vào thôn!
Rơi vào đường cùng, Lý Thi Vân lắc đầu, xoay người giúp Phạm Văn Phong khóa cửa, bước ra sân sau.
Phạm Văn Phong lúc này đã vặn ga và đi thẳng về phía thị trấn!
Sau khi đến nơi, anh ta khóa xe ba bánh trên cánh đồng, sau đó đi lên núi.
Nơi này không xa nhà của ông lão kia, nếu ông ta có thể tìm thấy nấm Khẩu Bắc ở vùng núi gần đây thì Phạm Văn Phong nghĩ rằng anh cũng có thể làm được!
Vì vậy, bây giờ anh chạy đến ngọn núi, chỉ nghĩ muốn thử vận may của mình, sau đó tôi sẽ nghiên cứu xem nó phát triển như thế nào, với sự giúp đỡ của Thần Nông quyết của riêng mình, để xem có thể trồng nhân tạo được hay không!
Chuyện này nếu thành công, nó chắc chắn sẽ là một dự án đẻ ra tiền!
Đã ba giờ chiều, Phạm Văn Phong cũng đã chuẩn bị ngủ lại trên núi, sau khi vào núi liền tiếp tục đi bộ, đi thẳng vào sâu trong núi.
Nơi này thuộc một dãy núi ở ngoại ô phía nam thị trấn, anh chưa từng tới đây nên không thông thạo địa hình, vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, tìm kiếm mục tiêu khả nghi.
Tất nhiên mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy, Phạm Văn Phong đã tìm rất lâu trong bụi cỏ, đừng nói là nấm Khẩu Bắc, ngay cả nấm bình thường cũng hiếm thấy!
Ngược lại thấy rất nhiều gà lôi và thỏ rừng, nhưng bây giờ anh ta không có hứng thú với những thứ này, cho dù có bắt được chúng cũng không thèm đem chúng xuống núi, quá khó khăn!
Cho đến khi mặt trời sắp lặn, Phạm Văn Phong vẫn chưa thấy cái gì, bèn tìm một hang động gần đó, dự định tối nay sẽ ngủ ở đây, đợi đến bình minh rồi mới hành động.
Đêm nay là lần đầu tiên anh ở trên núi, nhưng trẻ con sinh ra trên núi hoàn toàn không quan tâm chuyện này, chỉ cần có đồ ăn thức uống, cộng thêm đống lửa nữa, anh có thể đối phó được một đêm.
Phạm Văn Phong tìm được một ít củi đốt, trong rừng tìm được một ít củi khô mang về, không bao lâu liền châm lửa đốt.
Đối với bữa tối, nó thậm chí còn đơn giản hơn. Chỉ cần bắt một con gà lôi, xử lý sơ , ở dòng suối nhỏ trong sơn động rồi đặt nó trên lửa và bắt đầu nướng.
Sau khi trời nhá nhem tối, một mùi thơm nồng của thịt nướng tỏa ra từ trong hang dần lan ra xa.
Phạm Văn Phong chú ý đến con gà lôi nướng. Anh nhìn màu da trở nên khô vàng, mỡ chảy ra và rơi vào ngọn lửa làm lửa cháy bùng lên. Anh đã sẵn sàng để ăn thịt nó!
Không ngờ khi vừa nhìn lên đã thấy một con sói đang ngồi xổm ở cửa!
Không biết tên này đến từ lúc nào, ngồi chồm hổm ở đó dùng hai con mắt xanh lục nhìn chằm chằm con gà lôi trong tay anh!
Phạm Văn Phong sửng sốt, toàn bộ tinh thần anh lập tức cảnh giác, anh biết rằng động vật như sói thường đi theo nhóm, giờ chỉ có một con, một lúc nữa có lẽ sẽ có một đàn kéo đến!
Vì vậy, anh nhanh chóng lấy ra một cục than và ném nó ra cửa hang, cố gắng để xua đuổi con sói!
Kết quả, nó chỉ cần nấp nghiêng một bên, sau đó lại ngồi xổm xuống, trừng lớn mắt nhìn gà lôi nướng, đầu lưỡi còn đang chảy nước miếng!
“Này, mày thật là cố chấp!” Phạm Văn Phong không nói nên lời, chợt nhớ ra rằng anh có thuật thuần hóa, nhưng anh chỉ sử dụng nó trên gà lôi và thỏ rừng, không biết nó có tác dụng với con sói này không!
Vì vậy, anh đã sử dụng thuật thuần hóa con sói, trong tích tắc, đôi mắt hung dữ trong mắt nó trở nên mềm mại và không còn hung hãn nữa.
Phạm Văn Phong vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy điều này, thuật thuần hóa này không chỉ hữu ích với những con vật nhỏ mà những con thú lớn như vậy cũng có thể thuần hóa được. Thật là quá bá đạo!
Vì vậy, anh nói: "Mày muốn ăn phải không? Nếu như mày ngoan ngoãn, tao có thể cho mày một nửa!"
Con sói ngẩng đầu liếc anh một cái, nhưng anh hiểu được,nó nằmthẳng trên mặt đất rồi nhìn Phạm Văn Phong với ánh mắt đáng thương.
Thấy vậy, Phạm Văn Phong cười nói với nó: "Nếu mày có thể hiểu được, vậy thì hãy đến đây!"
Con sói vừa nghe thấy vậy liền đứng dậy, mang theo cái đuôi đi tới, ghé vào bên cạnh anh.
Phạm Văn Phong trong lòng vui mừng khôn xiết, cảm thấy mình đã đồng ý thì không thể thất hứa nên đã xé con gà lôi nướng và đưa qua một nửa.
Một con sói đã được anh thuần hóa và trở thành tùy tùng cho mình, điều này mang lại cho anh một cảm giác thật là thành tựu.
Con sói khịt mũi thật thấp, há miệng để bắt lấy nó và nuốt chửng một nửa con gà lôi chỉ với hai cú đớp.
Phạm Văn Phong chỉ cắn hai cái, vừa quay đầu đã thấy nó đang nhìn thẳng vào mình, đột nhiên không nói nên lời!
"Không phải chứ, mày còn chưa nếm thử mà đã nuốt xuống như thế rồi?"
Biết rằng con sói không thể nói được, Phạm Văn Phong cảm thấy bất lực, cảm thấy ánh mắt của tên này khá đáng thương, vì vậy anh ta đơn giản đưa nó nửa con gà lôi nướng còn lại trong tay.
Thấy nó lại nuốt thêm vài ngụm, Phạm Văn Phong lắc đầu: "Thôi, nếu mày ăn không no thì tao sẽ ra ngoài xem thử, nhưng trời tối, e rằng sẽ khó tìm được con mồi."
Vừa dứt lời, con sói đột nhiên vùng dậy lao ra ngoài!
Phạm Văn Phong sửng sốt, trong lòng nghĩ chuyện gì xảy ra vậy? Ăn gà lôi nướng của mình rồi mà chưa làm gì đã bỏ đi rồi?
Chỉ vài phút sau, con sói lại xuất hiện ở cửa hang, trong miệng ngậm hai con thỏ rừng!
"Thì ra là mày đi săn sao. Xem ra mày cũng thích ăn đồ nấu chín!" Phạm Văn Phong đột nhiên cười cười, nhặt hai con thỏ hoang đặt trên mặt đất, dọn dẹp sạch sẽ.
Hai con thỏ rừng nấu xong, anh liền đưa một con cho con sói đang chảy nước miếng: "Ăn!"
Một người, một sói ăn thịt trong hang giữa đêm khuya, nếu có người đi ngang qua sẽ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Con sói sau khi ăn một con thỏ rừng thì đã no nê, ngoan ngoãn nằm trên chân của Phạm Văn Phong.
“Nếu như mày đồng ý đi theo tao, từ nay về sau cho mày ăn thịt mỗi ngày!” Phạm Văn Phong thấy rất thú vị, cười nói.
Kết quả là, con sói ngẩng đầu lên nhìn anh và gật đầu!
Phạm Văn Phong thấy vậy liền sửng sốt: "Mẹ kiếp, mày thông minh như vậy sao?"
Con sói lại nằm xuống, gục đầu xuống đất, mắt trợn ngược, như đang quan sát sắc mặt của anh.
Phạm Văn Phong cũng nuôi một con chó từ khi còn nhỏ, trông nó không khác gì chó trong gia đình nên anh cười nói: "Nếu vậy thì để tao đặt cho mày một cái tên, kêu là Vượng Tài đi!"