Trần Vũ Hà lý lẽ hùng hồn: "Xảy ra chuyện này nhất định có yêu, anh chính là yêu quái!"
Phạm Văn Phong gật đầu: "Được rồi, cô đã nói tôi là quỷ vậy thì tối nay đến nhà cô giết cô trước!"
"Chị, mau xem anh ta kìa lại bắt đầu nói những lời vô lại!" Trần Vũ Hà không chịu bỏ qua, vội vàng xin Mạc Kiều Lan giúp đỡ.
Mạc Kiều Lan đã chết lặng, không muốn xen vào cuộc cãi vã của hai người, cũng lười khuyên can nên làm bộ không nghe thấy gì.
Phạm Văn Phong thấy thế thì cười lớn, hất cằm khiêu khích Trần Vũ Hà!
"Hừ!" Trần Vũ Hà trả anh cái nhìn khinh bỉ.
Thấy ăn cơm cũng sắp xong, Phạm Văn Phong kiếm cớ ra ngoài muốn tìm bà chủ tính tiền.
Mặc dù Mạc Kiều Lan nói muốn mời khách nhưng thân là đàn ông, lý nào lại để con gái trả tiền. Cho nên anh ra ngoài trước tính tiền đến lúc đó Mạc Kiều Lan muốn trả tiền cũng không được.
Nhưng bà chủ không có ở quầy nên Phạm Văn Phong đành phải đi tới sân sau. Thầm nghĩ bà chủ vừa nãy còn đi đằng sau mà sao bây giờ vẫn chưa trở lại?
Sân sau cũng không có ai, Phạm Văn Phong đảo mắt, bước nhẹ chân tới cửa sổ muốn nhìn xem có người trong phòng không, biết đâu lại nhìn thấy vài hình ảnh đặc sắc!
Kết quả vừa đến dưới cửa sổ còn chưa kịp nhìn vào đã nghe tiếng hai người nói chuyện trong phòng!
"Dương Quế Hoa, cô đẩy tới đẩy lui đã bao nhiêu lần rồi. Nếu hôm nay cô còn không theo tôi thì sau này sẽ không gửi nấm cho cô nữa!" Giọng của một ông già nói.
Giọng bà chủ truyền đến: "Không phải đẩy tới đẩy lui mà tôi thật sự không tiện!"
"Hừ, mỗi lần như thế cô lại nói không tiện, rõ ràng là lấy cớ. Chẳng lẽ cô không giống với những người phụ nữ khác. Một tháng có hai mươi lăm ngày đến chu kỳ kinh nguyệt sao?" Giọng nói già nua bực bội hỏi.
"Gần như vậy, ông cho là tôi muốn sao. Tôi đã đi kiểm tra không biết bao nhiêu bác sĩ cũng không kiểm tra ra bệnh gì!" Bà chủ bất lực nói.
Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng hét kinh hãi trong phòng phát ra, bà chủ gấp gáp nói: "Ông làm gì thế, đừng động vào tôi!"
Phạm Văn Phong vội vàng nhìn lên đã thấy hai người dính chặt vào nhau. Một ông già gầy gò đang đè trên người bà chủ, hung dữ nói: "Chuyện gì đến tao cũng không quan tâm. Ông đây đã đợi hơn nửa năm rồi, hôm nay nhất định phải có được mày!"
Phạm Văn Phong nhìn thấy tình hình cũng đoán được đại khái chuyện gì. Vì vậy đảo mắt một cái anh liền lớn tiếng nói: "Bà chủ, chị đâu rồi?"
Hai người trong phòng hoảng sợ, lão già run rẩy trực tiếp bị Phạm Văn Phong lớn tiếng dọa cho mềm nhũn!
Bà chủ chật vật đứng dậy khỏi giường, sửa sang lại tóc tai, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Nhìn thấy Phạm Văn Phong, cô ả hỏi: "Tìm chị có việc gì?"
"Tính tiền, chứ còn làm gì nữa?" Phạm Văn Phong nở nụ cười tà mị.
Vừa nhìn ánh mắt của Phạm Văn Phong, Dương Quế Hoa dường như đã hiểu ra điều gì vì vậy lập tức tái mặt: "Vừa rồi chú có nhìn thấy gì không?"
"Không có, chẳng lẽ chị vừa thay quần áo ở bên trong sao?" Phạm Văn Phong mở to mắt, giả bộ không biết hỏi.
Dương Quế Hoa phỉ nhổ anh, đỏ mặt nói: "Lưu manh, đi theo chị tính tiền!"
Dương Quế Hoa nói xong thì đi trước. Đến hành lang ở phía trước, Phạm Văn Phong mới thấp giọng hỏi: "Thì ra nhìn bà chủ có vẻ phong lưu nhưng thật ra lại rất bảo thủ nhỉ!"
"Quả nhiên là chú nhìn thấy!" Dương Quế Hoa quay đầu lại, nhìn chằm chằm Phạm Văn Phong nói.
"Lỡ chứng kiến, chị khẩn trương như vậy làm gì? Không phải tôi đã giúp chị sao?" Phạm Văn Phong cười cười.
Dù nói như thế nhưng có lẽ Dương Quế Hoa vẫn cảm thấy chuyện này có chút xấu hổ nên nhỏ giọng nói: "Chú không được phép nói chuyện này ra bên ngoài, nếu chú dám nói chị sẽ không để yên đâu!"
"Yên tâm, lưỡi tôi không dài đến thế!" Phạm Văn Phong gật đầu.
Khi hai người đến quầy, Dương Quế Hoa cúi đầu tính tiền thì Phạm Văn Phong tò mò hỏi: "Lão già kia là ai? Nấm Khẩu Bắc nhà chị là do hắn gửi đến?"
"Ừ!" Ngón tay Dương Quế Hoa đang bấm trên máy tính hỗn loạn cũng không ngẩng đầu lên.
Phạm Văn Phong cười: "Đúng là người già nhưng tâm không già mà, lão già này nhặt được nấm Khẩu Bắc ở đâu nhỉ?"
"chú muốn làm gì?" Dương Quế Hoa dừng tính tiền, ngẩng đầu cảnh giác hỏi.
"Không có gì, thuận miệng hỏi một chút. Nếu tôi có thể lấy được loại nấm này thì chẳng phải hắn không có cớ uy hiếp chị nữa sao?" Phạm Văn Phong hỏi.
Dương Quế Hoa liếc anh một cái, cười nhạo nói: "chú tưởng người khác không nghĩ đến chuyện này sao? Đáng tiếc chỉ có ông ta hái được nấm tươi còn đâu chẳng có ai tìm được!"
"Còn có chuyện như vậy? Chẳng lẽ lão già này là cây nấm tinh?" Phạm Văn Phong nghi ngờ nói.
Dương Quế Hoa nghe anh phỏng đoán mà buồn cười, nghiêng đầu nhìn anh: "Chị cũng không biết nhưng nếu chú có biện pháp thì có thể tiếp tục cung cấp hàng cho chị, chị sẽ cảm ơn chú rất nhiều!"
"Vậy sao? Chị định cảm ơn tôi như thế nào?" Phạm Văn Phong nghe vậy lập tức tỉnh táo, hào hứng hỏi.
"Chú muốn thế nào?" Dương Quế Hoa liếc anh một cái.
Chỉ cần một ánh mắt mị hoặc này thôi cũng đủ kích thích bất kỳ người đàn ông nào, Phạm Văn Phong lập tức gật đầu nói: "Thành giao, chị cứ chờ tôi!"
Dương Quế Hoa cũng không coi trọng, qua loa gật đầu rồi nhìn hóa đơn: "Bàn của chú hết tất cả năm trăm tám tệ. Nể tình chú vừa mới giúp chị, bớt cho số lẻ còn năm trăm tệ."
"Ôi, mấy món thức ăn mà đắt như vậy?" Phạm Văn Phong nghe xong đã giật mình.
"Hóa đơn đây, chú có thể tự xem."
Phạm Văn Phong cầm lấy rồi nhìn qua phát hiện chỉ riêng một đĩa nấm Khẩu Bắc xào măng đã một trăm bốn tám tệ!
"Tôi phỉ nhổ, ngon thì ngon nhưng quá đắt rồi!" Phạm Văn Phong không nhịn được phun ra.
Dương Quế Hoa gật đầu: "Đành chịu thôi, loài nấm này có hai đặc điểm, một là tươi, hai là đắt!"
"Ok đã hiểu." Phạm Văn Phong gật đầu, đau lòng lấy ra năm trăm tệ.
Trả tiền xong vừa trở về phòng thì Trần Vũ Hà lập tức hỏi: "Anh làm gì thế, sao đi lâu vậy?"
"Không có gì, chúng ta đi thôi?" Phạm Văn Phong hỏi.
Hai cô gái gật đầu, đứng lên đi ra ngoài.
Ra bên ngoài Mạc Kiều Lan muốn đi thanh toán thì Dương Quế Hoa lập tức nói: "Anh trai này này đã thanh toán rồi."
"Như vậy sao được, đã nói để tôi mời khách mà!" Mạc Kiều Lan kinh ngạc nói.
Trần Vũ Hà mỉm cười nhìn Phạm Văn Phong: "Thật không ngờ, anh vẫn còn phong độ phết nhể!"
"Đương nhiên rồi, tôi vẫn còn nhiều mặt tốt lắm!" Phạm Văn Phong đắc ý nói.
Trần Vũ Hà lập tức bĩu môi: "Nói anh béo anh lại thở gấp!"
Dương Quế Hoa mỉm cười nhìn ba người nhưng trong lòng lại thầm đoán quan hệ của bọn họ.
Kế hoạch mời khách của Mạc Kiều Lan thất bại, cô đành phải gật đầu với Phạm Văn Phong nói: "Được rồi, lần sau cậu đừng làm như vậy nữa không thì tôi sẽ không đi ăn cơm với cậu đâu!"
"Được, lần sau để cô mời!" Phạm Văn Phong cười nói.
Ba người bước ra ngoài vừa định lên xe thì thấy lão già gầy gò từ sân sau đi ra đang vội vàng phóng xe điện đi mất.
"Kiều Lan, cô có thể đi theo lão già này không?" Phạm Văn Phong lập tức hỏi.