Mạc Kiều Lan không có lý do gì để từ chối yêu cầu này của Trần Vũ Hà. Phạm Văn Phong vì nể mẹ của cô ở đây nên cũng không dám nói gì mà chỉ giữ im lặng.
Vì thế ba người trẻ đi xuống lầu, sau khi lên xe, Mạc Kiều Lan nhìn đồng hồ mới nói: “Phạm Văn Phong, bây giờ còn sớm, hay là chúng ta đi ăn gì đó rồi về nhé?”
“Được, buổi chiều về cũng được.” Phạm Văn Phong gật đầu.
Hai người phụ nữ lớn nhỏ xinh đẹp ở bên cạnh vì thế đương nhiên là anh hy vọng có thể ở cùng hai người thêm chốc lát. Dù sao vẫn có Lý Thi Vân giúp anh trông coi những việc trong nhà, sẽ không có chuyện gì đâu!
Thế nên khi xe rời khỏi bệnh viện không đi theo phương hướng ban đầu mà chạy về ngoại thành phía Nam.
Phạm Văn Phong thấy không đi đúng hướng lắm, tò mò hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Tôi muốn đưa cậu đi ăn đồ ngon, tin tôi đi, cậu nhất định sẽ thích!” Mạc Kiều Lan nói.
Phạm Văn Phong “ồ” lên, cũng không hỏi đi ăn gì. Anh không có yêu cầu gì với đồ ăn cả, chỉ cần ăn được là được.
Trần Vũ Hà ngồi trên ghế phụ bỗng nhiên hỏi: “Chị, hình như em phát hiện một chuyện!”
“Chuyện gì cơ?” Mạc Kiều Lan quay đầu hỏi.
“Em đã lâu không thấy chị cười rồi nhưng vừa nhìn thấy tên họ Phạm này thì chị trở nên thích cười hẳn, tại sao vậy?” Trần Vũ Hà nghiêng đầu hỏi.
Câu này của cô khiến khuôn mặt của Mạc Kiều Lan đỏ bừng, Phạm Văn Phong cũng sửng sốt!
Anh thầm hỏi trong lòng rằng có phải trong đầu con nhóc thúi này có bệnh phải không, loại chuyện như vậy mà còn không hiểu sao chứ?
Anh muốn thay Mạc Kiều Lan trả lời rằng: “Bởi vì chị cô thích tôi nên mới như vậy đấy!”
Nhưng mà tuy rằng giữa hai người có tình ý với nhau nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ thổ lộ. Nếu anh nói như vậy nhất định sẽ khiến Mạc Kiều Lan cảm thấy mất mặt. Thế nên đành phải nghĩ thầm ở trong lòng, không mở miệng nói.
Mà Mạc Kiều Lan chỉ cười cười, giải thích: “Bởi vì Phạm Văn Phong đã nói, cười nhiều có lợi cho chị.”
“Không sai!” Phạm Văn Phong cũng gật đầu nói.
Trần Vũ Hà quay đầu nhìn anh: “Vậy tôi thì sao? Tôi phải làm gì để cơ thể khỏe mạnh?”
“Cô chỉ cần câm miệng là được!” Phạm Văn Phong thờ ơ lên tiếng.
“Anh!” Trần Vũ Hà sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp. Tuy rằng cô ngồi ở ghế phụ nhưng vẫn quay người lại, múa may nắm tay muốn đánh Phạm Văn Phong!
Mạc Kiều Lan thấy thế, hô lên: “Đừng có nghịch nữa, đang lái xe đó!”
Đến khi Trần Vũ Hà giận dữ quay nguoiwf lại ngồi đàng hoàng, cô không nhịn được nói: “Hai người có phải khắc nhau không? Sao cứ gặp nhau là cấu véo nhau đủ đường vậy?”
“Do anh ta bắt nạt em trước!” Trần Vũ Hà nói.
Phạm Văn Phong tự kêu oan: “Đừng nói bậy, người làm mặt quỷ với tôi lúc ở bệnh viện là cô đó!”
“Do anh hại tôi bị đụng xe!”
“Tôi còn cứu cô một mạng đó!”
Mạc Kiều Lan: “.....”
Cô cố gắng chịu đựng cuộc cãi vã của hai người, vất vả lắm mới chạy xe đến vùng ngoại thành, đến trước một nhà nông.
Ba người xuống xe. Phạm Văn Phong nhìn xung quanh mới phát hiện nơi đây là một cái thôn bình thường, chẳng qua là do cách huyện thành gần, còn ở cạnh quốc lộ nên hai bên nhà dân đều đổi thành siêu thị, tiệm cơm và chỗ sửa xe linh tinh.
Cửa hàng trước mặt tên là Cửu Hương Cư, mặt tiền không lớn, nhìn không giống một nơi kỳ cục, chẳng qua là do trước cửa đậu mấy chiếc xe nên nhìn rất xa hoa.
Sau khi đi vào, bà chủ ngẩng mặt từ trên quầy hàng. Cô ả nhìn thấy Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà thì sửng sốt, lập tức tươi cười nghênh đón: “Chà, Mạc tiểu thư, Trần tiểu thư, hai người cùng nhau đến quả là ngoài ý muốn mà, mau vào bên trong đi!”
“Còn chỗ nào trống không?” Mạc Kiều Lan hỏi.
“Đương nhiên là có, nhưng mà cũng không có. Để tôi dẫn hai người ra chỗ này!” Bà chủ cười nói
Phạm Văn Phong nhìn cô ả, phát hiện là một người phụ nữ hơn ba mươi, còn rất xinh đẹp!
Phạm Văn Phong thầm nói ôi mẹ ơi, người này ăn cái gì mà lớn vậy? Lý Ngọc Mai còn đang cho bú cũng không lớn bằng cô ả.
Nhưng lúc anh đang suy nghĩ miên man thì bà chủ người ta chỉ nhìn anh một cái rồi thôi. Tuy rằng hơi ngoài ý muốn nhưng cô ả cũng không nói nhiều, đưa ba người vào trong một căn phòng.
Người thuê phòng cách vách nghe được cuộc hội thoại giữa bà chủ và Mạc Kiều Lan thì thăm dò nhìn thoáng qua, sửng sốt một lúc mới quay đầu về.
Bọn người Phạm Văn Phong không phát hiện cảnh này, sau khi vào phòng thuê rồi ngồi xuống, bà chủ cười hỏi: “Hôm nay vẫn theo quy tắc cũ chứ?”
“Được, bà chủ cứ đứng nhìn là được.” Mạc Kiều Lan gật đầu.
Đến khi cô ả ra sau bếp chuẩn bị thực đơn, Mạc Kiều Lan mới nói với Phạm Văn Phong và Trần Vũ Hà: “Mọi người cứ ngồi đây trước, tôi đi vệ sinh.”
Nói xong cô liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, mắt to trừng mắt nhỏ đấu đá nhau. Bỗng nhiên Phạm Văn Phong không nhịn được, hỏi: “Thân phận của Kiều Lan cao, bà chủ nể nang một hai là chuyện thường nhưng sao đến cô cũng gọi là Trần tiểu thư vậy?”
“Liên quan gì đến anh?” Trần Vũ Hà khiêu khích, trừng mắt liếc nhìn anh.
Phạm Văn Phong cười, anh đã hơi quen với cách nói chuyện này của cô rồi nên không thèm để ý mấy: “Không nói cũng không sao, dù sao tôi cũng đoán ra được ít nhiều!”
“Phải không đó? Vậy anh nói cho tôi nghe xem!” Trần Vũ Hà tọc mạch hỏi.
“Tôi không nói!” Phạm Văn Phong trợn trắng mắt.
Trần Vũ Hà bĩu môi, khiêu khích nói: “Anh vốn không đoán ra được, nếu đoán đúng, tôi sẽ khen thưởng! Nếu đoán sai thì phải tự phạt hai cái tát, có dám không?”
“Vậy khen thưởng của cô là cái gì?” Phạm Văn Phong nheo đôi mắt lại, híp mắt nhìn bộ ngực của cô.
Trần Vũ Hà thấy thế thì trừng lớn mắt: “Không được nhìn bậy bạ, không phải loại khen thưởng này!”
“Ồ? Vậy thì là loại nào?” Phạm Văn Phong cố nhịn cười, nói.
“Tôi có thể giúp anh làm một việc, thấy sao hả?” Trần Vũ Hà nói.
Phạm Văn Phong nghĩ, cuộc mua bán này có lời đó chứ, thua chỉ cần tát hai cái là được, vẫn chưa nói phải dùng lực bao nhiêu, nhẹ nhàng đánh hai cái cũng không tính là chơi bẩn!
Thế nên anh gật đầu: “Được thôi!”
“Vậy anh đoán đi, tôi nghe.” Trần Vũ Hà ôm vai nói.
Phạm Văn Phong hơi mỉm cười: “Tôi đoán bố của cô là ông trưởng quặng Trần nổi tiếng toàn huyện đúng không?”
“Chậc!”
Trần Vũ Hà ngạc nhiên, không cần nói nhiều nữa, chỉ riêng biểu cảm của cô đã minh chứng cho lời nói của Phạm Văn Phong là đúng!
“Sao anh đoán được?” Cô hỏi tiếp.
Phạm Văn Phong cười: “Chuyện này quá đơn giản, nhìn mặt đoán ý thôi. Tổng hợp các tin tức nhỏ khác, huống chi cô cũng họ Trần nên tôi hướng đến suy nghĩ này!”
Trần Vũ Hà như một trái bóng cao su bị xì hơi, chu miệng nói: “Không vui chút nào, bị anh đoán ra dễ dàng như vậy!”
“Này, cô cũng đừng có nuốt lời đấy nhé, vừa mới lập kèo xong mà!” Phạm Văn Phong nhắc nhở nói.
“Đương nhiên, tôi là người biết giữ chữ tín. Nhưng mà anh không được nổi lên ý nghĩ gì đấy. Nếu muốn dê xồm tôi hay đại loại vậy thì coi chừng!” Trần Vũ Hà giơ nắm tay nhỏ lên, uy hiếp nói.
Phạm Văn Phong không để bụng, gật đầu: “Yên tâm, mấy chuyện này tôi không ép uổng gì cô. Tôi thích người khác chủ động hơn!”
“Xí, tự mình đa tình!” Trần Vũ Hà khinh thường bĩu môi.