Thấy hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong lòng Mạc Kiều Lan bất lực, đành phải khuyên giải nói: "Dừng lại! Hai người đừng cãi nhau nữa!"
Sao cô có thể không hiểu rõ em họ của mình chứ? Cô nhóc này từ nhỏ đã quen được nuông chiều, ngang ngược quen rồi, hôm nay trong chuyện này có lẽ Phạm Văn Phong có chút sai, nhưng nhất định cũng là do nó gây ra.
Vừa mới nói xong, xe cứu viện chạy tới, thấy xe đã bị đốt thành một đám lửa, lái xe xuống hỏi: "Xin hỏi ai là chủ xe?"
"Là tôi."
"Thưa cô, xe của cô đã bị đốt thành thế này, cô còn muốn kéo về không?" Tài xế kia hỏi.
"Đương nhiên, xe này có bảo hiểm đấy! Với lại tôi còn là khách quý của cửa hàng các người!"
Trần Vũ Hà nói một câu, lấy một cái thẻ từ trong túi trên người ra, đưa tới!
Tên lái xe kia nhìn thoáng qua, lập tức cung kính, bởi vì số lượng tấm thẻ kia không nhiều, ở nơi như thị trấn này chỉ phát ra mười cái mà thôi!
Người có thể có được loại thẻ này không phú thì quý, cho nên thái độ của anh ta lập tức thay đổi, cười cười nói: "Đã như vậy, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi là được rồi, sau khi có kết quả xử lý chúng tôi sẽ gọi điện cho cô!"
"Được rồi! Tranh thủ thời gian xử lý đi."
Trần Vũ Hà nói một câu, đi về phía xe Mạc Kiều Lan: "Chị, chúng ta đi thôi?"
Toàn bộ quá trình cô ta cũng không thèm nhìn Phạm Văn Phong một cái, rõ ràng còn ghi hận chuyện vừa rồi.
"Em lên xe trước chờ chị!"
Mạc Kiều Lan nói với cô ta một câu, quay đầu nhìn về phía Phạm Văn Phong: "Chuyện hôm nay cảm ơn cậu, tính tình em họ của tôi không được tốt, cậu đừng ngạc nhiên."
"Không sao, tôi không để bụng đâu." Phạm Văn Phong cười nói.
Mạc Kiều Lan gật đầu: "Đúng rồi, cậu đang muốn vào thị trấn sao? Muốn ngồi chung xe với tôi luôn hay không?"
"Bỏ đi, tôi muốn mua không ít thứ, với lại không thể vứt xe ba gác ở nơi này." Mặc dù Phạm Văn Phong cũng có suy nghĩ đó nhưng lại không nỡ ném con xe ba gác bảo bối của mình.
"Ồ? Đang chuẩn bị cho chuyện chăn nuôi sao?" Mạc Kiều Lan hỏi.
"Đúng vậy, không đến mấy ngày nữa đã có thể giải quyết rồi, đến lúc đó chị có thể tới thăm." Phạm Văn Phong nói.
Mạc Kiều Lan có chút bất ngờ, không nghĩ tới anh lại nhanh như vậy, thế là gật đầu: "Tốt lắm, vậy đến lúc đó chúng ta liên lạc qua điện thoại, bây giờ tôi phải đưa em họ trở về, người trong nhà hẳn là đang chờ đến sốt ruột."
"Được, lái xe chậm một chút." Phạm Văn Phong gật đầu nói.
Đưa mắt nhìn Mạc Kiều Lan lái xe rời đi, anh lên xe ba gác, cũng đi về phía thị trấn.
Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Phạm Văn Phong mới lôi được một đống hàng hóa lớn từ thị trấn về nhà, mặc dù trong tay có ít tiền nhưng anh không nỡ phung phí vung tay quá trán, nên không thuê xe mà dùng xe ba gác kéo về.
Có không ít phụ nữ sau khi ăn cơm tối xong thì hóng mát ngay dưới cây liễu lớn đầu thôn, chợt thấy phía xa xa có một đống đồ vật như một tòa núi nhỏ từ trên đường lớn đi tới, tất cả đều mở to hai mắt nhìn.
Chờ đến gần đó, mọi người mới nhìn ra đó là Phạm Văn Phong cùng xe ba gác của anh, bởi vì trên xe để quá nhiều đồ vật lại xếp quá cao nên đứng xa xa nhìn như một cái núi nhỏ.
Phạm Văn Phong đã thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi, kéo quá nhiều đồ, mới đi được hơn nửa đường thì xe hết điện, quãng đường còn lại đều phải tự đẩy xe trở về!
Đám người nhìn anh biến thành thế này, Vương Diễm là người đầu tiên cười nói: "Ai da, Phạm Văn Phong cháu đây làm gì thế, chuyển hàng hóa của cả thị trấn về đây sao?"
"Cũng không kém bao nhiêu đâu, cháu mua cả ngày đấy!" Phạm Văn Phong dừng bước, chuẩn bị nghỉ chân một chút.
Hôm nay Vương Diễm không mặc nhiều, chỉ mặc một cái quần đùi và một cái áo mỏng, bởi vì mặt trời đã gần khuất sau núi nên ánh nắng không gay gắt, khiến da thịt trắng sáng của ả vô cùng dễ thấy.
"Thằng nhóc cháu được đấy, nói thuê cái sân kia liền thuê ngay, hôm nay còn tìm người sửa sang lại, cháu thật sự muốn chăn nuôi sao?" Vương Diễm hỏi.
Hôm nay Lý Thi Vân tìm mấy người làm việc, trong đó có cả ả nữa, lúc làm việc mọi người mới từ trong miệng trưởng thôn biết việc này là do Phạm Văn Phong làm.
"Đương nhiên, không phải vậy thì cháu thuê nó làm gì?" Phạm Văn Phong lau mồ hôi, ánh mắt ngắm tới ngắm lui ở đùi ả.
Đầu thôn không chỉ có một mình Vương Diễm ngồi, nhưng miệng ả là nhanh nhất, lúc này hỏi tiếp: "Bây giờ sắp trở thành ông chủ lớn rồi, cháu có cần mướn người không? Nếu cần thì để thím làm việc cho cháu đi?"
"Được ạ, bao ăn bao ở còn có tiền, thím đến không?" Phạm Văn Phong cười ha ha.
"Xéo đi, bà đây có nhà của mình, ai muốn ở chỗ của cháu chứ?" Vương Diễm trừng mắt liếc anh một cái.
Đám người cười vang, vợ của Ngưu Nhị - thím Ngọc trêu ghẹo nói: "Vương Diễm, cô vẫn nên đi đi, đến lúc đó ban ngày hay ban đêm cũng đều có việc để hoạt động, sảng khoái hơn nhiều!"
"Vớ vẩn! Chị dâu Ngọc muốn đi sao? Ngưu Nhị đi ra ngoài lâu như vậy mà chưa trở về, trong nhà chắc sắp hạn hán đến nơi rồi?" Vương Diễm cười mắng.
Mấy người phụ nữ cười vang một trận, người gan lớn thì nói vài lời, người da mặt mỏng thì chỉ có thể đỏ mặt ở một bên nghe, che miệng cười trộm.
Phạm Văn Phong rất thích loại không khí này, mấy người phụ nữ nói như thế kia ở ngay trước mặt mình, rõ ràng không xem mình là người ngoài, thế là cười nói: "Thím Ngọc, thím đến làm công cho cháu cũng được, sau này nhà thím cứ giao cho cháu!"
"Cút ngay, thằng nhóc chết tiệt này, lá gan càng ngày càng lớn, đến thím mà cháu cũng dám đùa giỡn!" Thím Ngọc cười mắng một câu, tiện tay ném dép lê tới!
Phạm Văn Phong lách mình tránh thoát, cười nói: "Không nói với các thím nữa, cháu còn phải trở về dỡ hàng!"
Nói xong đẩy xe ba gác vào trong thôn.
Vương Diễm có ý muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng ả biết nếu mình đi, mấy người phụ nữ phía sau kia chắc chắn sẽ lại bàn tán ầm ĩ nên ả không thể làm gì, chỉ đành phải đưa mắt nhìn anh rời đi.
Cái dáng vẻ này của Vương Diễm khiến thím Ngọc vụng trộm chọc ả: "Làm sao vậy? Hồn đã bị thằng nhóc kia trộm đi rồi à?"
"Chớ nói nhảm!" Vương Diễm trừng bà ta một cái.
Thím Ngọc bĩu môi: "Cô đừng nên nhớ thương làm gì, nghe nói mấy ngày nay trưởng thôn mới tới thường xuyên chạy đến nhà Phạm Văn Phong, nói không chừng quan hệ của hai người này đã tốt rồi!"
"Cô ta á? Nói cũng đúng, thôn trưởng vừa nhìn là biết người ở thành phố đã trải qua nhiều việc đời, chuyện của chính mình thì không làm, lại giúp Phạm Văn Phong bận rộn cả một ngày, thật sự là có chút lạ!" Vương Diễm nói.
Kết quả mấy người phụ nữ lại có chủ đề chung, nhao nhao líu ríu thì thầm bàn tán.
Mà Phạm Văn Phong về đến nhà bận rộn một lúc, chờ đến khi xử lý xong đã là chín giờ tối.
Từ sáng sớm đến tối đen, cũng không có thời gian đi xem cái sân được sửa sang lại như thế nào, cho thỏ rừng với gà rừng ăn xong, anh mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm chiều.
Thế là trở về phòng nhóm lửa, chuẩn bị nấu bát mì để ăn, nhưng lúc này điện thoại chợt vang lên.
Nhìn thấy tên người phía trên điện báo, Phạm Văn Phong sững sờ!
Sau khi kết nối anh vội vàng hỏi: "Lam Phỉ, tìm tôi có việc gì sao?"
"Bạn học cũ, lần trước còn nói muốn họp gặp mặt, sao bỗng nhiên cậu lại không có tin tức vậy?"
"Hai ngày này có chút việc." Trong lòng Phạm Văn Phong giật mình, cười giải thích.
Đầu bên kia Lam Phỉ cũng cười cười, tiếp theo nói: "Hóa ra là vậy, vậy cuối tuần cậu có thời gian hay không? Tôi hẹn mấy người bạn học cấp ba, mọi người gặp mặt tâm sự một chút?"
Phạm Văn Phong do dự một chút, vẫn gật đầu: "Được, tôi nhất định sẽ đến."
"Được, đến lúc đó tôi sẽ thông báo thời gian và địa điểm cụ thể cho cậu."
Sau khi Lam Phỉ nói xong thì cúp điện thoại, để lại Phạm Văn Phong một mình ngơ ngác.
Rõ ràng trước đó rất lãnh đạm với mình, làm sao tự nhiên lại nói muốn gặp mặt rồi? Chẳng lẽ là nhớ đến đoạn tình cảm mập mờ giữa hai người năm đó nên muốn ôn lại chuyện cũ?
Nghĩ đến điều này, Phạm Văn Phong đập đầu mình một cái: "Đừng tự mình đa tình!"