Phạm Văn Phong đi chợ mua vài cái lồng rồi về.
Vào buổi chiều, anh lại chạy lên núi, tương tự hôm qua, anh bắt đầu bắt gà rừng.
Vì đã quen tay nên lần này tốn ít thời gian hơn hôm qua rất nhiều, chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ đã bắt được ba mươi con.
Phạm Văn Phong rất vui, có những thứ này, ngày mai anh có thể đổi được mười nghìn nhân dân tệ!
Tuy nhiên, anh biết rằng phương thức kiếm tiền này có thể không lâu dài được, số lượng gà rừng có hạn, sớm muộn gì cũng bị bắt hết!
Nếu không phải do vội vàng kiếm tiền thì anh đã không phải bắt nhiều như vậy, một khi đã có đủ số tiền mà gia đình Lý Ngọc Mai nợ, anh sẽ không vơ vét được nữa.
Sau khi trở về nhà, Phạm Văn Phong cho tất cả gà rừng vào lồng.
Đến tối, lại có người đến gõ cửa.
"Vương Diễm đến rồi sao?"
Nghĩ đến chuyện tốt tối hôm qua còn chưa làm xong, Phạm Văn Phong vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, lúc này có người tới gõ cửa thì vội vàng bước tới mở cửa.
Nhưng người đứng bên ngoài không phải Vương Diễm, mà là nữ trưởng thôn xinh đẹp Lý Thi Vân!
“A, trưởng thôn, cô tới à?” Phạm Văn Phong bất ngờ hỏi.
Lý Thi Vân trừng mắt nhìn anh: "Không phải anh kêu tôi tới sao? Vậy mà hôm nay lại đi cả ngày không có ở nhà, đi đâu vậy?"
"Ồ, tôi quên mất. Trưởng thôn tới tìm tôi nhiều lần lắm sao?" Phạm Văn Phong cười.
"Còn thế nào nữa, không ngờ anh còn là một người bận rộn vậy đấy, tôi đang chờ anh chữa khỏi bệnh cho tôi hoàn toàn đây!" Lý Thi Vân nói xong thì bước vào trong phòng.
Phạm Văn Phong bước vào, tiện tay đóng cửa phòng, mỉm cười.
Khi vào trong phòng, Lý Thi Vân thoải mái ngồi xuống giường bệnh.
Nhưng trong lòng cô đang rất lo lắng, Phạm Văn Phong đã suýt xem hết người của cô trong quá trình điều trị bệnh, hôm nay không phải cũng tương tự như vậy nữa chứ?
Đang miên man suy nghĩ, Phạm Văn Phong đã cầm theo ngân châm đi vào, thấy cô đang ngồi, lập tức mỉm cười nói: "Sao còn chưa cởi ra?"
"Phải cởi ra... cởi ra nữa sao?"
Mặc dù đã có linh cảm là sẽ như vậy nhưng Lý Thi Vân vẫn có chút sững sờ khi nghe anh nói ra câu đó.
“Đương nhiên, khí hàn trong người cô vẫn chưa được chữa khỏi mà!” Phạm Văn Phong nghiêm nghị nói.
Lý Thi Vân khẽ cắn môi, không còn cách nào khác, vì chữa bệnh nên không thể quan tâm đến việc này nữa, đành phải gật đầu: "Vậy trước tiên anh xoay người qua chỗ khác đi!"
Phạm Văn Phong cười thầm trong lòng, thật sự là bịt tai trộm chuông, hôm qua đã thấy hết rồi, sao hôm nay vẫn còn ngại ngùng như vậy làm gì chứ?
Nhưng anh không nói gì, cô gái người ta ngại ngùng là chuyện dễ hiểu, cho nên anh ngay lập tức xoay người đi.
Có tiếng sột soạt từ phía sau, trong lòng Phạm Văn Phong cảm giác như có vài vuốt mèo cào tới cào lui.
"Được rồi."
Giọng nói của Lý Thi Vân vang lên từ đằng sau, anh nhanh chóng quay đầu lại.
Quả nhiên nhìn thấy cô trưởng thôn xinh đẹp nằm trên giường bệnh, hôm nay thay một bộ nội y màu đen càng làm tôn lên làn da trắng nõn, cảm giác nhìn vào khiến người ta hoa mắt.
Còn cặp mông thì nhô cao khiến người ta không nhịn được mà muốn tiến lên xoa nắn hai cái.
Nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì, Lý Thi Vân quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Phạm Văn Phong đang nhìn mình chằm chằm mới tức giận nói: "Nhìn đủ chưa?"
“Đừng nóng vội, không phải tôi nhìn lén, mà là đang tìm huyệt đạo thôi!” Phạm Văn Phong cười nói.
Biết rõ anh đang nói dối nhưng Lý Thi Vân không còn cách nào khác, không khỏi thúc giục: "Nhanh lên, đêm nay tôi còn có việc nữa!"
Phạm Văn Phong không nói gì nữa, vội vàng tiến lên lấy ngân châm, đồng thời ngón tay lướt qua da thịt cô, nhân cơ hội tranh thủ chiếm hời.
Bởi vì da của cô rất đàn hồi, sờ vào cảm thấy trơn bóng, chỉ cần là đàn ông thì sẽ bị nghiện cảm giác đó!
Lý Thi Vân vốn đã chết lặng nên nhắm mắt mặc kệ anh, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng rồi.
Không chỉ vậy, làn da trên người cô bắt đầu ửng đỏ, Phạm Văn Phong thấy vậy thì thích thú, không ngờ cô lại nhạy cảm đến vậy.
Trong phòng không một tiếng động, thật lâu sau, anh nói: "Được rồi, chờ nửa giờ nữa rồi rút châm ra là được."
“Vậy anh đi ra ngoài, đừng ở đây nhìn tôi!” Lý Thi Vân nói.
“Này, trưởng thôn ơi, tôi đã rất cố gắng chữa trị cho cô đấy, nhưng cô vẫn cứ nghi ngờ tôi!” Phạm Văn Phong bất mãn nói.
Lý Thi Vân quay đầu lại nhìn anh, phát hiện trên trán của anh đã lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ mệt mỏi.
Lý Thi Vân do dự một lát, nói nhỏ: "Vậy anh nghỉ ngơi một lát đi."
Sau khi Phạm Văn Phong rời đi, Lý Thi Vân tự ngẫm lại, phản ứng trước đó của cô quả thực hơi quá đáng.
Nếu như đến bệnh viện, đặc biệt là bệnh phụ khoa, nếu bác sĩ là đàn ông thì không phải vẫn khám chỗ riêng tư của mình như thường sao?
Hơn nữa, hai lần chữa bệnh cô đều mặc nội y, không cởi hết đồ, chỉ là ánh mắt của tên kia có chút trầm xuống mà thôi.
Nhưng suy cho cùng, anh còn trẻ, chuyện đó cũng dễ hiểu.
Sau khi nghĩ lại, Lý Thi Vân càng cảm thấy mình có chút quá đáng, vì vậy tính lát nữa rút ngân châm sẽ nói lời xin lỗi với Phạm Văn Phong.
Một giờ sau, Phạm Văn Phong trở lại phòng và giúp cô lấy hết ngân châm ra khỏi người.
Lý Thi Vân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân thoải mái hơn rất nhiều, tình trạng cũng tốt hơn trước rất nhiều, nhanh chóng ngồi dậy.
Kết quả là cô dùng sức quá lớn, vì trước đó đã nằm quá lâu, thân thể có chút ê ẩm, ngã thẳng xuống đất!
Nhìn thấy vậy, Phạm Văn Phong vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng bởi vì đang hoảng loạn nên tay anh đã đặt ở nơi không nên đặt rồi!
Cảm giác truyền từ đầu ngón tay lập tức khiến Phạm Văn Phong thất thần!
"Này! Anh buông ra mau!"
Lý Thi Vân vừa rồi bị thất thần, lần đầu tiên trong đời cô bị đàn ông chạm vào chỗ đó, đầu óc trống rỗng!
Điều khiến cô phản ứng là những ngón tay không thành thật của Phạm Văn Phong!
Vì vậy, cô hét lên một tiếng, nhanh chóng vùng vẫy.
Phạm Văn Phong lập tức rút tay về, đỡ eo của cô, để cho Lý Thi Vân ngồi lại trên giường.
Mặt Lý Thi Vân lúc này đã đỏ bừng, vừa rồi còn nghĩ sẽ xin lỗi, nhưng hiện tại đã quên mất, tức giận nhìn chằm chằm Phạm Văn Phong: "Anh, anh biến thái, lợi dụng tôi!"
Phạm Văn Phong vô tội: "Tôi không cố ý, tôi sợ cô té xỉu!"
“Nói bậy, cho dù là sơ ý, nhưng anh, anh còn véo nó hai lần!” Lý Thi Vân tức giận nói.
Phạm Văn Phong không thể giải thích được chuyện này, anh làm vậy có hơi quá đáng.
Nhưng nếu đã chiếm được lợi rồi thì Lý Thi Vân có tức giận thì được gì chứ? Phạm Văn Phong cười: "Đều theo bản năng cả thôi, không phải cố ý!"
"Anh im đi!"
Lý Thi Vân vừa thẹn thùng vừa tức giận, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài tức giận đứng dậy và bắt đầu mặc quần áo vào.
Phạm Văn Phong vẫn đang hồi tưởng lại lần chạm tay vừa rồi, trong lòng so sánh với lần đụng chạm Lý Ngọc Mai, phát hiện rằng có sự khác biệt!
Lý Thi Vân không biết anh đang nghĩ gì, nếu biết được, phỏng chừng ý muốn xé nát Phạm Văn Phong cũng có!
Sau khi mặc quần áo, cô bước ra ngoài mà không nói một lời.
Phạm Văn Phong vội vàng đuổi kịp và nói: "Cô Lý, đừng quên quay lại sau hai ngày nữa!"
“Khốn kiếp, ngu ngốc mới tới gặp anh!” Lý Thi Vân tức giận mắng một tiếng, bỏ đi không quay đầu lại.