Tô Chấn Nghiệp nghe Triệu Đại Vĩ nói vậy, trong nháy mắt giống như một con sư tử nổi giận.
Ông ta bị chọc giận!
Nếu Triệu Đại Vĩ mua cổ phần trên tay ông ta với giá thấp, ông ta còn nhịn được, dù sao ông ta có thể bù vào từ những chỗ khác, hơn nữa chỉ có mấy nghìn vạn, ông ta còn chịu được tổn thất.
Nhưng rời khỏi Khâu Dã?
Hà Long Cường buông bỏ quốc tế Khải Duyệt, trong chớp mắt trở thành chó nhà có tang, trốn ra bên ngoài.
Ông ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ của Hà Long Cường!
Huống chi ông ta còn chưa thua!
Chưa đi đến cuối cùng, ai thắng ai còn chưa biết đâu!
Cho nên ông ta đã quyết định từ lâu, nếu Triệu Đại Vĩ khinh người quá đáng, vậy thì ông ta sẽ đấu đến cá chết lưới rách với anh!
Tô Chấn Nghiệp nhìn Triệu Đại Vĩ đầy giận dữ, nói: “Triệu tổng, thấy hời rồi thì hãy dừng, tất cả mọi người đều được sống tốt. Nếu cậu nhất định làm như vậy, thế thì mọi người đừng nghĩ đến việc sống yên ổn!”
“Tuy thực lực của Tô Chấn Nghiệp này không được tốt lắm, nhưng tâm huyết vẫn phải có!” Tô Chấn Nghiệp uy hiếp lại Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ tỏ vẻ vô cùng nhẹ nhàng, cũng rất bình thản: “Nếu ông đã không muốn chủ động cút khỏi Khâu Dã, vậy tôi chỉ có thể đá ông đi.”
Anh không nói nhiều, lời nói lúc đó lại tràn đầy tự tin.
Tô Chấn Nghiệp cảm thấy áp lực, chậm rãi lùi về phía sau.
Đợi đến lúc lùi được một khoảng nhất định, ông ta xoay người chạy tới cửa phòng họp, khiến cho mấy vệ sĩ của ông ta sững sờ tại chỗ.
“Ông Tô… chờ tôi!”
Tô Chấn Nghiệp vừa chạy vừa nói: “Triệu Đại Vĩ, tao sẽ chờ xem mày làm cách nào để đá tao ra khỏi Khâu Dã!”
Trương Thu Hương: “…”
Anh của Trương Thu Hương là Trương Nghĩa cảm thấy khiếp sợ với bộ dáng chật vật như vậy của Tô Chấn Nghiệp.
Nhưng thấy Tô Chấn Nghiệp chạy như thế, bọn họ cũng không có cách nào để ngăn lại nên chỉ có thể để như vậy.
Trương Thu Hương hỏi: “Triệu tổng, chúng ta có đuổi theo không?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Không cần đuổi theo, ông ta sẽ không chạy thoát trừ khi rời khỏi Khâu Dã. Tiếp theo, hai người phải cẩn thận, ông ta không có cách nào để trả thù tôi, nhưng chắc chắn sẽ trả thù hai người.”
“Gặp vấn đề gì nhớ gọi điện báo cho tôi biết.”
Nghe thấy Triệu Đại Vĩ quan tâm đến mình, hai người họ gật đầu: “Chúng tôi biết rồi. Hơn nữa, tôi hy vọng Tưởng Tử Phi tạm thời phái người ở lại khách sạn của chúng tôi.”
“Tất nhiên là phái người tới đây, chúng tôi sẽ trả tiền.”
Trương Thu Hương không tin tưởng người của mình, vì thế chỉ có thể xin Tưởng Tử Phi tới cân bằng một chút thế lực của Tô Chấn Nghiệp.
“Không thành vấn đề.”
Triệu Đại Vĩ gọi điện cho Tưởng Tử Phi, bảo anh ta dẫn một đội người đến đây, bảo đảm sự an toàn cho khách sạn Vân Nam.
Mà Triệu Đại Vĩ còn giúp Trương Thu Hương loại bỏ người mà Tô Chấn Nghiệp đã sắp xếp ở khách sạn, đặc biệt là nhân viên an ninh!
Trương Thu Hương dọn dẹp người của Tô Chấn Nghiệp, sau đó thay thế bằng người của Tưởng Tử Phi.
Tuy việc này cũng có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nhân phẩm của Triệu Đại Vĩ tốt hơn nhiều so với Tô Chấn Nghiệp, vì vậy Trương Thu Hương bằng lòng mạo hiểm.
Sắp xếp xong xuôi hết tất cả, Triệu Đại Vĩ và Tưởng Tử Phi cùng rời đi.
Xe chạy được một nửa thì Triệu Đại Vĩ xuống xe ở một ngã rẽ, anh nói với Tưởng Tử Phi: “Anh lái xe về đi, tôi cần phải ngồi trông coi ở khách sạn Vân Nam vài ngày. Anh cũng chuẩn bị bắt đầu ra tay với Tô Chấn Nghiệp đi.”
“Được!” Tưởng Tử Phi thấy hành động của Triệu Đại Vĩ có hơi kỳ lạ, nhưng anh ta cảm thấy anh có dự tính của bản thân nên không nói nhiều.
Triệu Đại Vĩ xuống xe rồi trở về khách sạn Vân Nam.
Nguyên nhân rất đơn giản, sau này khi anh đối phó với Tô Chấn Nghiệp có lẽ sẽ có thể nổi danh.
Lúc nãy ở phòng họp của khách sạn Vân Nam, anh hoàn toàn có cơ hội bắt Tô Chấn Nghiệp, nhưng bắt xong rồi phải xử lý như thế nào, như vậy rất phiền phức.
Bởi vì Tô Chấn Nghiệp ra tay với Trương Thu Hương chứ không phải anh, hơn nữa Tô Chấn Nghiệp chỉ bắt Trương Thu Hương ký hợp đồng, không được tính là quá xấu xa.
Nếu anh bắt Tô Chấn Nghiệp, phế bỏ ông ta ngay tại chỗ thì có lẽ sau đó sẽ có một đống rắc rối.
Anh không cần phải đặt mình vào rắc rối chỉ vì Trương Thu Hương.
Bởi vậy vừa rồi Triệu Đại Vĩ để cho Tô Chấn Nghiệp chạy, sau đó uống xe, chờ chiêu sau của ông ta.
Vừa nãy Tô Chấn Nghiệp bị chọc giận, chắc chắn sẽ trả thù. Sau đó anh mới có lý do để trừng trị ông ta!
Nhưng anh không rõ khi nào ông ta sẽ ra tay, cho nên anh chỉ có thể chờ.
May là thời gian của Tô Chấn Nghiệp không còn nhiều, dù sao Tưởng Tử Phi cũng đang chuẩn bị hành động, ông ta phải nhanh hơn Tưởng Tử Phi!
Triệu Đại Vĩ dự đoán nhiều nhất trong một hai ngày, Tô Chấn Nghiệp sẽ làm ra chuyện lớn.
…
Tô Chấn Nghiệp chạy khỏi khách sạn Vân Nam.
Mấy tên thuộc hạ cũng chạy theo khiến cho người của Tô Chấn Nghiệp ở khách sạn Vân Nam hơi ngây ngốc.
Nhưng sau khi Tô Chấn Nghiệp chạy được một đoạn thì dừng lại, gọi điện cho thuộc hạ đắc lực tài giỏi: “Bên đó cậu chuẩn bị xong chưa?”
“Ông Tô, đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chỉ thị của ông rồi hành động.”
“Tốt lắm!”
Tô Chấn Nghiệp bảo thuộc hạ của mình đừng chạy nữa.
Ông ta nói: “Từ lâu tôi đã biết Triệu Đại Vĩ và Trương Thu Hương có qua lại với nhau, cho nên tôi còn giữ lại một tay. Tiếp đó mới là lúc tôi thật sự đối phó với Trương Thu Hương.”
“Triệu Đại Vĩ vui mừng quá sớm rồi.”
Tô Chấn Nghiệp đã có dự định trong lòng.
Thật ra ông ta biết Triệu Đại Vĩ và Trương Thu Hương qua lại với nhau từ lâu rồi, hơn nữa hình ảnh hai người họ gặp nhau cũng bị người ta chụp được, rơi vào trong máy của ông ta.
Vì vậy lúc nãy ông ta chỉ là vì khiến cho Triệu Đại Vĩ lơ là, sơ suất. Sau đó mới là lúc ông ta chính thức đối phó với anh và anh em nhà họ Trương.
“Triệu Đại Vĩ, chắc chắn mày sẽ không thể tưởng tượng được tao sẽ làm những việc gì tiếp theo đâu.” Tô Chấn Nghiệp đắc ý cười.
Vài tiếng sau, điện thoại của Trương Thu Hương và Trương Nghĩa bỗng xuất hiện một đoạn video, trong đó quay người nhà của Trương Thu Hương bị nhốt ở một biệt thự xa lạ.
Ngay sau đó, Tô Chấn Nghiệp gọi điện cho cô ta: “Người nhà của mày đang trong tay tao. Mày hãy ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.”
“Mấy ngày sau, tao sẽ thả người nhà của mày ra.”
“Tao đảm bảo anh chị em nhà họ Trương sẽ không có chuyện gì, chỉ cần chúng mày nghe lời, tao sẽ đối xử với chúng mày như trước.”
"Đừng có ra vẻ."d
“Người của tao đã giám sát Triệu Đại Vĩ và khách sạn Vân Nam. Nếu phát hiện có vấn đề, người nhà của mày không chỉ khó toàn mạng mà còn có thể sống không bằng chết!”
“Có lẽ mày biết tao đang đến đường cùng, bây giờ chuyện gì tao cũng có thể làm được!”
Sắc mặt của Trương Thu Hương tái nhợt.
Rõ ràng cô ta đã bí mật thu xếp cho cha mẹ rời khỏi tỉnh, kết quả vẫn bị Tô Chấn Nghiệp tìm thấy sao?
“Được, tôi thương lượng với anh tôi một chút rồi sẽ cho ông một câu trả lời thuyết phục!” Trương Thu Hương gấp gáp nói.
“Vậy tốt nhất là mày nhanh lên một chút, bởi vì chúng mày chỉ có ba tiếng để suy nghĩ. Sau mười hai giờ sáng, nếu chúng mày còn chưa ký tên thì cha mẹ mày sẽ tan thành tro bụi!”
“Cũng không cần mong chờ vào may mắn, vị trí của cha mẹ mày không thể tra ra được trong vòng một hai ngày, cho nên tốt nhất là chúng mày hãy ngoan ngoãn một chút.” Tô Chấn Nghiệp cười, hiển nhiên đã nắm chắc Trương Thu Hương.
Trương Thu Hương và Trương Nghĩa thương lượng một chút, cuối cùng chọn cách thỏa hiệp.
Bởi vì báo cảnh sát cũng vô dụng, ba tiếng thật sự quá ngắn.
Tìm Triệu Đại Vĩ lại càng vô dụng.
Cha mẹ của cô ta ở ngoại tỉnh, Triệu Đại Vĩ không phải siêu nhân, không thể bay qua đó cứu người.
Cách duy nhất đó chính là thỏa hiệp.
Cứ coi như là Triệu Đại Vĩ chưa từng xuất hiện, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo lời nói của Tô Chấn Nghiệp.
“Hẹn ở đâu?” Thương lượng xong, Trương Thu Hương gọi điện cho Tô Chấn Nghiệp hỏi địa điểm ký tên.
“Ngay tại khách sạn Vân Nam. Chẳng phải Tưởng Tử Phi phái người bảo vệ mày sao? Tao nghĩ khách sạn Vân Nam mới là nơi an toàn nhất, sẽ không khiến bọn chúng nghi ngờ.”
“Được!” Trương Thu Hương cắn chặt răng đồng ý, cả người run rẩy.
Lần này hoàn toàn là đường cùng rồi.