Cuộc phỏng vấn vô cùng thành công, những kẻ bị chứng ám ảnh đối với các con số vỗ tay vang như sấm dậy. Đương nhiên, trong đó bao gồm tôi, Nam Tương và Đường Uyển Như, ba đứa lập lờ đánh lận con đen, chẳng hiểu lấy một chữ trong bài diễn thuyết và cả tràng pháo tay rầm rì này, vẻ mặt của chúng tôi cũng cực kỳ giả tạo, nhưng xem ra lại đặc biệt chân thành.
Buổi phỏng vấn kết thúc, Lại Quang Tín thân thiết nắm tay Cố Ly, thể hiện sự ngưỡng mộ vô hạn, đồng thời cũng đưa ra lời mời đến “tòa soạn tạp chí của chúng tôi” tới Cố Ly.
Cố Ly mỉm cười đoan trang, “Tôi nhất định sẽ suy nghĩ nghiêm túc. Chỉ có điều ngày trước tôi viết bài cho tòa soạn tạp chí của các vị, người biên tập đó đã trút cơn giận dữ lên đầu tôi chỉ vì chuyện tính nhầm nhuận bút, từ đó không đăng bài của tôi nữa, làm tôi hơi thấy thiệt thòi.”
“Ồ? Tôi về sẽ kiểm tra lại. Cứ yên tâm, sau này bài của em gửi đến không cần duyệt cũng có thể đăng.” Lại Quang Tín cười như thể một vị tiền bối từ tâm.
Tôi và Nam Tương đứng đằng xa trông thấy tất cả, Nam Tương điệu đà cong ngón giữa và ngón cái chụm lại, chỉ Cố Ly: “Nó đúng là một con bọ cạp.”
“Không sai.” Tôi nghiêm túc biểu lộ sự đồng tình.
“Cô ta là con bọ ngựa,” bỗng nhiên, từ phía sau lưng chúng tôi phát ra giọng nói băng lạnh của Cố Nguyên, “luôn luôn nuốt chửng con bọ ngựa đực vào bụng.” Hiển nhiên, anh đã ghi nỗi hận bị trượt mất cuộc phỏng vấn này vào trong lòng.
Song tôi và Nam Tương đều cười thầm, ai cũng có thể nhìn thấy ngọn lửa tình yêu cháy rừng rực trong mắt anh chàng. Chúng tôi đều rất vui khi nhìn lại hai người bọn họ quay trở về giai đoạn “đánh là thân thiết, mắng là yêu, ai nhục là quan tâm” thời kỳ mới yêu nhau.
“Anh đi đây.” Cố Nguyên vẫy tay với chúng tôi.
“Đi đâu mà đi, đợi chút nữa cùng đi ăn nhé.” Tôi níu anh ta lại.
“Hẹn đánh tennis với Neil rồi, thằng bé đó dám nói anh không phải là đối thủ của nó. Tốt xấu gì anh cũng đứng thứ tư trong cái trường này mà.” Cố Nguyên xua tay, nhanh chóng biến mất trong đám đống.
“Để anh ta đánh cầu lông với tôi xem!” Đường Uyển Như vẫn luôn trốn sau lưng chúng tôi, nó vừa bị vô số các thuật ngữ kinh tế làm cho hoa mày chóng mặt, cuối cùng cũng tìm lại được sự tự tin
Và khoảng thời gian tiếp sau đó, toàn bộ trọng tâm cuộc sống của tôi đều bị cái gọi là “thi cuối kỳ” thay thế.
Cà phê trong trường bán rất chạy. Ở gần trường thậm chí còn có quán cà phê mở 24 giờ nhận thêm dịch vụ đưa hàng tận nơi.
Dù cho đi vào toilet, sảnh nhà khách hay thư viện, cũng luôn ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm, chỉ là khác biệt giữa loại rẻ tiền và loại cao cấp mà thôi. Đương nhiên, mùi hương cao cấp nhất tỏa ra từ phòng Cố Ly. Nhưng, bận rộn hơn chúng tôi, nó vẫn chấp hành theo thời gian biểu bất di bất dịch: vẫn tập Yoga theo lịch cố định, vẫn ăn sáng lúc 6 giờ, vẫn dành một lượng lớn thời gian đọc tạp chí kinh tế và xem kênh tài chính, vẫn âm thầm trang điểm lộng lẫy đến mức có thể đi chụp ảnh bìa tạp chí luôn - đưong nhiên, nếu tôi có thể duy trì bảng thành tích bất bại toàn điểm A++ ở mỗi môn học, thì bây giờ tôi cũng có thể ngồi rung đùi trên sofa đắp mặt nạ, chén dưa chuột. Nhưng vấn đề là, tôi không thể.
Tối tối, tôi và Nam Tương cột tóc thật cao, sau đó buộc vào một cái khăn trắng (chỉ thiếu điều không viết hai chữ “tất thắng” lên đó nữa thôi), ngồi dưới ánh đèn nghiến răng đọc sách. Nói theo cách của Cố Ly, “tớ hoàn toàn không ngờ vực gì việc hai đứa cậu có thể rút một thanh kiếm Nhật ra rạch bụng tự vẫn, tớ chỉ nghi hoặc không biết các cậu sẽ giấu kiếm ở đâu thôi.”
Còn Đường Uyển Như, nó vẫn là một cái lon rỗng triệt để, chả cần đá vào làm gì. Hằng ngày, tôi phải day dứt với đám nhà văn từ cổ chí kim, từ trong nước đến ngoài nước, chết bao năm xương cốt đã lạnh, học thuộc lòng tiểu sử và các tác phẩm vĩ đại của họ, học đến mức chỉ hận nỗi không thể đào mộ moi ông Victor Hugo lên cùng chết một phen. Còn Nam Tương, hằng ngày đều ăn mặc như một thợ sơn về phòng, cuối cùng nó còn khuân về cả một đống đất đặt chình ình giữa phòng khách để làm tượng, khiến Cố Ly bị chọc tức khủng khiếp. Còn may, Nam Tương đã nhanh chóng hoàn thành xong tác phẩm của nó rồi chuyển vào phòng ngủ, nếu không thì tôi chẳng nghi ngờ gì việc Cố Ly có thể đẩy nó từ ban công rơi xuống.
Lẽ dĩ nhiên, tôi cũng dừng công việc trợ lý tại M.E. Đợi đến kỳ nghỉ hè, tôi sẽ bắt đầu đi làm cả ngày, không biết vì sao, tôi bỗng thấy mình cách xa Cung Minh, Kitty, Sùng Quang đến thế. Bọn họ như thể sống ở một thế giới hào quang lung linh nào khác, tôi chỉ lỡ chân dạo bước qua đó, còn bây giờ đã quay về thế giới trước của mình, tất cả tựa như một giấc mơ. Có nhiều lần tôi mơ thấy mình quên mua cà phê cho Cung Minh, lấy nhầm quần áo giặt khô, rồi còn làm đổ một cốc sữa lên tấm thảm của anh ta, lúc tỉnh dậy phát hiện ra chỉ là một giấc mơ, không biết nên vui mừng hay thất vọng nữa.
Điện thoại của tôi chẳng hề có người của M.E gọi tới, cũng không có tin nhắn đến từ cái thế giới điên cuồng của bọn họ. Tôi thường nhớ lại những buổi cuối tuần điện thoại rung liên tục, lúc đó tôi toàn phải đem theo ba cái pin điện thoại dự phòng.
Hôm tết Đoan Ngọ, tôi lẳng lặng mua một ít bánh trôi chuẩn bị mang đến nhà Cung Minh. Tôi chẳng thể tặng anh ta được món quà gì quý giá. Những thứ được anh ta giữ lại sử dụng, e rằng giá cả cũng suýt soát gấp đôi gấp ba tháng lương của tôi rồi.
Trước khi đi, tôi lặng lẽ bấm số điện thoại nhà anh ta, sau khi xác nhận không có ai ở nhà, tôi mới xách gói bánh xuất phát. Tôi định âm thầm nhét vào tủ lạnh nhà anh ta, sau đó rút lui không tung tích.
Song, khi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa nhà Cung Minh, qua tấm gương cực lớn treo trên tường, tôi bỗng thấy một thân hình nam giới gần như khỏa thân, chỉ mặc độc một cái quần lót, đang thay quần áo trong phòng ngủ. Bờ vai rộng, bên dưới là phần bụng săn chắc, phía dưới nữa chắc chắn là cái vật tôi từ chối không miêu tả.
Hơn nữa, người đó lại là Sùng Quang.
Tôi giật mình sợ hãi.
Tôi yếu ớt lết tới nhà bếp, mở tủ lạnh, bỏ những cái bánh nhỏ đáng thương vào. Lúc quay đầu lại, hai chân tôi mềm nhũn ra, tôi nhìn thấy Sùng Quang vừa lấy từ trong tủ áo một chiếc sơ mi trắng của Cung Minh mặc vào, vội đưa tay ôm ngực, “Cung Minh mắc bệnh sạch sẽ, anh ta sẽ giết anh mất.”
Sùng Quang nhếch môi khinh miệt, cười nhạt một tiếng: “Anh ta dám.”
Nói dứt lời anh ta lại nhòm thẳng vào mặt tôi, giả bộ hung dữ nói: “Vừa nãy cô nhìn trộm tôi thay quần áo đấy nhé.”
“Tôi đâu có!” Tôi tức tốc giơ hai tay lên xin thề, song lập tức phát hiện ra tư thế của mình thực giống như một con vịt.
Tôi nhanh chóng ra khỏi nhà của Cung Minh, trốn chạy cho xa. Vả lại, cũng giống như lần trước, sau khi đào tẩu, tôi mới kịp có phản ứng, vì sao trong tết Đoan Ngọ Sùng Quang lại một mình ở nhà Cung Minh?
Song, ở dưới sảnh lớn, tôi lại trông thấy Cung Minh, kẻ mà tôi không bao giờ mong muốn gặp phải.
Anh ta mặc quần cộc thể thao của D&G, áo cotton màu xám có mũ và tay lỡ, trên đầu còn đeo một cái băng đô màu trắng. Trông hệt như một cậu sinh viên.
Quan trọng hơn, trên tay anh ta đang xách các thứ rau thịt vừa mua ở siêu thị về. Anh ta nhìn thấy tôi, nét mặt vô cảm giơ cái túi lên, “Tôi nấu cơm ở nhà, muốn ăn cùng không?”
Cung Minh mặc đồ thể thao? Cung Minh đi siêu thị? Cung Minh nấu ăn? Chị Phù Dung[12] đã lấy Jude Law? Người ngoài hành tinh tấn công trái đất rồi?
“Không ạ!” Tôi vừa lao như bay ra khỏi sảnh lớn, trong lòng vừa kêu than bằng ngôn ngữ của cá heo. Lúc đó, đầu óc tôi chỉ toàn là những dấu chấm than màu hồng to tướng, thế giới này thật điên cuồng quá sức tưởng tượng rồi.
Đi được vài phút, tim tôi đã bình tĩnh trở lại. Song tôi vô cùng mong muốn được chia sẻ sự kích động này với người khác. Nam Tương là sự lựa chọn tuyệt vời nhất, nhưng nó đang ở trường, quá xa.
Tôi ngó quanh, vừa khéo đang trên đường Hoài Hải, rất gần cơ ngơi lộng lẫy của gia đình Neil. Vậy là tôi bèn gọi điện hẹn hắn đến Tân Thiên Địa uống cà phê. Neil sảng khoái nhận lời, rồi chui ra khỏi cái chỗ được gọi là Rich-Gate ấy đi gặp tôi - tòa nhà đẳng cấp có khác, ngay cả cái tên tiếng Anh cũng được đặt đến là trắng trợn. Chỉ có điều những người có thể sống trong Rich-Gate quả không nhiều, cái giá hai trăm nghìn tệ trên một mét vuông và diện tích trung bình bốn trăm mét vuông của mỗi căn hộ dường như loại bỏ 99,9% dân số Thượng Hải ra rồi. Tôi từng đi với Cố Ly đến nhà Neil một lần, và đã bị một phen sửng sốt khi cửa thang máy vừa mở ra thì đã là phòng khách nhà hắn.
Song sự việc khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là, mười phút sau, ngồi đối diện với ly cà phê của tôi lại là hai người Neil và Cố Nguyên.
“Sao hai người lại cũng ở với nhau?” Tôi lại bị kích động một lần nữa.
“Tôi không ở với anh ấy.” Tiếng Trung của Neil thật tệ, hắn hiểu quá xa xôi cái chữ “ở với” kia rồi.
Tôi thấy hơi nghẹt thở.
“Anh tới nhà cậu ấy chơi PS3.” Cố Nguyên trợn mắt, “Mà này, cái chữ ‘cũng’ của em có ý gì vậy? Hay là oán trách khi trước anh và Giản Khê nhà em cứ luôn ‘ở với’ nhau hả?”
“Bọn đàn ông các người! Toàn đồ bỏ đi!” Tôi hằn học lừ mắt nhìn họ.
“Ha ha, em và Nam Tương, Cố Ly, Đường Uyển Như, mấy cô nàng dắt tay nhau đi vệ sinh, buổi tối mặc độc áo lót rúc vào một cái giường, chui trong chăn tán chuyện, rồi chải đầu cho nhau... Các cô còn ghê gớm hơn bọn anh nhiều. Anh và Giản Khê ít ra còn chưa rúc chung một chăn...” Lúc nói đến câu cuối cùng, Cố Nguyên hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi, dường như ngữ điệu yếu đi, có vẻ không được chắc chắn lắm.
“A! Hai người có mà! Em biết mà!” Tôi chợt như con mèo bị người ta giẫm phải đuôi, lông tóc toàn thân dựng ngược lên.
“So what?” Cố Nguyên nhìn tôi thách thức.
Tôi cứng họng, tiếc rằng không có Cố Ly ở đây, nếu không, với trình độ của nó, Cố Nguyên chỉ có nước ngoan ngoãn chờ chết.
Tôi ngồi xuống, không thèm để ý đến anh, im lặng uống cà phê.
Một lát sau, Cố Nguyên làm ra vẻ như không có chuyện gì, hỏi tôi: “Dạo này em không gặp Giản Khê mấy nhỉ, có thời gian thì ghé chỗ cậu ấy đi.”
Tôi “ừ” một tiếng, cảm thấy không khí có chút gượng gạo, mơ hồ có cảm giác trên khuôn mặt điềm tĩnh thư thái của Cố Nguyên dường như đang ẩn giấu một bí mật không muốn nói cho tôi. Tôi thậm chí còn thấy anh và Neil lén lút trao đổi ánh mắt với nhau, tựa như Neil cũng biết gì đó vậy.
Ngay lập tức tôi quyết định: “Lát nữa em sẽ ghé qua trường Giản Khê.”
“Ừ, bọn anh cũng về trường đây.” Cố Nguyên vừa uống cà phê vừa gật đầu.
Tôi đến trường Giản Khê, đi vòng vèo một hồi mới đến phòng ký túc xá của anh, thì anh lại không có đó. Bạn cùng phòng bảo tôi anh đang ở phòng vẽ. Tôi cảm ơn rồi quay người bắt đầu công cuộc hỏi đường tới phòng vẽ.
Sau rốt, khi tới ngoài cửa sổ phòng vẽ, tôi cũng nhìn thấy Giản Khê đang ngồi trơ trọi một mình bên trong.
Anh ngồi trên sàn, trước mặt để một tấm panô quảng cáo cuộc thi bóng chuyền to tướng, anh đang dùng bút vẽ tô màu. Một lát sau, lại ngồi ra một bên nghỉ ngơi.
Ánh sáng trong phòng vàng vàng, khiến người ta chợt có cảm giác ấm áp. Tấm lưng Giản Khê thật rộng và chắc chắn, dưới làn áo sơ mi trắng toát ra sức mạnh và sự hấp dẫn đặc biệt của riêng các chàng trai đương tuổi thanh xuân phơi phới. Tôi tì tay lên bậu cửa sổ, tưởng tượng mình đang cúi tì người lên tấm lưng anh. Nhớ lại hôm trước anh đợi tôi ngoài cửa sổ phòng học cả một buổi chiều, thế là tôi cũng quyết định trêu anh một tí.
Tôi đứng ngoài cửa sổ nhắn tin hỏi: “Anh đang làm gì đấy,” vừa gửi đi xong, điện thoại để bên cạnh anh kêu lên. Anh cúi nhìn, khuôn mặt hiện ra một nụ cười thật đẹp, rồi bắt đầu gửi tin trả lời.
Tôi đứng ngoài cửa sổ chờ đợi trong tâm trạng ngọt ngào. Nhưng, trước khi Giản Khê gửi tin nhắn đi, cửa phòng đột nhiên bật mở. Tôi dụi mắt, vẫn nhìn thấy rất rõ ràng một cô gái giống hệt Lâm Thinh (tôi biết đó chính là Lâm Tuyền), đang cầm hai ly cà phê, nhẹ nhàng bước vào. Cô ta ngồi xuống bên cạnh Giản Khê, đưa cà phê cho anh, khẽ giọng nói: “Cẩn thận, vẫn còn hơi nóng.” Giản Khê cười đón lấy, giơ tay vuốt tóc Lâm Tuyền.
Cũng giống như vô số lần anh vuốt tóc tôi, đôi bàn tay ấm áp với những ngón tay dài dài xương xương, đôi bàn tay tỏa ra cái mùi thơm tho như mùi nắng.
Tim tôi bỗng chốc như rơi thụt từ trên cao xuống.
Tin nhắn Giản Khê vừa gửi làm máy điện thoại trong tay tôi bất chợt kêu lên.
Tiếng chuông tít tít khiến Giản Khê và Lâm Tuyền ở trong phòng cùng lúc quay đầu nhìn về phía tôi.
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào tôi, Giản Khê vội vàng đứng bật dậy.
Tôi hấp tấp chạy trốn khỏi cục diện quá mức bối rối này, thậm chí không còn biết đầu óc mình đang nghĩ gì. Phía sau là tiếng gọi đuổi theo của Giản Khê. Anh bước tới giữ tôi lại, đầu cúi xuống, không nhìn tôi. Tay anh nắm chặt cánh tay tôi. Tôi chỉ có thể thấy làn tóc mai rủ xuống trước trán anh, không sao nhìn được vào đôi mắt xưa nay vẫn luôn dịu dàng nheo lại mỉm cười với mình.
Tôi đưa tay vuốt tóc Giản Khê, trong lòng tưởng chừng muốn gào thét lên với anh rằng, con bé kia chính là em gái của Lâm Thinh, con bé đã bị tôi và Cố Ly hại chết năm xưa, đừng để nó đến gần. Nhưng tôi không thể thốt ra một lời nào.
Giản Khê đứng trước mặt tôi, không nói gì. Anh cứ cúi đầu, chiếc sơ mi trắng trên người thoảng ra mùi hương bột giặt vẩn vơ trong không khí ban chiều. Trước khi anh kịp mở miệng, tôi đã ôm choàng lấy anh. Tôi nói: “Không sao, không cần giải thích.”
Sau đó tôi xoay người chạy đi, để lại Giản Khê phía sau mắt đỏ hoe.
Nhưng khi ra khỏi cổng trường, cầm điện thoại lên đọc tin nhắn Giản Khê gửi cho, tôi mới hiểu vì sao anh lại trầm lặng như thế. Tin nhắn hiện ra trên màn hình điện thoại của tôi là: “Anh ngồi một mình trong phòng ký túc đọc sách. Nhớ em.”
Buổi tối mùa hè sắp buông xuống.
Bốn phía nhanh chóng tối sầm. Tôi ngồi ở hàng ghế sau cùng trên xe buýt về trường, nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi thậm chí khóc không ra tiếng, bờ vai cũng không rung lên, giống như một cái vòi nước không vặn chặt, cứ chảy tí tách. Người xung quanh đều không dám đến gần, cảm thấy tôi như một kẻ điên.
Lúc về phòng ký túc, tôi tiện đường ghé qua khu ký túc xá nam. Tôi muốn tìm Cố Nguyên. Tôi có cảm giác Cố Nguyên chắc chắn biết điều gì đó.
Giản Khê nói với anh, nhưng lại không cho tôi biết.
Khi thẫn thờ như kẻ mất hồn bước đến phòng của Cố Nguyên trong ký túc, tôi chợt dừng chân sững lại giây lát, trong khoảnh khắc ấy, tôi rơi nốt mẩu linh hồn cuối cùng còn sót lại.
Tôi thấy Neil vươn tay đặt sau gáy Cố Nguyên, kéo anh lại gần, môi họ giao nhau.
Nhưng bộ óc của tôi lại từ chối tiếp nhận những thông tin này, khó lòng phản ứng ra rằng, bọn họ đang hôn nhau.
Khi hai người họ tách ra, Cố Nguyên có vẻ như không đứng vững, lùi lại một chút, anh cúi đầu, lát sau ngẩng lên nhìn Neil, chau mày, vẻ mặt bi thương hỏi khẽ: “Cố Ly thì làm thế nào?”
Tôi đứng cách xa bọn họ hơn mười mét, sau khi nghe hết câu này, tôi xoay người lẳng lặng bỏ đi.
Tôi bỏ bọn họ lại phía sau, cũng giống như vừa bỏ lại Giản Khê.
Tôi hoàn toàn không biết phải đối diện với họ như thế nào nữa.
Thượng Hải như đột nhiên biến thành một huyệt động khổng lồ tôi chưa từng thấy, vô số những dòng khí đen tối thổi ù ù cuộn hút xuống đáy sâu, tôi đứng bên bờ vực ngả nghiêng muốn ngã.
Trong phút chốc nền xi măng nứt ra, từ dưới nhô lên những cái cây gai góc đen sì, điên cuồng lắc lư kèn kẹt nương theo gió chĩa thẳng lên trời.
Đám cây đen ngòm mọc đầy gai nhọn trong chớp mắt tỏa ra quấn chặt lấy cả Thượng Hải.
Sau đó, trắng trợn nuốt sống mọi thứ.
Tôi mở cửa, vừa hay gặp Cố Ly đang bước ra khỏi phòng nó.
Tôi nhìn nó chằm chằm, không biết làm sao để có thể mở miệng kể cho nó nghe chuyện vừa xảy ra trong vòng một tiếng đồng hồ qua.
Tôi như người vừa bị rút hết sạch não, thậm chí trong tiềm thức còn dấy lên ý nghĩ muốn đi ngủ luôn, sau khi tỉnh lại, mọi thứ sẽ chỉ là một giấc mơ.
Cố Ly nhìn khuôn mặt xanh xao của tôi, tóm lấy cánh tay tôi, hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Tôi không nói gì cả, chỉ bình tĩnh nhìn nó, nước mắt trào ra. Cố Ly cũng bị tôi làm cho sợ cứng người.
Tôi nhẹ nhàng gỡ cánh tay nó ra, lắc đầu, về phòng mình, khóa trái cửa lại.
Nam Tương không có trong phòng, cả gian phòng là một khoảng yên lặng chết chóc, tối om.
Tôi vùi mình vào chăn, nước mắt không ngừng tuôn.
Cố Ly đứng ngoài phòng khách, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Nó đứng trước cửa phòng mình, phòng khách không bật đèn, phòng Lâm Tiêu cũng không bật đèn, không có một tiếng động nào.
Nó im lìm đứng trong bóng tối. Một lát sau, nó đẩy cửa phòng nó, hạ giọng nói nhỏ: “Anh mau đi đi.”
Tịch Thành đi ra, nhìn nó, sau đó im lặng đóng cửa lại, rời khỏi ký túc xá.
Ba ngày sau, Thượng Hải bắt đầu một đợt mưa lớn. Dự báo thời tiết nói, đây là đợt mưa lớn nhất trong mùa hè mấy năm gần đây. Mưa lớn lan tràn táp mạnh vào tường kính của những tòa nhà chọc trời, cả thành phố giống như một di tích bị nước lớn bao vây, mờ mịt cả một vùng.
Mọi nhịp tim đều trở nên chậm rãi, yếu ớt.
Sau đợt mưa lớn, một trận mưa đá hiếm thấy ập xuống Phố Đông vào tháng Sáu. Những hạt mưa đá to cỡ quả bóng bàn, từ trên trời lao vù vù xuống.