Editor: Preiya
Lộng Ngọc liếc nhìn y phục có chút diễm lệ trên người Yến Vũ Nhi, tiến lên phía trước nói: “Phu nhân, nô tỳ thay y phục cho ngài!”
Yến Vũ Nhi gật đầu một cái, thân phận hiện giờ của nàng là thiếp thất trong vương phủ, quá mức rêu rao mang lại thụ địch* cho mình, nhưng nàng không muốn không có việc gì lại rước lấy họa vào mình.
*thụ địch: thụ ~ gây thù chuốc oán, địch ~ kẻ địch
Lộng Ngọc tìm ra một kiện y phục màu lam nhẹ nhàng, phối với một cái váy dài hoa xòe màu khói, nhìn đơn thuần ngay thẳng, rất là đẹp mắt.
Yến Vũ Nhi lại để cho Lộng Ngọc chải cho nàng búi tóc phụ nhân*, tóc dài đen nhánh vén lên thật cao, lên đỉnh đầu thì xòe ra thành một búi tóc nghiêng nghiêng, lộ ra cái cổ dài nhỏ trắng như thiên nga, khí chất cao nhã đoan trang. Nàng sinh ra vốn đã là dáng vẻ ngạo kiều, ăn mặc cũng không cần khoa trương, lại càng nổi bật lên ưu điểm của nàng, chỉ là những nốt sưng đỏ trên mặt chưa hết, hình như cũng đã phai nhạt đi không ít.
*phụ nhân: phụ nữ đã có chồng
“Phu nhân thật đẹp!” Lộng Ngọc không nhịn được buột miệng khen ngợi. Trước đó nàng còn tự hỏi vì sao Vương Gia lại nghênh một nữ tử xấu xí vào phủ, lần này coi như là hiểu rõ rồi, những nốt sưng đỏ, thật ra thì hoàn toàn không coi là cái gì.
Lộng Ngọc suy nghĩ một chút, cầm hộp phấn thượng hạng ở trên bàn định bôi lên mặt Yến Vũ Nhi, lại bị một cánh tay ngăn trở.
“Cứ như vậy đi!”
“Nhưng phu nhân…” Lộng Ngọc kinh ngạc, nữ tử rất coi trọng bộ mặt của mình, chẳng lẽ phu nhân không muốn cho Vương Gia thấy bộ dạng đẹp nhất của nàng sao?
“Ta không nghĩ sẽ trở thành cái bia ngắm của mọi người!” Yến Vũ Nhi cười cười, vân đạm phong khinh*.
*vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Lộng Ngọc có chút khó hiểu, trong hậu viện của Vương Gia có nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, mọi người đều chen chúc tranh giành nổi bật nhất, chính là bởi vì để cho Vương Gia nhìn nhiều hơn một chút, vị này thì ngược lại, không để ý chút nào cả.
Nhưng hiện nay nàng là chủ tử, mình chỉ có thể nghe lệnh, vì vậy để hộp phấn trang điểm xuống, sửa sang lại y phục cho Yến Vũ Nhi thật hoàn chỉnh, đỡ nàng ra khỏi nội thất.
Mới vừa bước ra khỏi bậc cửa, liền nhìn thấy Dung ma ma gấp đến độ đi tới đi lui ở bên ngoài, vừa thấy nàng đi ra ngoài, vội vàng tiến lên thúc giục: “Phu nhân, rốt cuộc ngài cũng đi ra rồi. Lão phu nhân đã phái người tới thúc giục, Liễu phu nhân cũng đã hỏi qua mấy lần, tất cả mọi người đều chờ người đấy!”
Yến Vũ Nhi nhẹ nhàng chuyển bước liên tục, lướt qua bà ta đi lên phía trước. Bỗng quay đầu hỏi: “Liễu phu nhân là ai?”
Dung ma ma vừa nghe Yến Vũ Nhi hỏi nàng, trên mặt liền cười thành một đóa hoa, vội vàng trả lời: “Liễu phu nhân là Quý thiếp Vương gia nạp hai tháng trước, do lão phu nhân làm chủ, đừng nhìn nàng vào cửa muộn, thân phận cũng không tầm thường, nghe nói còn là thân muội muội nương gia của thái tử phi, Vương gia cũng lấy lễ đối đãi với nàng, chung quy một tháng đều sẽ đi một hai lần, tầm mắt của nàng rất cao, giống hệt như là chính thất vương phi vậy.”
“Hả? Trong phủ thật đúng là náo nhiệt đó!” Khóe môi Yến Vũ Nhi cong cong.
Diện tích Vương phủ rất lớn, từ viện Lục Vu đến chính viện của lão phu nhân rất xa, xuyên qua một con đường hoa xanh um tươi tốt, qua cầu nhỏ, lại vòng qua một ngọn núi giả, mới mơ hồ nhìn thấy một đỉnh Lưu Ly cùng kiến trúc mái hiên, trên viết chữ “Thúy Lan Viện“.
Yến Vũ Nhi chợt nhìn nhìn, không nhịn được xì một tiếng, thiếu chút nữa bật cười. Cái tên này cũng quá tầm thường, lại là viện của lão phu nhân Vương phủ.
Lộng Ngọc biết nàng đang cười cái gì, trên mặt vui vẻ giải thích: “Phu nhân, trong tên của lão phu nhân có một chữ Thúy, bà ấy lại vô cùng yêu thích hoa lan, cho nên mới có cái tên trẻ con này.”
Bên cạnh mới vừa có hai tiểu nha hoàn giữ cửa đi qua, kinh ngạc nhìn Yến Vũ Nhi một cái, Yến Vũ Nhi ý thức được cử chỉ của mình không thích hợp, vội vàng che miệng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “E là lão phu nhân chờ rất sốt ruột rồi, còn không mau dẫn ta đi bái kiến?”
Bước vào Thúy Lan Viện, chỉ nghe thấy một hồi tiếng cười nói vui vẻ truyền đến, Yến Vũ Nhi quy củ đứng thẳng dưới bậc thềm, hai nha hoàn mặc y phục màu hồng phấn hầu hạ ngoài cửa đứng thẳng, đang cười cười, nhìn thấy Yến Vũ Nhi cũng không chào hỏi, trên mặt còn mang theo nụ cười khinh bỉ.
Lộng Ngọc vội vàng tiến lên đưa hai hà bao: “Hai vị tỷ tỷ Hà Hương Hà Lộ cực khổ rồi, đây là phu nhân thương xót hai tỷ.”
Hai nô tỳ thu hà bao, trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, Hà Hương quay đầu vén rèm đi vào, tiếng cười nói trong phòng lập tức ngừng lại.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, mới nghe bên trong truyền đến một giọng nói miễn cưỡng: “Là Yến thị tới sao? Lão bà tử ta cũng sắp ngủ thiếp đi rồi, mau để cho nàng vào đi!”