Người vây xem có rất nhiều, Tiêu Duệ đẩy ra đến bốn năm người mà vẫn chưa đi đến trước mặt Dư Lộ được. Thậm chí vì vóc dáng Dư Lộ nhỏ hơn nhiều so với nam nhân nên hắn bị người che tầm mắt, ngay cả bóng của Dư Lộ cũng không thấy.
Mẹ Tưởng Nhị Nữu cũng hoảng sợ vì phản ứng của mọi người. Sao có thể như vậy? Lục nương tử là quả phụ, còn dắt theo đứa nhỏ nữa, sao nhiều người còn muốn cưới nàng ấy...
Chẳng lẽ, bọn họ không chê sao?
Hay lắm, phạm vi tuyển chọn của Lục nương tử rộng lớn như vậy, chỉ sợ nàng càng không muốn đi làm thiếp cho vị khách quý kia mất. Vậy sao được! Nếu vậy thì một trăm lạng bạc kia phải làm sao? Một trăm lạng đó! Số tiền mà đến mấy đời bà cũng không kiếm được đó!
Mẹ Tưởng Nhị Nữu luống cuống, nhưng giờ không biết phải làm sao để ngăn cản. Đúng lúc này bà thấy Tiêu Duệ đi đến.
"Từ đã! Tất cả câm miệng! Tất cả câm miệng!" Mẹ Tưởng Nhị Nữu bỗng hét lên rồi đẩy mấy người bên cạnh ra, tiến lên kéo Tiêu Duệ lại, "Lục nương tử, cô đừng nghe bọn họ nói nhảm, cô nghe ta đi!"
Bà kéo Tiêu Duệ đến trước mặt Dư Lộ, "Lục nương tử, cô nhìn xem, đây là vị khách quý ở tạm nhà ta đấy! Cô nhìn này, vóc dáng hắn cao như vậy, thân thể cường tráng như thế, đương nhiên sức cũng lớn, sẽ không thua mấy hán tử nhà nông đâu! Cô lại nhìn xem hắn tuấn tú biết bao, chỉ nhìn thôi cũng muốn ăn thêm hai chén cơm rồi! Còn có, gia tài hắn bạc triệu, tiền trong nhà mấy đời cũng không xài hết, quan trọng nhất là hắn còn một lòng say mê cô, chỉ cần cô có thể sinh con trai cho hắn, đời này cô chờ được hưởng phúc đi!"
"Lục nương tử, cô cũng đừng ngốc vậy, nên chọn người nào là rõ rồi đó!" Mẹ Tưởng Nhị Nữu nhìn Dư Lộ, đề cử mãnh liệt Tiêu Duệ với Dư Lộ.
Mà Tiêu Duệ bị biến cố bất ngờ làm có chút chật vật. Hắn vốn đang tức vì việc nữ nhân của hắn bị mấy thôn dân này cầu hôn, theo bản năng định tiến lên dạy dỗ cho bọn họ một trận, nhưng lúc đến gần lại bị mẹ Tưởng Nhị Nữu kéo một cái thì hắn mới nhận ra mình đang làm gì.
Bị nói như vậy khiến hắn thấy hơi mất mặt, lại còn gặp Dư Lộ dưới bộ dạng như vậy nữa, làm toàn bộ hình tượng và kế hoạch của hắn bị hủy hết.
Mà rời đi luôn thì lại không được nên hắn chỉ còn cách cứ quay đầu, mong sao Dư Lộ vì đang sứt đầu mẻ trán nên không nhận ra sơ hở của hắn.
Dư Lộ đúng là chỉ liếc qua hắn một cái.
Chỉ có thể nhìn thấy gò má, hơn nữa lông mày trông cũng thô, ria mép lại lôi thôi, buồn cười nhất là còn có một khúc tay lộ ra vì ống tay áo quá ngắn. Xin lỗi vì trí nhớ cô không tốt, cô không phát hiện mình đã từng gặp người khách quý này.
Biết chuyện hôm nay chắc là do mẹ Tưởng Nhị Nữu và cái người khách quý giàu có này mang lại, trong lòng Dư Lộ phản cảm, cũng không nhìn hai người nữa, thậm chí còn không để ý mẹ Tưởng Nhị Nữu.
Cô nhìn mấy thôn dân một vòng, nói: "Các ngươi nhiều người như vậy, ta lại chỉ có một, vậy ta nên đáp ứng ai?" Bỗng nhiên cô cười, nói: "Hình như ta đáp ứng người nào cũng không được thì phải. Đáp ứng một người, không phải sẽ đắc tội hết mấy người còn lại sao?"
Tiết Tam Trụ nghe vậy, vội vàng hô: "Lục nương tử, đồng ý với ta này! Ta nói trước, ngươi phải đáp ứng ta!"
"Hừ! Không biết xấu hổ, kiểu người như các ngươi, dù Lục nương tử có mù cũng chướng mắt!" Không đợi Dư Lộ nói gì cũng đã có người phản bác.
Đương nhiên Tiết gia không thể nhìn người khác mắng mình như vậy. Tiết Nhị Trụ giơ nắm đấm lên, cả nhà phong tỏa mục tiêu bắt đầu mắng nhau.
Nhất thời, mọi thôn dân vây quanh đều quên hết mục đích của mình, bắt đầu nói lên. Ngươi chê nhà ta ngắn, ta ghét nhà ngươi dài, ầm ầm ĩ ĩ, mắng mắng chửi chửi, thậm chí càng ghê hơn, đã có người trực tiếp lao vào đánh nhau.
Dư Lộ kéo Tôn Vân Hạo, đột nhiên cao giọng nói: "Mọi người đừng ồn ào! Nếu các ngươi cũng chưa nghĩ ra thì trở về thương lượng cái đã, cuối cùng đề cử ra một người, ta chọn người đó là được!"
Có người phát hiện chỉ sợ tiếp tục như vậy cũng không xong, mất hứng la: "Lục nương tử, đây là chuyện cả đời của cô, tại sao lại lấy kết quả từ người khác chứ? Cô thích người nào thì chọn người đó không được à?"
Dư Lộ nhịn sự trào phúng trong lòng xuống, lãnh đạm nói: "Nếu ta chọn người nào thì cũng sẽ đắc tội người khác cả, nhà mà ta gả cho cũng vậy. Sau này dù ta gả đi rồi, mấy người khác cũng sẽ thấy chướng mắt ta và nhà ta gả. Đến lúc đó nếu có chuyện gì bất công thì ai biết ta có bị ghét bỏ hay không. Biết đâu còn bị kêu là sao chổi nữa!"
Không thể không nói, lời này của Dư Lộ nghe rất có đạo lý. Dù lo lắng của cô không xảy ra thì việc một quả phụ như cô được nhiều người cầu hôn như vậy cũng khiến nhiều người khó chịu.
Mấy người không hiểu đầu đuôi đã tới cửa, còn dễ bị kích động như vậy, nói dễ nghe là vội vàng tìm vợ cho con nhà mình, khó nghe hơn chút, là không biết nghĩ xem hậu quả của việc cưới một nữ nhân đã gặp chuyện như vậy là gì.
Bọn họ chỉ quan tâm đến bản thân, hoàn toàn không lo lắng đến sự khó xử của cô.
Dư Lộ thầm hận trong lòng, đương nhiên không ngại quấy cho nước càng đục. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không thể ở lại Đào Hoa Thôn được nữa. Mấy người này không suy nghĩ cho cô, trước khi đi, cô phải cho bọn họ một bài học mới được.
Ý tứ trong lời nói của Dư Lộ, lúc này mấy người muốn cầu hôn Dư Lộ không phát hiện, hoặc có phát hiện nhưng không thèm để ý. Nhưng về sau thì sao, nếu gả qua thật, chỉ sợ có nhớ đến cũng sẽ đặt trong lòng, khi đó Dư Lộ sẽ sống không tốt.
Tưởng Ngọc Đào hiểu rõ, hắn nắm chặt muội muội, không cho phép nàng nói thêm câu nào.
Còn mấy nhà muốn cầu hôn Dư Lộ thấy Dư Lộ nói vậy, đương nhiên cũng không khuyên nhiều nữa, ngược lại rối rít chen đến trước mặt ba người già có ngôn quyền nhất trong tộc, la hét đòi mau tuyển ra một người như vậy.
Dư Lộ cũng nói, chỉ cần tuyển ra là nàng gả. Mọi người chỉ cần tuyển chọn là được, không cần lo mấy việc khác. Mà biện pháp này cũng rất tốt, người được chọn không cần cạnh tranh hay cam kết với người khác điều gì, cũng không cần lo Dư Lộ nhân cơ hội này gây khó khăn cho người đó.
Tuy Tiết trưởng thôn thấy tình hình tiến triển thế này hình như không đúng lắm, nhưng nhìn Tiết Nhị Trụ Tiết Tam Trụ cũng đã đến cạnh lão, cũng ồn ào đòi tuyển người với mọi người nên đành phải gật đầu.
Đoàn người xôn xao mà đến, vì lời nói của Dư Lộ nên lại xôn xao mà đi.
Tiêu Duệ bị dòng người đẩy đi một khoảng cách không ngắn, nhưng cũng bị lời của Dư Lộ làm giận điên lên. Ý của nàng là gì, tuyển được một người thì nàng liền gả, không phải nàng đang thủ tiết cho hắn sao?
Không đúng, không phải thủ tiết.
Không phải nàng định cả đời không lấy chồng sao, sao lại bằng lòng lập gia đình, lại còn gả cho thôn dân của Đào Hoa Thôn. Nàng bị điên rồi à, không muốn đi theo hắn mà lại muốn đi theo người Đào Hoa Thôn để đào đất?
Tiêu Duệ tức đến muốn quay về tìm Dư Lộ, nhưng lúc đó hắn và mẹ Tưởng Nhị Nữu đều đứng trong đám người, mọi người vừa đi, mẹ Tưởng Nhị Nữu vì một trăm lạng bạc nên cũng lôi kéo hắn hòa vào dòng người. Hắn có thể bỏ mẹ Tưởng Nhị Nữu ra, nhưng lại không thể chen ra đoàn người ngay lập tức được.
Dư Lộ thấy người đi gần hết rồi, chỉ còn Tưởng Ngọc Mai Tưởng Ngọc Đào và cha hai người, cười cười, xoay người dẫn Tôn Vân Hạo vào nhà.
"Lục tỷ tỷ..." Tưởng Ngọc Mai kêu lên, định đuổi theo.
Tưởng Ngọc Đào giữ tay nàng lại, nói: "Đừng qua, để Lục tỷ tỷ im lặng một lát, chúng ta về nhà trước."
Tưởng Ngọc Mai bị lôi về nhà, nhưng trên mặt vẫn còn lo lắng, "Làm sao đây, không biết cuối cùng trong thôn sẽ chọn ai nữa. Chẳng lẽ để Lục tỷ tỷ gả đi như vậy thật sao? Những người đó..."
Những người này không phải bản thân có chuyện thì là điều kiện gia đình không tốt. Mấy người tốt đều sớm cưới vợ cả rồi. Vậy sao xứng với Lục tỷ tỷ chứ?
Tưởng Đại Sơn thở dài không nói gì. Hắn không có cách nào, cho dù có đồng cảm với Dư Lộ thì cũng không giúp Dư Lộ ra mặt được, lời của hắn trong thôn không có tác dụng lớn lắm.
Tưởng Ngọc Đào quay đầu nhìn mấy lần. Hắn biết Dư Lộ không định ở lại nữa, nhưng hắn vẫn do dự. Mình nên giả vờ không biết, thậm chí là ngầm hỗ trợ làm Dư Lộ bỏ đi, vẫn là nói ra, cầu hôn Dư Lộ?
Hắn không thích Dư Lộ, nhưng cũng đồng cảm với nàng, với cả bây giờ trong nhà rất cần tiền. Tướng mạo, học thức hay năng lực sau này của hắn chắc chắn đều tốt nhất ở Đào Hoa Thôn.
Nếu hắn đi, tỷ lệ được chọn sẽ rất lớn.
Mà Lục nương tử có lẽ sẽ không cự tuyệt hắn.
Chỉ là, nếu vậy thì cơ hội sau này của hắn sẽ biến mất...
Nỗi băn khoăn của hắn người ngoài không biết được. Dư Lộ đang kéo Tôn Vân Hạo vào phòng, việc đầu tiên cô làm là thu thập hành lý, nhưng lúc đụng tới đống trân châu còn dư lại, cô bỗng bật dậy.
Từ đã! Sao người mẹ Tưởng Nhị Nữu lôi kéo lúc nãy trông quen mắt quá vậy!