Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Từ kinh thành đến bắc địa, Thạch Lưu không hề thấy không quen.
Ngược lại, ở kinh thành nàng chỉ có một mình, nhưng đến bắc địa, ít nhất nàng có Dư chủ tử, đồng thời cũng có Vương gia. Lúc trước Thạch Lưu rất sợ Vương gia, nhưng bây giờ thì không sợ như vậy nữa. Nam nhân yêu Dư chủ tử như vậy, yêu đến buông tha cho cả Vương vị, lòng hắn nhất định sẽ rất mềm mại.
Cho nên Thạch Lưu không sợ hắn.
Đương nhiên, Thạch Lưu cũng không nghĩ về vấn đề này lâu lắm, bởi vì tiểu chủ tử sắp ra đời rồi. Đây là đứa nhỏ khiến Thạch Lưu rất đau lòng. Từ khi còn trong bụng mẹ nó đã phải chịu nhiều đau khổ, đến khi sinh ra thì lại không được phụ thân thích.
Mặc dù sau đó Dư chủ tử đã chứng minh là nàng nghĩ sai, thế nhưng ấn tượng đầu tiên rất khó để sửa lại. Lúc tiểu chủ tử ra đời, Dư chủ tử mệt mỏi thiếp đi, Vương gia chỉ liếc một cái rồi mặc kệ, đưa tiểu chủ tử cho ma ma, còn oán giận rằng sao không phải là nữ nhi. Tuy cả đời Thạch Lưu đều không nói cho tiểu chủ tử biết, nhưng nàng lại nhớ chuyện này rất kĩ.
Bởi vì cảm thấy Vương gia và Dư chủ tử đều không thích tiểu chủ tử nên Thạch Lưu, ma ma và Phúc Quất chỉ còn một tay đều rất tốt với tiểu chủ tử. Ma ma là vì không thể ở chung với con mình nên dời cảm tình qua tiểu chủ tử. Phúc Quất thì là vì bị mất một cánh tay, cảm thấy cả đời cũng không lấy chồng được, nên đặt toàn bộ tình cảm lên người tiểu chủ tử, còn Thạch Lưu thì...
Thật ra Thạch Lưu có chút mờ mịt.
Hồi còn ở kinh thành, nàng cũng có muốn thành thân. Không cần người nọ phải tài giỏi, phải có địa vị cao, chỉ cần người đó đối xử tốt với nàng, cả đời chỉ có một mình nàng, vậy là đủ rồi. Sau đó, càng nhìn cảm tình của Vương gia đối với Dư chủ tử, nàng càng thấy, nàng cũng có thể tìm một người như vậy, sống đến đầu bạc răng long.
Chỉ là, khi Dư chủ tử bị Trần Chiêu bắt đi, ý nghĩ của nàng lại thay đổi.
Tình cảm đôi lúc có ngọt ngào, nhưng đôi khi cũng có nhiều khổ đau, thậm chí có thể khiến người ta mất mạng.
Tuy những chuyện kia nàng chưa thấy tận mắt, nhưng đúng là Trần Chiêu đã chết thật. Chuyện này để lại một bóng ma lớn trong lòng nàng. Cho nên nàng có chút giống Phúc Quất, nghĩ có khi cả đời này cũng sẽ không gả cho người, nên nàng cũng trút hết tình cảm lên người tiểu chủ tử.
Chỉ là tuy nói vậy, nhưng nàng lúc nào cũng nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không thể vi phạm. Chủ tử chính là chủ tử, dù không nỡ hay sủng ái đến đâu cũng không thể vượt quá giới hạn, nàng thủy chung chỉ là nô tỳ.
Chỉ là nàng không nghĩ rằng, lúc tiểu chủ tử năm tuổi, tiểu chủ tử lại nghiêm trang tìm một nam nhân cho nàng!
Nam nhân kia tên là Thành Thất, nghe nói lúc trước là ám vệ của Vương gia. Sau đó Vương gia không làm Vương gia nữa, Thành Thất liền chuyển từ tối sang sáng, tới làm thị vệ trong phủ. Mà sau khi tiểu chủ tử sinh ra, Vương gia điều Thành Thất tới làm thị vệ cận thân cho tiểu chủ tử.
Đương nhiên nàng có biết Thành Thất, hai người còn khá là quen thuộc, dù sao đều là người hầu hạ tiểu chủ tử cả. Nhưng nàng chưa từng có ý gì, cho nên vào một hôm mùa Hạ nóng nực nào đó, tiểu chủ tử nói muốn uống nước đá, nàng vội vã đến phòng bếp lấy, khi quay lại lương đình lại không thấy tiểu chủ tử đâu. Nàng nhìn Thành Thất, nhất thời nóng nảy.
"Tiểu chủ tử đâu rồi?" Tiểu chủ tử mới có năm tuổi, thị vệ cận thân là Thành Thất không ở, tiểu chủ tử đã đi đâu rồi?
Lương đình có một mặt hướng mặt trời. Thành Thất đứng ở chỗ đấy, khuôn mặt bị ánh nắng chiếu đến hồng hồng. Nàng hỏi xong, đợi lâu mà vẫn không thấy hắn có phản ứng.Tính tình lúc đầu của Thạch Lưu cũng không được coi là ổn trọng. Sau khi sang hầu tiểu chủ tử, bởi vì lo lắng tiểu chủ tử, tính tình của nàng càng không ổn trọng hơn. Thấy Thành Thất không nói lời nào, nàng đặt ly nước xuống bàn, nhanh chóng nhảy đến trước mặt hắn.
"Ta đang hỏi ngươi đấy! Tiểu chủ tử đâu rồi?" Nàng tức giận giậm chân, "Ngươi là thị vệ cận thân của tiểu chủ tử, ngươi không canh giữ bên người tiểu chủ tử, nếu tiểu chủ tử có gặp bất trắc gì, cẩn thận cái mạng chó của ngươi!"
Thành Thất còn chưa lên tiếng, tiểu chủ tử đang trốn gần đấy đã không nhịn được, ló đầu ra sau bụi cây, nghiêm mặt răn dạy nàng: "Thạch Lưu, ngươi thật không dịu dàng."
Thạch Lưu: "..." Sao nô tỳ lại không dịu dàng? Nô tỳ là cô cô hầu tiểu chủ tử, tiểu chủ tử mất tích thì sao nô tỳ phải dịu dàng với thị vệ làm gì?
Thạch Lưu không vui, nhưng không dám nổi giận với tiểu chủ tử, trừng Thành Thất một cái, xoay người đi đến cạnh bụi cây, "Tiểu chủ tử, sao ngài lại chạy tới đây rồi. Để nô tỳ ôm ngài ra."
Tên của tiểu chủ tử là Tiêu Cảnh Thành. Cậu lắc đầu nghiêm mặt, "Không cần. Thạch Lưu, ngươi đi nói rõ với Thành Thất đi, nhớ là phải dịu dàng chút."
"..." Thạch Lưu ngây ra một lát, đột nhiên thấy mặt hơi nóng, "Tiểu chủ tử, ngài, ngài..." Không phải là ngài có ý đó đi?
Tiểu chủ tử không nói gì, quay đầu chạy đi mất.
Thạch Lưu quay lại, bước nhanh đến trước mặt Thành Thất. Lúc này mặt Thành Thất không còn phơi dưới nắng nữa nhưng vẫn có chút hồng hồng. Thạch Lưu có ngốc cũng hiểu là vì sao, quả là tiểu chủ tử là gây chuyện, mà Thành Thất cũng làm theo nữa!
"Ngươi, sao ngươi có thể hồ đồ giống tiểu chủ tử như thế." Tuy tuổi lớn nhưng rốt cuộc thì Thạch Lưu vẫn là một cô nương chưa có một mối tình vắt vai. Nói xong, cũng không biết nên nói thêm gì nữa, nàng đỏ mặt chạy đi.
Về phòng, Phúc Quất buồn bực hỏi nàng sao vậy.
Thạch Lưu ngại không muốn nói, chỉ hàm hồ trả lời qua loa.
Nhưng lại không nghĩ rằng, bắt đầu từ hôm ấy, Thành Thất giống như bị ma nhập vậy. Chỉ cần nàng xuất hiện, đôi mắt của y luôn khóa chặt trên người nàng. Lúc nàng làm việc, y đang nhìn; lúc nàng ngồi nghỉ, y đang nhìn; lúc nàng lo lắng cho tiểu chủ tử, căn dặn tiểu chủ tử, y vẫn đang nhìn.
Tránh cũng không tránh được, Thạch Lưu chỉ còn cách luyện da mặt.
Nhưng dần dần nàng cũng phát hiện ra điều khác lạ. Ví dụ như, có rất nhiều việc nàng còn chưa làm thì đã được làm xong. Có rất nhiều việc không cần nàng nói, nó cũng đã được tự động làm xong. Nàng biết, nhất định là tên Thành Thất không giỏi ăn nói kia làm.
Suy nghĩ không gả của nàng dần dần bị lung lay. Bởi vì nàng phát hiện như vậy cũng rất tốt, cũng không phải do nàng không cần làm nhiều việc nên mới thấy tốt, mà là nàng cảm nhận được cảm giác được quan tâm, được chăm sóc, giống như Dư chủ tử nói, khi một người thực sự đối xử tốt với ngươi, nếu như ngươi cũng thích hắn, ngươi sẽ cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Nàng chính là cảm thấy như vậy. Mỗi ngày, khi phát hiện Thành Thất đang nhìn trộm, nàng cảm thấy rất vui mừng và hạnh phúc. Nhưng nàng là nữ tử, cũng không thể kêu nàng chủ động đi nói chuyện với Thành Thất được, đành không làm gì khác ngoài việc chờ đợi, hy vọng hắn có thể lấy can đảm để nói ra.Dù sao hắn cũng là nam nhân cơ mà.
Nhưng ai biết tên đầu gỗ này lại một mực bắt nàng chờ đợi. Nàng chờ, chờ đến mức muốn từ bỏ. Vẫn là tiểu chủ tử lần nữa ra mặt, nói là làm chủ cho nàng với Thành Thất, hỏi hai người có nguyện ý không.
Lúc này tiểu chủ tử đã bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn khi nghiêm lại cũng khiến người khác có vài ý sợ. Thạch Lưu không lên tiếng, chỉ là nhìn Thành Thất thế mà không có gật đầu, nàng nhất thời nóng nảy, mở miệng mắng hắn ngay trước mặt tiểu chủ tử: "Ngươi rốt cuộc là có ý gì thế? Nếu ngươi không thích ta, vậy sao ngươi vẫn luôn giúp ta làm việc? Khiến mọi người đều nói ta, rồi ngươi lại im lặng, không chịu nói gì hết, bây giờ cũng không muốn sao?"
Thành Thất rất kinh ngạc, sau đó khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: "Không không không, ta ta ta, không phải không phải không phải..."
Thì ra, nãy giờ hắn không nói gì, là vì hắn bị nói lắp?
Thạch Lưu có chút tiếc nuối, nhưng không phải không thể chấp nhận.
Tiểu chủ tử nhìn không được, nghiêm mặt cắt ngang lời hắn, "Thành Thất, ngươi đừng nói nữa. Ta nói, ngươi gật đầu hoặc lắc đầu. Ngươi có thích Thạch Lưu không?"
Thạch Lưu đỏ mặt, tiểu chủ tử đúng là trưởng thành sớm mà! Ai dạy hắn nói lời này thế? Chỉ là tuy nói thầm trong lòng như vậy, hai mắt nàng vẫn không tự chủ được len lén nhìn sang.
Thành Thất gật đầu.
Tiểu chủ tử lại hỏi: "Vậy ngươi có nguyện ý lấy Thạch Lưu không?"
Thành Thất tiếp tục gật đầu, sau đó còn gật thêm hai cái.
Tiểu chủ tử lại tiếp tục hỏi: "...Đầu tháng sau liền thành hôn, có được không?"
Thành Thất sững sờ, sau đó gật đầu điên cuồng.
Tuy Thạch Lưu mắc cỡ đỏ mặt, nhưng vẫn không nhịn được bật cười. Người này ngốc thật đấy!
Chẳng qua, dù người này có ngốc thật, nhưng khi cưới nàng, đến khi vào phòng tân hôn, vén khăn trùm lên, Thạch Lưu mới biết được, hắn không ngốc chút nào.
Nàng không nghĩ tới, nàng tìm cho mình một người không giỏi ăn nói, nhưng rất lợi hại, lại còn biết thương vợ nữa. Quãng đời còn lại, nàng có người ấy là đủ rồi.
- --The End---