Thật không ngờ rằng lần này được ra ngoài đại công tước còn đưa nàng rời khỏi dinh thự, lần thứ hai trong đời nàng được đi xa tới vậy, lần đầu chăc hẳn chính là lúc bị áp giải tới đây, nhưng Eirlys cũng chỉ bí bách ngồi trong xe ngựa .
Bởi vì ngại thân phận cùng với sự xuất hiện của mình trên đường phố lớn, cả nàng , Anselm và william đều phải dùng áo choàng lớn tối màu khoác kín người, đến đầu cũng phải dùng mũ che khuất đi dung mạo. Đại công tước không muốn dẫn người theo lên chỉ có hai con ngựa cũng xuất hiện trên đường đi, đương nhiên Anselm và nàng cưỡi một con, William cô độc cưỡi một con. Trên đường đi hầu như cũng chỉ có ngày William nói chuyện với nàng, đại công tước xưa nãy vẫn vô cùng ít nói, cũng không có ý muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của nàng, vì Eirlys rất hay hỏi những điều ngờ nghệch mà hắn không đủ kiên nhẫn như William mà giả thích với nàng.
Tuy trong lòng cũng khá khó chịu vì mình bị bơ đẹp, nhưng hắn cũng khá là mãn nguyện vì được nghe giọng nói của nàng, lần đầu tiên hắn thấy nàng nói nhiều đến vậy, bộ dạng lại còn ngây thơ đáng yêu đến vô cùng, thật giống một đứa trẻ thích tò mò mà.
Cưỡi ngựa một lúc đại công tước đã đưa cả hai rời khỏi thị trấn, lúc này cũng không đi bộ thong dong như khi còn trong trấn, rất nhanh đã cho ngựa phi nước đại. Eirlys bới vậy mà bị không ít gió lạnh cùng tuyết rơi tạt vào mặt, rát đến nỗi không mở nổi mắt nữa, liền vùi mặt vào lồng ngực của đại công tước.
Anselm có chút bất ngờ, hắn chịu khổ quen không có nghĩa là ai cũng phải mình đồng da sắt như hắn, đại công tước vậy mà lại quên sức khỏe nàng hiện tại không được tốt, vội giảm tốc độ lại một chút. Đến lúc này William ở phía sau mới đuổi kịp tới, còn tưởng đại công tước tốt bụng chờ đợi mình, hạnh phúc đến rớt nước mắt.
- Xem như cậu cũng không vô tâm vô phế bỏ lại tôi phía sau thật sự, William này rộng lượng quyết định không tuyệt giao với cậu nữa .
Đại công tước "..."
- Anselm chúng ta đang đi tới đâu vậy, đã vào rất sâu trong rừng rồi đó.
Không giống Eirlys bị cản tầm nhìn hoàn toàn, William bất chợt liền có chút lo lắng nếu bọn họ cứ tiếu tục đi sâu vào trong rừng sẽ hoàn toàn rời khỏi khu vực tuần tra của binh linh. Chưa kể đến nguy hiểm nếu gặp phải thú hoang, nếu có thích khách muốn ám sát, dù đại công tước có cao cường cỡ nào thì bên người cũng có đến hai kẻ yếu ớt không thể bảo vệ nổi bản thân, đều sẽ trong tình trạng hung hiểm vô cùng. Vậy mà đối với sự lo lắng sâu xa của cậu, đại công tước cũng chỉ lạnh nhạt hững hờ giải thích một câu:
- Rodgo đang ở đây, cả canh rừng này đừng nói con người, ngay đến cả một con thú cũng không dám xuất hiện.
William có vẻ khá sửng sốt khi nghe đại công tước nhắc đến cái tên nay, cũng không còn thắc mắc nhiều mà tập chung cưỡi ngựa trở lại, vẻ mặt cợt nhả trong thoáng chốc liền trở lên rất nghiêm túc. Eirlys có chút tò mò về người tên Rodgo này, rốt cục hắn ta đáng sợ đến mức nào mà cả cánh rừng không một thứ gì dám lại gần như vậy...
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Con ngựa trắng của nàng và đại công tước đi được nửa đường liền hí lên một tiếng rồi dừng hắn lại, hoán toàn không còn nghe theo lệnh của Anselm, dường như phía trước có thứ gì đó vô cùng đáng sợ khiến nó không dám lại gần.
Đại công tước liền ra hiệu cho William cùng che mắt ngựa lại khiến nó trở nên bình tĩnh một chút mới dám tiếp tục đi tiếp. Tốc độ cũng rất chậm, nhưng cũng chỉ khoảng mười phút sau bọn họ cũng đã tới nơi rồi.
Anselm ân cần bế nàng xuống ngựa, chỉnh đốn lại áo choàng trên người rồi mới nắm tay kéo nàng đi, không quên rặn dò.
- Cho dù nhìn thấy gì cũng đừng hoảng loạn, ta sẽ bảo hộ được nàng.
Nàng yên tâm gật đầu với hắn chẳng mấy chốc liền được đưa đến một khoảng đất trống lớn ở giữa khu rừng. Nơi đây vốn dĩ ban đầu không hề trống không như vậy, chỉ là đều bị lửa lớn đốt thành trò bụi, nàng vẫn còn ngửi được mùi cháy khét đâu đó quanh đây.
- Có gì không ổn với Rodgo à ?- William bất ngờ lên tiếng hỏi, bắt đầu một cuộc trò chuyện trên đường đi
- Nó không chịu ăn, binh lính đưa thức ăn đã đổi rất nhiều, nhưng nó vẫn không chịu. Hôm nay Alex vừa bẩm báo lại ,tiện thể qua xem một chút.
- Có vẻ là do khí hậu, cậu nên sớm để nó trở về Creseent.
- Hiện tại thì vẫn chưa được, ít nhất vẫn phải là một tháng nữa. - Đại công tước cũng hiểu là nên phải như vậy nếu muốn Rodgo ổn định, nhưng trong lòng hắn hiện tại còn có thứ quan trọn hơn cần được bảo vệ.
William dừng bước, ánh mắt đầy nghi hoặc quay lại nhìn hai người bọn họ, nhíu mày hỏi.
- Anselm, đừng nói là thật sự vì nàng ấy nhé?
Eirlys nghe thấy William nhắc đến mình, bất chợt ngước lên nhìn đại công tước, cùng lúc đó, hắn cũng ngước xuống nhìn thẳng vào đôi mắt hồng ngọc trong sáng ngây thơ của nàng. Lý do để hắn ở lại đây lâu đến vậy, chắc cũng chỉ có thế mà thôi.
... Tiếng gầm rú bất ngờ vang lên phát vỡ đi sự tĩnh lặng của cả cánh rừng,âm điệu dù khá đáng sợ nhưng cũng khiến người khác cảm nhận được vẻ mệt mỏi cũng như buồn chán trong đó. Chẳng mấy chốc trước mắt nàng đã xuất hiện một bóng dáng vĩ đại của thứ phát ra âm thanh ban nãy. To lớn, gai góc, đầy đáng sợ cũng như vẻ hùng vĩ của nó.
Biểu tượng của đế quốc Creseent, thánh vật luôn được thêu trên cờ lớn của quân đôi, cũng như trang phục của Đại công tước - Hắc long!
Thật không ngờ con vật mà khắp lục địa đều coi như một huyền thoại , hiện tại lại thức sự tồn tại...