Chỉ cần ôm một cái là đủ rồi, mặc dù Talia đồng ý chấp nhận con trai mình không giống người thường, nhưng không có nghĩa là người Nga đều có thể chấp nhận được, trong tư tưởng của phần lớn người ở đây, đồng tính luyến ái là có tội, là hành vi phản bội thần linh.
Hai người nắm tay đi dạo một đoạn thôi, đã bị hai người đàn ông cao to đi quanh đó trợn mắt trừng trừng, mặc dù đối đầu với cả thế giới nghe có vẻ rất ngầu, nhưng nếu như không rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ thì không cần phải làm như thế, hai người buông tay ra, sóng vai bên nhau một lúc, Lộc Kỳ mặc áo khoác của Mộ Nam Kiều, ngón tay thò ra từ ống tay áo.
Đêm tháng chín ở Mát-xcơ-va đã lạnh rồi, bộ quần áo giữ ấm mà cậu mang theo không thích hợp để mặc bên ngoài bộ lễ phục này, thế nên trước khi đi, Mộ Nam Kiều đã cầm áo khoác của hắn theo.
Chỉ cần hít thở là có thể ngửi thấy mùi hương của Mộ Nam Kiều đang dịu dàng ấm áp bao vây lấy cậu, cảm giác khó chịu khi bị người ta nhìn chăm chú đã dần tan biến, Lộc Kỳ khẽ nói: "Mẹ của em nói là bà ấy rất sợ người khác nhìn em như thế, bây giờ hình như em đã hơi hiểu được chút ít rồi, nhưng nếu bà đồng ý đứng ở sau lưng em, thì chắc là em sẽ có nhiều can đảm hơn."
Ánh mắt Mộ Nam Kiều chớp chớp, khẽ nói nhỏ: "Anh cảm thấy rất nhanh thôi, dì sẽ nghĩ thông suốt."
Lộc Kỳ chỉ tưởng là hắn đang an ủi mình, cậu lắc đầu cười: "Cứ từ từ thôi, à phải rồi, chúng ta có thể về được rồi nhỉ....."
Cậu xoa xoa mũi, khẽ nói: "Đêm nay thật sự lạnh quá đi."
Mộ Nam Kiều bật cười, hắn nắm lấy tay cậu xoa xoa, quả nhiên đầu ngón tay nhỏ kia đều lạnh hết cả, hắn buồn cười nói: "Thật ra em có ở lại làm bóng đèn thì bọn họ cũng không để ý đâu, nhiều thêm một cái bóng đèn nhỏ đáng yêu, trời lại lạnh, vừa có thể phát sáng vừa có thể sưởi ấm luôn."
"Em biết bọn họ không ngại có em ở đó." Lộc Kỳ chớp mắt tinh ranh nói: "Nhưng em sợ anh bị đuổi ra ngoài mà."
Mộ Nam Kiều:......
Xem ra bạn trai hắn đã nhận ra địa vị của hắn ở trong nhà rồi —— còn không bằng Tiểu Tam Hoa và con heo đen kia nữa.
"Vậy thật làm phiền em phải chịu ghẻ lạnh cùng anh rồi."
Tay hai người lại vô thức nắm lấy nhau, đứng ở ven đường chờ tài xế đến đón, ở nơi đầu đường xứ người, hai người trẻ tuổi phương Đông đã đủ để gây chú ý rồi, huống chi bọn họ còn ăn mặc sang trọng, diện mạo còn xuất chúng như thế.
Đối diện bên kia đường có hai người đàn ông trẻ tuổi, rõ ràng đã đi qua rồi lại vòng trở về, cứ tới tới lui lui mấy lần như vậy, cuối cùng đứng hẳn ở phía đối diện khẽ nói nhỏ, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ.
Lộc Kỳ còn đang nhỏ giọng nói chuyện đưa quà tặng với Mộ Nam Kiều, không chú ý tới hai người kia, Mộ Nam Kiều vừa khẽ nói chuyện với Lộc Kỳ, vừa nắm tay cậu, chặn tầm mắt của hai người kia về hướng mình.
"Sao vậy ạ?" Lộc Kỳ khó hiểu mà nhìn Mộ Nam Kiều.
"Gió lớn quá, thật là lạnh, anh cản gió giúp em, em cúi thấp đầu xuống một chút đi." Mộ Nam Kiều cười cười.
Lộc Kỳ ngoan ngoãn cúi đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy dì sẽ thích cái ghim cài áo kia chứ?"
"Nhất định rồi." Mộ Nam Kiều nhỏ giọng trả lời, nhưng ánh mắt vẫn đặt lên trên hai người bên kia.
Thân hình hắn cao lớn, so với người Châu Âu cũng không hề kém cạnh chút nào, ngày thường khi hắn mỉm cười nho nhã lịch sự cũng đã khiến cho người khác cảm nhận được áp lực mãnh liệt, còn Lộc Kỳ ngày nào cũng bị hắn làm nũng, chơi xấu, bám riết, nên cậu chưa từng thấy được một gương mặt lạnh lùng của hắn, căn bản không biết bộ dáng u ám của hắn là như thế nào.
Khuôn mặt hắn âm u, nhưng cố tình bởi vì hắn rất đẹp trai nên trông cái âm u ấy lại mang theo chút tà khí, quả thực giống hệt một con mãng xà có màu sắc sặc sỡ, không chỉ hình thể to lớn gây đe dọa đáng sợ, mà còn ngông nghênh thể hiện cho người đối diện thấy được hắn nguy hiểm tới mức nào.
Hai người kia định bước qua đường, nhưng rồi lại chần chừ, Mộ Nam Kiều nắm lấy bả vai Lộc Kỳ, nhếch môi đối với bọn họ.
Dù có cách một con đường lớn, nhưng nụ cười lạnh lẽo kia vẫn khiến người khác dựng cả tóc gáy lên, hoàn toàn không có bộ dáng mềm mại dịu dàng khi đang nói chuyện với người thanh niên bên cạnh, hai người đàn ông đó nhìn nhau một cái, một tên mở miệng mắng bậy, rồi giơ ngón giữa lên với Mộ Nam Kiều, sau đó xoay người bỏ chạy.
Bước chân cả hai vội vã như bị quỷ rượt kia chứng minh sự chật vật của bọn họ, Mộ Nam Kiều không thèm để ý tới ngón giữa đó, hắn rũ mắt vỗ vai Lộc Kỳ, "Đi thôi, Lộc bảo bối, xe tới rồi."
Tới nhà hàng đã đặt trước, Mộ Xuyên Bách cùng với Talia đã chờ ở bên trong, Talia đã tẩy trang, thay một bộ váy màu hồng nhạt, đang cầm di động chụp hình một cái hộp nhỏ ở trên bàn, cái hộp màu xanh đậm bằng nhung bên trên có hình một con thiên nga, bên trong đúng là ghim cài áo mà Lộc Kỳ tặng cho bà.
Thấy hai người đi vào, bà đứng lên, ôm Lộc Kỳ: "Tiểu Lộc, dì rất thích quà mà cháu tặng đó, dù là ghim cài áo hay là tranh vẽ, dì đều thích cả, cảm ơn cháu yêu."
Lộc Kỳ hơi cúi người ôm bà, quà tặng được yêu thích như vậy, cậu cũng rất vui vẻ, hơi lạ lẫm mà dùng tiếng Nga nói:"Сднем рождения, прекраснаяледи*."
*Chúc mừng sinh nhật, quý bà xinh đẹp.
Vì để học được câu tiếng Nga này mà cậu đã phải trả phí hai lần cho Mộ Nam Kiều, đến bây giờ cổ tay của cậu vẫn còn tê dại.
Talia bật cười, bà nắm tay lôi kéo Lộc Kỳ ngồi xuống bên cạnh mình, đôi mắt màu nâu xinh đẹp của bà tràn ngập ý cười dịu dàng, bà cầm menu hỏi Lộc Kỳ muốn ăn món nào, sau khi gọi món xong, bà lại khen tranh vẽ của Lộc Kỳ.
Đó là bức tranh vẽ một vũ công ballet nhảy trên đống đổ nát, chiếc váy đỏ rực như ngọn lửa bùng cháy, hệt như màu son nhỏ vào nước, như vây đuôi đỏ thẫm xõa tung của loài cã....
Đó là điệu nhảy đầu tiên của Talia sau khi bà trở thành vũ công chính của nhà hát kịch, tỏa ra sự kiêu hãnh rực cháy, như một ngọn lửa thiêu đốt sự nghiệp của bà.
Lộc Kỳ vẽ điệu nhảy này, vẽ được động tác này, chứng tỏ cậu đã tìm hiểu và bỏ ra nhiều công sức, Talia vui vẻ cầm tranh xem mãi, thậm chí còn thích bức tranh này hơn cả chiếc vòng cổ đá quý và váy múa baller mà chồng và con trai tặng mình.
Hai cha con nhìn nhau, Mộ Xuyên Bách nhíu mày, hỏi Mộ Nam Kiều: "Con có thể nhờ Tiểu Lộc vẽ cái ôm trên sân khấu của ba và mẹ được không? Sau khi Tiểu Lộc vẽ xong, ba sẽ tặng cho Tiểu Lộc một chiếc xe."
Mộ Nam Kiều nhìn người cha già của mình, hắn hiểu ý của ông, mặc dù có rất nhiều người vẽ được, nhưng rõ ràng là mẹ hắn thích tranh của Tiểu Lộc hơn, tặng xe nghe có vẻ hay đấy, nhưng hắn phải hỏi ý kiến của Lộc Kỳ trước đã.
Mộ Xuyên Bách bổ sung: "Nhớ vẽ ba đẹp trai một chút."
Mộ Nam Kiều: "Vậy thì lại là cái giá khác nha."
Mộ Xuyên Bách:......
.......
Mấy ngày sau đó, Mộ Xuyên Bách dẫn Talia đi tới những nơi họ đã từng hẹn hò khi yêu nhau, Mộ Nam Kiều vô cùng ủng hộ quyết định này của ba mình, dù sao Lộc Kỳ cũng rất thích mẹ hắn, hai người giống y như mẹ con ruột vậy, đã vài ngày rồi hắn không được ra ngoài hẹn hò riêng tư với Lộc Kỳ.
Hai cha con bị vắng vẻ đã rất ăn ý mà tự dẫn vợ của mình tới những chỗ tham quan khác nhau, mấy ngày liền, không ai chạm mặt ai, tránh cho Lộc Kỳ và Talia vô tình gặp được nhau.
Quảng trường Đỏ, nhà thờ thánh Basil, bảo tàng lịch sử quốc gia....
Tiếc là bọn họ không thể đi tới những thành phố khác của Nga để tham quan, Mộ Xuyên Bách và Mộ Nam Kiều phải về nước để xử lý công việc, chuyện sáp nhập và mua lại tập đoàn Hằng Kim đã chính thức được đưa vào hoạt động, sau khi việc này diễn ra, nhà họ Lâm sẽ hoàn toàn bị đá ra khỏi giới thượng lưu Thân Thành.
Mộ Nam Kiều nói, bọn họ có thể tới Nga lần nữa vào dịp Noel, cực quang ở Bắc Băng Dương, và băng tuyết xanh lam của hồ Baikal rất đáng xem.
Talia thì tạm thời vẫn lưu lại Mát-xcơ-va, bà còn phải chuyển giao công việc còn lại.
Sau khi về nước, hai cha con Mộ Xuyên Bách đi thẳng tới công ty, một tuần tiếp theo, Lộc Kỳ cũng không nhìn thấy được bóng dáng của Mộ Nam Kiều, chỉ là trước khi đi ngủ hắn đều sẽ gọi video cho Lộc Kỳ, đường đường là tổng tài của Mộ thị, vậy mà lại dựa vào gối làm nũng, cho Lộc Kỳ xem quầng thâm mắt đen sì của mình, cùng với tóc mái rối bời rũ xuống trước trán, cho người ta cảm giác đẹp trai theo kiểu nhếch nhác sa sút.
Tiểu Tam Hoa với cân nặng bảy ký không nhìn nổi nữa, nó cắn một phát lên góc màn hình, một tiếng tách vang lên, con chó to kia biến mất, màn hình điện thoại của Lộc Kỳ cũng nứt ra luôn.
Lộc Kỳ:.....
Không để cho ai sống thật mà, tại sao qua cái màn hình mà cũng xung đột được vậy?!!
Lộc Kỳ mua điện thoại mới, ví tiền của thái thái Tiểu Lộc xẹp dần, cậu tranh thủ thời gian làm lại nghề cũ, nhận một đơn hàng thích hợp.
Khi chị gái kim chủ đưa ra yêu cầu, muốn dùng tư thế trắng trợn ướt át, dù là người có kiến thức rộng rãi như Lộc Kỳ nghe xong cũng đỏ mặt nóng tai, cậu vẽ vài đường phác họa, miêu tả tư thế của hai người với cô gái xong, sau khi được người này đồng ý, cậu che những nơi cần che, sau đó bật livestream.
Sau một phút, fans lục tục vào phòng live.
[ Ôi, người vợ trước đã ly hôn dẫn con về thăm tôi rồi!]
[ Em có biết anh đã sống những ngày qua như thế nào không?]
[ Cái gì thế này? Vợ ơi! Hôn một cái nào! Cái gì thế này? Vợ ơi! Hôn một cái nào]
[Báo cáo! Quần đã chuẩn bị cất cánh!]
[ A a a a a là CP tôi đang đu! Cảm ơn kim chủ ba ba 555~]
[ Chậc, tư thế này, thật sự sẽ không có việc gì sao? Hí hí hí hí hí]
Sau khi Lộc Kỳ chào hỏi mọi người, nhóc heo đen tò mò thò đầu qua kêu meow hai tiếng.
Bình luận chạy trên màn hình:
[ Tôi biết rồi, thái thái là do mèo biến thành!]
[ Tôi xách cái gáy của thằng con hư hỏng nhà mình lên, hỏi nó vì sao còn chưa chịu biến hình nữa]
Cứ như vậy, nhóm quý phi Khổ Trà Tử đã vào chỗ ổn định, sau đó ngẫu nhiên cũng sẽ có mấy vấn đề kỹ thuật, Lộc Kỳ kiên nhẫn giải thích hai câu.
Một chuỗi lời cảm ơn hiện lên màn hình, còn chưa hết cảm ơn thì hiệu ứng đặc biệt khi thuyền trưởng vào phòng live hiện ra, Lộc Kỳ nhìn ID trên avatar của thuyển trưởng, cậu kinh ngạc ừ một tiếng.
[ Sừng hươu 21] Leonard: Thái thái ơi, anh nhớ em quá à (bắn tim)]
Lộc Kỳ:.....
Cậu khựng lại, nhìn đồng hồ, bây giờ đang là thời gian làm việc, vậy chắc là Mộ Nam Kiều đang trốn việc rồi.
Sau khi nhắn câu này, Mộ Nam Kiều không làm gì nữa, chắc là hắn treo phòng live rồi trực tiếp đi làm việc rồi.
Lộc Kỳ có cảm giác như hai người đang làm việc chung với nhau vậy, cậu mỉm cười, má lúm đồng tiền hiện ra rất rõ ràng.
Lộc Kỳ live với tiết tấu khá chậm chạp, rất nhiều người vào chào cậu rồi treo đó tiếp tục làm việc khác, bình luận trên màn hình dần mất đi nên khi có kẻ gây chuyện xuất hiện, tin này bỗng trở nên rất nổi bật.
[ Cái gì thế này? Hai thằng con trai?]
[ Người vẽ là nữ sao, nói chuyện ẻo lả vậy]
[ Đám con gái các người đừng có sống trong ảo tưởng nữa được không? Thực tế thứ này không thể lớn như vậy được!]
Lộc Kỳ xem mà trong lòng tức giận vô cùng, cậu nhíu mày muốn đá tên này ra khỏi phòng live, thì hiệu ứng đặc biệt của thuyền trưởng chầm chậm xuất hiện.
[ Sừng hươu 21] Leonard: Sao lại không có, chẳng lẽ anh không có sao??
[ Sừng hươu 21] Leonard: Nếu không có thì sau này anh sinh con, vẫn nên bảo con anh gọi anh là mẹ đi nhé [like] [ like]
[ Sừng hươu 21] Leonard: Hay là, anh không có mẹ, cho nên không biết mẹ có nghĩa là gì [ kinh ngạc] [ hiểu rõ] [gào khóc]
Lộc Kỳ:......
Cậu bật cười vì công lực chiến đấu cao thâm của Mộ Nam Kiều, không ngờ sau một lát, tài khoản kia lại xuất hiện.
[ Kinh tởm thật, nịnh nọt giỏi như thế sao anh không làm tổng đốc luôn đi?]
[ Sừng hươu 21] Leonard:
Người kia:???
Một giây tiếp theo, hiệu ứng đặc biệt của tổng đốc xuất hiện, một người chibi nhỏ bé với mái tóc xanh, quần áo trắng đeo kính râm đứng trên mũi tàu với ly rượu vang đỏ trên tay, mấy chữ tổng đốc tiền nhiệm vàng chóe lóa mắt khiến người ta đui mù.
[ Sừng hươu 21] Leonard: dán dính vào vợ yêu~ ( bắn tim)
Bình luận trên màn hình lập tức trở nên náo nhiệt hơn hẳn, tên gây chuyện kia lập tức bị vô số ký tự đè bẹp, sau đó bị Lộc Kỳ block.
Cậu tắt livestream, gọi điện thoại cho Mộ Nam Kiều.
Mộ Nam Kiều không nhận, mà nhắn lại một tin wechat.
[ Bảo bối à, ba anh đang nói chuyện, anh đang trộm lười biếng, không thể nghe máy được (mèo nhỏ sờ cá.jpg)]
Lộc Kỳ:....
Lộc Kỳ nhắn tin lại:
[ Nền tảng livestream sẽ lấy đi một phần tiền lời, lần sau anh đừng gửi quà tặng cho em nữa ( mèo nhỏ đau lòng khóc huhu.jpg)]
Đợi một lúc, Mộ Nam Kiều trả lời lại:
[ Không có gì, không phải em mới mua điện thoại sao? Coi như là anh hồi máu cho bảo bối.]
Lúc đầu hắn đã muốn làm tổng đốc rồi, nhưng sợ đột nhiên có fan chơi lớn như thế sẽ khiến Lộc Kỳ sinh ra nghi ngờ, nên lần này hắn trở thành tổng đốc cũng không hoàn toàn vì tên kiếm chuyện kia.
Một đống đặc quyền lung ta lung tung hiện lên trên màn hình, nhìn thấy danh hiệu "ngài đã trở thành tổng đốc đầu tiên của LU Lộc", bỗng nhiên Mộ Nam Kiều cảm thấy xài tiền kiểu này cũng có cái thú vuil riêng của nó.
Hắn nghĩ ngợi rồi nhắn tin hỏi cậu:
[ Có lẽ tuần này là anh hết bận rồi, em tính khi nào thì chuyển nhà vậy thái thái Tiểu Lộc? ( mèo nhỏ thăm dò.jpg)]
Trên ban công phòng 501, nắng thu ấm áp chiếu xuống, Tiểu Tam Hoa đang hành hung nhóc heo đen, hai cục lông xù lăn lộn vào nhau, chúng nó không hề biết chuyện sắp tiến vào lãnh địa của "động vật hệ chó" kia, vẫn đang chơi đùa vui vẻ như cũ, khiến lông mèo bay lên tứ tung.
Có chuyện nhưng Lộc Lỳ lại ngại nói ra.
Rõ ràng chỉ mới một tuần thôi, nhưng cậu lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy Mộ Nam Kiều, cậu đã quen với việc mỗi buổi sáng vừa thức dầy là có thể nhìn thấy ánh mắt yêu chiều của người nọ, cũng đã quen với việc mỗi ngày Mộ Nam Kiều đều sẽ "chiến đấu" với Tiểu Tam Hoa tranh giành lãnh địa là cái "giường" này.
Lộc Kỳ xoa xoa Tiểu Tam Hoa, cũng thuận tiện cứu luôn nhóc heo đen đang bị bắt nạt ra, cậu ngồi xổm nhắn tin lại cho Mộ Nam Kiều:
[ Nếu chúng ta chuyển nhà, thì nhà mới có gần với nơi làm việc của anh không?]
Cậu suy nghĩ rồi lại nhắn tiếp:
[ Dù anh bận việc hoặc là tăng ca, thì đều có thể về nhà ngủ sao?]
Khung chat trên màn hình cứ hiện dòng chữ đang nhập tin nhắn, Lộc Kỳ đợi một lát, điện thoại của cậu rung lên, Mộ Nam Kiều gọi tới.
Lộc Kỳ ấn vào nút nghe máy.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ở bên kia đầu dây.
"Em nhớ anh rồi sao?" Mộ Nam Kiều không giấu được sự vui vẻ qua lời nói, giọng của hắn có hơi khàn đi vì phải thức đêm, " Nhà mới rất gần với công ty của anh, sau này anh đều sẽ về nhà ngủ, tiền thuê nhà anh cũng chỉ lấy giá cả vừa phải thôi."
Lộc Kỳ chớp mắt: "Anh muốn bao nhiêu tiền?"
Mộ Nam Kiều bật cười: "Không cần tiền, anh muốn một cái hôn buổi sáng, một cái hôn buổi tối, được không?"