Tiêu Thập Nhất Lang

Chương 11: Thiếu nữ và cường đạo



Thẩm Bích Quân thức dậy rất sớm.

Gió đã ngừng thổi, lửa đang còn cháy, hiển nhiên đã được thêm củi vào. Cái tòa miếu đổ nát gió chui vào tứ phía này, vậy mà cũng đầy không khí ấm cúng.

Nhưng người đàn ông kỳ quái ngồi hơ lửa không thấy đâu.

Không lẽ y đã bỏ đi không một lời từ biệt?

Thẩm Bích Quân ngắm ánh lửa chập chờn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật trống rỗng, thật tịch mịch, làm như tự dưng mất đi cái gì đó.

Nàng còn có cảm giác như bị ai lừa gạt, bị ai đó bỏ rơi.

Chính nàng cũng không biết làm sao sinh ra cảm giác như vậy. Y với nàng vốn là hai người không hề quen biết. Tên của y nàng còn không biết.

Y cũng chẳng thỏa thuận điều gì với nàng. Y muốn bỏ đi, tự nhiên lúc nào cũng được thôi, cần gì phải nói với nàng một tiếng. Ngay cả lúc vợ chồng nàng từ biệt nhau, nàng cũng chẳng có cảm giác kỳ quái như lúc này.

Đấy là lý do gì?

- Một người gặp phải chuyện không may, có lúc bị bệnh, tâm linh có lẽ sẽ trở thành yếu đuối, phải cần người khác đặc biệt thông cảm và an ủi, mà càng đặc biệt không thể chịu được sự tịch mịch.

Nàng cố gắng giải thích dùm cho chính mình, nhưng chính nàng cũng chẳng vừa lòng cho lắm với sự giải thích đó.

Nàng cảm thấy lòng mình bấn loạn cả lên, một hồi lâu, không biết làm thế nào cho đúng. Ngay lúc đó, tiếng ca vừa thê lương vừa tiêu điều đó lại nổi lên từ ngoài cửa.

Nghe đến tiếng ca, tâm tình của Thẩm Bích Quân lập tức thay đổi, thậm chí ngay cả đống lửa cũng chợt tự nhiên như sáng bừng lên, ấm hẳn lên.

Tiêu Thập Nhất Lang đã bước vào.

Miệng y đang khe khẽ ca, tay trái cầm một thùng nước, tay phải cầm một bó cỏ thuốc không biết tên. Dáng đi của y thật nhẹ nhàng, toàn thân toát đầy một sự sống động tựa dã thú.

Người đàn ông này mới xem thật giống một con hùng sư, một con mãnh hổ.

Có điều y không có cái hung hãn đáng sợ của sư tử và cọp. Xem ra, y không những một mình mình thoải mái, mà còn làm cho người nào gần y cũng được nhiễm lây một phần cái thoải mái đó.

Trên mặt Thẩm Bích Quân bất giác lộ ra một nụ cười.

Cặp mắt của Tiêu Thập Nhất Lang cũng chính đang nhìn ngang qua mặt nàng.

Thẩm Bích Quân mỉm cười chào:

- Sớm nhỉ.

Tiêu Thập Nhất Lang hững hờ nói:

- Bây giờ cũng không còn sớm gì.

Y chỉ nhìn nàng một cái, ánh mắt hướng về chỗ khác. Tuy chỉ có nhìn một chút thôi, nhưng lúc y nhìn nàng, ánh mắt bỗng biến ra thật ôn nhu.

Thẩm Bích Quân nói:

- Tối hôm qua...

Nhớ đến tô canh tối hôm qua, nước mắt mình đổ vào tô canh, mặt của nàng bất giác có vẻ hồng lên, cúi đầu xuống, rồi mới nhỏ nhẹ nói tiếp:

- Tối hôm qua thật làm phiền các hạ quá, lần sau tôi nhất định sẽ...

Tiêu Thập Nhất Lang không đợi nàng nói xong, lập tức ngắt lời, lạnh lùng nói:

- Tôi rất thích người ta báo ơn tôi, bất luận lấy gì trả ơn tôi cũng đều nhận.

Có điều bây giờ cô nói cũng không có lợi gì, do đó không nói thì hơn.

Thẩm Bích Quân sững sờ.

Nàng phát giác ra người này lần nào nói chuyện với mình, cũng làm như chuẩn bị sắp cãi lộn nhau đến nơi.

Trong ký ức của nàng, bọn đàn ông ai ai cũng đối với nàng rất mực văn vẻ, ân cần có lễ độ. Những người đàn ông bình thời rất thô lỗ, mà gặp nàng cũng đều làm ra vẻ văn vẻ. Những người đàn ông bình thời rất là náo động mà gặp nàng là làm ra vẻ đứng đắn. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ nàng gặp ai ra vẻ coi thường mình.

Bây giờ coi như nàng đã gặp rồi.

Người này, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng một thoáng.

Thật tình y có mắc phải bệnh gì không nhỉ? Mà không nhìn ra được cái đẹp mỹ lệ của nàng?

Trên đống lửa có để một cái giá bằng sắt, trên giá có để một cái nồi. Tối hôm qua tô canh đó, chắc là nấu từ trong nồi ấy ra. Bây giờ canh trong nồi không biết đã nấu hết nước khô queo hay đã uống hết sạch trơn, nồi sắt bị lửa nung đỏ cả lên, Tiêu Thập Nhất Lang lấy nước trong thùng đổ hết vào nồi.

Bỗng nghe “xèo” một tiếng, một làn khói xanh bốc ra khỏi nồi.

Sau đó Tiêu Thập Nhất Lang lại ngồi xuống bên đống lửa, chờ nước sôi.

- Người này thuộc hạng người nào? Tòa miếu đổ nát này phải chăng là nhà của y? Tại sao y không thông báo tính danh? Không lẽ y có điều gì bí mật không dám thổ lộ?

Thẩm Bích Quân càng lúc càng thấy hiếu kỳ, nhưng nàng không tìm được ra cách gì để gợi chuyện, chỉ hy vọng y tự ý thổ lộ thân thế, dù không nói hết thì dăm ba câu cũng được.

Nhưng Tiêu Thập Nhất Lang lại bắt đầu khe khẽ hát điệu nhạc cũ, cặp mắt y từ từ nhắm lại. Hình như y đã quên có một người khác là nàng đang nằm đó.

- Y đã không để ý đến mình, thì mình còn ở đây làm gì?

Thẩm Bích Quân đột nhiên tức giận với chính mình, nàng lớn tiếng nói:

- Tôi tính Thẩm, bất kỳ lúc nào, nếu các hạ có lại Thẩm gia trang bên hồ Đại Minh, tôi sẽ sai người đem đồ lại thù tạ tuyệt đối không làm cho các hạ thất vọng.

Tiêu Thập Nhất Lang chẳng buồn nhìn tới nàng:

- Bây giờ cô muốn về?

Thẩm Bích Quân đáp:

- Vâng.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Cô đi có nổi không?

Thẩm Bích Quân bất giác nhìn xuống chân, bấy giờ nàng mới phát hiện ra bắp đùi sưng còn quá hơn hồi hôm qua. Sợ nhất là chỗ bị sưng đã tê cứng không còn cảm giác gì nữa.

Đừng nói là bước đi, chân của nàng muốn nhấc lên cũng không còn nhấc lên nổi.

Nồi nước đã sôi sùng sục.

Tiêu Thập Nhất Lang từ từ giải bó cỏ thuốc ra, tỉ mỉ chọn một vài loại, quăng vào trong nồi, dùng một nhánh cây khuấy chầm chậm.

Thẩm Bích Quân nhìn xuống chân mình, nước mắt không nhịn được muốn trào ra. Nàng là một người rất cương cường, trước giờ vốn chưa cầu lụy ai. Có điều bây giờ nàng không còn đường nào khác hơn.

Đó là chuyện vô cùng bất đắc dĩ, mỗi người trong đời không tránh khỏi có lúc bị gặp phải cảnh ngộ như vậy. Nàng chỉ còn cách nhẫn nại, nếu không chắc là phát điên lên.

Thẩm Bích Quân thở ra một hơi dài, ngập ngừng nói:

- Tôi... tôi còn muốn phiền các hạ một điều nữa.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

-

Thẩm Bích Quân nói:

- Không biết các hạ có thể thuê dùm tôi một cỗ xe, chở tôi về nhà dùm?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Không thể.

Y trả lời thật là thẳng băng, Thẩm Bích Quân ngẩn người ra, ráng dằn cơn giận hỏi:

- Tại sao không thể?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Bởi vì nơi đây là lưng chừng núi. Bởi vì không có con ngựa kéo xe nào biết bay.

Thẩm Bích Quân nói:

- Nhưng mà... lúc tôi lại đây...

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Tôi bồng cô lên đây.

Thẩm Bích Quân lập tức đỏ mặt lên, hết còn nói gì được.

Tiêu Thập Nhất Lang thản nhiên nói:

- Bây giờ chắc chắn cô chẳng muốn tôi bồng xuống núi, có phải vậy không?

Thẩm Bích Quân nhịn một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được nữa bèn hỏi:

- Các hạ... các hạ vì lẽ gì... đem tôi lên đây?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Không đem cô lên đây, còn đem đi nơi nào? Nếu cô gặp phải một con mèo con chó bị thương giữa đường, có phải là cô đem chúng về nhà không?

Gương mặt đỏ ửng của Thẩm Bích Quân bỗng biến thành trắng bệch.

Trước giờ chưa bao giờ nàng nghĩ đến chuyện muốn tát tai một người nào, nhưng bây giờ nếu nàng có đủ sức lực, không chừng nàng cũng sẽ tát cho gã đàn ông này một bộp tai.

Tiêu Thập Nhất Lang từ từ đứng dậy, đi lại trước bàn thờ, cặp mắt nhìn dính vào bàn chân của nàng.

Gương mặt của Thẩm Bích Quân lại hồng lên, hận không giấu được cái chân ấy đi mất chỗ nào cho xong. Nàng ráng sức rút cái chân bị thương lại, nhưng cặp mắt của Tiêu Thập Nhất Lang vẫn không một phút giây rời ra khỏi cái chân đó.

Thẩm Bích Quân vừa thẹn vừa tức:

- Các hạ... các hạ tính làm gì?

Tiêu Thập Nhất Lang lạnh lùng nói:

- Cái chân của cô đã sưng như một cái bánh chiên phồng, tôi đang suy nghĩ, không biết làm cách gì cắt chiếc hài của cô ra.

Thẩm Bích Quân cơ hồ nhịn không nổi muốn thét lên, người đàn ông này còn muốn tháo chiếc hài của nàng ra? Ngay cả chồng nàng chưa chắc đã thấy rõ ràng chân nàng ra làm sao.

Chỉ nghe Tiêu Thập Nhất Lang lẩm bẩm:

- Kiểu này chắc không cách nào tháo ra được, chỉ còn cách dùng đao cắt ra...

Miệng y lẩm bẩm, tay y quả nhiên rút một thanh đao từ eo lưng ra.

Thẩm Bích Quân run giọng nói:

- Tôi tưởng các hạ là một kẻ quân tử, nào ngờ các hạ... các hạ...

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tôi chẳng phải là quân tử gì cả, cũng không có thói quen tháo giày cho đàn bà.

Y đột nhiên đặt thanh đao lên bàn thờ, xách thùng nước lại, lạnh lùng nói:

- Nếu cô muốn được về nhà sớm một chút, thì hãy mau mau thoát hài ra, ngâm chân vào trong thùng nước này, nếu không, không chừng cả đời sẽ phải ở nơi đây.

Trong thời điểm này, bạn tưởng bắt một người thục nữ như nàng thoát hài ra, thật tình so với chuyện bắt nàng cởi bỏ y phục không khác nhau bao nhiêu, thật là khốn khổ.

Bởi vì trong thời điểm như vậy, một người đàn bà mà chịu thoát hài trước mặt một người đàn ông, thì các thứ gì khác xem ra cũng sẽ dễ dàng thoát ra luôn.

Nhưng hiện giờ Thẩm Bích Quân chẳng còn cách lựa chọn nào khác.

Nàng chỉ còn hy vọng người đàn ông này đóng vai quân tử, quay đầu đi chỗ khác.

Nhưng cặp mắt của Tiêu Thập Nhất Lang còn nhìn trừng trừng lớn hơn, ngay cả một chút xíu ý nghĩ quay đầu đi cũng không có.

Thẩm Bích Quân cắn chặt môi, nói:

- Các hạ... các hạ có thể đi ra ngoài một chút?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Không thể.

Thẩm Bích Quân đỏ mặt ra tới mang tai, ngẩn người ra đó, hận muốn chết đi cho xong.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Cô không nên cho là tôi muốn ngắm cái chân của cô, hai cái chân của cô hiện giờ không có gì đáng để mà ngắm, chẳng qua tôi muốn xem cô trúng phải chất độc gì thôi.

Y hững hờ nói tiếp:

- Độc tính mà lan ra chỗ khác, chỉ sợ ngay cả chỗ khác trên người cô phải để cho người khác nhìn thôi.

Câu nói ấy thật hữu hiệu hơn cả thứ gì khác.

Thẩm Bích Quân chầm chậm cởi hài ra, từ từ rồi cũng nhúng được hai chân vào trong thùng nước.

Một người đã bỏ hai chân thoải mái vào trong nước nóng, không ít thì nhiều họ cũng suy nghĩ khác đi, nhìn sự việc cũng khác đi.

Lúc đang gở hài ra, Thẩm Bích Quân run rẩy cả toàn thân, nhưng bây giờ thì tim nàng đã dập lại bình thường, nàng cảm thấy mọi chuyện không thảm thiết như là mình tưởng tượng.

Tiêu Thập Nhất Lang hết còn nhìn lom lom vào chân nàng.

Y đã nhìn quá rõ ràng rồi.

Bây giờ y đang rút ra mấy loại cỏ thuốc, ngắt ra phần mềm nhất trong đó, bỏ vào miệng từ từ nhai, hình như đang thưởng thức mùi vị.

Thẩm Bích Quân cúi đầu nhìn đôi chân của mình, nàng thật không biết trong lòng mình bây giờ đang có cảm giác gì.

Nàng không ngờ có lúc lại ngồi nhúng chân trước mặt một người đàn ông xa lạ... nàng chỉ hy vọng đây là một cơn ác mộng, sẽ đột nhiên tan biến đi, đột nhiên quên mất đi.

Bỗng nghe Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nhấc chân bị thương của cô lên.

Lần này Thẩm Bích Quân không còn phản kháng gì, hình như nàng đã chấp nhận số phận của mình.

Đây chính là chỗ hay của đàn bà... đàn bà ai cũng có lúc phải chấp nhận số phận của mình.

Có bao nhiêu người đàn bà, vừa dẹp, vừa thông minh lại lấy phải một người chồng vừa xấu, vừa ngu thế mà họ vẫn sống, an phận mà sống, bởi vì họ có thể chấp nhận “số phận” của mình.

Người đời thường quan niệm, cho rằng đàn ông không chịu chấp nhận số mệnh của mình, phản kháng lại vận mệnh mình, những người đó quả thật là những bậc anh hùng hảo hán. Còn đàn bà nếu không chịu chấp nhận số mệnh của mình, nếu muốn phản kháng lại thì lại là đại nghịch bất đạo.

Chỗ vết thương trên mắt cá chân của Thẩm Bích Quân xem ra không lớn, chỉ có một điểm hồng hồng, giống như bị con bọ gì cắn một cái. Nhưng màu hồng đã lan ra đến tận đầu gối.

Nghĩ đến “thằng nhỏ” kinh sợ kia, bây giờ Thẩm Bích Quân không khỏi run lẩy bẩy. Lúc mắt cá chân nàng bị hắn đá trúng, nàng không hề biết được vết thương sẽ nghiêm trọng như vậy.

Tiêu Thập Nhất Lang đã nhổ mớ cỏ thuốc đang nhai ra, đắp vào vết thương trên chân. Trong lòng nàng bây giờ không biết đang xấu hổ, buồn bực hay cảm khích.

Nàng chỉ cảm thấy thuốc đắp lên lạnh lạnh mát mát, thật dễ chịu.

Tiêu Thập Nhất Lang lại xé một mảnh vải trên y phục của mình ra, nhúng vào nước một hồi, rồi vắt hết nước cho khô ráo, lấy một nhánh cây móc vào đưa cho Thẩm Bích Quân, nói:

- Không chừng cô chưa bao giờ băng bó cho ai, cũng may là chuyện này cũng không có gì khó khăn, chắc cô làm được.

Lần này chưa nói xong, y đã quay đầu đi.

Thẩm Bích Quân liếc nhìn tấm lưng đồ sộ của y, thật tình càng lúc nàng càng không hiểu nổi con người kỳ quái này.

Xem ra y chừng như có vẻ thô dã, nhưng những chuyện y làm lại thật là tế nhị.

Nói chuyện mới nghe qua có vẻ như xiên xỏ, khó nghe nhưng nghĩ lại cho cùng thì hợp tình hợp lý. Nàng biết chắc là y không có ý hại nàng.

Rõ ràng y là một người tốt.

Chỉ có một điều kỳ quái là tại sao y cứ muốn làm cho người khác tưởng rằng y không phải là người tốt nhỉ?

Tiêu Thập Nhất Lang lại khe khẽ hát nhỏ cái điệu nhạc ấy lên, tiếng ca vẫn thê lương, vẫn tịch mịch. Ai mà thấy gương mặt sung mãn đầy nhiệt tình và ma lực của y và nghe y hát, người đó lập tức cảm thấy y quả thật là một con người tịch mịch.

Thẩm Bích Quân trong bụng than lên một tiếng, nàng dịu dàng nói:

- Cám ơn anh, bây giờ tôi cảm thấy đã khá hơn nhiều lắm.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Sao?

Thẩm Bích Quân cười nói:

- Không ngờ y thuật của anh cũng rất cao minh. tôi may mà gặp được anh.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tôi chẳng biết gì về y thuật, chẳng qua chỉ biết cách làm sao tiếp tục sinh tồn. Mỗi người ai cũng đều phải sinh tồn, có phải vậy không?

Thẩm Bích Quân chầm chậm gật gật đầu, thở ra:

- Bây giờ tôi mới biết, trừ những lúc bất đắc dĩ lắm, còn không chẳng có ai muốn chết!

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Không những con người muốn sinh tồn, dã thú cũng vậy, tuy dã thú không hiểu gì về y đạo, nhưng lúc chúng nó bị thương, cũng biết đi tìm cỏ thuốc để điều trị, rồi tìm chỗ để trốn một hồi.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Thật có chuyện như vậy sao?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Tôi đã có lần thấy một con chó sói, bị con báo cắn đầy mình, trốn đến một vũng lầy, lúc đó tôi tưởng nó đi tìm chỗ để chết.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Không lẽ không phải như vậy?

Tiêu Thập Nhất Lang cười lên một tiếng nói:

- Nó nằm trên vũng lầy hai ngày, rồi sống lại. Thì ra nó cũng biết trong vũng lầy có bao nhiêu là cỏ thuốc đang ngâm trong đó, nó biết rõ cách để lo cho bản thân mình.

Thẩm Bích Quân bỗng thấy nụ cười của y lần đầu tiên. Hình như chỉ khi nào y nói chuyện về dã thú, y mới cười. Thậm chí y có vẻ không muốn nói chuyện về con người.

Tiêu Thập Nhất Lang vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười bỗng biến ra thê lương, y chầm chậm nói tiếp:

- Thật ra, người và dã thú cũng như nhau, nếu không có người khác lo lắng cho thì mình phải tìm cách tự lo liệu cho mình.

Người có thật như là dã thú không?

Nếu cách đây hai ngày Thẩm Bích Quân nghe ai nói như vậy, nhất định sẽ cho là người đó điên. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên nàng hiểu được cái ý vị thê lương và cay đắng trong câu nói ấy.

Cả một đời nàng, lúc nào cũng có người bầu bạn với mình, lo lắng cho mình, mãi đến bây giờ, nàng mới hiểu cô độc và tịch mịch khiếp sợ đến chừng nào.

Thẩm Bích Quân bắt đầu cảm thấy người này không có điểm gì đáng sợ, thậm chí còn có phần đáng thương là khác. Nàng bất giác muốn tìm hiểu thêm về y.

Đối với những người mà người ta không hiểu, thường thường người ta hay sinh ra lòng hiếu kỳ rất mãnh liệt, cái lòng hiếu kỳ ấy thường thường làm phát sinh ra vô số các tình cảm khác.

Thẩm Bích Quân hỏi dọ ý:

- Nơi đây là nhà của anh?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Gần đây tôi hay ở nơi này.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Thế thì lúc trước nhỉ?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Chuyện đã qua tôi đều quên cả, chuyện chưa tới tôi chẳng thèm nghĩ đến.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Không lẽ... không lẽ anh không có nhà?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Người ta có cần bắt buộc phải có nhà không? Lăn lộn khắp nơi, bốn bể là nhà, không phải là khoái lạc hơn sao?

Lúc nào một người thốt ra lời nói không cần phải có nhà, thường thường chính là lúc y đang nghĩ đến một mái nhà. Chẳng qua nhà không phải chỉ đơn giản là một căn nhà, cũng chẳng phải dễ dàng gì kiến tạo lên...mà muốn phá bỏ nó đi thì lại rất dễ dàng.

Thẩm Bích Quân bất giác nhè nhẹ thở ra một hơi, nói:

- Mỗi người sớm muộn gì ai cũng cần phải có nhà thôi. Nếu có điều gì khó khăn, không chừng tôi có thể giúp đỡ anh được điều gì chăng...

Tiêu Thập Nhất Lang hững hờ nói:

- Tôi chẳng có điều gì khó khăn, chỉ cần cô đóng miệng lại, là cô giúp được cho tôi nhiều lắm rồi.

Thẩm Bích Quân ngẩn người ra.

Lọai người không thông tình đạt lý như Tiêu Thập Nhất Lang, thật tình cũng khó kiếm.

Ngay lúc đó, bỗng nghe có tiếng chân người vang lên, hai người hấp tấp bước vào.

Ở cái tòa miếu đổ nát này, mà còn có người lại, thật là chuyện làm cho người ta không ngờ đến.

Hai người này tướng mạo đường đường, y phục hoa lệ, khí phái khác thường. Người đeo thanh đao tuổi hơi lớn hơn, người đeo kiếm xem ra chỉ chừng trên dưới ba mươi tuổi.

Những hạng người như vậy lân la đến điạ phương như thế này, thật làm cho người ta kỳ quái.

Càng kỳ quái hơn nữa, hai người này vừa thấy Thẩm Bích Quân, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng. Người lớn tuổi hơn lập tức bước nhanh lại, gập mình thi lễ, nói:

- Cô nương có phải là Liên phu nhân chăng?

Thẩm Bích Quân ngẩn người ra, hỏi:

- Không dám, các hạ là...

Người đó tươi nét mặt, nói:

- Tại hạ là Bành Bằng Phi, bạn cố giao của Liên công tử, hôm trước ngày vui của hai vị, tại hạ có lại quấy nhiểu uống một vài ly rượu mừng.

Thẩm Bích Quân nói:

- Có phải là Bành đại hiệp, người ta xưng là Vạn Thắng Kim Đao đó chăng?

Bành Bằng Phi lộ vẻ đắc ý, cười nói:

- Tiện danh làm nhơ tai, bốn chữ Vạn Thắng Kim Đao, lại càng không dám xưng.

Người kia mắc áo bông đeo kiếm, người cao dong dỏng, xem tướng mạo có vẻ là một vị công tử phong nhã, trong võ lâm, những hạng người như vậy cũng không có nhiều.

Lúc này, nơi đây, Thẩm Bích Quân gặp được bằng hữu của chồng, tự nhiên là sung sướng quá chừng, gương mặt nàng lộ vẻ tươi cười, hỏi:

- Vị công tử này, xin thỉnh giáo quý tánh đại danh?

Bành Bằng Phi giành nói:

- Vị này là con trưởng của Phù Dung Kiếm Khách Liễu Tam gia, tên là Liễu Vĩnh Nam. Người trong giang hồ xưng là Ngọc Diện Kiếm Khách, cũng từng có nhiều phen hội diện cùng Liên công tử.

Thẩm Bích Quân nhoẻn miệng cười nói:

- Thì ra là Liễu công tử, lâu ngày không lại thăm hỏi Liễu tam gia, không biết lão nhân gia đã bớt bệnh suyễn chưa nhỉ?

Liễu Vĩnh Nam khom người nói:

- Nhờ hồng phúc của phu nhân, gần đây cũng đỡ nhiều lắm.

Thẩm Bích Quân nói:

- Xin hai vị thứ lỗi, tôi đang có bệnh, không thể đáp lễ.

Liễu Vĩnh Nam đáp:

- Không dám.

Bành Bằng Phi nói:

- Nơi đây không phải là nơi nói chuyện. Bọn tại hạ đã dự bị một chiếc kiệu phía ngoài, thỉnh phu nhân về trang thôi.

Ngôn ngữ của hai người rất ôn tồn, văn vẻ lễ độ; Thẩm Bích Quân gặp họ, hình như bỗng nhiên đã trở về lại thế giới quen thuộc của mình, không còn bị người khác khinh lờn, không còn bị người khác làm tức giận.

Nàng tựa hồ đã quên bẵng đi Tiêu Thập Nhất Lang.

Bành Bằng Phi vẫy tay một cái, ngoài cửa có hai người đàn bà khỏe mạnh mặc áo xanh, khiêng một chiếc kiệu nhỏ rất sạch sẽ bước vào.

Thẩm Bích Quân nhoẻn miệng cười nói:

- Hai vị chuẩn bị thật chu đáo, thật làm phiền hai vị quá.

Liễu Vĩnh Nam khom người nói:

- Liên công tử vì võ lâm đồng đạo sớm hôm bôn ba, bọn tại hạ có tốn chút hơi sức vì phu nhân làm một vài chuyện, cũng là chuyện dĩ nhiên thôị Bành Bằng Phi nói:

- Xin mời phu nhân lên kiệu.

Bỗng nghe Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Chờ một chút.

Bành Bằng Phi trừng mắt nhìn y một cái, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai? Dám ở nơi đây lắm mồm lắm miệng!

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nếu ta nói ta là Trung Châu đại hiệp Âu Dương Cửu, ngươi tin hay không tin?

Bành Bằng Phi cười nhạt nói:

- Cỡ như ngươi sợ không xứng.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nếu ngươi không tin ta là Âu Dương Cửu, tại sao ta phải tin ngươi là Bành Bằng Phi?

Liễu Vĩnh Nam hững hờ nói:

- Chỉ cần Liên phu nhân tin bọn tạ là đủ rồi. Nhà ngươi tin hay không cũng chẳng sao.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Sao? Cô ta thật tình tin hai vị này sao?

Ba người đồng thời đưa mắt nhìn qua Thẩm Bích Quân, Thẩm Bích Quân ho lên nhè nhẹ hai tiếng, nói:

- Các vị rất có hảo ý với tôi, tôi...

Tiêu Thập Nhất Lang ngắt lời nàng, lạnh lùng nói:

- Hạng người đoan trang thục nữ như Liên phu nhân, dù có nghi ngờ hai vị, cũng không thể nào nói được ra miệng.

Liễu Vĩnh Nam cười nhạt, nói:

- Đúng vậy, chỉ có cỡ hạng người như nhà ngươi mới đem bụng tiểu nhân ra đo lòng người quân tử...

Nói đến đó, chỉ nghe sát một tiếng, thanh trường kiếm nơi eo lưng của y đã tuốt ra khỏi vỏ. Ánh kiếm loáng lên, đưa ra ba lần, khúc cây trên tay của Tiêu Thập Nhất Lang đã bị chém thành bốn khúc.

Tiêu Thập Nhất Lang nét mặt vẫn như thường, hững hờ nói:

- Quả nhiên đúng là Phù Dung kiếm pháp.

Bành Bằng Phi lớn tiếng nói:

- Ngươi đã biết vậy, cũng nên biết, chiêu “Phù Dung Tam Chiết”, khắp trên thiên hạ, ngoài Liễu Tam gia và Liễu công tử ra, không còn có người thứ ba.

Thẩm Bích Quân tươi cười, nói:

- Cái chiêu “Phù Dung Tam Tích” vừa rồi của Liễu công tử, thật đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Cô cũng không buồn hỏi bọn họ làm sao biết cô ở nơi đây mà tìm tới?

Thẩm Bích Quân đáp:

- Bọn họ làm cách nào biết được tôi ở nơi đây, cũng không quan hệ, chỉ dựa vào hiệp danh của Bành đại hiệp và Liễu công tử, tôi tin được bọn họ.

Tiêu Thập Nhất Lang yên lặng một hồi lâu, rồi mới từ từ nói:

- Không sai, lời nói của một người có tên tuổi, có danh vọng, tự nhiên là đáng tin cậy hơn lời nói của tôi. Tôi đúng là một người đi lo chuyện tầm phào.

Thẩm Bích Quân trầm ngâm một hồi, dịu dàng nói:

- Nhưng tôi biết anh cũng có lòng tốt đối với tôi...

Bành Bằng Phi cười nhạt nói:

- Lòng tốt? chỉ sợ không thấy ở đâu.

Liễu Vĩnh Nam nói:

- Y đã ba phen bảy lượt ngăn trở, chắc là muốn giữ Liên phu nhân lại đây, rõ ràng có ý gì khác.

Bành Bằng Phi thét lên:

- Đúng vậy, hủy võ công của y trước, rồi đem theo khảo vấn, xem phía sau còn có người nào khác giật dây?

Trong tiếng thét, thanh kim đao của y đã rút ra khỏi vỏ.

Tiêu Thập Nhất Lang đứng đó, không một tý cử động, làm như bỗng nhiên đã bị biến thành tê liệt.

Liễu Vĩnh Nam bỗng nhiên lại hóa thành người tốt, nói:

- Chậm lại, người này không chừng là bằng hữu của Liên phu nhân, chúng ta không thể làm khó hắn.

Bành Bằng Phi hỏi:

- Phu nhân có biết hắn không?

Thẩm Bích Quân cúi đầu xuống, nói:

- Không... không biết.

Tiêu Thập Nhất Lang đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, cười như điên cuồng, nói:

- Cỡ hạng người danh môn quý phái như Liên phu nhân, làm sao đi quen biết một người không ra gì như ta. Liên phu nhân mà có một người bằng hữu như vậy, không sợ làm mất mặt mình quá đi chăng?

Liễu Vĩnh Nam mắng lên:

- Đúng là như vậy.

Bốn chữ vừa nói xong, thanh trường kiếm đã biến thành một lớp kiếm quang, quyện tới Tiêu Thập Nhất Lang; chỉ trong tích tắc, y đã tấn công bốn nhát kiếm, kiếm đi như kéo tơ, liên miên không dứt.

Danh gia Phù Dung Kiếm đương thời là đàn ông, mà Phù Dung kiếm pháp là do đàn bà sáng tạo ra, do đó loại kiếm pháp này nhẹ nhàng linh động thì có dư, mà cương kình thì không đủ, không khỏi bị khuyết điểm vì yếu đuối.

Với lại đàn bà thì không khỏi có phần thiếu đảm khí, không chịu tranh thua khí lực với người khác, trước khi tấn công người ta, cứ phải lo đề phòng bảo vệ mình trước.

Do đó mà loại kiếm pháp này, tấn công người ta thì chỉ có ba thành, mà đề phòng thì tới bảy thành.

Bốn nhát kiếm của Liễu Vĩnh Nam tuy là đẹp đẻ mát mắt, thật ra đều toàn là hư chiêu, mục đích chẳng qua muốn thám thính hư thực địch thủ mà thôi.

Tiêu Thập Nhất Lang cười như điên cuồng một hồi, thân hình vẫn không động đậy một mảy may.

Bành Bằng Phi hét lớn:

- Liên phu nhân không quen biết với y, chúng ta cần gì phải lưu tình với hắn?

Thanh kim đao trong tay y, nặng tới hai mươi bảy cân, một thế đao tấn công tới, đao phong ào ào. Hai người đàn bà khiêng kiệu sợ quá chui vào trong góc miếu trốn.

Thanh kim đao cương mãnh phối hợp thật tuyệt diệu với sự linh động nhẹ nhàng và bù lấp vào cái nhu nhuyễn thủ nhiều hơn công của Phù Dung kiếm pháp. Chỉ thấy ánh đao kiếm giao vào nhau miên miên bất tuyệt, Tiêu Thập Nhất Lang đã hết chỗ để trở tay, bị ép vào trong góc miếu.

Bành Bằng Phi được thể không chịu buông tha, càng tấn công càng dũng mãnh, y trầm giọng nói:

- Chẳng cần phải tha cho hắn sống sót!

Liễu Vĩnh Nam đáp:

- Kiếm pháp của y đột nhiên biến đổi, bao nhiêu thế công đem dồn hết ra, chiêu nào chiêu nấy đều là sát thủ.

Ánh mắt của Tiêu Thập Nhất Lang bỗng lộ đầy vẻ sát khí, y cười lạnh nói:

- Đã như vậy, ta cần gì phải tha cho các ngươi?

Thân hình của y xoay qua một cái, hai bàn tay không tự dưng chui lọt vào trong vùng đao kiếm.

Phù Dung kiếm pháp vốn vẫn dầy đặc, đã từng xưng là “một giọt nước cũng không lọt được vào”, bây giờ không biết tại sao, đối phương lại khơi khơi thò được bàn tay vào để tấn công.

Thế công của Liễu Vĩnh Nam trong tích tắc đã bị ngăn trở, y sợ quá, bàn chân loạng choạng, chẳng biết đá phải vào thứ gì.

Chỉ nghe rổn một tiếng, chén canh bằng sắt đã bị y đá văng ra ngoài.

Thấy cái chén, Thẩm Bích Quân chợt nhớ lại bao nhiêu ân tình tối hôm qua, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng xúc động, không còn suy nghĩ, cố kỵ điều gì, bật hô lên:

- Y là bằng hữu của tôi, các vị tha cho y thôi!

Bàn tay cứng như sắt của Tiêu Thập Nhất Lang đã phong tỏa hết đường kiếm ánh đao, y hạ một chiêu nữa là có thể đặt địch nhân vào trong vùng tử đia. Tính mạng của Liễu Vĩnh Nam và Bành Bằng Phi chỉ trong tích tắc nữa là sẽ bước vào tử môn quan.

Có điều, nghe Thẩm Bích Quân la lên câu đó, trong lòng của Tiêu Thập Nhất Lang cũng nổi lên một cơn xúc động mãnh liệt, sát cơ chợt tan biến, chiêu sát thủ ấy không còn cách nào hạ thủ cho được.

Thanh danh của Bành Bằng Phi và Liễu Vĩnh Nam vốn lấy từ trong đường đao thế kiếm mà ra, kinh nghiệm đánh nhau phong phú biết là chừng nào, trong khoảnh khắc ngập ngừng đó họ làm sao chịu để lỡ cơ hội ngàn vàng.

Hai người không hẹn nhau cùng xông lại tấn công, đao kiếm vung ra một lúc, tính lợi dụng cơ hội đặt Tiêu Thập Nhất Lang vào trong vòng tử địa.

Soạt một tiếng, đầu vai của Tiêu Thập Nhất Lang đã bị thanh kim đao vạch thành một đường!

Bành Bằng Phi mừng rỡ, lưỡi đao xoay ngược, chém vào giữa ngực địch thủ.

Bỗng nghe Tiêu Thập Nhất Lang gầm lên một tiếng, Bành Bằng Phi và Liễu Vĩnh Nam cảm thấy một luồng sức mạnh như bài sơn đảo hải tràn tới, cổ tay tê rần lên, đao kiếm trong tay mình không biết sao bỗng nhiên đã vào trong tay địch thủ.

Chỉ nghe cách một tiếng, đao và kiếm đã bị gãy ra làm hai khúc, tiếp theo đó ầm lên một tiếng vang lớn, bức tường của toà miếu đổ nát đã bị thủng một lỗ lớn.

Trong ánh bụi bay mịt mù, chỉ thấy thân hình của Tiêu Thập Nhất Lang loáng lên một cái rồi chẳng còn thấy đâu.

Bành Bằng Phi và Liễu Vĩnh Nam nhìn xuống hai thứ vũ khí bị bẻ gãy dưới đất, cảm thấy lòng bàn tay mồ hôi lạnh thấm ra ướt đẫm, thân hình cứng ngắc không cử động được gì.

Không biết qua một thời gian bao lâu, Bành Bằng Phi mới thở một hơi dài, nói:

- Lợi hại quá chừng!

Liễu Vĩnh Nam cũng thở phào một hơi dài, nói:

- Lợi hại quá chừng!

Bành Bằng Phi chùi mồ hôi trên trán, cười nhăn nhó nói:

- Cao thủ như vậy, tại sao tôi không nhận ra tên tuổi nhỉ?

Liễu Vĩnh Nam cũng chùi mồ hôi trán, nói:

- Tên này ra tay nhanh lạ lùng, thật cả đời tôi chưa bao giờ thấy qua.

Bành Bằng Phi quay đầu lại, ngập ngừng hỏi:

- Liên phu nhân có biết y là ai không?

Thẩm Bích Quân nhìn cái lỗ hổng trên tường, cũng không biết đang nghĩ gì, cũng không nghe y hỏi gì.

Liễu Vĩnh Nam đằng hắng hai tiếng, nói:

- Không biết y có phải là bằng hữu của Liên phu nhân không?

Thẩm Bích Quân bấy giờ mới nhè nhẹ thở ra một hơi, nói:

- Chỉ mong y đúng là bằng hữu của vợ chồng tôi, bất kỳ ai làm bạn được một người như vậy, cũng là điều may mắn cho họ.

Nàng không nói “bằng hữu của tôi”, mà lại nói “bằng hữu của vợ chồng tôi”, lơì ăn tiếng nói rất thận trọng, bởi vì nàng biết, lấy địa vị của mình, đừng nói là không nói được điều mình nghĩ trong đầu mà ngay cả lời nói cũng không thể nào nói sai.

Liễu Vĩnh Nam nói:

- Như vậy thì phu nhân cũng không biết tính danh của y?

Thẩm Bích Quân than nhẹ một tiếng:

- Người này thân thế có vẻ bí mật lắm, do đó y không chịu lộ tính danh của mình cho người khác biết.

Bành Bằng Phi trầm ngâm một hồi, đột nhiên nói:

- Theo tôi, người này e là Tiêu Thập Nhất Lang!

Gương mặt trắng xanh của Liễu Vĩnh Nam càng không có một chút máu, thất thanh hỏi:

- Tiêu Thập Nhất Lang? Dựa vào đâu mà Bành huynh nói hắn là Tiêu Thập Nhất Lang?

Bành Bằng Phi than một tiếng, nói:

- Tiêu Thập Nhất Lang tuy là một tên ác đồ giết người không nháy mắt, nhưng võ công cũng cực kỳ cao thâm, thiên hạ đều biết. Với lại hành tung của y cũng vô chừng, thân thế rất bí mật, rất ít người được thấy mặt mày y ra sao.

Đuôi mắt của y bất giác giật giật mấy cái, the thé nói tiếp:

- Những điểm trên xem ra rất phù hợp với thân thế của hắn.

Cặp môi của Liễu Vĩnh Nam mất hết cả màu hồng, cứ đứng đó lau mồ hôi mãi.

Thẩm Bích Quân lắc lắc đầu, từ từ nói:

- Tôi biết y tuyệt đối không phải là Tiêu Thập Nhất Lang.

Bành Bằng Phi hỏi:

- Phu nhân dựa vào đâu mà nói vậy?

Thẩm Bích Quân nói:

- Tiêu Thập Nhất Lang hoành hành giang hồ, làm ác đã nhiều, còn tôi thì biết y... y tuyệt đối không phải là hạng người xấu.

Bành Bằng Phi nói:

- Biết người biết mặt nhưng làm sao biết được lòng người. Càng là thứ đại gian đại ác, người ta lại càng nhìn không ra.

Thẩm Bích Quân cười lên một tiếng, nói:

- Tiêu Thập Nhất Lang giết người không nháy mắt, y mà là Tiêu Thập Nhất Lang, chỉ sợ hai vị...

Nàng nói đến đó rồi dừng lại.

Nhưng cái ý trong đó, Bành Bằng Phi và Liễu Vĩnh Nam tự nhiên đều quá hiểu. Hai người bất giác đỏ mặt lên. Một hồi lâu, Liễu Vĩnh Nam mới miễn cưỡng cười lên một tiếng, nói:

- Bất luận y có phải là Tiêu Thập Nhất Lang hay không, chúng ta cũng nên hộ tống Liên phu nhân trở về trang mới là phải.

Bành Bằng Phi nói:

- Không sai, thỉnh phu nhân lên kiệu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv