Edit: Sakura Trang
Kiếm bạc mang theo sự lạnh lẽo, Lạc Xi linh hoạt tránh thoát, nhưng lúc nào cũng phải chú ý vị trí, tránh mỗi lần Tiêu Thức bổ về phía hắn sẽ bị thương eo.
“Tiêu Thức, đừng động nội lực, cẩn thận hài tử” Lạc Xi vừa tránh né thế kiếm hung mãnh vừa nhắc nhở.
Nhưng lời nói của Lạc Xi đối với Tiêu Thức mà nói không thể nghi ngờ là mồi dẫn thuốc nổ, càng xấu hổ hơn, miệng nói không chút suy nghĩ “Im miệng, Bổn vương làm sao có thể sinh con cho thứ tà môn như các ngươi”
Lồng ngực đóng băng, trái tim Lạc Xi như bị thủng một lỗ, dưới chân cũng giống như bị đổ chì đứng tại chỗ, nhưng kiếm đâm ra không thể ngừng, cánh tay trái đau nhức xuyên tim, thậm chí Lạc Xi có thể nghe được tiếng kim loại va chạm xương cốt, khi mọi người hồi phục tinh thần lại, một cánh tay liền rơi xuống, tơ vàng chỉ bạc, cánh tiên hạc, trong bàn tay còn mắn một món đồ bằng ngọc.
Khách khứa phần lớn là những người có quan hệ tốt với Hồng Nguyệt giáo thấy Lạc Xi bị thương, rối rít rút kiếm tương trợ, ngân châm chỗ tối lại đẩy về trước mấy phần, Lạc Xi giơ tay lên ngăn lại, cũng tỏ ý bọn họ thu tay lại, mọi người không hiểu, nhưng cũng đành theo ý lui ra ngoài, dẫu sao giáo chủ làm việc từ trước đến giờ quỷ dị khó lường.
Máu bắn khắp người Tiêu Thức, nhưng cũng để cho hắn yên tĩnh trở lại, trong lòng hắn không hề hưng phấn và đắc ý như mình nghĩ, mà là luống cuống, hắn kinh ngạc nhìn Lạc Xi, Lạc Xi bình tĩnh khác thường, tựa như mới vừa bị chém đứt không phải cánh tay mình, nửa bên mặt bi máu bắn nhìn nghiêng như Tu La địa ngục “Có phải hay không…” Hắn tựa như đau đến không nói được, lại giống như không phải do cánh tay trái, hắn hít thở sâu mấy cái, cảm giác một lần lại đau hơn một lần “Nếu là Mộ Sí, ngươi liền nguyện ý có phải hay không?”
Đứt tay cũng không đau bằng đau trong tim, điểm chết người không phải là quên, mà là lòng ta tràn đầy vui mừng muốn lần nữa nắm tay ngươi, người lại tàn nhẫn chặt đứt cơ hội này… Ngay cả hài tử cũng vậy, nếu như mọi thứ không thay đổi, cái đuôi nhỏ của hắn sẽ nguyện ý sinh con cho hắn sao?
Tiêu Thức không muốn đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của hắn, hắn né người quay đầu đi, tay kéo y phục che bụng, lời nói ra hơi run rẩy ngay cả chính hắn cũng không biết, “Bất chấp lý lẽ, ngươi, ngươi chỉ cần để Bổn vương rời đi, chuyện hôm nay Bổn vương sẽ không, không so đo với ngươi”
Gió bắc gào thét, sự lạnh giá không biết đến từ gió thu, hay là đáy lòng, mùa đông năm nay sợ là sẽ đến sớm hơn.
Lạc Xi cười khẽ, cái tay che vết thương kia lại khảm vào trong thịt một ít, tựa như như vậy thì có thể để cho đau đớn trên người che giấu bi thương trong lòng hắn, “Hài tử thì sao, Vương gia chuẩn bị xử lí như thế nào?” Lúc nói ra hai chứ ‘xử lí’, ngón tay bấm sâu vào một ít.
Nhắc tới miếng thịt tội nghiệt đột nhiên mọc ra trong bụng, mới vừa còn sinh ra chút áy náy liền biến mất, “Ta… ta sẽ không cần nó, Lạc Xi ngươi đừng quên, một đêm kia, là ngươi cưỡng ép ta”
“Ha ha ha ha ha ha ha…” Lạc Xi cười vô cùng điên cuồng, tay phải phất mạnh ống tay áo, tựa như đây là truyện cười thật lớn, không có tay phải ngăn lại, máu chảy càng nhiều hơn, thấm ướt một nửa hỉ phục đỏ thẫm, hợp với gương mặt tái nhợt càng thêm khiếp người.
“Ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không nhớ tới đâu, dẫu sao đêm đó ngươi đã kêu tên A Sí cả đêm” … Ta ngây thơ cho là chỉ cần kiên nhẫn đến lúc thành hôn thì mọi chuyện sẽ tốt, dẫu sao… Ta là Lạc Xi ca ca của ngươi…
Mỹ nhân trong mưa, giai nhân trong tuyết, có động lòng người hơn nữa cũng chỉ là linh hồn thê thảm mà thôi, bi ai đến tận cùng là tâm chết, bây giờ Lạc Xi chỉ tiếc nuối là vì sao thanh kiếm kia lúc nãy đâm trúng không phải là tim của hắn.
Tay giơ kiếm của Tiêu Thức run rẩy, thiếu chút nữa rơi xuống, hắn không biết tại sao, lời nói bình tĩnh của Lạc Xi với hắn giống như bị châm nhỏ hơ nóng đâm vào, cảm giác trong lòng như mất một mảng lớn để cho hắn rất khó chịu.
“Ngươi nhìn thấy cánh tay bị ngươi chém đứt kia không?” Hắn chỉ chỉ cái tay bị cụt kia, giống như đang chỉ một thứ không liên quan đến mình, “Trong tay nó nắm một cái còi ngọc, cắm nó vào trong miệng kỳ lân đá, cơ quan trong giáo sẽ đóng lại, khi đó ngươi có thể rời núi.” Lạc Xi chậm rãi dời mắt khỏi cái tay kia, ánh mắt kiên định “Điều kiện duy nhất đó là, ngươi phải giết chết ta trước”
Cuồng phong thổi xào xạc, cỏ cây rơi lệ sương.
Bụng đau đớn như kim châm để cho hắn không ngừng nhớ tới đêm hoang đường đêm, Tiêu Thức giơ kiếm lên, chỉ thẳng vào Lạc Xi, lạnh lùng nói “Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ngươi thật cho là ta không dám giết ngươi?”
Lạc Xi cười khổ, chính là biết ngươi dám, ngươi quá dám, chẳng qua là ngươi giết ta, ta mới có thể để ngươi đi.
P/s: sao đôi này ngược vậy ta >-<