Edit: Du Tử Tĩnh
Beta: HuynM
-
Ai cũng bảo rằng đàn ông sau khi kết hôn sẽ thay lòng đổi dạ.
Trà Trà lại không thấy được Thẩm Chấp có sự thay đổi chỗ nào cả, bởi hắn trước sau như một, cẩn thận tỉ mỉ với cô.
Việc trong nhà không cần cô nhọc lòng.
Bên người Thẩm Chấp cũng chưa bao giờ có người phụ nữ nào thân thiết cả, bí thư và trợ lý đều là đàn ông đã kết hôn.
Hôn nhân của cô nhìn qua thì khá hạnh phúc, Trà Trà cũng thấy rất hạnh phúc, nhưng mà khi ngủ mơ giữa đêm, cô luôn có cảm giác không chân thực cho lắm.
Cuộc sống tốt đẹp như trong truyện cổ tích hiện tại mình đang có chỉ sợ lại là cảnh trong mơ, như hoa trong gương, như trăng trong nước.
Kết hôn nhiều năm, chất lượng giấc ngủ của Thẩm Chấp cũng đã chuyển biến khá tốt, thế nhưng vẫn rất dễ tỉnh lại giữa đêm, hắn híp mắt, tự nhiên ôm chầm lấy bả vai cô, giọng khàn khàn, "Sao lại tỉnh thế?"
"Khát nước."
Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, "Anh đi rót nước cho em."
Không bao lâu sau, hắn bưng ly nước vào phòng ngủ, đem cốc tới miệng cô, "Uống đi."
Trà Trà uống non nửa ly, rồi lại rúc vào ổ chăn.
Thẩm Chấp cũng chui vào chăn cùng, đôi tay ôm lấy eo cô, dùng cằm cọ cọ đầu cô, "Ngủ tiếp đi."
Thật ra Trà Trà có chút khó ngủ, cô an an tĩnh tĩnh nghe tiếng hít thở trầm ổn của người bên gối, đôi mắt thông thấu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày suy nghĩ miên man.
Càng nghĩ càng thấy mình quái đản.
Chồng mình không thay lòng đổi dạ, lẽ ra mình phải vừa lòng mới đúng chứ không phải là thấy kỳ quái.
_________
Ngày hôm sau, Trà Trà đồng ý lời mời của bạn học đi tham gia họp lớp đại học. Các bạn học ở lớp đa số đều có các mối quan hệ tốt đẹp, người đến khá là đông đủ.
Đã lâu rồi Trà Trà mới gặp được người bạn ngồi cùng bàn trước kia - Vu Cố.
Hai năm trước, Vu Cố theo mẹ dọn tới trấn nhỏ ở Giang Nam, cô cũng rất ít khi nghe thấy tin tức về cậu.
Ở lúc họp lớp, Trà Trà chào hỏi cậu giống như trước đây, hai người ngồi gần nhau, nói chuyện phiếm với nhau có hơi xấu hổ.
Vu Cố nói chuyện không khéo cho lắm, hàn huyên chưa được hai câu thì cuộc trò chuyện lâm vào bế tắc.
Rất nhanh, Trà Trà bị Du Vãn túm đến chỗ ca hát.
Hơn 8 giờ tối, điện thoại của Thẩm Chấp gọi tới, không lâu sau khi Trà Trà báo địa chủ, hắn liền vội vội vàng vàng đến phòng KTV, tư thái chiếm hữu rất mạnh, ôm eo cô, ngồi ở bên người cô.
Từ khi Thẩm Chấp xuất hiện, không khí trong phòng cũng thay đổi theo.
Không còn ồn ào như trước nữa.
Trà Trà không muốn quét sạch hứng thú của bọn họ, cô nhẹ nhàng túm ống tay áo của Thẩm Chấp, tiến đến bên tai hắn, ngửa mặt nói: "Chúng ta trở về đi."
Thẩm Chấp dùng sức nắm chặt lấy tay cô, không có ý kiến, hắn gật đầu: "Được."
Trước khi đi, Thẩm Chấp rất có phong độ bưng chén rượu trước mặt lên, kính rượu xin lỗi: "Xấu hổ quá, trong nhà bọn tôi có chút việc, tôi đưa Trà Trà về trước."
Thẩm Chấp khách khí như thế, những người khác cũng không thể không biết điều được.
Cụng ly rồi uống cạn ly rượu liền thả bọn họ đi.
Thẩm Chấp một hơi uống cạn sạch, buông chén rượu nói: "Vậy chúng tôi đi trước nhé."
Trước tiên hắn tính tiền, ký hóa đơn thanh toán.
Đêm nay Trà Trà cũng uống chút bia, hơi lảo đảo say, cô dựa vào cửa xe, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Sao anh cứ thế mà đến đón em nhanh vậy?"
Đã nói với hắn là mình có họp lớp.
Thẩm Chấp giả ngu, "Vừa lúc anh tan tầm mà."
Trà Trà nói: "Anh vừa đến, bọn có có chút không được tự nhiên."
Thẩm Chấp trả lời, "Anh lo lắng cho em."
Hắn giả bộ bình tĩnh, "Vu Cố cũng đi sao?"
Trà Trà ừ một tiếng, nói chuyện mang theo mùi rượu nhàn nhạt, "Em với cậu ấy có nói chuyện vài câu với nhau."
Thẩm Chấp nắm chặt tay lái trong tay, nỗ lực giả vờ như không có việc gì, "Nói gì thế?"
Trà Trà ngáp một cái, "Em không nhớ nữa, nói vài câu vặt vãnh thôi."
Công việc thế nào rồi? Khi nào thì về Bắc thành?....v..v..
Thẩm Chấp không nhắc tới Vu Cố nữa, Trà Trà ngủ một lúc thì về đến nhà.
Trà Trà buồn ngủ muốn chết mất, lúc xuống xe được hắn ôm thì ôm cổ hắn.
Thẩm Chấp ôm cô tới phòng ngủ, nấu xong canh giải rượu thì lên đánh thức cô.
Trà Trà lười không muốn đứng lên, Thẩm Chấp bất đắc dĩ nói: "Em còn chưa tháo trang sức ra nữa."
Đôi mắt cô không mở to ra nổi, "Anh giúp em tháo với."
Thẩn Chấp nhận mệnh mà đứng dậy, tìm nước tẩy trang trên bàn trang điểm của cô, thong thả ung dung thay cô tháo trang sức và lau mặt.
Trà Trà được một tấc lại tiến một thước, "Còn muốn đắp mặt nạ nữa cơ."
Thẩm Chấp an tĩnh vài giây, "Được rồi."
Không lâu sau, Trà Trà cảm giác khuôn mặt nhỏ của mình mát lạnh rất thoải mái, động tác của Thẩm Chấp cẩn thận lại dịu dàng, mặt nạ tơ tằm đã được đắp thỏa đáng trên gương mặt cô.
Mười lăm phút sau, Thẩm Chấp đúng giờ bỏ mặt nạ ra hộ cô, tiếp đấy dùng khăn ướt lau mặt cho cô.
Mỹ phẩm dưỡng da của cô, về cơ bản thì hắn biết.
Mấy năm nay Trà Trà bị hắn nuôi lười không ít, chính mình có thể không cần làm thì tuyệt đối sẽ không làm, mệt nhọc thì ngủ, nửa tỉnh nửa mơ còn đòi phải skincare.
Thường thường những lúc như này, Thẩm Chấp đều tự tay làm lấy, bôi lên mặt giúp cô mấy cái mỹ phẩm dưỡng da cần thiết.
Thoa kem lên mặt xong, Trà Trà trở mình, ôm chăn ngủ tiếp.
Thẩm Chấp xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, "Uống xong canh giải rượu rồi ngủ tiếp, không thì mai sẽ đau đầu đấy."
Trà Trà mắt điếc tai ngơ. Thẩm Chấp cũng rất cố chấp, tự tay ôm cô dậy, đưa chén đến môi cô, "Uống đi nào."
Trà Trà chầm chậm mở mắt, khuôn mặt nhỏ khổ sở uống hai ngụm, tính tình nhỏ như ẩn như hiện, "Anh quá phiền."
Thẩm Chấp sờ sờ đầu cô, "Được rồi, ngủ tiếp đi, anh đi tắm rửa đã."
Đầu nhỏ của Trà Trà mơ mơ màng màng bị vị khó uống của canh giải rượu làm tỉnh lại dần, cô như sống không còn gì luyến tiếc ngồi ở đầu giường, nhìn bóng dáng của hắn, nhịn không được mà lấy gối đầu nhẹ nhàng ném ra chỗ hắn, "Về sau em không bao giờ muốn uống canh giải rượu nữa đâu, anh cũng không được ép em uống."
Thẩm Chấp tính tình tốt nhặt gối đầu từ dưới đất lên, "Được rồi, vậy thì em cũng không được đi liên hoan rồi bị chuốc rượu nữa."
"Bạn học đại học ăn bữa cơm với nhau mà anh cũng ghen sao?"
"Anh không có ghen."
Trà Trà nhịn không được ngỏ giọng nhắc: "Sao hồi nhỏ em lại không phát hiện anh thích ghen như vậy nhỉ?"
Khi còn nhỏ Thẩm Chấp là một cậu bé rất cao lãnh, không bao giờ quản cô chơi với ai đâu.
Thế mà lúc lớn lên thì trái ngược, hay tính toán chi li.
Thẩm Chấp lên giường, thuận tay tắt đèn ở đầu giường, "Đi ngủ sớm chút."
Trà Trà nương theo ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, nhìn đồng hồ treo tường, mới 9 giờ rưỡi, tay cô bị hắn nắm chặt, "Hiện tại em không ngủ được."
Cô lại nói: "Anh nói chuyện với em đi."
Thẩm Chấp lại mở mắt lần nữa, hỏi: "Muốn nói gì nào?"
Dường như Trà Trà cũng không có gì để nói với hắn, hắn hẳn là không có hứng thú với sự tình trong công ty của cô,"Em phát hiện sau khi tốt nghiệp đại học, các bạn học cùng đều thay đổi rất nhiều."
"Có sao? Anh cũng không để ý lắm."
"Ai, có vài bạn nam hồi trước nhìn cũng khá được, hiện tại thì đều có bụng bia, béo ra, còn bị rụng tóc nữa, nhìn qua thì thấy cuộc sống cũng khá tốt." Nói tới đây, Trà Trà nhịn không được giương mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người hắn, cô nói: "Thật may là anh không bị thay đổi giống họ."
Nhiều năm qua, Thẩm Chấp vẫn đẹp như vậy.
Năm đó lúc mặc đồng phục rộng thùng thình cũng rất đẹp, hiện tại bộ dáng mặc áo sơ mi trắng, tây trang màu đen vẫn đẹp như cũ.
Thẩm Chấp cười cười, "Thế nên em thích gương mặt này của anh sao?"
"Đúng vậy, em nông cạn như thế đó."
"Anh đây đành phải nỗ lực khiến mình không bị xấu đi mới được."
Trà Trà duỗi tay sờ sờ mặt hắn, bỗng nhiên lại nói: "Hình như không phải là tất cả mọi người đều thay đổi thành bụng bia mập mạp kia, Vu Cố cũng không thay đổi như thế."
Thanh thanh sảng sảng, vẫn rất sạchthản
Nụ cười của Thẩm Chấp bỗng cứng đờ, làm như mình thất thần, ừ một tiếng.
Trà Trà cho rằng hắn đã sớm buông ra thành kiến mới than nhiên nhắc tới Vu Cố trước mặt hắn như vậy.
Đêm nay cô nói có hơi nhiều, "A Chấp, sao lúc trước anh lại đột nhiên thích em?"
Cô yêu thầm Thẩm Chấp lâu như thế, thời gian quan sát hắn cũng không thiếu, lúc trước còn khổ sở khá lâu vì cho rằng Thẩm Chấp chỉ coi cô như em gái tương đối quen thuộc thôi.
Cho nên sau khi Thẩm Chấp thổ lộ, cô vừa kinh ngạc lại vừa mừng.
Thẩm Chấp bất giác ôm chặt eo cô hơn, thanh âm trầm thấp, nhắm hai mắt, "Lâu ngày sinh tình."
Trà Trà cũng cảm thấy có khả năng, "Hóa ra là thế."
Thẩm Chấp thấp giọng thúc giục cô đi ngủ nhanh lên.
Trà Trà tất nhiên là sẽ bảo được.
Ngày hôm sau, Trà Trà muốn dậy sớm đi làm ở công ty.
Thẩm Chấp không có việc gì thì sẽ tới công ty đón cô, có việc thì sẽ bảo tài xế qua đón.
Cơ bản người trong công ty Thẩm Chấp đều biết Thẩm tổng rất chiều vợ, chính là loại chiều chuộng không có hạn cuối, cũng may vợ của Thẩm tổng lại là người dễ ở chung, vậy nên người trong công ty cũng rất thích cô.
Cũng không phải không có ai từng nghi ngờ qua, người đàn ông kiến thức rộng rãi, tóm lại cũng sẽ nhịn không được mà đi ăn vụng.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, bên người Thẩm tổng quả thật là không có người khác.
Những người trẻ tuổi, xinh đẹp, có tiền chủ động nhảy vào không ít.
Làm không tốt chính là làm không tốt.
Người trong công ty chính mắt nhìn thấy Thẩm Chấp dường như đều đem cô vợ nhỏ nhà mình đặt trong mắt mà chiều, có thể làm Thẩm tổng không vui nhưng trăm triệu lần không thể đắc tội Trà Trà.
Nếu không Thẩm tổng sẽ phát giận.
Trà Trà cũng không thích tới công ty của Thẩm Chấp, hai lần đi ngẫu nhiên đều là bất đắc dĩ bị buộc.
Cô nhỉ giọng oán giận, "Vì sao anh tăng ca lại bắt em ở cùng."
Thẩm Chấp nắm bút máy trong tay, nhíu mày, "Em chơi tạm điện thoại được không?"
Trà Trà lỗ tai lại mềm*, muốn nghe được lời hay, gật đầu, "Được."
(*) Lỗ tai mềm (耳根子软) ý chỉ những người ý chí không kiên định, dễ mềm lòng.
Cô buồn chán lướt vòng bạn bè, thích bài đăng của từng người một, sau đó dựa vào ghê sô pha lướt Douyin, cúi đầu xem điện thoại đến đau nhức, chờ đến khi ngẩng đầu lần nữa, bầu trời bên ngoài cửa sổ sát đất đã đen rồi.
Không biết Thẩm Chấp đã tới trước mặt cô lúc nào, một tay chống sô pha, đem cô vào vùng lãnh địa của mình, hắn khom lưng cúi đầu, hôn khóe miệng cô.
Sau đó đem áo khoác tây trang của mình khác lên vai cô, "Tan làm rồi."
Trà Trà quấn áo khoác của hắn, "Được rồi."
Trong công ty vẫn còn sáng trưng, đa số mọi người vẫn còn ở lại tăng ca.
Nhân viên mới từ thang máy đi ra, thần thần bí bí chạy về văn phòng.
Không nhịn được mà đem lời mình vừa nghe được kể cho đồng nghiệp.
Mình chắc sẽ không nghe nhầm.
Cô nhân viên kia nghe thấy Thẩm Chấp nói với vợ của mình là anh yêu em.
Kết hôn đã lâu rồi, tình cảm của hai người hoàn toàn không bị phai nhạt chút nào.
Có đôi khi người trong công ty cũng đau lòng cho Thẩm tổng của bọn họ.
Bởi vì nhìn qua vợ hắn có vẻ không có chút hiểu biết nào, ở trong mắt người ngoài, cô cũng không có yêu hắn như vậy.
Trà Trà nghe thấy câu "Anh yêu em kia" thì sửng sốt một chút, chậm rãi nở nụ cười, "Sao anh lại tự nhiên nói câu này với em thế?"
Thẩm Chấp nhấp môi, "Anh muốn thì nói thôi."
Trà Trà cúi đầu ừ một tiếng, "Em biết rồi."
Em biết là anh yêu em.
Dù rằng em cũng không biết rõ vì sao anh lại yêu em.
"Về nhà thôi."
"Ừ."