Edit: Huyendrm
Beta: Phượng Cửu
-
Thật ra Vu Cố không có nhiều kiên nhẫn đối với việc chăm sóc con cái, nhưng phần lớn anh đều che dấu cảm xúc, khiến người ta không nhìn ra vui buồn.
Trà Trà nghỉ sinh xong thì lập tức đến công ty làm việc.
Bình thường, toàn là Vu Cố chăm sóc con gái, đặc biệt là nghỉ đông và nghỉ hè, anh dường như trở thành người chồng của gia đình, nuôi con dưỡng cái, nhàn nhã tự tại.
Hạt Lựu Nhỏ từ khi biết đi đường nói chuyện đã lộ ra tính cách nghịch ngợm thích gây sự.
Trong nhà này, người có thể uốn nắn bé chỉ có Vu Cố.
Giữa trưa hôm nay Vu Cố muốn mang cơm cho Trà Trà, anh xách theo hộp cơm, đang định đi thì cẳng chân bị một đôi tay mũm mĩm ôm chặt lấy, Hạt Lựu Nhỏ ngước khuôn mặt nhỏ tròn tròn lên, đôi mắt đen nhánh nhìn anh: “Cha, con cũng muốn đi tìm mẹ.”
Vu Cố trầm mặc vài giây, mặt lạnh vô tình kéo tay nhỏ của bé ra: “Không thể.”
Hạt Lựu Nhỏ muốn khóc nhưng không dám, từ trước tới nay cha đều không ăn bộ dáng này, bé chớp chớp đôi mắt hồng hồng, ủy khuất nói: “Con nhớ mẹ mà.”
Vu Cố sờ đầu bé: “Mẹ tan tầm sẽ về nhà.”
Hạt Lựu Nhỏ không vui dẩu miệng: “Nhưng bây giờ con muốn đi gặp mẹ.”
Khuôn mặt nhỏ của bé tỏ vẻ rất không vui, có vài phần giống Trà Trà.
Vu Cố khẽ thở dài, ngồi xổm xuống, thay con gái sửa sang lại đầu tóc, ánh mắt dịu dàng ôn nhu nói: “Lát nữa tới công ty của mẹ không thể làm loạn, cũng không được chạy lung tung.”
Hạt Lựu Nhỏ dùng sức gật đầu nhỏ: Cha, con rất ngoan nha.”
Vu Cố một tay bế bé lên, lấy chìa khóa xe, đi đến gara kéo cửa xe đặt bé cẩn thận trên ghế trẻ em, thuận tay đưa bình sữa nhỏ cho bé.
Cô gái nhỏ còn chưa cai sữa đâu.
Hạt Lựu Nhỏ ôm bình sữa, lắc lắc đôi chân, hôm nay bé mặc một bộ váy nhỏ hồng nhạt vô cùng xinh đẹp, bím tóc xinh xắn, còn đội chiếc mũ đáng yêu.
Tròng mắt bé vừa đen vừa trong veo, da trắng như tuyết, được bố mẹ chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, gương mặt trắng trẻo mềm mại hơi phúng phính giống cục bột nếp mềm xốp thơm ngon.
Dọc đường đi Hạt Lựu Nhỏ vô cùng yên tĩnh, ôm bình sữa của mình tự uống đến no.
Vu Cố dừng xe trước của công ty Trà Trà, sau đó ôm con đến trước quầy lễ tân, xác nhận thân phận rồi mới được cho đi.
Hai cha con bọn họ vô cùng thu hút.
Khuôn mặt người đàn ông tinh xảo xinh đẹp, bé gái nhỏ trong ngực xinh xắn, đáng yêu.
Trước kia Vu Cố từng tới công ty Trà Trà rất nhiều lần, nhẹ nhàng đi đến nhà ăn nhân viên ở tầng hai, tìm vị trí tốt chờ cô.
Trà Trà cùng đồng nghiệp xuống tầng ăn cơm, từ xa đã nhìn thấy chồng và con gái nhà mình, nhịn không được bước nhanh hơn về phía hai người.
Hạt Lựu Nhỏ thấy mẹ, bình sữa trong tay cũng buông xuống, giọng nói non nớt kêu lên: “Mẹ!”
Trà Trà hôn khuôn mặt nhỏ của cô bé, bế bé từ trên ghế lên: “Sao hôm nay Hạt Lựu Nhỏ cũng tới đây vậy?”
Hạt Lựu Nhỏ ôm cổ mẹ, dùng sực cọ người cô: “Con nhớ mẹ.”
Trà Trà nghe xong tâm mềm nhũn, nhịn không được lại hôn bé.
Vu Cố nhìn mà chướng mắt, duỗi tay ôm lấy bé, Hạt Lựu Nhỏ không vui, giãy giụa nhưng bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng thoáng qua của cha thì trở nên ngoan ngoãn.
Trà Trà ở công ty bận nửa ngày, đã sớm đói bụng, cô mở hộp cơm ra, vừa ăn vừa hỏi anh: “Anh ăn chưa?”
Vu Cố gật đầu: “Ăn rồi.”
Chờ Trà Trà ăn no rồi, Vu Cố cất hộp cơm, hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Trà Trà nghĩ rồi nói: “Muốn ăn thịt kho tàu.”
Hạt Lựu Nhỏ vỗ tay phụ họa: “Con cũng muốn ăn thịt kho tàu.”
Mặt mày Vu Cố hiện lên ý cười: “Hai con mèo nhỏ thèm ăn.”
Giữa trưa Trà Trà được nghỉ ngơi một tiếng rưỡi, còn dư hơn nửa giờ.
Cô ôm con gái đến văn phòng ngồi, Hạt Lựu Nhỏ được đồng nghiệp trong văn phòng của mẹ chiều thành thói quen, khi được cha ôm đi, trong lòng là một túi đồ ăn vặt ôm không hết.
Khi đi, bé lưu luyến không rời, làm nũng nói: “Mẹ, con có thể ở lại phòng làm việc với mẹ được không?”
Trà Trà còn chưa nói lời nào.
Vu Cố đã ngăn chặn ý tưởng của cô bé trước: “Không được.”
Hạt Lựu Nhỏ rầm rì hai tiếng: “Cha chỉ biết nói không với con.”
Trà Trà nghe hai cha con nói chuyện, nhẹ nhàng nhấp khóe miệng bật cười.
“Hai người mau trở về đi thôi, em phải làm việc rồi.”
“Được, đi đây.” Dừng hai giây, Vu Cố lại nói: “Buổi tối tới đón em.”
“Được.”
Mặc kệ con gái có khó chịu hay không, Vu Cố đều cương quyết ôm bé vào trong xe.
Trên mặt Hạt Lựu Nhỏ viết rõ hai chữ ‘không vui’.
Vu Cố cũng không phải kiểu người không dỗ dành con gái, anh nói: “Trước khi tới có phải con hứa với cha sẽ không làm loạn hay không?”
“Con không có.”
“Vậy sao vừa rồi một hai phải ở lại không chịu đi như vậy?”
“Con không muốn xa mẹ!”
“Con đã một hai tuổi rồi, biết không?”
“Cha, Hạt Lựu Nhỏ vẫn là một đứa bé.”
“Ừ, nhưng cũng không thể quấn mẹ như vậy.”
Tuy cha không hung dữ, vẻ mặt lạnh nhạt, không khác gì bình thường, giọng điệu nói chuyện cũng rất dịu dàng.
Nhưng Hạt Lựu Nhỏ vẫn cảm thấy rất tủi thân, bé tức giận nói ra những lời như thật lòng: “Cha, con thích mẹ hơn.”
Vu Cố cười cười, cũng không quan tâm: “Cha biết.”
Hạt Lựu Nhỏ uất ức đến khóc: “Cha, vốn dĩ người không thích con.”
Vu Cố rút hai tờ khăn giấy, xoa mặt con gái: “Vì sao lại nói như vậy?”
Hạt Lựu Nhỏ hít hít mũi, chóp mũi hồng hồng: “Chính là như vậy mà, cha chỉ thích mẹ, không thích Hạt Lựu Nhỏ.”
Vu Cố thay bé lau khô mặt, một lát sau anh nói: “Mẹ đương nhiên là quan trọng nhất.”
Hạt Lựu Nhỏ nghe xong những lời này hình như cũng không khổ sở lắm.
Vu Cố xoa xoa mặt bé: “Hạt Lựu Nhỏ xếp vị trí thứ hai.”
Hạt Lựu Nhỏ nói: “Trong lòng con, cha cũng xếp thứ hai.”
“Như vậy cũng rất tốt.”
Buổi tối về nhà, Hạt Lựu Nhỏ quấn lấy mẹ không chịu rời, bị cha trừng mắt cũng vẫn dính mẹ như cũ.
Bé còn trộm cáo trạng với mẹ, nói cha hung dữ với bé, tuy không đánh cũng không mắng, nhưng rất hung dữ.
Có đôi khi Trà Trà cũng cảm nhận được Vu Cố đối với con gái hơi lạnh nhạt và qua loa.
Cô hôn mặt con gái, nói: “Vậy buổi tối mẹ sẽ nói với cha một câu, bảo cha sau này không được hung dữ như vậy, có được không?”
Hạt Lựu Nhỏ ôm mẹ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỉ cần mẹ chơi với con nhiều hơn là được rồi.”
“Được, thứ bảy cha mẹ đưa con đi Disneyland chơi.”
Trà Trà dỗ con gái ngủ xong đã 10 giờ rồi.
Vu Cố đang làm việc trong phòng ngủ, phê bình luận văn của học sinh xong, đóng lại máy tính, xoay người hỏi cô: “Con bé ngủ rồi à?”
Trà Trà ừ một tiếng: “Ngủ rồi.”
Cô đi đến cạnh anh, ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Có phải anh đối với Hạt Lựu Nhỏ hơi nghiêm khắc không?”
Vu Cố không cảm thấy như vậy: “Có sao?”
Trà Trà nói: “Vừa rồi Hạt Lựu Nhỏ cáo trạng với em.”
Vu Cố rũ mắt, ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn lưng cô, dừng ở vòng eo mảnh khảnh của cô nói: “Không phải anh không yêu con bé, nhưng Trà Trà, tình yêu của anh dành cho em là nhiều nhất.”
“Con bé là con gái của anh, nhưng em là người anh yêu.”
“Cho nên có đôi khi anh thật sự không đủ kiên nhẫn, sau này anh nhất định cố gắng……cố gắng sửa lại.”
“Nhưng anh vĩnh viễn không có cách nào yêu Hạt Lựu Nhỏ như yêu em cả.”
Dù con bé là con của bọn họ cũng không thể được.
Tâm tình Trà Trà khó tả, trầm mặc thật lâu, cô ôm chặt anh nói: “Vu Cố, em cũng yêu anh.”
Cô sợ anh hiểu lầm, lại nói: “Em nói những lời đó không có ý trách anh.”
Vu Cố cười cười: “Anh biết.”
Mày anh đang nhíu chặt chậm rãi giãn ra: “Sau này anh vẫn sẽ kể chuyện cho con bé nghe trước khi ngủ, đỡ cho con bé nghĩ anh không đủ thích nó.”
Thật ra là Vu Cố không muốn con gái quấn lấy Trà Trà.
Dục vọng chiếm hữu tận xương tủy, nên dấm của con gái cũng muốn ăn.
Trà Trà cảm thấy đây là một cơ hội để gia tăng tình cảm hai cha con, hoàn toàn không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng: “Được.”
*
Thứ bảy nhân dịp ngày nghỉ, Trà Trà và Vu Cố cùng mang theo con gái đến Disneyland.
Vì để bớt việc, Vu Cố mua vé VIP để không cần xếp hàng.
Hạt Lựu Nhỏ mặc váy công chúa.
Trà Trà và Vu Cố mặc quần áo tình nhân, một nhà ba người giá trị nhan sắc cao, liên tiếp hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Không biết còn tưởng đây là gia đình minh tinh.
Ở khu vui chơi có rất nhiều trò chơi, phần lớn khá kích thích.
Trà Trà nhát gan, không dám chơi những trò quá kích thích, cô chỉ muốn xem xe hoa diễu hành và lâu đài pháo hoa vào tối.
Vu Cố chơi mấy trò chơi kích thích với cô con gái nhỏ như kẻ điên này.
Hạt Lựu Nhỏ chơi mệt mỏi thì ghé vào đầu vai cha nghỉ ngơi, chờ khôi phục sức lực, lại duỗi người muốn mẹ ôm.
Trà Trà tiếp nhận tiểu mập mạp, cười hỏi: “Hôm nay chơi có vui không?”
“Vui vẻ!”
Vu Cố để Trà Trà ngồi một chỗ rồi đi mua hai chai nước.
Vu Cố nhanh chóng mang theo nước trở lại.
Trà Trà đút cho con gái hai ngụm nước hỏi: “Còn khát không?”
“Hết khát rồi, nhưng mẹ, Hạt Lựu Nhỏ đói bụng.”
Vì thế bọn họ mang theo con gái đến nhà ăn công viên ăn cơm.
Vu Cố dễ dàng đeo yếm cho con gái, lấy đồ ăn cho bé, lại nhét muỗng vào tay bé bảo: “Ăn đi.”
Hạt Lựu Nhỏ muốn được mẹ đút.
Mí mắt Vu Cố cũng chưa động: “Tự mình ăn.”
Hạt Lựu Nhỏ nhỏ giọng nói câu chán ghét cha, sau đó ngoan ngoãn cầm muỗng tự đút cơm ăn.
Vu Cố hoàn toàn không cảm thấy bản thân có tiêu chuẩn kép gì cả, gắp rất nhiều loại thịt vào chén Trà Trà, anh ăn xong lại rất có hứng thú đút cơm cho vợ.
Trà Trà hơi ngại ngùng.
Hạt Lựu Nhỏ rầm rì, bé đã quen việc trong mắt cha chỉ có mẹ, bé nói: “Sau này con cũng sẽ tìm được một người chồng đối xử tốt với con như vậy.”
Vu Cố bật cười: “Vậy cha chúc con sớm ngày thành công trước.”
Trà Trà và con gái chơi ở khu vui chơi nửa ngày thì mệt mỏi, để bảo trì thể lực, bọn họ quyết định về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Vu Cố đặt phòng đôi, anh dỗ con gái ngủ xong, đóng chặt cửa phòng.
Nhìn bên ngoài trời đã sắp tối rồi.
Vu Cố từ sau lưng ôm lấy cô, lưu luyến hôn từ cổ đến tai, liếm mút cắn xé, có hơi sắc tình.
Trà Trà đẩy anh ra: “Anh muốn làm gì?”
Vu Cố ám chỉ nói: “Bây giờ còn sớm.”
Ít nhất còn hai tiếng mới có thể thấy pháo hoa. Mà hai tiếng này đối với bọn họ đủ dùng.
Loại chuyện này Vu Cố nói một không hai, lúc nói chuyện anh đã ấn tay cô vào eo mình, giọng khàn khàn ở bên tai cô ra lệnh, bắt cô giúp anh cởi thắt lưng.
Trà Trà muốn rút tay ra nhưng anh không cho phép.
Anh nắm tay cô, “Bang” một tiếng, tiếng mở nút thắt dây lưng vang lên lanh lảnh.
Trà Trà bị đẩy đến chăn bông mềm mại sau lưng, miệng cô bị người đàn ông nhẹ nhàng lấp kín.
Khi Vu Cố nói chuyện hơi thở nóng bỏng dừng ở cổ cô, tốt bụng nhắc nhở: “Trà Trà, chốc nữa kêu nhỏ chút, Hạt Lựu Nhỏ còn đang ngủ.”
Trà Trà mặt đỏ rần rần đá chân anh một cái.
Không hề có lực công kích.
Vu Cố nói được làm được, hai tiếng đúng là đủ dùng.
Làm xong mở cửa sổ để bay bớt mùi, Trà Trà thay quần áo, bị anh bế ra khỏi giường, cô nói: “Anh đánh thức con gái đi.”
Vu Cố buông cô ra, nghe lời đẩy cửa một gian phòng khác ra, kêu hai tiếng nhưng không đánh thức được.
Anh đi ra nói: “Ngủ rất sâu.”
“Vậy làm sao bây giờ.”
“Chỉ chúng ta đi?”
Trà Trà trừng anh: “Hạt Lựu Nhỏ nhất định sẽ khóc.”
Vu Cố cười nhẹ: “Thì không nói cho con bé biết.”
Anh cảm thấy ý kiến này rất tốt, ôm lấy bả vai cô: “Đi thôi, chúng ta lặng lẽ đi.”
Trà Trà cảm thấy như vậy không tốt.
Vu Cố lại không nghĩ như vậy, không có một chút cảm giác tội lỗi nào: “Con bé ngủ rồi, mạnh mẽ đánh thức cũng không tốt.”
Trà Trà chưa bị anh thuyết phục thì đã bị kéo ra cửa.
Lúc hai người đi đã khá muộn.
Biểu diễn pháo hoa đã bắt đầu.
Trước lâu đài mênh mông biển người.
Bọn họ đứng trước một cái bồn hoa, trên đỉnh đầu chính là pháo hoa sáng lạn nhiệt liệt.
Pháo hoa vút lên đỉnh đầu nổ tung trong nháy mắt.
Bỗng nhiên Vu Cố gọi tên cô, khi cô quay đầu lại thì nắm chặt lấy cổ tay cô, cô không phòng bị đâm sầm vào ngực anh, người đàn ông cúi đầu hôn môi cô.
Anh hôn, so với pháo hoa đầy trời còn nhiệt liệt nóng bỏng hơn.