Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 84: Ngoại Truyện (2)



Ngoại Truyện: Nếu Trà Trà Và Thẩm Chấp Không Ở Bên Nhau Thời Niên Thiếu (2)

Edit: HuynM

Beta: HuynM

-

Thẩm Chấp yên tĩnh đứng ở bậc thang trong gió lạnh thổi một lúc, trong lòng hắn có cảm giác buồn bã mất mát rất nhanh liền tiêu tan.

Có lẽ chỉ là phiền não của sự trưởng thành.

Khi bạn thân còn nhỏ cũng sẽ càng lúc càng xa, hắn chỉ vì đoạn thời gian ngây ngô thuần khiết không bao giờ trở lại được kia mà cảm thấy phiền não, cũng không có cảm xúc gì khác.

Trà Trà và Vu Cố ở trường ngụy trang cực tốt, dường như không có hành động gì thân mật đặc biệt nào, cho nên mỗi khi đi học trở lại, Trà Trà sẽ cực kì dính bạn trai mình.

Khi cô yêu đương, tính tình ngọt ngào của cô được phát huy đến cực điểm, hai người tình cảm tốt đến mức mỗi ngày buổi tối trước khi đi ngủ đều phải gọi điện thoại nói chuyện.

Trà Trà ngại thời tiết nóng, mặc váy ngủ đứng ở ngoài ban công, một tay chống lan can, tay kia cầm điện thoại, ánh mắt nhàn nhạt ngắm nhìn bầu trời đêm sao, nhẹ nói: “Cố Cố, anh đoán xem hôm nay tan học về nhà em gặp phải ai?”

Vu Cố quay mặt lại làm bộ mười phần cảm thấy hứng thú, hắn tò mò hỏi: “Ai nha?”

Trà Trà nói: “Thẩm Chấp.”

Vu Cố phản ứng bình thường, à một tiếng rồi không có bất kỳ âm thanh nào nữa.

Trà Trà nghĩ rằng Vu Cố quên mất Thẩm Chấp là ai, khi còn nhỏ bọn họ tạm thời còn tính quen biết, nhưng khi lớn lên thật sự không có liên lạc gì.

Sau khi phân lớp Văn Lý thì dường như không có qua lại.

Trà Trà còn nhớ rõ chính mình trước kia thích Thẩm Chấp đến nhường nào, thậm chí lúc biết hắn có bạn gái còn khóc lớn một trận, khóc nước mắt nước mũi đầy mặt cực kỳ xấu xí.

Hiện tại nhớ tới lúc ấy cô dường như thật sự rất đau khổ nhưng sau khi đau khổ buồn bã qua đi chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Cô có thể bình tĩnh như không có việc gì nhắc tới Thẩm Chấp, đủ để chứng minh rằng đoạn tình cảm yêu thầm dài dòng kia của cô đã qua đi.

“Anh sẽ không quên anh ta yêu học đến mức nào, nhà ngay cạnh nhà em, em cảm thấy anh ta không có đẹp trai như trước kia, tính cách giống như không thay đổi lãnh lãnh đạm đạm.” Trà Trà lải nhải, “Nói ra, hôm nay thật sự rất xấu hổ, quá xấu hổ, không còn lời gì để nói, mong ông trời phù hộ con về sau đều không phải gặp lại hắn nữa.”

Cô tuy rằng hoạt bát, ở trước mặt người quen nói cũng không ít. Nhưng đối với những người mới gặp thì cô vẫn sẽ yên tĩnh.

Vu Cố nghe vậy cười cười, hắn hỏi: “Thật sự xấu hổ như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Trà Trà lẩm bẩm lầm bầm, cách một cái điện thoại, cô oán giận với hắn: “Cũng không biết tại sao hôm nay lại chạm mặt, nói anh không tin, tuy rằng nhà em với nhà anh ta ở ngay sát vách nhưng hơn nửa năm nay cũng chưa gặp lần nào, em xấu hổ đến nỗi tay chân muốn co quắp hết lại rồi."

Vu Cố không chút để ý nói: “Lần sau coi như không nhìn thấy đi, dù sao cũng không thân.”

Trà Trà gật gật đầu: “Em cảm thấy anh nói đúng.”

Bọn họ rất nhanh liền thay đổi đề tài.

Người đang yêu đương nói chuyện dưới bầu trời sao không bao giờ cảm thấy nhàm chán.

Trà Trà cực kỳ thích giọng nói của Vu Cố, giọng hắn trầm khàn ấm áp so với đêm đen còn muốn yên lặng ấm áp hơn, cô nói: “Buổi sáng ngày mai anh nhớ chờ em cùng đi học nhá.”

Vu Cố tất nhiên là không có ý kiến, ừm một tiếng, gật gật đầu, sau đó hắn hỏi: “Không sợ bị mẹ em thấy sao?”

Trà Trà ngượng ngùng xoắn xít, giọng nói lập tức liền nhỏ xuống, “Anh cẩn thận một chút là được, không cần đứng ngốc ở cửa chờ, anh đi đến đầu hẻm chờ em.”

Vu Cố chưa nói được hay không, tiếng cười từ lồng ngực hắn chậm rãi tản ra, hắn thấp giọng nở nụ cười, “Bị mẹ em phát hiện cũng không có việc gì, con dâu xấu muốn ra mắt cha mẹ chồng.”

Sớm hay muộn cũng sẽ gặp, không bằng gặp mặt sớm một chút.

Trà Trà vừa xấu hổ lại vừa tức giận, “Em không xấu! Em là hoa khôi! Hoa khôi, anh nghe thấy không?”

Vu Cố nhịn không được nhếch khóe miệng lên, “Nói rất to, anh nghe thấy, xem ra là anh đang trèo cao bạn gái của anh.”

“Cũng không quá cao đi.”

“11 giờ, em muốn đi ngủ không?”

Trà Trà ôm điện thoại, có chút miễn cưỡng không muốn tắt máy, màn đêm dày đặc, sao đều đã bị giấu ở dưới tầng mây.

Trà Trà từ ban công trở lại phòng ngủ, cô đóng chặt cửa sổ, lại kéo chăn ra, thả lỏng thân thể ngã lên giường, cô nói: "Em chưa buồn ngủ, anh sẽ nói chuyện với em tiếp sao.”

Vu Cố nói: “Ngày mai còn phải đi học, em thức dậy được không?”

Trà Trà trở mình, “Không dậy được thì anh sẽ gọi điện thoại kêu em dậy nha.”

“Mau ngủ đi, anh sợ em ngày mai học môn Vật lý lại ngủ gà ngủ gật.”

“Em sẽ không.”

Vu Cố cười một cách mệt mỏi, sau khi cười xong, bất đắc dĩ mà thở dài: “Có phải lại nghĩ anh ở trong giờ học giúp em bao che.”

Trà Trà cũng không biết mình như thế nào lại dính người như vậy, nhưng theo cô quan sát một chút, các bạn học xung quanh yêu sớm cũng giống như cô vậy không khác gì lắm, đều hận không thể một ngày 24 giờ ở bên cạnh bạn trai.

Khả năng đây là mị lực của tình yêu cuồng nhiệt.

Cô nói: “Em đã nằm trong chăn anh cho hát cho em nghe một bài, em ngủ tiếp.”

Vu Cố nói được.

Giọng nói hắn dễ nghe, hát cũng dễ nghe, tiếng nói ôn nhu lưu luyến.

Hắn dùng tiếng Ngô hát cho Trà Trà nghe một bài hát thiếu nhi, sau khi hát xong, hắn hình như nghe thấy được tiếng hít thở mềm như bông của cô gái.

Vu Cố nhẹ giọng thử gọi hai tiếng: “Trà Trà?”

“Trà Trà, ngủ rồi sao?”

Bên kia không ai trả lời hắn, hẳn là ngủ rồi.

Vu Cố nói một câu ngủ ngon, sau đó cũng bò lên giường, duỗi tay tắt đèn đầu giường, màn hình di động vẫn sáng như cũ hắn không nỡ cúp điện thoại, hắn đối với người bên kia nhẹ nhàng nói câu: “Ngủ ngon.”

Sau đó đem điện thoại đang ở chế độ trò chuyện đặt ở đầu giường, nghe tiếng cô hít thở, cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Bên kia Thẩm Chấp lại không có ngủ.

Rạng sáng một hai giờ còn mở to hai mắt nhìn trần nhà, đầu óc thanh tỉnh không hề buồn ngủ.

Hắn cả một đêm đều tắt đèn phòng ngủ, cho nên cô bé cách vách khả năng cho rằng hắn đã ngủ rồi, mới đứng ở ban công không kiêng nể gì cùng bạn trai gọi điện thoại.

Cô nói chuyện rất nhỏ, đè nặng giọng khi đang nói chuyện, nhưng Thẩm Chấp đều nghe thấy được.

Rất tốt, Thẩm Chấp nghe những lời phàn nàn của cô trong lòng có chút không thoải mái.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, những lời cô nói cũng không có sai, gặp mặt đúng thật là rất xấu hổ.

Nếu không phải hôm nay bọn họ ở cửa nhà ngẫu nhiên gặp nhau, Thẩm Chấp cũng sắp quên mất Trà Trà.

Hắn ba năm cấp ba kết giao rất nhiều bạn tốt, sống rất phong phú bận rộn, quả thực không có quá nhiều thời gian nhớ đến sự tồn tại của cô.

Lá cây không phải một ngày đã vàng.

Đôi khi, đến một lúc nào đó thời gian làm cho những người bạn tốt của nhau sẽ trở thành hau đường thẳng song song.

Thẩm Chấp nghe cô cùng bạn trai nói chuyện điện thoại cũng biết được rất nhiều tin tức, ví dụ như —— bọn họ tình cảm rất tốt.

Bạn trai cô đối với cô rất tốt.

Cô rất thích bạn trai cô.

Thẩm Chấp cũng không biết mình vì cái gì sẽ tự hỏi những việc này, rõ ràng chuyện này với hắn không quan hệ.

Hắn nghĩ có thể là do hắn hâm mộ tình yêu của Trà Trà cùng với bạn trai cô.

Hắn cho rằng trên đời này tình yêu đại đa số đều giống hắn với Khương Diệu Nhan, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn cãi nhau, động một chút là chia tay, lại không thể nào hòa giải.

Thẩm Chấp nói thật, tình yêu như vậy hắn rất mệt, hắn cũng không có cảm giác vui vẻ như vậy.

Thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, có đôi khi thậm chí sẽ sinh ra ý nghĩ thôi bỏ đi.



Sáng sớm ngày hôm sau, Trà Trà lần lượt tắt đồng hồ báo thức, buồn ngủ không mở nổi mắt, dậy không nổi.

Sở Thanh Ánh lên lầu kêu cô hai ba lần, cuối cùng cưỡng ép lôi cô từ trong chăn ra, "Không dậy nổi sẽ đến trường muộn.”

Trà Trà cả người như không xương, giống như sắp ngã xuống giường, cô nhắm mắt lại rầm rì: “Mẹ cho con ngủ thêm năm phút, chỉ năm phút nữa thôi.”

Sở Thanh Ánh nhìn thời gian, “Chỉ năm phút, ngủ đủ năm phút phải dậy khỏi giường.”

“Được.”

Sở Thanh Ánh cũng đau lòng cho con gái, lớp 11 học thật sự quá vất vả, ngày đêm viết bài, thi khảo sát áp lực giống hai ngọn núi lớn đè ở trên vai cô, so với hai năm trước cô gầy đi rất nhiều.

Trà Trà đem mình chui vào trong chăn, năm phút sau cô vẫn là bò dậy được, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, cô nhận điện thoại, giọng mũi dày đặc, nghe giống làm nũng, “Ừm.”

Vu Cố đã rửa mặt xong xuôi ngồi trước bàn ăn, hắn rót cho mình một ly sữa bò, dùng một tay khác nhàn rỗi nhấn gọi điện thoại cho cô “Em nên dậy rồi.”

"Em dậy không nổi.”

“6 giờ 50, em muốn ăn sáng không?”

“huhu em thật sự dậy không nổi.”



“Bây giờ em vẫn có thể cùng anh nói chuyện, làm sao mà lại không dậy được? Như vậy đi, buổi sáng hôm nay nếu em không đến trễ, anh sẽ mua cho em kẹo que ăn.”

Vu Cố vừa lừa vừa gạt, cuối cùng mới đem Trà Trà từ trên giường gọi dậy.

Cô chỉ cần có thể rời khỏi được giường, động tác đặc biệt nhanh, hai phút đánh răng rửa mặt xong, đổi xong quần áo, xách theo cặp sách xuống lầu đổi giày, sau đó liền ra cửa.

Sở Thanh Ánh gọi lại, “Con còn chưa ăn sáng.”

“Mẹ không kịp rồi.”

Trà Trà vội vội vàng vàng đổi giày, chạy trốn giống như một cơn gió, sáng sớm ngõ nhỏ không người đến đầu hẻm mới có thể thấy mấy quầy hàng bán đồ ăn sáng.

Vu Cố đứng ở tiệm bánh bao, mua hai cái bánh bao nhân trứng sữa hai cái thịt vụn, lại gọi một ly sữa đậu nành.

Ông chủ thuận miệng hỏi: “Đóng gói hay là ăn ở đây?”

Vu Cố trả tiền “Mang đi, cảm ơn.”

“Được.”

Trà Trà thở hồng hộc chạy đến trước mặt hắn, cặp sách cà lơ phất phơ treo ở khuỷu tay, trên mặt cô lộ ra màu hồng nhàn nhạt, trên trán tóc nhìn có chút lộn xộn.

Vu Cố duỗi tay thay cô sửa lại tóc, sau đó lấy túi đồ ăn ông chủ đưa cho, hắn xách theo bữa sáng, một tay kia thuận theo tự nhiên nắm cô, thấp giọng hỏi: “Ăn bây giờ hay là đến trường học ăn?”

“Đến trường học ăn đi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến trạm xe buýt, rất nhanh tuyến xe buýt đi đến trường học dừng trước mặt họ.

Đây là nơi xuất phát đầu tiên, cho nên khi bọn họ lên xe còn rất nhiều chỗ trống.

Vu Cố để cô ngồi bên canh cửa sổ, do dự vài giây vẫn nói: “Hay là hiện giờ ăn đi, đến trường học bánh bao nguội mất.”

Trà Trà gật gật đầu: “Được.”

Cô cắn một miếng, trong miệng tràn ngập mùi sữa, ăn rồi nuốt, cực kỳ ngon.

Trà Trà vừa ăn vừa nói: “Cố Cố, đêm qua em mơ thấy anh.”

Vu Cố hỏi: “Em mơ thấy anh cái gì?”

Trà Trà cau mày: “Mơ thấy anh cực kỳ hung dữ với em.”

Vu Cố trầm mặc một lát, rồi sau đó nhìn mắt cô, nghiêm túc nói: "Mơ đều sẽ ngược lại.”

Trà Trà nuốt xuống miếng bánh bao cuối cùng, miệng có chút khô, cô hút nửa ly sữa đậu nành, nấc một cái, mới tiếp tục nói: “Còn đánh em, mắng em lớn lên xấu.”

Vu Cố dở khóc dở cười, “Anh có thể hỏi một câu không, trong mơ anh làm sao mà hung dữ như vậy?”

Trà Trà nghiêm túc hồi tưởng một lần: “Bởi vì anh chê em xấu.”

Vu Cố chỉ có thể nói: “Này chỉ là ác mộng.”

“Em cũng cảm thấy là ác mộng.”

Xe buýt rất nhanh ngừng ở cổng trường.

Hai người tay cũng không nắm, lời cũng không nói, hồi phục bình thường bộ dáng bạn học cùng.

Trần Tâm Ý nhìn thấy tỏ vẻ không còn gì để nói, chuyện quan hệ của hai người trước kia ở trong phòng học trộm hôn môi đã sớm truyền ra ngoài, do có hơn một người chứng kiến nên mọi người đã sớm tin đây là sự thật.

Cho nên Trần Tâm Ý thật sự không biết bọn họ còn giả bộ không thân làm cái gì!

Đối với chuyện này Trà Trà nói: “Bạn học biết không sao, nhưng tuyệt đối không được để giáo viên phát hiện.”

Một khi phát hiện yêu sớm, nhất định sẽ bị kêu cha mẹ và bắt phải chia tay.

Trà Trà không muốn chia tay với Vu Cố.

Trần Tâm Ý nói: “Thẩm Chấp với Khương Diệu Nhan đều quang minh chính đại nói chuyện yêu đương ba năm, cậu thấy giáo viên đã làm gì chưa?”

Thật ra cũng không phải cái gì cũng chưa làm.

Lúc trước cũng gặp hai bên gia đình của hai đươnh sự, nhưng hai đứa nhỏ quyết tâm muốn ở bên nhau, lại thề son sắt bảo đảm tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng thành tích học tập, mới may mắn tránh được.

Trà Trà nói: “Nói về chuyện này tôi rất tôn trọng, nhưng tôi không muốn yêu đương nhất cử nhất động đều bị người khác chú ý.”

Cô cũng không hiểu Khương Diệu Nhan nghĩ như thế nào khi yêu đương lại muốn cho người khác biết, đặc biệt làm quá, khiến cho cô cùng Thẩm Chấp khi có chuyện gì cũng làm cho mọi người đều biết.

Ví dụ như đánh nhau với nữ sinh trường khác.

Bởi vì Khương Diệu Nhan trước kia với học sinh nam xảy ra mâu thuẫn việc như thế, nhiều đếm không xuể.

“Được, bí mật cũng có cái tốt” Trần Tâm Ý lại bổ sung câu: “Tôi cảm giác Thẩm Chấp muốn chia tay với Khương Diệu Nhan, hai người bọn họ căn bản là không hợp.”

Trà Trà à à, “Có lẽ đi.”

Đối với việc của người khác, cô thật sự không có hứng thú.

Đông đi xuân lại đến, đảo mắt liền đến cuối học kỳ lớp 11, Trà Trà mỗi ngày đều chôn trong sách vở, trong mơ tràn ngập bao nhiêu là giấy tờ và các đề khi khó. Việc vui mừng đáng giá duy nhất chính là mỗi lần thi thử cô đều nằm trong top ba của lớp.

Cô cùng Vu Cố đã có hiệp ước, tương lai muốn vào cùng một trường đại học, nếu có thể cũng muốn vào cùng một lớp.

Trần Tâm Ý sau khi biết việc này, trong mắt toàn ghét bỏ, “Hai người các cậu cũng quá mệt mỏi rồi.”

Trà Trà nói: “Là cậu không hiểu về tình yêu!”

Giống như cô và Vu Cố vẫn luôn ở tong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, chưa bao giờ cảm thấy chán ghét.

Trần Tâm Ý chưa bao giờ yêu đường cũng nói đạo lý rõ ràng: “Khoảng cách sinh ra mỹ cảm, hiểu không?”

Trà Trà không chút nghĩ ngợi: “Khoảng cách sinh ra tình nhân.”

“....”Trần Tâm Ý hết lời để nói rồi, cô cực kỳ xem thường, "Đánh cược đi, tương lai Vu Cố nếu mà tìm tình nhân, tôi nhai bàn phím.”

Vu Cố đối với Trà Trà thế nào, các cô mấy người này đều nhìn thấy, ngoan ngoãn phục tùng, muốn cái gì có cái đó, vô cớ gây rối cỡ nào mọi yêu cầu đều có thể thỏa mãn đáp ứng.

Mùa đông cô lạnh, mùa hè sợ cô nóng, đem cô trở thành người tứ chi không chạm đất đặt trong tay mà nuông chiều, sợ cô bị người khác làm hỏng.

Yêu thâm tình như vậy, sao có thể phân tâm cho người khác.

Trà Trà suy nghĩ cặn kẽ, nghiêm túc nói: “Tôi giờ gọi cho hắn, cho phép hắn một phút tìm tình nhân, cậu dọn dẹp một chút chuẩn bị nhai bàn phím đi, tôi cực kỳ muốn xem.”

“....”Trần Tâm Ý nổi giận: “Cậu cút!”

Trà Trà chờ đến khi Vu Cố được giáo viên từ văn phòng thả ra, sau đó liền cùng hắn tay nắm tay từ trường học trở về nhà.

Trên đường, cô nhịn không được tò mò hỏi: “Thầy giáo nói gì với anh vậy?”

“Cũng không có gì.” Dừng một chút, Vu Cố nói: "Muốn cử anh đến đại học Thủ đô.”

Trà Trà bật dậy, dùng sức ôm lấy hắn, “A a a là cử đi học đó!”

Vu Cố sợ cô bị ngã, đỡ cánh tay của cô, tiếp tục nói: “Anh cự tuyệt.”

“Vì cái gì!?”

“Cử đi học chính là khoa vật lý.”

"Tại sao anh lại cự tuyệt!?”

“Anh muốn học chuyên ngành do chính mình chọn.” Vu Cố xoa xoa tóc cô, một lần nữa đan mười ngón tay lại, “Không phải việc gì lớn, anh tự mình thi cũng có thể thi đậu.”

Trà Trà không vui mà đi theo bước chân của hắn, cúi đầu nhìn bóng dáng hai người giao nhau, cô hỏi: “Có phải vì em không?”

Vu Cố không phủ nhận, “Ừm, không muốn rời xa em, không phải cùng khoa đều không được.”

“Nếu em thi đại học không tốt thì làm sao bây giờ?”

“Anh cùng em học lại.”

Cảm giác chua chua ngọt ngọt tràn đầy lồng ngực, Trà Trà thực sự là người rất dễ cảm động, mắt cô hồng hồng, bước chân dừng lại, cô nói với Vu Cố: “Anh cúi xuống.”

Vu Cố tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời cô làm theo.

“Cúi đầu xuống.”

Vu Cố vừa cúi đầu, thiếu nữ đã chủ động nhón mũi chân, đôi tay ôm cổ hắn, hôn lên.

Vu Cố sửng sốt hai giây, cảm giác mềm mại thơm ngọt khiến hắn thất thần lôi kéo trở về, không biết vì sao, hắn né tránh.

Trà Trà mắng hắn, “Không được nhúc nhích, ngoan ngoãn để em hôn”

Vu Cố thật ra cũng không phải không hưởng thụ cô hôn môi, hắn chỉ là muốn nhắc nhở Trà Trà, ngõ nhỏ còn có người khác.

Sở Thanh Ánh cùng Từ Nguyệt nhìn hai đứa nhỏ ôm hôn nhau, trợn mắt há hốc mồm, không thể tin tưởng, khiếp sợ nói không nên lời.

Sở Thanh Ánh cũng không dám tin cô gái trước mắt đàn ôm chặt cổ chàng trai kia là con gái nhút nhát của mình.

Từ Nguyệt cũng chưa thấy qua bộ dáng con trai mình dịu dàng như vậy, bà còn rất vui vẻ, bạn gái sao, không phải việc gì lớn.

Chờ Trà Trà hôn đủ rồi, mới nhận ra được hai ánh mắt khó có thể bỏ qua được, cô cứng đờ xoay cổ qua, trợn tròn đôi mắt ngây ngốc nhìn hai bà, lắp bắp: “M...mẹ”

Sở Thanh Ánh nói: “Theo mẹ về nhà đã.”

Trà Trà ủ rũ cụp đuôi đi theo mẹ trở về nhà.

Việc hai đứa nhỏ yêu sớm liền như vậy bại lộ ở trước mặt gia trưởng hai bên.



Sở Thanh Ánh cũng không phải người xấu đánh uyên ương, bà chỉ muốn cùng Trà Trà xác nhận một chút bọn họ có phải là đang yêu nhau không, không có hành vi cưỡng bách, sau đó cũng chưa nói cái gì.

“Không được trì hoãn học tập, phải tự mình bảo vệ mình, biết không?”

“Con biết rồi.” Trà Trà thấy mẹ không có tức giận, lá gan dần dần to lên, cô nói: “Mẹ, anh ấy nói con là tiểu công chúa của hắn, cả đời sẽ đối xử tốt với con.”

“Đứa nhỏ ngốc, cả đời rất dài.”

“Anh ấy sẽ không gạt con.” Trà Trà tin tưởng vững chắc điểm này, Vu Cố vĩnh viễn sẽ không nói dối cô.



Trước đêm thi đại học.

Điều Trần Tâm Ý tiên đoán đã được chứng thực, Thẩm Chấp với Khương Diệu Nhan tin tức chia tay giống như gió thổi truyền khắp ngõ hẻm.

Ngày mốt liền phải thi khảo sát, khó có được chuyện để có thể tiêu khiển, Trần Tâm Ý cứ nói mãi bên tai Trà Trà khiến tai cô muốn chai sạn đến nơi rồi, “Ai biết bọn họ qua hai ngày có quay lại hay không.”

Loại tiết mục này, trường trung học phụ thuộc các bạn học đã xem hết một lần đến lần khác.

Trần Tâm Ý tràn đầy sự tin tưởng, “Không có khả năng.”

“Sao cậu khẳng định như vậy?”

“À, bởi vì tôi nghe nói, lần này là Thẩm Chấp đề nghị chia tay.”

“Có gì không giống nhau sao?”

“Trước kia bọn họ cãi nhau nói chia tay đều là Khương Diệu Nhan nói, quay lại cũng là cậu ta nhưng lần này là Thẩm Chấp, con trai một khi đã đề nghị chia tay sẽ không thu lại.”

Trà Trà vẫn không tin, tình cảm ba năm sao có thể nói tan liền tan.

Ngoài dự kiến của cô, cho đến khi kì thi đại học kết thúc, cuối cùng Trà Trà cũng không nghe thấy tin Thẩm Chấp và Khương Diệu Nhan làm lành.

Khi đàn ông tàn nhẫn còn tàn nhẫn hơn phụ nữ nhiều.

Quá khứ ba năm qua của Thẩm Chấp đều là vô số lần cãi nhau, ngay cả khi tức đến hộc máu cũng chưa từng đề nghị đến việc chia tay với Khương Diệu Nhan.

Mỗi lần đều là Khương Diệu Nhan nói chia tay, hắn nói được, cô muốn quay lại, hắn cũng nói được.

Nhưng hiện tại hắn thật sự cảm thấy rất mệt rất mệt, không cần phải tiếp tục đoạn tình yêu vỡ nát này nữa.

Có đôi khi Thẩm Chấp cảm thấy Khương Diệu Nhan thay đổi rất nhiều, có khi lại cảm thấy chính hắn thay đổi.

Không thể nói rõ ràng.

Thật sự không thể nói rõ ràng.

Thẩm Chấp cảm giác mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ Khương Diệu Nhan, đối với cô chỉ dừng lại ở mức độ hời hợt, hắn chưa từng nghĩ tới cô có mặt ghê tởm và khiến người khác chán ghét như vậy.

Hắn nhiều lần chịu đựng cô cùng những tên con trai khác có cử chỉ hành động thân mật, nhiều lần dùng từ ngữ rốt đẹp nhẹ nhàng khuyên bảo cô cách bọn họ xa một chút.

Nhưng lần nào Khương Diệu Nhan cũng đều nói những người đó là bạn tốt của cô.

Hắn ép cô đưa ra lựa chọn, cô lạnh mặt muốn chia tay, ngày hôm sau lại cười tủm tỉm đi tới nói mình sai rồi.

Biện pháp này cô dùng ba năm rồi.

Trăm lần đều trúng.

Cho đến trước kỳ thi đại học, Khương Diệu Nhan xóa tất cả phương thức liên lạc của mọi người trong điện thoại hắn và tất cả các ảnh chụp album chụp năm cấp ba, cực kỳ vô cớ gây rối, chỉ trích hắn gần đây có quan hệ với một bạn nữ lớp hai của khoa Khoa học tự nhiên.

Cô hết khóc lại nháo không dừng lại chút nào.

Thẩm Chấp bị ồn khiến đau đầu óc, lúc ấy trên mặt hắn không có một biểu tình dư thừa nào, hắn lẳng lặng đứng ở trong một góc, chờ cô phát tiết xong, không cảm xúc, không ngập ngừng, không buồn vui, hắn nói: “Như em mong muốn, chúng ta chia tay đi.”

Trong trí nhớ của Thẩm Chấp cô là cô gái hoạt bát rộng rãi tươi cười xinh đẹp sớm đã hoàn toàn thay đổi.

Ba năm này, nỗi đau còn nhiều hơn vui vẻ.

Người theo đuổi ánh sáng cuối cùng cũng bị ánh sáng này thiêu rụi hoàn toàn.

Nước mắt Khương Diệu Nhan vẫn đọng trên mi, biểu tình đọng lại, không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì.

Thẩm Chấp lại nói: “Chia tay đi, tra tấn lẫn nhau như vậy thật sự quá mệt mỏi.”

Vô luận Khương Diệu Nhan muốn vãn hồi như thế nào, Thẩm Chấp đều không có chủ ý thay đổi, hắn quyết tâm muốn cùng cô chia tay.

Thẩm Chấp nói xong câu đó dường như trút được gánh nặng, cảm giác hắn nên sớm nói ra.

Hắn ngay lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, hắn có lẽ thật sự không thích Khương Diệu Nhan như chính hắn tưởng tượng, bọn họ hiểu về nhau đều không đủ nhiều.

Hồi ức của bọn họ, rối tinh rối mù, giống như vĩnh viễn đều cãi nhau, mỗi ngày đều cãi nhau không biết bao nhiêu lần.

Hai người tính tình đều quá cứng rắn, không có người nào nguyện ý hạ xuống, cũng không thích chống đỡ một người thấp hèn người còn lại ngẩng cao đầu.

Thời điểm điền đơn đăng ký hồi tháng Tám, Thẩm Chấp không chút do dự điền vào Đại học Thủ Đô, Khương Diệu Nhan bị đánh rớt không thi đỗ.

Vu Cố với Trà Trà điểm khảo sát không tồi, như ý nguyện vào cùng trường học cùng lớp.

Sau khi lên đại học, hai người so tài cao thấp ai hơn ai chỉ có hơn chứ không kém.

Bọn họ bí mật chuyển ra khỏi trường từ rất sớm, quần áo của Trà Trà đều do Vu Cố giặt.

Công việc trong nhà, cũng đều là Vu Cố một mình đảm nhiệm.

Mấy năm nay, hắn chưa từng có thay đổi gì.

Dường như người cả đời này chỉ nói yêu đương một lần duy nhất cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng từ trước tới nay Trà Trà đều không cảm thấy như vậy.

Trước giờ cô cho rằng chính mình thực rất may mắn, gặp một Vu Cố tốt đến như vậy.

Cô không còn trải qua việc đau lòng khóc đến sáng, nhân sinh cô viên mãn mà lại ngọt ngào.

Vào năm thứ ba học cấp ba, Trà Trà đưa Vu Cố về nhà mình ra mắt bố mẹ.

Bọn họ nắm tay nhau đi dạo quanh tiểu viện, đi qua chỗ ngoặt ngõ nhỏ, đối mặt với một người con trai đã lâu không gặp.

Ánh mắt va vào nhau, hai bên đều rất ăn ý làm bộ không nhìn thấy.

Hiện tại bọn họ căn bản là hàng xóm không thân quen, nói cái gì cũng không nhiều.

Trà Trà túm tay Vu Cố “Đi nhanh đi.”

Thẩm Chấp chỉ sửng sốt một giây, cũng tiếp tục đi về phía trước, sải chân mà qua, một chữ cũng không nói.

Thẩm Chấp cũng từ trong miệng mẹ nghe qua về việc của Trà Trà có một người bạn trai yêu nhau rất lâu rồi có lẽ tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Thẩm Chấp nghe xong trong lòng cảm thấy trống vắng, nhưng lại không biết cái cảm giác mất mát này từ đâu mà đến.

Mẹ hắn nói xong việc của Trà Trà, đề tài lại chuyển tới hắn, hận rèn sắt không thành thép nói: “Còn con? Khi nào mới có bạn gái? Cũng đưa về nhà cho mẹ nhìn.”

Thẩm Chấp có chút bực bội: “Mẹ, hiện tại con còn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương.”

“Được, mẹ có thể không thúc giục, nhưng con nên tự giác một chút, tốt nghiệp đại học nên kiếm một người đi.”

“Con biết rồi.”

Nhưng mà sau khi tốt nghiệp Thẩm Chấp vẫn như cũ một thân một mình.

Hắn giống như đem tinh lực cả đời đều đặt vào công việc giữ công ty luôn hoạt động tốt.

Tiền tài quyền thế địa vị, tất cả đều nắm trong tay.

Thiên kim tiểu thư danh giá xua như xua vịt hướng về phía hắn, nhưng hắn đối với chuyện yêu đương không có hứng thú.

Bạn bè bên cạnh còn tưởng rằng hắn đối với mối tình đầu năm cấp ba nhớ mãi không quên, Thẩm Chấp nghe xong chỉ là cười cười, sau đó trầm giọng nói: “Không thể nào.”

Bạn bè không tin, chỉ nghĩ hắn mạnh miệng, không dám thừa nhận.

Thẩm Chấp cũng không giải thích nhiều, thật sự không cần thiết.

Hắn thật sự không gặp được người con gái nào có thể làm cho hắn động tâm.

Mấy năm sau.

Thẩm Chấp ở Bắc Thành hoàn toàn đứng vững gót chân, hắn sớm từ hẻm nhỏ trước kia dọn đến khu biệt thự quý nhất Bắc Thành. Hôm nọ, khi cùng mẹ nói chuyện phiếm,Thẩm Chấp mới biết được Trà Trà cùng bạn trai cô muốn kết hôn.

Thẩm Chấp thật lâu sau mới phản ứng lại, hắn nỗ lực đem tên và mặt nhớ lại mới nhớ Trà Trà là ai, nói: “Là chuyện tốt.”

Mẹ hắn cũng nói: “chính xác, mẹ chuẩn bị cho bọn họ một hồng bao thật lớn.”

Thẩm Chấp ngón tay không tiếng động nắm chặt, trong lòng trống rỗng, trầm mặc thật lâu, chờ ảm giác mờ mịt kia biến mất, hắn mới nói: “Con cũng chuẩn bị một bao lì xì vậy.”

“Tất nhiên dù sao con cũng không thiếu tiền.”

Bao lì xì lớn của Thẩm Chấp con số vượt xa sự quen biết của hắn với Trà Trà.

Hắn cũng không có tham gia hôn lễ, bao lì xì của hắn gửi mẹ chuyển cho Trà Trà.

Hôn lễ ngày hôm đó, Thẩm Chấp đi Anh quốc trên máy bay thân thể hắn thực sự không thoải mái.

Hắn cảm giác chính mình dường như mất đi một người rất quan trọng.

Thời hạn là —— mãi mãi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv