Edit: Du Tử Tĩnh
Beta: HuynM
-
Dạo gần đây Văn Hoài có cắt tóc ngắn, mặt mày kiêu ngạo, thân thể cường tráng, cái vẻ vừa tùy tiện lại vừa hung hăng càn quấy giấu ở dưới mày.
Trà Trà vừa vào nhà liền nháy mắt, anh thấy vậy liền đứng dậy, ánh mắt không tự nhiên mà nhìn cô vài lần, thấy cô không thiếu cái tay thiếu cái chân nào, tinh thần không tệ cho lắm thì trái tim đang treo lên hơi hơi thả xuống.
Văn Hoài người này làm đại gia ở đoàn phim, luôn được mọi người vây quanh cung phụng, vài năm nay tính tình cũng lớn lên, nói chuyện với ai cũng tùy tâm trạng, hôm nào vui vẻ thì đối tốt một tí còn không thì ngồi châm chọc, nói chuyện kẹp dao giấu kiếm.
Hơn nữa đã lâu anh cũng chưa được gặp Trà Trà, không nói chuyện một câu, hiện tại tay chân chẳng biết để chỗ nào, do dự một lúc lâu sau, anh không được tự nhiên mà gọi: "Trà Trà."
Trà Trà bị bộ dáng của hắn dọa tí, lần trước gặp là ở lúc sau khi anh bỏ học cấp ba thì thấy anh cắt tóc húi cua, khi đó trong mắt toàn sự độc ác, làm gì có giống bây giờ bình thản như này.
Trà Trà thuận miệng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Hôm nay Văn Hoài viện cớ tới đây thăm hỏi cực kì sứt sẹo, anh mang bánh gạo do chính tay bà ngoại làm tới, bảo là bà mang cho bọn họ nếm thử.
Hai nhà thường thường cũng không có gì liên quan, Sở Thanh Ánh biết cậu là bạn tốt của Trà Trà liền bảo cậu ở lại uống trà.
Người vừa mới ngồi xuống, Trà Trà đã nắm tay Vu Cố quay lại.
Sở Thanh Ánh đau lòng hai đứa nhỏ, trong khoảng thời gian này Vu Cố cũng chịu không ít đau khổ.
Thân thể của mình không khỏe mà vẫn muốn đi xin lỗi từng người một vì hủy bỏ tiệc đính hôn, bắt mình phải xốc lại tinh thần để che giấu tin tức.
Luôn vì một cái tin tức bóng gió không xác thực mà chạy tới chỗ đó tìm người.
Sở Thanh Ánh nói: "Cô ra cửa mua đồ ăn, mấy đứa ngồi nói chuyện tiếp nhé."
Trà Trà cảm thấy cô cùng Văn Hoài không có gì để nói cả nhưng cô cũng không thể đuổi khách ra ngoài.
Vì vậy cô rất lễ phép hỏi: "Anh muốn uống nước không? Hay là uống trà?"
Văn Hoài nói: "Nước sôi để nguội là được."
Trà Trà đi vào bếp lấy nước rồi đưa c ho anh, sau đó ngồi vào chỗ cạnh Vu Cố rồi ngáp một cái.
Tay hai người đan vào nhau, Trà Trà dựa vào vai cậu, ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu qua cửa kính, năm tháng tĩnh lặng rơi xuống người cô, dưới khúc xạ ánh sáng, đôi mắt của cô như biến thành màu trà, cô thoải mái nheo mắt và ậm ừ, "Có hơi mệt một chút."
Vu Cố vươn tay lấy thảm lông bên cạnh cho cô, " Vậy em dựa vào người anh ngủ một lát nhé."
"Em vừa ngủ một chút là mẹ lại về mắng em mất."
"Được rồi."
Bọn họ không coi ai ra gì mà nói chuyện, mấy hình ảnh thân mật này làm Văn Hoài thấy hơi đỏ mắt, cảm giác hụt hẫng trong ngực chẳng hiểu sao lại càng nhiều.
Văn Hoài ép cái cảm giác quái dị kia xuống, anh nâng mắt lên, nghiêm túc quan sát Vu Cố một lần.
Trước kia Văn Hoài không ấn tượng với cậu cho lắm, trầm mặc ít nói, tính cách không thú vị tẹo nào, không có tí cảm giác tồn tại nào luôn.
Sau đó lại nhìn cậu nhiều hơn vì thấy cậu như cái đuôi theo sau Trà Trà, âm thầm mà tiến vào cuộc sống của cô, đột nhiên trở thành người đàn ông của cô.
Trà Trà trong trí nhớ của Văn Hoài là cô bé thấy Thẩm Chấp chơi với bạn gái khác thì khóc nhè, thấy cô ngốc nghếch đáng thương, ngày nào cũng mắc lỗi.
Văn Hoài càng nghĩ càng thấy bực bội, lấy bao thuốc trong túi quần ra, rút một điếu kẹp ở ngón tay tiếp đấy là lấy bật lửa ra, nhưng nghĩ một lát thì lại không hút thuốc trong phòng.
Anh nhéo điếu thuốc, mặt không có biểu tình gì mà hỏi Vu Cố: "Hai người tính bao giờ thì kết hôn?"
"Còn chưa nghĩ ra."
"Vẫn chưa có ngày chung chung sao?"
"Cậu muốn tới cổ vũ sao?" Vu Cố nhăn mày, "Việc này tùy ý của Trà Trà nhưng dường như cô ấy không có định mời cậu."
Mặt Văn Hoài lạnh như băng, tức giận đáp: " Tôi biết rồi."
Ánh mắt Văn Hoài liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, mạnh miệng nói: "Nhưng tôi không tin là bây giờ cô ấy chưa nguôi giận, sẽ không thù dai như vậy đâu."
Vụ Cố vẫn bình thản nói: "Cái này thì tôi không rõ lắm."
Văn Hoài cảm thấy mình không cần thiết phải ngồi ở đây lâu, ngồi đây cả một buổi trưa mà người ta cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn mình một cái thì cần gì phải cố nữa.
Thế nhưng trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, thân thể làm thế nào lại là một chuyện khác, dưới chân như bị đóng đinh, không nhấc chân lên nổi.
Hắn và Vu Cố cũng không nói chuyện tiếp nữa.
Hai người không thân, tính cách cũng không hợp nhau lắm.
Tính tình của Văn Hoài khá thẳng thắn, dáng vẻ tự cao tự đại lại dễ cáu kỉnh, khó có thể nhẫn nại, tính cách ôn nhuận bình thản, mọi việc đều chu đáo như Vu Cố được.
Vu Cố chủ động mở miệng nói: "Tôi còn hơi tò mò là cậu đã làm gì khiến cô ấy tức giận như vậy đấy."
Văn Hoài nói linh tinh: "Nói một lời nói mà cô ấy ghét ấy mà."
Anh ta không nên lắm mồm giảng đạo lý với cô ấy.
Như mấy câu "Nhất kiến chung tình mới là tình yêu." "Lâu ngày sinh tình chỉ là bạn bè thôi." "Vừa nhìn mà đã thấy không yêu thì cả đời này sẽ không yêu đâu." như này thì nên thành thật nuốt vào bụng thôi.
Đến nỗi việc anh thay Khương Diệu Nhan giải vây, chỉ trích Trà Trà không hào phóng đã bị anh ta quên lâu rồi.
Vu Cố cũng thông minh, "Có liên quan đến Khương Diệu Nhan sao?"
Văn Hoài nhìn sâu vào mắt cậu, có tí không tốt nói: "Sao cậu biết được?"
Vu Cố nói: "Thế thì đáng đời cậu."
Hình như Vu Cố là người đầu tiên trên thế giới phát hiện Trà Trà cực kỳ ghét Khương Diệu Nhan.
Sức quan sát của cậu nhạy bén kinh người, lúc ấy Khương Diệu Nhan vừa chuyển trường sang, mấy người ngồi sau đều mượn bài tập về nhà của cô ta để chép.
Trà Trà tính tình tốt, học tập cũng khá ổn, mấy cái người luôn muốn máy móc sao chép bài tập về nhà kia tới mượn cô, vốn dĩ cô cũng đồng ý nhưng thấy người mượn là do Khương Diệu Nhan nhờ thì cô lại không chịu, còn nói dối: "Bài tập của tớ còn chưa làm xong."
Trà Trà âm thầm phân cao thấp với Khương Diệu Nhan, không chịu thua tí nào.
Văn Hoài chết vì bệnh sĩ, giả vờ cà lơ phất phơ: "Bây giờ tôi biết rồi, về sau sẽ không làm mấy cái việc ngu ngốc này nữa."
Vu Cố: "Chỉ mong là vậy."
Văn Hoài phát hiện mình nói chuyện với cậu ta dễ bị tức giận, ngứa răng, anh nhớ tới nguyên do cái chán ghét sinh lý này, Vu Cố quả nhiên là biết giả vờ mà, cứ như mình cậu ta mới là chính nhân quân tử vậy.
Vu Cố mở điện thoại ra nhìn giờ, uyển chuyển nhắc nhở: "Sắp 11 giờ rồi đấy."
Ý muốn nói chính là ---- Cậu nên cút đi.
Da mặt Văn Hoài lại dày quá mức tưởng tượng, "Đúng lúc ở lại ăn cơm trưa."
Vu Cố cười, "Như thế không tốt lắm đâu nhỉ?"
Văn Hoài cũng nhếch miệng cười, hỏi ngược lại: "Có chỗ nào không tốt nhỉ?"
"Trong nhà không có thừa chén đũa."
"Tôi có thể bốc tay cũng được mà."
Được rồi, cậu giỏi.
Vu Cố cười như không cười nhìn chằm chằm anh, "Tùy cậu thôi."
______
Khi Sở Thanh Ánh mua đồ ăn về, Vu Cố ôm Trà Trà lên phòng ngủ bù rồi xuống dưới rửa rau nhặt rau giúp đỡ.
Văn Hoài đứng ở ban công hút hai điếu thuốc, tâm tình bực bội cũng không giảm.
Vu Cố rửa cải thìa bốn lần rồi để vào rổ để nước đọng, cậu hỏi: "Mẹ ơi, mẹ mua cánh gà không ạ?"
Sở Thanh Ánh nghe được tiếng "Mẹ" này của cậu thì sửng sốt vài giây, sau đó nói: "Trong tủ lạnh có đấy."
Vu Cố nói: "Lát nữa mẹ để con chiên cánh gà nhé, mấy hôm nay Trà Trà thích ăn cái này nhất."
"Được."
Lúc Vu Cố nấu ăn, cúi đầu rũ mắt nhìn cực kỳ nghiêm túc, cậu đem cánh gà chiên Coca thật tốt rồi cởi tạp dề xuống, rửa sạch tay, lại lau sạch sẽ từng ngón tay sau đấy lên lầu, đánh thức cô gái ngủ mơ màng trong chăn: "Rời giường ăn cơm thôi nào."
Trà Trà ưm hai tiếng, nhắm mắt lăn vào ngực cậu, dụi hai cái như làm nũng.
Vu Cố bất đắc dĩ kéo cô ra khỏi ổ chăn, "Giấc ngủ bù này đủ rồi nhé."
Cậu chiều chuộng ôm cô xuống nhà, "Đúng rồi, giữa trưa hôm nay Văn Hoài muốn ở lại ăn cơm."
Trà Trà lại keo kiệt: "Có phải anh ta cố ý đến ăn chực không? Anh ta không phải đại minh tinh à? Chẳng lẽ không có tiền ăn cơm sao?"
Trà Trà cũng không thù dai, ngay từ đầu cô đã rất lạnh nhạt.
Vu Cố đưa tay lên miệng bảo cô im lặng "Nói nhỏ chút."
"Anh thả em xuống đi, em tỉnh rồi."
"Tỉnh thật luôn à?".
"Đúng đúng đúng."
Trên bàn cơm, đồ ăn phong phú.
Lúc ăn cơm Trà Trà không nhìn Văn Hoài một cái nào, dưới cái nhìn của Vu Cố ăn hết một chén cơm, sau khi lấp đầy bụng cô hỏi: "Mẹ, bố đêm nay có đến không ạ?"
Sở Thanh Ánh nói: "Hẳn là có đến."
Trà Trà gật đầu, "Tốt."
Văn Hoài ngồi ở đối diện bị cô coi như không khí cực kì khó chịu.
Cô có ý gì?
Khinh thường mình sao?
Còn tức giận nữa chứ?!
Văn Hoài sắp tức chết rồi còn không được phát tiết, anh ta cố gắng tìm cảm giác tồn tại trên bàn ăn, "Bông cải xanh này ăn khá ngon đó." Thế nhưng trừ dì Sở thì không ai chú ý tới anh ta cả.
Văn Hoài thấy mình không phải tới ăn chực mà tìm khó chịu cho mình mới đúng.
Trước khi Văn Hoài rời khỏi nhà cô vẫn chưa từ bỏ ý định, anh hỏi: "Trà Trà, em có quên đưa anh cái gì không?"
Trà Trà mỉm cười, ánh mắt thanh thuần: "Không có mà."
Cái này còn làm người ta đau đớn hơn cả việc cô bảo là quên rồi ấy.
Văn Hoài đi giày xong, nhíu chặt mi, mặt dày vô liêm sỉ, "Bao giờ kết hôn nhớ mời anh đấy."
Trà Trà: Thế thì không kết nữa."
Văn Hoài: Tôi thấy cô muốn làm tôi tức chết đấy.
Vu Cố nén cười, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Đừng quấy rối."
Văn Hoài cũng chẳng muốn xem hai người này vô tình khoe ân ái gì cả, đôi mắt đau mà đầu óc cũng đau.
______
Buổi chiều Trà Trà gọi điện với bố, làm nũng đáng yêu các kiểu đều dùng hết, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nhưng vẫn không thành công lấy được sổ hộ khẩu.
Giang Thừa Chu nói: "Chờ bao giờ làm lễ kết hôn thì đi đăng kí cũng không muộn."
Trà Trà yếu đuối nói: "Bố, con cũng sợ đêm dài lắm mộng lắm."
Giang Thừa Chu vẫn không chịu đưa sổ hộ khẩu cho, không chịu cho bọn họ đăng ký kết hôn trước.
Trong điện thoại chợt im lặng vài giây, Trà Trà nói: " Bố, con mang thai rồi."
Giang Thừa Chu: "..............."
Trà Trà tiếp tục nói vô căn cứ: "Nếu để lâu, con sẽ phải ôm bụng to rồi mặc váy cưới đó, cực kì khó coi luôn."
Giang Thừa Chu lãnh khốc vô tình bảo: "Vậy trước tiên con sinh xong rồi nói tiếp."
Trà Trà tắt máy, cô lấy cái gì mà sinh được cơ chứ.
Haizzzz, không ngờ kết hôn lại khó khăn như vậy.
Vu Cố đã chuẩn bị xong sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư, cậu cũng muốn sớm ngày tên của Trà Trà sẽ được viết cạnh tên cậu trong sổ hộ khẩu thế nhưng nóng vội sẽ không ăn được đậu hủ nóng, nên chậm rãi tính toán thì hơn.
Hai nhà lại lần nữa họp bàn lại thương lượng ngày kết hôn, đều khá vừa ý ngày đông chí.
Mẹ của Vu Cố còn cố tình tìm đại sư để hỏi, đây là ngày lành, nên kết hôn.
Trà Trà cũng cảm thấy ngày đông chí năm nay khá tốt đó chứ, cô cũng muốn nhanh chóng kết hôn, ngày nào cũng khát khao được làm hôn lễ với Vu Cố.
Bởi vì người kia là Vu Cố nên cô càng chờ mong hôn nhân hơn.
Người duy nhất không vừa lòng với ngày làm hôn lễ là Vu Cố, cậu bảo: "Con không muốn kết hôn vào mùa đông đâu."
Mẹ của Vu Cố không hiểu được hắn muốn gì, "Mùa đông cũng khá tốt mà."
Vu Cố đề nghị: "Mùa xuân được không ạ?"
Cậu nửa thật nửa giả bảo: "Mùa xuân mặc váy cưới cũng đẹp mà."
Ngày nào Trà Trà cũng có thể, chỉ cần không cần kéo dài quá lâu là được.
Suy xét kiến nghị của Vu Cố, người lớn hai nhà liền chốt ngày kết hôn vào lập xuân.
Ảnh cưới, khách sạn với mấy việc vặt vãnh khác thì Vu Cố ôm đồm hết.
Thiệp mời cưới cũng do cậu thức đêm để viết.
Lúc này không chỉ mình Văn Hoài không có phần mà cha mẹ Thẩm Chấp cũng không có trong danh sách khách mời.
Mấy việc lớn phát sinh kia, hai nhà gặp mặt cũng rất xấu hổ như thế thì thà rằng không mời.
Ngày thường Vu Cố ăn mặc cực kỳ tùy ý nhưng khi chọn lựa lễ phục kết hôn thì lại yêu cầu rất cao.
Mấy phòng làm váy cưới định chế cũng đổi hai nhà liền, hẹn trước với nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế nhưng vẫn không vừa lòng cho lắm.
_______
Thẩm Chấp bị Nhan Tuệ đưa về Bắc Thành, vừa bay xuống đã bị đẩy đi tự thú.
Mắc sai lầm thì phải trả giá đắt.
Chính bà không tự mình giáo dục thì Giang Thừa Chu sẽ không nhẹ nhàng mà tha cho hắn ta.
Việc bắt cóc và hạn chế tự do thân thể đều có chứng cứ vô cùng xác thực.
Tuy rằng chính tay Nhan Tuệ đem con trai đi tự thú những vẫn mời luật sư giúp hắn.
Khi luật sư chịu ủy thác đi tới trại tạm giam gặp Thẩm Chấp, với mấy chuyện khác Thẩm Chấp đều không thèm quan tâm, ánh mắt đạm bạc, hắn hỏi: "Cô ấy có phải sắp kết hôn rồi không?"
Luật sư cũng không biết Thẩm Chấp hỏi người nào nên không thể trả lời câu hỏi của hắn.
______
Cuối tháng mười, Vu Cố cùng Trà Trà đi chụp ảnh cưới.
Buổi sáng Vu Cố còn có một tiết học, sau khi Trà Trà nộp sơ yếu lý lịch xong nhàn rỗi không có việc gì liền đi tới tìm cậu, đi qua khu dạy học còn ngẫu nhiên gặp được thầy Phó.
Đầu tiên thầy Phó chúc mừng cô rồi sau đó hỏi: "Gần đây thế nào rồi?"
Trà Trà ngoan ngoãn như thấy chủ nhiệm lớp vậy, "Cũng khá tốt ạ."
Phó Tu Cẩn cũng không nói chuyện phiếm lâu với cô, "Vu Cố ở A2-503 đấy."
Trước khi rời đi, Trà Trà cũng không quên hỏi: " Thầy Phó, người có nhận được thiệp mời của em không ạ?"
Phó Tu Cẩn gật đầu: "Nhận được."
Giang Châu tự mình đến đưa thiệp mời.
Đôi mắt Trà Trà cười thành hình trăng non, "Vậy là tốt rồi."
Sau khi tạm biệt thầy Phó, Trà Trà liền đi tìm Vu Cố.
Vu Cố là nghiên cứu sinh cũng không tránh được vận mệnh phải lên lớp học khóa của cậu rất được hoan nghênh, ở trong nhóm đàn em rất nổi tiếng.
Thậm chí trong trường học còn lưu truyền câu chuyện thầy giáo và cô vợ nhỏ ngọt ngào của hắn luôn cơ.
Người nào biết Vu Cố thì đều biết vị hôn thê của cậu.
Vị thầy giáo ngày ngày đều đeo nhẫn cưới đi học, lúc làm thí nghiệm thì cởi ra, treo vào sợi dây tơ hồng đeo ở cổ.
Chỉ cần ngày nào vị hôn thê tới trường thì ngày đó tâm tình hắn rất tốt, trong ánh mắt trừ vị hôn thê ra thì không còn ai khác cả.
Học sinh trong lớp biết được ngày kết hôn của thầy giáo, nhân lúc hắn vui vẻ thì nhao nhao đòi kẹo mừng.
Vu Cố đóng sách lại, khóe miệng nhàn nhàn cười, sảng khoái nói: "Được, ai gặp thì có phần nhé."
Phía dưới hoan hô một trận.
Không chỉ vì thành công lấy được kẹo mừng mà thấy được gương mặt khó được tươi cười của Vu Cố.
"Mé, mấy người đẹp trai lạnh lùng cười một cái là khuynh thành câu hồn thế."
"Đẹp trai lại si tình, si tình lại còn có tiền nữa, có tiền còn có tài, tôi thấy chua quá, vị hôn thê của thầy ấy thật may mắn."
"Tôi mới học được hai học kỳ của thầy ấy, con mẹ nó, số lần gặp thầy ấy cười chỉ đếm trong một bàn tay, thầy đẹp trai ơi, thầy tỉnh lại đi aaaaa, muốn kết hôn cũng cao hứng đến thế sao huhuhu."
"Tráng niên liền kết hôn sớm vậy sao."
"Nhẫn cưới cũng không ngọt bằng dây buộc tóc, nhớ năm đó lần đầu tiên thầy ấy lên lớp thay, trên cổ tay đã bị bạn gái đeo một chiếc dây buộc tóc rồi, làm tôi tan nát cõi lòng chết mất."
Âm thanh thảo luận của các bạn học càng lúc càng xa.
Trà Trà nhảy đến bên người cậu, ôm lấy cánh tay, dùng tiếng Hàn mới học hai ngày nay nói: "Đi đi!"
Vu Cố tươi cười sinh động, "Em nói gì vậy?"
Trà Trà trả lời: "Nhanh lên nhanh lên."
Vu Cố xoa xoa mặt cô, "Trước tiên chúng ta đi ăn cơm, chụp ảnh cũng không thể làm em đói bụng được."
"Em có ăn rồi, trên xe cũng để lại cơm hộp cho anh."
"Vậy thì đi thôi."
Ảnh cưới ở bên ngoài thì hôm trước bọn họ đã chụp rồi, hôm nay chụp ảnh ở trong nhà.
Trà Trà mời hai người Trần Tâm Ý với Du Vãn làm phù dâu cho mình, còn Vu Cố là mời hai vị sư đệ ở phòng thí nghiệm làm phù rể.
Tới phòng quay chụp váy cưới, Trà Trà được nhân viên công tác khách khí mời vào phòng thay quần áo.
Ba bốn nhân viên công tác vây quanh mình cô, "Sở tiểu thư, mấy bộ váy cưới này đều được vận chuyển từ nước ngoài về, toàn bộ đều được định chế theo dáng người của ngài, được nhà thiết kế nổi danh làm ra, mấy ánh sáng lấp lánh trên làn váy đều là những mảnh kim cương vụn đính vào."
"Ồ, được."
Cô thay váy cưới, đứng ngẩn người trước gương, ngẩn ngơ rất lâu.
Từ đồng phục đến váy cưới.
Thì ra đã qua nhiều năm như vậy.
Cô lấy lại tinh thần, nhân viên công tác kéo mành ra, cô mặc váy cưới đứng trước mặt Vu Cố, thấp thỏm hỏi: "Cố Cố, em nhìn có đẹp không?"