Edit: Huyendrm
Beta: Huyendrm
-
Người đầu tiên phát hiện chuyện này là Vu Cố, tin nhắn anh gửi cho cô như đá chìm đáy biển.
Việc này chưa từng xảy ra bao giờ.
Bởi vì ngày thường anh rất hay nhắn tin cho cô, không có việc gì cũng nhắn, cô bị làm phiền cũng sẽ nhắn lại một chữ hay ký hiệu đơn giản.
Vu Cố có hai tiết học, giữa lúc nghỉ ngơi bớt chút thời gian gọi điện cho cô, lúc đầu là không ai bắt máy, sau đó trực tiếp tắt máy.
Vu Cố liền không có tâm trạng giảng bài, thông báo cho lớp tiết học hôm sau rồi kết thúc bài học.
Anh trực tiếp đi tìm bạn cùng phòng của Trà Trà.
Trần Tâm Ý nghiêm túc nhớ lại, mở to mắt mờ mịt nói: “Sao? Cậu ấy bảo đi về nhà mà.”
Vu Cố nhíu sâu mày: “Về nhà?”
Trần Tâm Ý gật đầu: “Đúng vậy, nói phải đi về mang vali lại đây lấy quần áo, biện hộ xong thì trở về luôn, hẳn đã sớm về rồi, có chuyện gì sao?”
Vu Cố cảm thấy đau đầu, trong lòng dự cảm bất an ngày càng nhiều, mặt không cảm xúc nói: “Cậu gọi điện cho cô ấy xem có gọi được không.”
Trần Tâm Ý thử, không gọi được.
Vu Cố lạnh mặt, vội vã rời đi, trên đường lái xe thì gọi cho Giang Châu.
Anh không dài dòng mà nói thẳng: “Trà Trà có ở chỗ anh không?”
Giang Châu nói: “Không có, sao vậy?”
Vu Cố nghe vậy sắc mặt tệ hơn, biểu cảm lạnh đến có thể kết một tầng băng dày, anh nói: “Không liên hệ với Trà Trà được, hiện tại tôi đang đến đồn công an.”
Giọng nói của Giang Châu lạnh hơn: “Sao không liên lạc được? Buổi sáng hôm nay ở trường học vẫn tốt mà?”
“Vâng, nhưng cô ấy mất tích rồi.”
Giang Châu bỏ công việc trong tay xuống ngay lập tức, kêu trợ lý chuẩn bị xe, sau đó lạnh mặt phân phó trợ lý gọi điện thoại cho Lưu cục.
Lưu cục cũng không biết ngọn gió nào đưa tôn đại Phật Giang gia tới đây, cẩn thận hỏi: “Không biết có chuyện gì vậy, tôi có thể giúp gì cho Giang tổng không?”
Giang Châu lạnh lùng ngồi trong xe, nói: “Em gái tôi mất tích, mong Lưu cục hỗ trợ tìm một chút.”
Lưu cục vừa nghe vừa nhẹ nhàng thở ra, còn may, không phải việc lớn, tìm một người mà thôi.
Ông lập tức vỗ ngực nói không thành vấn đề, sau lại hỏi: “Không biết em gái cậu tên gì? Mất tích bao lâu? Không thấy ở chỗ nào?”
“Sở Trà, gần 3 giờ.” Giang Châu dừng một chút: “Chút nữa tới cục cảnh sát rồi nói rõ đi.”
Vốn dĩ Lưu cục đang nghỉ phép, cũng mặc kệ nghỉ ngơi, mặc quần áo chạy tới cục cảnh sát thành phố.
Lúc Lưu cục đến, đại sảnh đã có hai người đàn ông khí chất bất phàm ngồi.
Lưu cục đi đến, đón tiếp Giang Châu, sau đó lại hỏi cảnh sát tra như thế nào rồi?
Trước khi Lưu cục tới đã chào hỏi qua rồi, làm cho bọn hắn tập trung tìm, không được hàm hồ, cũng đừng nghĩ tùy tiện lừa gạt.
“Lưu cục, chúng tôi đã tra camera theo dõi ở trường học, hình ảnh xuất hiện cuối cùng của Sở tiểu thư rất bình thường, không có dấu hiệu bị bắt cóc.”
Hơn nữa mới không có tin tức mấy giờ ngắn ngủi.
Rất khó lập án.
Vừa nói câu này ánh mắt Vu Cố lạnh lẽo sắc như dao theo dõi cuộc trò chuyện vài phút của Trà Trà và Thẩm Chấp, sau đó cô đi lên xe của hắn.
“Xe đi trên đường cao tốc, đã sớm ra khỏi thành.”
Lưu cục nghe xong tinh tế cân nhắc, cảm thấy việc này khá đơn giản.
Không giống như mấy bọn bắt cóc hung ác thì không gì tốt bằng.
Giang Châu đứng lên, cùng nhân viên công tác của cục cảnh sát nói cảm ơn:
“Hôm nay làm phiền rồi.”
“Nên làm.”
Giang Châu coi như rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Là tên tiểu tử họ Thẩm kia to gan lớn mật dám bắt em gái của anh đi.
Cố ý chọn trước đính hôn một ngày.
Thật đúng là… Dụng tâm lương khổ! Lòng muông dạ thú!
Giang Châu lạnh lùng cười hai tiếng, chạy xe đến trước cửa Thẩm gia, tới cửa quấy rầy nhưng chưa chào hỏi qua.
Nhan Tuệ nhìn thấy Giang Châu cùng người con trai sắc mặt khó coi ở phía sau thì sửng sốt.
“Sao cháu lại đến đây?”
Giang Châu rất phải phép: “Dì à, Thẩm Chấp có nhà không?”
Nhan Tuệ lắc đầu: “Không có, gần đây thân thể hắn không thoải mái nên đi đến nhà riêng ở ngoại ô tĩnh dưỡng rồi.”
Trong lòng Nhan Tuệ bất an, bà hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giang Châu cũng không định giấu bà:
“Trà Trà bị hắn mang đi, hiện tại không gọi được cho hai người.”
Nhan Tuệ không thể tin nổi trợn tròn mắt: “Này…sao có thể chứ?”
Nghiêm túc suy nghĩ, sao cũng không có khả năng?
A Chấp chẳng qua nhìn giống người bình thường, nhưng có rất nhiều chấp niệm, đặc biệt là sau khi Trà Trà sắp đính hôn, hắn hoàn toàn chết tâm.
Nhưng có thể hắn chỉ tạm thời đè nén bản thân, chỉ chờ một khắc bùng nổ.
Thật sự bắt người đi rồi, cũng không phải không thể làm.
Nhan Tuệ càng lo lắng, sắc mặt tái nhợt, tay dùng sức nắm cửa, miễng cưỡng chống đỡ thân thể: “Ta gọi điện cho hắn, hỏi hắn một chút.”
Gọi qua chỉ thấy lời nhắc đã tắt máy.
Giang Châu thở dài hỏi: “Dì Nhan, dì biết nhà riêng của Thẩm Chấp ở đâu không?”
Sắc mặt Nhan Tuệ ngưng trọng, gật đầu: “Ta biết, ta mang các cậu đi.”
Đoàn người suốt đêm chạy tới Kinh Giao, trừ Sở Thanh Ánh không hay biết gì, những người khác đều biết Trà Trà bị Thẩm Chấp bắt đi.
Nhà riêng ở Kinh Giao nằm giữa núi rừng yên tĩnh, cửa nhà đóng chặt, quản gia bảo mọi việc bình thường, gần đây đại thiếu gia không trở về đây.
Nhan Tuệ liền biết mình bị con trai lừa, sợ là trận bắt cóc này chủ mưu đã lâu.
Bà nén lại bất an trong lòng, ánh mắt áy náy nhìn bọn họ nói: “Xin lỗi, là tôi dạy con không tốt, tôi nhất định giúp mọi người nhanh chóng tìm được hắn.”
Chuyện tới vậy rồi, ngoài tìm kiếm cũng không có cách nào khác.
Mà tiệc đính hôn ngày mai, chắc phải hủy bỏ.
Vu Cố một đường trầm mặc ít nói bỗng nhiên phát tác đá chiếc ghế bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng lạnh, không bình tĩnh như lúc đầu.
Vu Cố đã dùng hết nhân mạch của mình, tìm người ở phạm vi lớn.
Hơn ba giờ sáng, cuối cùng bọn họ cũng tìm được chiếc xe kia của Thẩm Chấp, nhưng người thì không thấy đâu.
Giống như biến mất hoàn toàn.
Tra cũng không thấy danh sách xuất nhập cảnh, vé xe lửa vé máy bay cũng không có.
Muốn tìm một người như mò kim đáy bể, rất khó khăn.
*
Khi Trà Trà tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Cô cố gắng mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt vô cùng xa lạ.
Đây là một gian phòng ngủ ấm áp mộc mạc, khoảng mười mét vuông, bố trí đơn giản, phong cách trong sáng, từ khăn trải giường đến bức màn đều là màu hồng nhạt.
Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bên tai vang lên một giọng nói: “Tỉnh?”
Ý thức bắt đầu khôi phục, Trà Trà nhớ lại việc mình hôn mê trên xe Thẩm Chấp.
Trà Trà trăm triệu lần không nghĩ tới Thẩm Chấp to gan lớn mật đến nỗi dám bắt cóc cô, tay chân cô vẫn không có sức lực gì, chậm rãi bò dậy, dùng sức nhìn hắn: “Cậu đây là đang bắt cóc, là phạm pháp.”
Thẩm Chấp cười xuy một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Là cậu tự nguyện lên xe tôi.”
Trà Trà căm giận nói: “Cậu lừa tôi.”
Thẩm Chấp nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, tựa như cười nhạo cô đơn giản.
Tâm tình của hắn rất tốt, duỗi tay nhéo cằm cô, bắt buộc cô nâng mắt lên, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái, nhàn nhạt nói: “Cậu đoán xem hiện giờ là khi nào?”
Trà Trà bất giác nhíu chặt tấm chăn, mười ngón tay dùng sức, trên mặt cắt không còn giọt máu, không nói một chữ.
Thẩm Chấp cũng không giận, nắm chặt chiếc nằm nhòn nhọn của cô, tự nói: “Đã là giữa trưa ngày mười sáu rồi.”
Hắn nhẹ nhàng cười hai tiếng: “Muốn kết hôn? Cậu tưởng bở.”
Mặt Trà Trà trắng bệch nói: “Cậu điên rồi à?”
Thẩm Chấp dùng ngón cái lau mồ hôi trên trán cô, nhẹ giọng nói: “Tôi không cho cậu gả, cậu sẽ không gả được.” Hắn ôm cô, nắm vòng eo mềm mại của cô, dùng sức không cho phép cô cự tuyệt, hiếm khi lộ ra một mặt như vậy, hắn nói: “Cậu biết hiện tại chúng ta ở đâu không?”
Ở một trấn nhỏ xa xôi.
Phong cảnh tuyệt đẹp, những người khác sẽ không thể tìm được.
Trà Trà cảm thấy Thẩm Chấp trước mắt như thể chưa từng quen biết.
Quá xa lạ.
Xa lạ chưa từng gặp qua.
Ánh mắt hắn lãnh khốc, đáy mắt sâu kín, lóe lên tia thâm trầm, nhìn không thấu.
Hỗn hợp lệ khí cùng táo bạo.
Không đúng, bộ dáng đáng sợ này không phải cô chưa từng gặp qua.
Khi bọn họ còn nhỏ, cô từng nhìn thấy ánh mắt hắn đáng sợ như vậy.
Trà Trà cắn chặt răng, không muốn để ý đến hắn.
Thẩm Chấp nói tiếp: “Cậu đoán xem mất bao lâu để bọn họ tìm thấy cậu?”
Bàn tay hắn dừng ở bụng cô: “Nói không chừng lúc ấy chúng ta đã có con rồi.”
Thật sự Trà Trà không nghe nổi nữa, cô cảm thấy Thẩm Chấp điên rồi.
“Cậu đừng có mơ.”Trà Trà đè nén đáy lòng sự sợ hãi, nhẹ nhàng nói đạo lý với hắn: “Hiện tại cậu làm như vậy là phạm pháp, bây giờ chúng ta trở về coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Thẩm Chấp lạnh lùng cười một tiếng, hôn nhẹ vành tai của cô, tự nói: “Tôi mua rất nhiều quần áo cho cậu đấy.”
Tâm Trà Trà lạnh một nửa, tinh thần Thẩm Chấp hiện tại không bình thường.
Hắn giống như đi vào ngõ cụt.
Trà Trà kiềm lại tính tình, ôn nhu nói: “Vậy cậu trả di động cho tôi trước, tôi gọi điện thoại báo bình an cho cha mẹ.”
Thẩm Chấp xuy một tiếng: “Muốn mật báo cho bọn họ sao? Hay là muốn Vu Cố tới cứu cậu?”
Hắn vuốt ve tay nhỏ của cô, ôm cô vào ngực, khoảng ngực trống vắng như được lấp đầy, trước tới giờ hắn chưa từng thõa mãn như vậy.
Cô là ánh sáng của cuộc đời hắn.
Hắn chỉ là ngụy quân tử thôi, mặt ngoài đứng đắn, nội tâm lại dơ bẩn.
Hắn là tiểu nhân âm u, tính cách vặn vẹo, thù sâu, trong mắt không chấp nhận được hạt cát.
Hắn sống nơi góc tối ẩm ướt, khát vọng được ánh sáng ấm áp chiếu rọi.
Thẩm Chấp từng muốn buông tha cô, nhưng hắn không làm được.
Một khi đã như vậy, hắn không cần phải miễn cưỡng bản thân giả vờ thành người tốt.
Đã sớm muốn mang cô đi, đến một nơi không người, giấu đi, không cho bất cứ ai nhìn thấy.
Không phải kiểu thích bình thường mà biến thành dục vọng chiếm hữu.
Ngón tay Trà Trà lạnh lẽo: “Không phải.”
Sao Thẩm Chấp không nhận ra cô phòng bị hắn.
Thẩm Chấp buông eo cô ra, chậm rãi đứng lên, đi đến tủ quần áo ở mép giường, kéo cửa tủ ra, lấy từ bên trong ra một bộ váy tốt nhất, ném đến trước mặt cô: “Cậu mặc bộ này đi.”
Trà Trà rũ mắt nhìn, trước mắt là một bộ đồng phục.
Váy trắng tay ngắn xếp ly.
Kẻ sọc trên váy ánh lên tia sáng, giống như được rải kim tuyến lấp lánh.
Kiểu dáng giống hệt đồng phục cấp ba của bọn họ.
Khác biệt chính là chất liệu vải, bộ này sang quý hơn nhiều, có khả năng là định chế riêng.
Trà Trà không rõ trong đầu Thẩm Chấp nghĩ gì.
Hiện tại cô chỉ muốn về nhà.
Sắc mặt Thẩm Chấp nhàn nhạt: “Thay.”
Trà Trà nhéo quần áo, lưu loát xuống giường, không quay đầu đi vào phòng tắm.
Thẩm Chấp kéo tay cô: “Thay ở chỗ này đi.”
Hắn hơi hơi nâng cằm, giọng càng lãnh đạm: “Thay đi.”
Trà Trà nhịn rồi lại nhịn, nhưng không cách nào nhịn được nữa.
Cô cũng mặc kệ có kích thích đến kẻ điên trước mắt hay không, vứt quần áo trong tay xuống, vừa đánh vừa mắng vừa cắn hắn, đôi mắt đỏ bừng: “Biến thái! Kẻ điên! Bệnh thần kinh!”
Thẩm Chấp nhẹ nhàng dùng một tay chế trụ hai cổ tay cô, đặt trên đầu giường, một tay khác linh hoạt đi xuống cúc áo trước ngực cô, tự nhiên nói: “Không muốn thay trước mặt tôi? Vậy để tôi giúp cậu thay đi.”
Trà Trà phát điên dùng chân đá hắn: “Cậu dám!!!”
Thẩm Chấp đã cởi cúc áo đầu tiên, ánh mắt liếc ngực cô, vỗ nhẹ mặt cô: “Trà Trà, cậu phải rõ ràng, hiện tại cậu ở địa bàn của tôi, ở trong tay tôi.”