Phùng Cảnh Niên suýt chút nữa thốt ra muốn hỏi hắn có phải điên rồi không!?
Nghĩ đi nghĩ lại, mấy hôm nay Thẩm Chấp cũng không bình thường cho lắm. Có chết cũng không thừa nhận rằng bản thân mình vẫn chưa thoát ra được. Cố ra vẻ như mình đã thống suốt, không ngừng tẩy não bản thân không hề có chuyện gì.
Ngay từ đầu, Phùng Cảnh Niên cũng không rõ trước khi chia tay Thẩm Chấp yêu Trà Trà nhiều bao nhiêu. Vậy thế quái nào mà sau khi chia tay lại thành dáng vẻ khó coi như này? Có lẽ đàn ông đều là đồ hèn, không chiếm được thì luôn luôn tốt nhất, có được rồi thì lại vứt bỏ.
Nhưng không phải như thế.
Tính cách Thẩm Chấp lạnh lùng, thật ra hắn không quan tâm quá nhiều chuyện. Về mặt tình cảm thì trời sinh đã kém, lạnh nhạt vô tình, thờ ơ vô cảm.
Sau khi ngẫm lại, nếu Trà Trà mà không nói ra, thì Thẩm Chấp cả đời cũng sẽ không chủ động nói chia tay.
Bất tri bất giác cô đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng hắn.
Phùng Cảnh Niên nói: "Cậu thật sự đối xử với cô ấy như em gái?"
Thẩm Chấp nhấc mí mắt lên, ánh mắt cực kì hờ hững, hắn nói: "Đúng vậy."
Cái kiểu nói chuyện lừa mình dối người này, cũng chỉ có mình hắn tin.
Có lẽ trong thâm tâm hắn cũng không tin.
Phùng Cảnh Niên không đành lòng khi thấy dáng vẻ này của hắn, lời nói lạnh lùng như mũi tên, "Có anh trai em gái nào mà yêu nhau nhiều năm không? Cậu định lừa chính cậu hay người khác?"
Thẩm Chấp mím môi không nói lời nào.
Phùng Cảnh Niên lại lạnh giọng hỏi: "Có anh em nào lại ôm ấp hôn môi rồi lên giường không? Thẩm Chấp, cậu đối xử thế này với cô ấy thì không khác gì gánh nặng cả."
Bầu không khí yên tĩnh một lúc lâu.
Thẩm Chấp nâng mi, đôi mắt hơi hơi đỏ, cảm xúc trong mắt vẫn như trước, lạnh nhạt bình tĩnh, hắn nói: "Cậu biết không? Chỉ khi làm thế, cô ấy mới chịu nói một lời với tôi, mới chịu liếc mắt nhìn tôi một cái."
Chỉ khi phân rõ giới hạn với cô, chắc chắn bọn họ không thể nào làm bạn bè với nhau, mới có thể nhận được thiện ý từ cô.
Phùng Cảnh Niên không còn lời nào để nói. Cậu(*) thấy Thẩm Chấp sắp điên rồi, ngoại trừ chính hắn ra thì không ai có thể cứu được nổi nữa.
[Khúc trên nếu để Phùng Cảnh Niên là "hắn", thì dễ bị hiểu sai nghĩa]
Khi Trà Trà nhận được điện thoại của Thẩm Chấp, cô đang mua cà phê ở Starbucks. Tính mua hai ly Americano đá để đầu óc tỉnh táo hơn, vừa thanh toán tiền xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vu Cố nhận hai ly cà phê từ nhân viên cửa hàng, nâng nâng cằm, ý bảo cô ngồi vào chỗ trống bên cửa sổ. Vừa mới ngồi xuống đã thấy cô cúp điện thoại, hơi dẩu miệng hồng, nhỏ giọng oán giận: "Bị điên à."
Ba từ này phát ra từ miệng cô nghe mềm mại không chịu được.
Vu Cố xé ống hút ra cho cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trà Trà do dự cả một lúc lâu, đang chần chờ không biết có nên nói với cậu không, nghĩ đi nghĩ lại, cô nói: "Điện thoại của Thẩm Chấp."
Sắc mặt Vu Cố cũng không có biểu cảm gì quá mức, nghe thấy tên này thì ít nhiều vẫn thấy khó chịu. Cậu cũng rất có kiên nhẫn, nói chuyện dịu dàng không vội vã, giọng nói từ tính dễ nghe, "Ừ, hắn ta nói gì vậy?"
Trà Trà nhíu mày, "Hắn ta nói muốn ăn một bữa cơm với bọn mình."
Vu Cố hơi nhướng mày, chỉ ngạc nhiên trong chớp mắt, "Cậu và hắn..."
Trà Trà cắn ống hút, có ý không muốn nhắc tới.
Mấy việc có liên quan đến cô và Thẩm Chấp, từ lâu cô đã không muốn nói ra.
Đoạn tình yêu kia cô hèn mọn như liếm cẩu*, cuối cùng còn chưa từng có được tình yêu, nghe thôi đã thấy cực kỳ mất mặt.
Vu Cố lại là người hiểu chuyện, "Cậu không muốn nói cũng không sao đâu."
Cậu càng nhượng bộ, mọi chuyện đều theo ý muốn của cô.
Trong lòng Trà Trà tự nhiên có cảm giác áy náy và gánh nặng khó hiểu, quan trọng nhất trong tình yêu giữa hai người chính là sự trung thực.
Cô hâm mộ mấy tình yêu ngọt ngào, cô cũng mong muốn có được sự đối xử như bạn gái bình thường. Trong khoảng thời gian này, Trà Trà trải qua cực kì vui vẻ.
Đã rất lâu rồi chưa từng vui như vậy.
Vì thế sau một lúc suy nghĩ, Trà Trà vẫn nói cho cậu: "Chắc cậu cũng không biết đâu, tớ với Thẩm Chấp chia tay, vì từ trước tới nay hắn chưa từng yêu tớ."
Vu Cố im lặng nghe, không ngắt lời cô.
Trà Trà nuốt xuống ngụm cà phê đắng ngắt kia, tiếp tục nói: "Hắn không thích tớ, cho nên khi bọn tớ chia tay, hắn coi tớ như đứa em gái. Thế nên là bây giờ mối quan hệ đấy coi như là....anh trai em gái, thanh mai trúc mã thôi."
Nói đơn giản hết mấy thứ này, Trà Trà hơi hồi hộp mà nhéo ngón tay, không nhịn được mà nói: "Cậu không cần đồng tình với tớ, tớ không muốn coi như người đáng thương đâu."
Ánh mắt Vu Cố trìu mến nhìn cô, vươn tay sờ khuôn mặt của cô, "Không đồng tình đâu, chỉ là thấy không đáng thay cậu thôi."
Cậu cười cười, nói tiếp: "Không có vấn đề gì đâu, tình yêu độc nhất vô nhị của tớ, chỉ thuộc về Trà Trà nhà chúng ta thôi."
Trà Trà cúi đầu, "Tớ cũng sẽ đối xử tốt với câu."
Sau khi cô rụt rè nói xong câu đó, dùng hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu, nghiêm túc bảo đảm với cậu: "Tớ sẽ cực kì cực kì thương cậu luôn."
Khi cô bỏ ra sự thật lòng của mình mà đối xử, từ trước đến nay cũng không có chỗ giữ lại.
Có mười phần sẽ cho hết mười phần.
Trà Trà lại quay trở lại chủ đề cũ, "Thẩm Chấp muốn ăn một bữa cơm với chúng ta."
Trà Trà lặng im vài giây, nói tiếp: "Hắn coi tớ như em gái, chắc là muốn chúc mừng tớ tìm được hạnh phúc của mình đó."
Vu Cố nói: "Vậy chúng ta ăn một bữa cơm với nhau cũng được."
Vẻ mặt cậu thản nhiên, "Không phải là Thẩm Chấp cũng có người mình thích sao? Bảo hắn dắt theo cô gái đó đi cùng đi."
Trà Trà nhăn mày, "Như vậy cũng được á."
Mười phút sau, Trà Trà nhắn lại cho Thẩm Chấp, chọn chỗ ăn cơm tối.
Nói xong bài nhạc đệm này, hai người bọn họ tiếp tục hẹn hò.
Bình thường nói chuyện yêu đương đều có quá trình như thế này.
Xem phim, dạo phố, ăn cơm, uống trà chiều. Mặc dù nghe cũng thấy bình thường, nhưng Trà Trà vẫn thấy cực kì sung sướng.
Vé xem phim cô không cần phải đặt trước, không phải lo lắng mọi lúc mọi nơi mình sẽ bị leo cây, không bị kinh hồn táng đảm khi hủy bỏ kế hoạch.
"Uống trà chiều xong, chúng ta sẽ làm gì nhỉ?"
"Không thì tớ với cậu đi phòng thí nghiệm của thầy cô một lát?"
"Cũng có thể."
"Có mấy đàn anh cũng ở trong phòng thí nghiệm, bọn họ nói chuyện khá là cởi mở, cậu không cần để ý."
"Tớ cũng không phải người nhỏ mọn như thế."
Trà Trà rất thích chu môi ra, đôi khi lúc oán giận thì sẽ không để ý mà chu miệng.
Vu Cố nhìn chằm chằm vào cánh môi của cô một lát, đột nhiên hỏi: "Hôm nay cậu tô màu son gì thế?"
Trà Trà nói: "Trảm nam sắc**"
(**) Nguyên văn là 斩男色- Trảm nam sắc hay còn gọi là ‘Trực nam trảm’. Là một màu son môi trong truyền thuyết được hàng vạn cô gái trẻ yêu thích. Tương truyền rằng, nếu tô màu son này lên môi thì sẽ có thể có được trái tim của hết thảy những trai thẳng trên thế giới này. Chính xác là, sau khi tô màu son này sẽ trở thành thiên hạ vô địch, trêu chọc vô số đàn ông.
Tiếng của cô quá nhỏ, cậu gần như không nghe thấy.
Vu Cố cúi đầu, "Là gì vậy?"
Da mặt Trà Trà cũng dày, "Trảm nam sắc."
Cô dứt khoát hỏi: "Cậu thấy đẹp không?"
Vu Cố chớp chớp mắt, "Cậu muốn nghe tớ nói thật sao?"
Trà Trà ngay lập tức thấy chán nản, "Quên đi, tớ chẳng muốn nghe đâu."
Vu Cố duỗi ngón cái, cọ cánh môi của cô, màu son lưu lại dấu vết ở lòng bàn tay cậu, cậu nói: "Nói thật thì với tớ màu nào cũng giống nhau, dù sao cuối cùng cũng bị tớ ăn hết mà thôi."
Trà Trà bị trêu chọc không biết nên làm gì, cô cũng không biết xấu hổ, "Vậy cậu ăn có thấy ngon không?"
Vu Cố nghiêm túc suy nghĩ, trả lời vô cùng thành tâm: "Cực kỳ ngon, hương vị vô tận."
"......"
Thôi bỏ đi, không thể tán tỉnh cậu.
Đi từ quán cà phê ra, Trà Trà bị cậu nắm tay. Mười ngón đan xen, làm cho cô thấy cực kì an toàn.
Vu Cố bắt một chiếc xe, trực tiếp đưa cô tới viện nghiên cứu.
Cô như cô vợ nhỏ hay thẹn thùng, xấu hổ đi theo cậu vào chào hỏi các đàn anh.
Đàn anh trong viện nghiên cứu cũng nhiệt tình, trêu bọn họ.
"Ôi, Vu Cố mang theo nàng dâu của hắn tới kìa."
"Làm mỗi cái nghiên cứu mà cũng cần phải mang người nhà sao?"
"Cậu chẳng quan tâm tới suy nghĩ của mấy cẩu độc thân chúng tớ!!!"
Trà Trà đi theo Vu Cố, nói: "Em chào đàn anh."
Vu Cố xoa xoa đầu cô. Sắp xếp tốt chỗ ngồi cho cô, lại thấy thêm ít đồ ngọt và đồ uống, "Cậu ngồi ở đây nhé, không tới nửa tiếng thì tớ sẽ làm xong. Cậu thấy chán thì có thể nghịch điện thoại của tớ. Mệt thì ngủ một giấc, có chuyện gì thì gọi tớ nha."
Cậu dặn dò cả một đoạn dài, dường như coi cô là em bé mới ra khỏi nhà lần đầu ấy.
Trước đôi mắt của nhiều người nhìn vào như thế, cô chẳng thể nào không biết xấu hổ, chịu đựng nhiều ánh mắt chăm chú, "Cậu đi làm việc của cậu đi, tớ không còn là bé con đâu."
Vu Cố hôn lên khóe môi cô, "Ai bảo chỉ có mỗi bé con mới có thể nuông chiều? Được rồi, tớ thật sự bận á."
Trà Trà giục cậu, "Cậu mau đi đi."
Mỗi khu Vu Cố bận rộn thì đều làm chăm chú, nghiêm túc. Bạn nhỏ Trà Trà được sắp xếp thật tốt dường như nghe thấy tiếng cậu và đàn anh nói chuyện phiếm.
Mấy từ "Kết hôn" "Mong muốn" không ngừng phát ra.
Trà Trà cầm cốc nước đen của cậu, uống một ngụm nước ấm. Trong lòng ngọt ngào tới nỗi sắp tràn ra cả ngoài.
Ước nguyện của cô chỉ đơn giản thế này thôi.
Muốn có một tình cảm nhẹ nhàng, lưỡng tình tương duyệt (*), nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn, vậy là đủ rồi.
(*) Nguyên văn là 两情相悦– Tức cả hai bên đều có tình cảm với nhau.
Ước nguyện cho người cô thích cả đời bình an khỏe mạnh.
Có lẽ là bị ảnh hưởng từ bố nên từ trước tới nay Trà Trà đều thích những cậu con trai dịu dàng săn sóc.
Mới đầu Thẩm Chấp cũng đối xử dịu dàng với cố, thế mà sau đấy lại....
Thôi, không nói tới cái đó nữa.
Chẳng hạn như kiểu tổng tài bá đạo mà người người đều thích bây giờ ấy, cô cũng không thích. Kiểu đàn ông có tính chiếm hữu mạnh mẽ, cũng sẽ làm người khác khó mà chịu nổi.
Kiểu chiếm hữu mạnh mẽ kia không phải là kiểu yêu thích của cô. Ngược lại nó còn là kiểu khiến cô thấy phản cảm nhất.
Trà Trà lại uống thêm một ngụm nước ấm nữa. Nghĩ thầm, may là bạn trai của mình không phải là loại người này.
Vu Cố bảo nửa tiếng thì đúng nửa tiếng, tuyệt đối sẽ không để cô chờ thêm. Sau khi kết thúc, các đàn anh vẫn trêu cô bạn gái nhỏ dễ thương của Vu Cố.
"Bao giờ kết hôn thì nhớ mời bọn tôi đó."
"Em gái nhỏ nên cẩn thận nha, em không biết đàn em kia có rất nhiều người thích đó."
Đúng kiểu rất lạnh.
Lạnh không chịu được.
Chỉ đơn thuần là một con động vật máu lạnh.
Trà Trà gật đầu, cho dù mấy lời kia chỉ là đùa thì cô cũng nghiêm túc trả lời, "Sẽ mời mọi người ạ."
Cô mong được tới cung điện tình yêu, muốn mặc chiếc váy cưới trắng tinh, muốn gả cho người mình yêu, cô cũng rất thích mấy bé con nữa.
Tóm lại, Trà Trà giống như những thiếu nữ bình thường ngoài kia.
Trà Trà nhìn thời gian, "Chúng ta có thể đi ăn cơm chiều được rồi đó."
Xương cốt Vu Cố tê dại, mỗi khi cậu hưng phấn, thì đều sẽ như vậy.
Cậu liếm liếm hàm răng, "Trà Trà."
"Ơi."
"Tí nữa cậu không được nói quá ba câu với Thầm Chấp nhé."
"Tại sao thế?"
"Tớ sẽ ghen đó."
"Sao cậu lại ngang ngược như thế?"
"Thế thì chỉ bốn câu thôi nhé."
Trà Trà bị cậu chọc cười, hoàn toàn không coi là thật, "Được nha."
Trà Trà cười hì hì nhảy lên lưng cậu, tay vòng qua cổ cậu. Dùng điện thoại dẫn đường cho cậu, "Nó là cái quán đồ ăn Hoài Dương ở cổng trường ấy."
Vu Cố bất chợt hỏi: "Cậu chọn sao?"
Trà Trà cũng không nghĩ nhiều, "Đúng vậy."
Vu Cố ừ một tiếng, dùng giọng nói bình thường ít nói: "Hương vị của tiệm cơm kia cũng không tệ đâu."
Cô vẫn chiều theo khẩu vị của Thẩm Chấp.
Chọn quán cơm có vị thanh đạm mà hắn thích.
Vu Cố đè nén lệ khí trong lòng mình, ổn định tiếp tục sắm vai thành hình tượng bạn trai hoàn hảo.
Thẩm Chấp đến sớm hơn bọn họ rất nhiều. Hắn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh như nước nhìn cô gái cười cười nói nói kéo tay Vu Cố đi vào.
Cô cười thật sự rất vui vẻ.
Đôi mắt cũng cực kỳ rực rỡ.
Đôi mắt Thẩm Chấp rất đau, dường như không chịu nổi ánh sáng mạnh. Hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chăm chú nhìn theo cô.
Dường như hắn thấy người đàn ông mà cô thân mật kéo tay là chính hắn.
Một tiếng gọi đã kéo hắn từ ảo giác về hiện thực.
Thẩm Chấp mất cả một thời gian dài để phản ứng lại.
Hiện tại Trà Trà đang ở bên người khác rồi.
Hình như cô yêu người khác.
Không, không còn là hình như nữa.
Là chắc chắn.