Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 48: Siêu Cấp Ngọt Ngào



Trà Trà cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài, nhịp tim gia tốc, mặt nóng bừng lên.

Sau khi bò dậy từ trên người Vu Cố, cô liền vùi đầu chạy về phía trước, ánh mắt né tránh, không dám nhìn người con trai ở đằng sau.

Cánh tay cô bỗng nhiên bị người ta túm chặt, Vu Cố sửa lại quần áo bị dúm dó, vẻ mặt ôn hòa nói: “Chậm một chút, đừng để lại ngã.”

Cô đỏ mặt nghẹn ra một chữ: “Ừ.”

Trở lại phòng học, tim Trà Trà đập thật lâu cũng không bình tĩnh lại được.

“Bùm” “Bùm” “Bùm”

Trà Trà có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, cô đặt tay trên ngực, hít thở vại lần thật sâu.

A a a a thật sự rất phiền.

Tại sao lại té ngã chứ.

Mới vừa rồi thân thể hai người dán chặt, người Vu Cố cứng rắn, nhưng môi thì mềm mại hơn so với tưởng tượng của cô. Thời gian hôn cũng chỉ có vài giây, nhưng thật sự……mềm mềm lạnh lạnh, giống như ăn thạch trái cây vậy.

Trần Tâm Ý thấy cô thất thần, hỏi: “Trà Trà, cậu bị sao vậy?”

Đầu óc Trà Trà hiện tại đều là thạch trái cây thạch trái cây thạch trái cây, cô không nghe rõ Trần Tâm Ý hỏi cái gì, không cần nghĩ ngợi, trong miệng thốt ra hai chữ: “Thạch trái cây.”

Trần Tâm Ý ngốc: “Thạch trái cây gì cơ? Cậu nói cái gì vậy?”

Trà Trà đột nhiên lắc đầu: “Không có gì!”

Lúc sau đi học, Trà Trà rất an tĩnh, một chữ cũng chưa nói.

Trần Tâm Ý thấy không giống cô, ngày thường đi học rất sinh động, sao hôm nay lại ngoan như vậy?

Nhất định là lúc đi WC đã xảy ra chuyện gì đó.

Cô ấy chọc chọc eo Trà Trà: “Có phải lúc nãy cậu với Vu Cố cùng đi WC không?”

Trà Trà dường như lửa sém lông mày*, vội vàng giải thích: “Cậu đừng nói bậy! Một nam một nữ sao có thể cùng đi WC! Cậu bớt xem tiểu thuyết đi, đầu óc không trong sáng chút nào!”

*lửa sém lông mày: vô cùng cấp bách, gấp rút

Trần Tâm Ý: “…”

Trần Tâm Ý nghi ngờ nhìn cô nói: “Tôi lại chưa bảo hai người cùng nhau vào một phòng WC, cậu kích động như vậy làm gì? Không phải cậu như bị mộng du đi theo cậu ấy vào WC nam chứ?”

Khuôn mặt Trà Trà đỏ bừng: “Không có.”

Trần Tâm Ý: “Vậy sao trông cậu khác thường thế?”

Trà Trà tự hỏi nửa ngày mới ngượng ngùng xoắn xuýt đem chuyện vừa nãy kể cho cô ấy nghe.

Trần Tâm Ý đưa ra lời tổng kết: “Cho nên cậu vì ngây người nhìn Vu Cố, sau đó té ngã một cái xuống người cậu ấy rồi hôn cậu ấy phải không?”

Trà Trà miễn cưỡng gật đầu: “Hình như là như vậy.”

Trần Tâm Ý đi thẳng vào vấn đề: “Cậu thích cậu ấy rồi có phải không?”

Trà Trà cau mày tại chỗ, mặc dù Trần Tâm Ý hỏi chuyện này với giọng rất nhỏ nhưng cô vẫn sợ bị người ta biết, cô giống như bịt tai trộm chuông* lập tức che miệng Trần Tâm Ý: “Cậu nói nhỏ chút! Sao có thể!”



* Bịt tai trộm chuông: tự lừa dối mình

Trước kia cô đối với Vu Cố không hề có ý gì khác.

Một người bạn đáng thương, bị thiếu thốn tình yêu thương, nhưng tính cách rất tốt, lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

Nhưng từ ngày nhìn thấy cái không nên thấy, cô không thể nhìn Vu Cố bằng ánh mắt như trước nữa.

Hôm nay sau khi hôn xong, đầu óc cô như một cuộn chỉ rối.

“Đối tượng mộng xuân của cậu đều là cậu ấy, sao lại không có khả năng.”

“Đó không phải mộng xuân.”

“Ồ không phải, tôi hiểu.”

Ở trước mặt tài xế già này, Trà Trà chỉ có thể đỏ mặt, cô không biết chính mình bị làm sao, dứt khoát không nói lời nào nữa.

Nhưng từ hôm Trần Tâm Ý nói cô thích Vu Cố, trong lòng Trà Trà càng rối loạn, lúc ở chung với Vu Cố cũng không được tự nhiên.

Sau đó cô nghe nói Thẩm Chấp tạm nghỉ học để về nhà. Cô cũng không hỏi vì sao Thẩm Chấp lại tạm nghỉ học, nhưng bọn họ bảo hình như hắn bị bệnh.

Trà Trà cũng không hỏi Thẩm Chấp bị bệnh gì, hắn dù như thế nào cũng chẳng liên quan tới cô, ở kí túc xá Trần Tâm Ý thuận miệng nói về sự tình của Thẩm Chấp, Trà Trà chỉ nói: “Trước kia sức khỏe Thẩm Chấp khá tốt, có lẽ lúc này bị bệnh nghiêm trọng thật.”

Đã xin nghỉ học tạm thời rồi.

Trà Trà cũng không biết trước khi Thẩm Chấp nghỉ học đã đi tìm cô, thấy mặt cô đỏ bừng đứng dậy từ trên người đàn ông khác, nhìn cô chạy trối chết trong tiếng ồn ào xung quanh.

Cảm xúc Thẩm Chấp ngay lúc đó đã đến cực hạn, hắn cố gắng chịu đựng, sau đó xoay người rời đi.

Trần Tâm Ý ước gì Thẩm Chấp tạm nghỉ học đến lúc bọn họ tốt nghiệp, khoảng thời gian bọn họ mới chia tay, ngày nào Trà Trà cũng khóc, khi đang ăn cơm ở căn tin, nước mắt cũng tự nhiên rơi xuống.

Có một lần cô ấy ở trong kí túc xá, thấy danh sách bài hát phát tuần hoàn trong máy tính của Trà Trà, cô đang tắm, máy tính tình cờ phát ra bài hát “ Chia tay vui vẻ” của Lương Tĩnh Như.

Khi Trà Trà tắm rửa xong ra ngoài, vừa lúc nghe tới câu: “Chia tay vui vẻ, chúc anh hạnh phúc.”

Trong lòng không ổn nhưng ngoài mặt lại vờ như không có việc gì.

Cô ấy nói giỡn với Trà Trà: “Đàn ông chính là chó, khắp nơi đều có, cái này không được thì thay cái khác.”

Trà Trà giống như bị lời nói của cô ấy chọc cười, cười một cái: “Đúng vậy, chia tay cũng khá tốt.”

Cười cười, cô liền khóc.

Trần Tâm Ý sợ tới mức tắt bài hát trong máy tính ngay lập tức.

Khoảng thời gian đó rất khó khăn.

Bây giờ tốt hơn rất nhiều rồi.

Có một câu nói rất đúng.

Cách nhanh nhất để thoát ra mối quan hệ trước đó là chuyển sang mối quan hệ tiếp theo.

*

Trà Trà ngừng mơ đến sự việc ở WC nhưng mấy ngày sau lại mơ thấy nụ hôn tiếp theo, cô giống như bị mông tâm, ngồi trên đám mây như kẹo bông gòn ôm mặt Vu Cố và cắn môi anh.

Người đàn ông dưới thân nghiêm nghị kháng cự.

“Trà Trà, đừng như vậy.”

Cô lại không thuận theo: “Cậu rất ngon, để tôi nếm thử.”

Nói xong cô liền chặn miệng anh, liếm liếm môi anh.

Thơm thơm mềm mềm, có vị chanh.

Sau đó Trà Trà liền tỉnh mộng.

Cô có cảm giác bản thân xong rồi.

Cảm giác thân thể bị đào rỗng.

Trần Tâm Ý thấy nhiều rồi nên không trách: “Lại nằm mơ hả?”

Không chờ cô gật đầu, Trần Tâm Ý lời lẽ chuẩn xác khẳng định: “Cậu chính là vừa “yêu” cậu ấy.”

Làm gì có người nào tự nhiên có loại mộng này!

Các cô hàng năm đọc tiểu thuyết cũng chưa bao giờ mơ giấc mơ nào sắc tình như vậy đâu.

Trà Trà ngồi ở trên giường, sởn tóc gáy, cô cố chấp nói: “Tôi chỉ là bị Vu Cố câu dẫn.”

Trần Tâm Ý nhắc nhở cô: “Em gái à, là cậu nhìn cái đó của người ta, là cậu chủ động ngã xuống thân thể của người ta, đến tháng sáu nghe xong lời cậu nói cũng muốn rơi tuyết đấy.”

Xác thật là như vậy.

Trà Trà bực bội gãi gãi tóc: “Có thể là tôi thèm muốn cậu ấy đi?”

Nói xong cô lại ô ô ô nhào vào trong chăn: “Tôi đúng là cầm thú mà, sao tôi có thể thèm muốn Vu Cố chứ ô ô ô.”

Một cậu bé trong sáng, đơn thuần như vậy, sao cô có thể khinh nhờn cậu ấy!

“Cậu rời giường nhanh lên, sáng nay còn có một tiết đấy.”

“Ừm.”

Đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, cô đeo cặp sách đi học.

Trà Trà cảm thấy kiểu sống mơ mơ màng màng này mấy ngày nữa sẽ khôi phục lại bình thường.

Cô không muốn mất đi người bạn Vu Cố này.

Trần Tâm Ý nhịn không được nói vài câu: “Cậu không cảm thấy Vu Cố đối với cậu tốt quá mức sao? Tôi cảm thấy cậu ấy thích cậu.”

Tim Trà Trà đập lệch một nhịp: “Nếu cậu ấy chỉ coi tôi là em gái thì làm sao bây giờ?”

Như vậy thật quá đau lòng.

Những lời Thẩm Chấp nói lúc đó đã để lại trong lòng cô bóng ma thật lớn.

Vừa nói ra lời này, ngay cả Trần Tâm Ý cũng do dự.

Tình huống kiểu này cũng không phải chưa xảy ra.

Đối tốt với một người nhưng lại không phải vì yêu người đó.

Trà Trà uể oải ỉu xìu ghé vào trên bàn: “Nếu lại là tôi tự mình đa tình, tôi sẽ mất đi người bạn tốt cuối cùng.”

Cho nên những ý niệm lớn mật trong lòng, Trà Trà quyết định bóp chết từ trong nôi.

Trần Tâm Ý sờ đầu cô: “Nói đến nói đi, đều do Thẩm Chấp.”

Lừa gạt tình cảm người khác sẽ bị thiên lôi đánh thành chó.

Trà Trà thở dài: “Cho nên tôi và Vu Cố bây giờ rất tốt, nếu như sau này cậu ấy gặp được cô gái mà cậu ấy thật lòng thích, chúng tôi cũng không phải xấu hổ.”

Trần Tâm Ý hỏi: “Người cậu nói là Khương Diệu Nhan sao?"

*

Trà Trà phát hiện ra hôm nay Khương Diệu Nhan tới lớp bọn cô để học.

Không biết xui xẻo làm sao mà vị trí ngồi cạnh Vu Cố.

Sự kiên trì của Khương Diệu Nhan khác đối với những người khác, cô ta đã gặp không ít kiểu đàn ông xa cách lãnh đạm, nhiều nhất là như khối xương khó gặm trước mặt, nhưng chưa chắc cô ta gặm không nổi.

Sau khi tan học, Khương Diệu Nhan cản đường Vu Cố: “Vu Cố, tôi làm hỏng bút của cậu rồi, để tôi mời cậu bữa trưa nay đi.”

Phòng học nhiều người, Vu Cố không tiện nói những lời khó nghe, nhưng khóe miệng cậu cong lên, mặt mày lạnh lẽo, ý cười châm chọc thật sâu, ánh mắt lạnh băng cao cao tại thượng nhìn cô ta như nhìn con kiến.

Mắng cô ta là kỹ nữ mà cô ta còn có thể nhịn xuống, tiếp tục ở trước mặt mình nhảy nhót.

Xem ra cô ta không phải là hạ tiện mà là có mưu đồ bất chính.

Người bình thường đều không thể chịu nổi.

Vu Cố đang tự hỏi nên nói thế nào thì Trà Trà vừa chuồn khỏi lớp từ cửa sau quay lại.

Trà Trà nhìn thế nào cũng thấy Khương Diệu Nhan chướng mắt, đúng vậy, tuy cô ta chẳng làm gì hãm hại hay tổn thương cô.

Nhưng Trà Trà rất chán ghét cô ta.

Trà Trà mở miệng trực tiếp hỏi: “Khương Diệu Nhan, có phải cậu muốn mời Vu Cố ăn cơm không?”

Thế nhưng lần này Khương Diệu Nhan không phủ nhận, thản nhiên thừa nhận rồi nói: “Tôi đúng là có cảm tình với bạn học Vu Cố.”

Cô ta cho rằng mình nói như vậy sẽ khiến Trà Trà tự biết xấu hổ mà rút lui, làm cho cô ngại cùng cô ta tranh giành người.

Giống như năm đó cố ý vô tình khiến Trà Trà và Thẩm Chấp xa cách.

Trà Trà gật đầu, tiếc nuối nhìn cô ta: “Có ích lợi gì đâu? Vu Cố chỉ muốn ăn cơm cùng tôi.”

Khương Diệu Nhan: “……”

Đừng đào, góc tường sẽ bị đào hết mất, chạy đi nghỉ ngơi chút đi.

Trà Trà quay lưng về phía Vu Cố, không nhìn biểu cảm trên mặt cậu, ngay trước mặt anh dõng dạc nói.

Khương Diệu Nhan không nghĩ tới một Trà Trà luôn mềm yếu hướng nội sẽ nói loại lời này.

“ Vậy chúng ta cùng cạnh tranh công bằng?”

Trà Trà không nghĩ sẽ có thể có quan hệ tốt, cô không để ý mặt mũi mà xé rách mặt nói thẳng: “Tôi lại không giống cậu, cậu là mời người ta, còn tôi được người ta mời.”

Vu Cố bóp mi tâm, trong lòng bất đắc dĩ, không ngờ được Khương Diệu Nhan còn có tác dụng.

Trà Trà đổ thêm dầu vào lửa, mặt không đổi sắc hỏi lại: “Hôm qua Vu Cố cầu xin tôi tới nhà cậu ấy ăn cơm, cậu ấy muốn tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm trưa cho tôi, cậu muốn tới cùng không? Vừa lúc hai chúng tôi chẳng ai muốn rửa chén.”

Cô nói trông vô cùng đứng đắn.

Biểu cảm không có bất kì ý khiêu khích châm chọc gì, nhìn rất vô tội.

Giống như cô thật sự nghĩ như vậy.

Khương Diệu Nhan nhắm mắt lại, vài giây sau mở ra, khóe miệng tươi cười cứng đờ nói: “Không cần đâu, tôi đi trước.”

Trà Trà nhẹ nhàng thở ra, xoay người liền muốn chạy, vừa vặn đụng phải cánh tay người con trai đằng sau, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của anh, cô nói: “Tôi không phải…"

“Không đúng, tôi cố ý đấy.”

“ Tôi không muốn cậu cùng cậu ta ăn cơm.”

Vu Cố nhìn cô cười, lâu rồi chưa vui vẻ như vậy: “Tôi vốn dĩ không muốn đi, cảm ơn Trà Trà đã giúp tôi giải vây, may mà có cậu, nếu không tôi thật sự không biết nên làm gì, thật sự không biết cách cự tuyệt nữ sinh.”

Trà Trà nắm chặt tay: “Cậu ta thấy cậu dễ nói chuyện nên mới nhiều lần dây dưa không dứt.”

Phục hồi lại tinh thần, cô ho khan che dấu sự lúng túng: “Lúc nãy tôi nói hươu nói vượn thôi, cậu không cần để ý.”

Vu Cố tự nhiên nắm tay cô: “Đi thôi?”

Trà Trà ngây ngốc: “Đi đâu?”

Vu Cố xoa mặt cô: “Không phải muốn đến nhà tôi ăn cơm sao?”

Trà Trà đỏ mặt: “Tôi chỉ nói bừa để lừa cậu ta thôi.”

Vu Cố dừng chân một chút: “Nhưng tôi nghĩ là thật.”

“A?”

“ Đi thôi, dù sao cũng là tôi đau khổ cầu xin.”

Mặt Trà Trà đỏ như máu, trong lòng lộp bộp, ngón chân cuộn tròn.

Cứ như vậy.

Cô mơ mơ màng màng theo Vu Cố về nhà.

Hiếm khi hôm nay cha mẹ Vu Cố đều ở nhà, cậu sợ cô ở phòng khách không được tự nhiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ gáy cô: “Cậu vào phòng ngủ của tôi đợi đi, có thể chơi trò chơi trên máy tính.”

Trà Trà giống như con dâu nhỏ đi theo phía sau cậu vào phòng ngủ.

Vu Cố tri kỷ thay cô đóng cửa thật kỹ: “Tôi đi phòng bếp nhìn xem.”

Trà Trà: “Được.”

Lần trước Vu Cố thay quần áo ở căn phòng này.

Đường cong ở eo bụng đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

Trà Trà chuẩn bị ngồi xuống giường, trên giường anh có hơi loạn, trên chăn còn có hai thứ giống quần lót.

Trà Trà dùng ngón tay cầm lên để xem, quả nhiên là quần lót.

Chắc là vừa giặt chứ chưa mặc.

Ma xui quỷ khiến hay là bị hai người bạn ở kí túc xá ảnh hưởng, đầu óc trì độn, cô cầm quần lót của anh cẩn thận nhìn nhãn ở đằng sau, muốn xem là kích cỡ nào.

Size trên quần lót ghi ---- XL.

Trà Trà: OVO!!!

Đồng thời trong đầu cô hiện lên lời nói của Trần Tâm Ý khi xem hoàng văn*: Nam chính thật lợi hại.

*Hoàng văn: là H văn!!!

Đồ vật trong tay như củ khoai lang nóng bỏng tay, cô đang muốn thả về chỗ cũ.

Cửa phòng đột ngột vang lên tiếng “răng rắc”, nửa người Vu Cố ghé vào, nhìn đồ vật trong tay cô, cúi đầu đánh giá, cậu chớp mắt một cái, những gì muốn nói đều đã quên, cậu hỏi: “Trà Trà, cậu đang làm gì vậy?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv