Edit: Snow Wings
Beta: Huyendrm
-
Ban đêm ở trên núi nhiệt độ không khí rất thấp, mà Thẩm Chấp chỉ mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, khí lạnh đập vào mặt khiến cho khuôn mặt hắn cứng đờ, trắng bệch, khí sắc nhợt nhạt.
Bạn đồng hành cùng đội chắp hai lòng bàn tay vào vừa xoa vừa hà hơi, mở miệng nói chuyện còn thở ra một chút hơi trắng mờ mờ, hắn nói: “Thẩm Chấp, buổi tối thời tiết rất lạnh, mọi người đều về lều trại nghỉ ngơi rồi, cậu cũng mau đi nghỉ ngơi đi, đừng để bị cảm lạnh, chắc cũng phải tầm 3 tiếng nữa thì sao mới hiện ra được.”
Thẩm Chấp vẫn ngồi tại chỗ, nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó lại nói: “Tôi không lạnh.”
Đồng đội liếc mắt nhìn chiếc áo cộc tay mà Thẩm Chấp đang mặc, hắn nhìn qua cũng cảm thấy lạnh dùm, run lập cập nói: “Thẩm Chấp, hay là cậu mặc thêm áo khoác vào đi?”
Thẩm Chấp không thể khống chế thân thể của mình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc lều đối diện theo bản năng, bạnh hàm, sắc mặt lạnh lùng, hắn ép bản thân phải nhìn đi chỗ khác cho nên ánh mắt di chuyển lên người đồng đội: “Không cần, tôi không cảm thấy lạnh lắm.”
“Vậy được, tôi đi vào trước nha.”
Sau đó tất cả liền chìm vào yên tĩnh, thời tiết đã qua lập thu, đã không còn tiếng ve kêu nữa chỉ có tiếng vang sàn sạt của mấy chiếc lá vàng khô rơi xuống.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua tầng mây mỏng, soi sáng phong cảnh buổi tối ở trong núi.
Thẩm Chấp không có tâm tình thưởng thức, thậm chí cảm thấy ánh trăng quá chói mắt, ánh sáng tối tăm, bất tri bất giác bản thân hắn cũng không biết ánh mắt hắn nhìn phía đối diện có bao nhiêu âm trầm tàn nhẫn, lạnh nhạt sát khí.
Bên trong lều, Trà Trà ngơ ngác nhìn Vu Cố, nghe thấy lời nói của cậu, không biết vì cái gì mà khuôn mặt lại đỏ lên, cô lắp bắp: “Như này..... Không tốt lắm đâu?”
Nhưng mà biểu tình trên mặt Vu Cố lại chính trực đến mức không thể chính trực hơn, thanh thuần đến không ai thanh thuần bằng, trên mặt không thể tìm thấy bất cứ một ý nghĩ xấu xa nào, lúc nói mấy chữ này vừa thành kính lại nghiêm túc.
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của thiếu nữ, Vu Cố vừa giật mình lại cảm thấy khó hiểu: “Tại sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
Dừng một chút, cậu lại nhẹ giọng nói: “Có chỗ nào không tốt? Không phải là cậu cảm thấy sợ sao?”
Hai người chỉ là dùng chung một cái lều trại, nhìn qua thì cũng không tính là gì.
Trà Trà vốn dĩ đã sắp quên đi chuyện con rắn kia lại nghe thấy cậu nói như vậy, trên cánh tay và đùi lại bắt đầu nổi da gà, lông tơ dựng ngược hết lên, nỗi sợ rắn lại bắt đầu trỗi dậy.
Ánh mắt Vu Cố thanh triệt, sạch sẽ không nhiễm một tia bụi bặm: “Tớ ở với cậu như vậy cậu sẽ không cảm thấy sợ nữa.”
Trà Trà vẫn còn do dự và rối rắm, trừ lúc mà Thẩm Chấp vẫn còn là bạn trai cô, Trà Trà trước nay chưa từng ngủ cùng một bạn nam nào, tuy rằng hiện tại cũng không thể tính là chung giường, nhưng cô vẫn cảm thấy như thế này không tốt.
Vu Cố rũ mắt, cậu nhếch khóe miệng lên, miễn cưỡng cười với cô: “Là tự tớ xem nhẹ, thôi thì tớ trở về lều của tớ.”
Cậu ôm túi ngủ, đang muốn đi ra ngoài, bước chân lại dừng lại, rồi sau đó xoay người nhẹ nhàng cười với cô một cái, ôn nhu như anh trai nhà bên: “Buổi tối nếu sợ hãi thì gọi tớ nhé.”
Trà Trà bị dọa đến ngơ ngác, cô nắm chặt túi ngủ, “Vv, chờ một chút!”
Bị cảm giác sợ hãi làm cho rối loạn cảm xúc, Trà Trà chỉ vào chỗ trống ở trong lều trại: “Cậu ngủ ở đây đi, như vậy cả hai chúng ta đều không cần sợ rắn.”
Vu Cố: “Được.”
Cậu đi đến nằm ở bên cạnh Trà Trà, hai người mỗi người chui vào trong túi ngủ của mình.
Cuối cùng Trà Trà cũng có thể an tâm nhắm mắt lại ngủ một chút, lúc sắp ngủ, cô không quên nhờ cậu, âm thanh mềm mại: “Khi nào có sao cậu nhất định phải gọi tớ.”
Nhu tình trong mắt Vu Cố đủ để hòa tan cô, nhìn khuôn mặt thiếu nữ khi ngủ, ánh mắt càng ngày càng sâu, giống như sợi dây quấn quanh trên người cô, hận không thể buộc chặt cô vào người mình cả đời.
Rất thích cô.
Thật sự rất thích.
Thích đến mức có thể chết vì cô.
Trong đêm tối Vu Cố nhẹ nhàng nói với cô: “Trà Trà, ngủ ngon.”
Có lẽ là bởi vì có người ở cạnh, cho nên Trà Trà rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Vu Cố vốn dĩ không hề buồn ngủ, không biết đã qua bao lâu, bên ngoài bắt đầu có động tĩnh, Vu Cố cố gắng nhẹ nhàng bò ra khỏi túi ngủ, mở khóa của lều trại ra bước chân không có tiếng động đi ra ngoài.
“Mây tan rồi! Thật nhiều sao quá đi!”
“Trước nay tôi chưa từng nhìn thấy nhiều sao như vậy, mau mau mau, bật camera lên chụp ảnh đi.”
Mọi người đều rất hưng phấn.
Những người đã đi nghỉ ngơi từ từ ra khỏi lều trại.
Vu Cố vừa xuất hiện, đã có cảm giác mình bị một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, trong lòng cậu hiểu rõ, vừa ngước mắt đã dễ dàng nhìn thấy Thẩm Chấp, cậu cười cười giống như là khiêu khích hắn, nói: “Cậu ngủ ngon không?”
Xương ngón tay của Thẩm Chấp vang lên hai tiếng răng rắc, ngoại trừ cái này, hắn không để cho Vu Cố thấy tâm trạng khó chịu đến muốn phát hỏa của mình, thần sắc bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi.
Cách xa đến mấy mét, kỳ thật Thẩm Chấp không nghe được thanh âm của cậu, nhưng nhìn khẩu hình thì hắn vẫn biết cậu đang nói cái gì.
Vu Cố nói xong câu đó, xoay người trở về lều trại.
Trà Trà ngủ rất sâu, tiếng cãi cọ ồn ào bên ngoài cũng không đánh thức nổi cô.
Vu Cố nhẹ nhàng gọi cô: “Trà Trà.”
Một tiếng lại một tiếng, giọng nói lưu luyến, không có một chút không kiên nhẫn nào.
Trên thế giới này người có thể kiên nhẫn nhất chính là Vu Cố, bất kể là làm chuyện gì, cậu đều có đủ nhẫn nại và lý trí.
Trà Trà chậm rì rì tỉnh dậy, trước mắt cô mê mang, đầu óc còn chưa thanh tỉnh hẳn, lúc cô nói chuyện, thanh âm tràn đầy ủ rũ, giọng điệu lười biếng: “Ưm? Sao hiện ra rồi sao?”
Thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại, Vu Cố siết chặt ngón tay của mình, cố gắng đè lại cảm xúc: “Đúng vậy, mây tan rồi.”
Trà Trà: “Tớ muốn đi xem!”
Cô bò dậy, tóc còn hơi rối.
Vu Cố cúi đầu nhìn cô mặt mày hớn hở, thần thái xán lạn, cánh môi mềm mại vì bị cô dùng sức cắn nên ửng đỏ, ướt át.
Yết hầu của Vu Cố lên xuống, cậu muốn cắn cô một cái, muốn cạy bờ môi của cô ra, tinh tế nhấm nháp hương vị của cô một lần, khiến cho cô được bao phủ bởi hơi thở của mình.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Vu Cố, cậu yên lặng rũ mí mắt xuống, cố gắng đè suy nghĩ này xuống: “Đi thôi.”
Trà Trà từ trong lều trại đi ra ngoài, suýt chút nữa đụng phải lồng ngực của Thẩm Chấp, trên người hắn khí lạnh dày đặc, cảm giác như còn lạnh hơn cả băng.
Chân của Thẩm Chấp không khống chế được, cứng đờ đi theo qua, tuy hắn không nghe rõ lắm người bên trong đang nói cái gì, nhưng cũng có thể đoán ra được đại khái.
Người con trai nhẹ giọng gọi cô rời giường, rất kiên nhẫn gọi tên cô.
Bất luận là nghe cái gì, thấy cái gì.
Thẩm Chấp cảm giác bản thân bị cô tra tấn đến tê liệt.
Hắn nghĩ đến lúc tốt nghiệp cấp ba, Trà Trà năn nỉ ỉ ôi gọi hắn cùng đi thị trấn nông thôn cũ ở huyện bên cạnh du lịch.
Mùa hè năm ấy rất nóng, ánh mặt trời chói mắt.
Trà Trà mặc một chiếc váy liền áo kẻ ô vuông, buộc tóc giống như chiếc bánh quai chèo, trên đầu mang một chiếc mũ màu vàng nhạt, xách theo một chiếc vali hành lý nhỏ, đứng ở dưới ánh mặt trời chói chang, ngoan ngoãn chờ hắn.
Sau đó hai người cùng ngồi trên xe buýt đi vào nông thôn, một đường nghe tiếng ếch, ve kêu, ngoài cửa sổ xe phong cảnh tươi sáng, hai bên đường là những ruộng lúa mạch màu vàng kim sắp thu hoạch.
Trà Trà ngồi ở bên cửa sổ, gió thổi vào cửa sổ đưa tới mùi hương của lúa, cô nắm chặt tay hắn: “A Chấp, tớ đã chọn một chiếc nhà trọ bình dân khá xinh đẹp.”
Cô ríu rít nói rất nhiều.
Thẩm Chấp chỉ ngẫu nhiên đáp lại một hai chữ.
Đối với du lịch Hắn thật sự không có hứng thú, hơn nữa thời tiết quá nóng, tâm tình càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, vào lúc hắn đã không còn kiên nhẫn để trả lời cô nữa, hắn nói: “Trà Trà, tớ muốn nghỉ ngơi một chút.”
Cô đột nhiên im lặng.
Chờ tới khi tới nhà trọ, mới bắt đầu tiếp tục nói.
Cô vẫn luôn gấp gáp muốn kể cho hắn về những thứ mà cô nhìn thấy, nghe thấy.
Nhà trọ này thật sự rất xinh đẹp, trong sân có một cái võng, phòng trên ban công còn trồng hoa.
Trà Trà chọn một gian phòng.
Lúc thu dọn để vào ở, Thẩm Chấp nhìn cô một cái thật sâu, cô rất nhanh đã thẹn thùng, từ tai đến cổ đều đỏ lên, cúi đầu xuống như đà điểu đang muốn chôn đầu, âm thanh như tiếng muỗi: “Trong phòng có hai chiếc giường.”
biểu tình Thẩm Chấp mới hơi hoãn lại, cầm lấy thẻ phòng.
Tuy rằng có hai chiếc giường, nhưng buổi tối bọn họ phải ngủ cùng nhau.
Trà Trà tắm rửa xong mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, chờ tắt đèn xong, chầm chậm bò lên giường của hắn, động tác rất tự nhiên mà ôm eo hắn, thanh âm mềm mại giống như một bé mèo mới được sinh ra: “Mệt nhọc, muốn ôm cậu ngủ.”
Khi đó thân thể Thẩm Chấp cứng đờ, dần dần nổi lên phản ứng.
Trà Trà ghé vào người hắn, hơi thở thơm ngọt, phả vào cổ hắn, trên mặt cô nhiệt độ nóng bỏng, mặt đỏ thành quả táo, ngượng ngùng rồi lại lớn mật: “A Chấp, chúng mình đã thành niên rồi.”
Thành niên.
Có một số việc, nếu là đôi bên tình nguyện vậy thì có thể làm.
Thẩm Chấp lúc ấy lạnh mặt đẩy cô ra, lấy chứng minh thân phận đi thuê thêm 1 cái phòng đơn nữa.
Khi đó hắn không qua được cửa ải trong lòng kia, trong tiềm thức luôn có một thanh âm không ngừng nói cho hắn, hắn chỉ coi cô là em gái, hắn không yêu cô.
Đúng là đã từng cùng chung chăn gối, Thẩm Chấp cả đời này đều không thể quên được hương vị lúc đó.
Xâm nhập tận cốt tủy, khó có thể giữ mình.
Hiện tại, Thẩm Chấp lại tận mắt nhìn thấy cô cùng người con trai khác thân cận như thế.
Đối với hắn mà nói, rất tàn nhẫn.
Trà Trà lướt qua thân hình lạnh cứng của người con trai, cô chạy chậm đến chỗ có địa thế cao hơn 1 chút, duỗi dài cổ, ngẩng mặt nhìn bầu trời.
Cô oa hai tiếng, đứng ở bên trên tảng đá lớn, nhảy dựng lên phất tay cùng Vu Cố, nói lớn: “Cậu mau lên đây! Chỗ này tầm nhìn rất tốt!”
Vu Cố đi về phía cô, Trà Trà nắm lấy cánh tay của cậu rồi kéo cậu, sau đó dùng ngón tay chỉ lên một ngôi sao trên trời: “Cậu nhìn xem, đó là sao Ophiuchus.”
Vu Cố nhìn theo hướng ngón tay của cô, rất phối hợp với cô, nói: “Tớ thấy rồi.”
Vu Cố thu hồi ánh mắt, hơi hơi nghiêng đầu chuyển ánh mắt lên người cô, biểu tình nhìn cô rất chuyên chú, cậu cảm thấy vì sao trong mắt của Trà Trà còn đẹp hơn những vì sao trên bầu trời.
Trà Trà cầm chiếc camera của anh trai đến, cô không biết dùng cái này, chuyển số, sửa độ ánh sáng cùng lùi số giây đều là Vu Cố giúp cô chỉnh.
Hai người ngồi ở trên tảng đá lớn, vai kề vai.
Trà Trà chụp được mấy bức ảnh ưng ý, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Tại sao cái gì cậu cũng biết vậy?”
Vu Cố nhàn nhạt cười nhẹ: “Bởi vì quá rảnh rỗi, không có việc gì làm.”
Đối với những đồ mới mẻ cậu không bao giờ có thể kiên trì thích được hơn một tháng nhưng mà để học cách sử dụng của những thứ đồ đó đối với cậu mà nói không phải việc khó.
Vu Cố có tật có mới nới cũ rất nghiêm trọng, có thể khiến cậu mấy năm tâm tư không hề thay đổi cũng chỉ có một mình cô.
Ngắm sao xong đã hơn 3 giờ sáng.
Vu Cố lấy áo khoác màu đen của mình khoác lên người cô, nói chuyện ôn nhu nhẹ nhàng, làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái, dò hỏi: “Cậu có muốn về lều ngủ không?”
Trà Trà ngáp một cái, đứng lên duỗi người nói “Được.”
Hai người cùng nhau trở về, Vu Cố giống như không định tiếp tục ngủ cùng cô, đi về hướng lều trại của mình, Trà Trà theo bản năng nắm lấy góc áo của cậu.
Vu Cố hỏi: “Làm sao vậy?”
Trà Trà nói: “Cậu không cùng tớ..... Cùng nhau sao?”
Vu Cố giống như bừng tỉnh, nói: “Là do tớ không tốt, tớ cho rằng cậu đã hết sợ rồi.”
Trà Trà nhỏ giọng nói: “Sợ rắn là bản năng của tớ, cho dù tỉnh ngủ thì tớ vẫn cảm thấy sợ hãi.”
Vu Cố đôi mắt cong cong, nở một nụ cười vô hại, giống như một chút tâm cơ đều không có, cậu sờ đầu Trà Trà: “Được, vậy tớ bảo hộ cậu.”
Ở hoạt động cắm trại cùng chung một cái lều cũng là chuyện bình thường.
Cho nên hai người bọn họ cũng không khiến cho người khác chú ý.
Chỉ trừ một người —— Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp lại một đêm không ngủ, đôi mắt đau đến mức sắp không mở ra được, đầu vừa đau vừa choáng váng, khí sắc cực kỳ không tốt, trời còn chưa sáng hắn đã ra khỏi lều trại, ngồi ở bậc thang nhìn vào hư không đến phát ngốc.
Hôm nay Thẩm Chấp mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, ở trên quần áo có thêu hình hồ ly nhỏ, tơ máu trong ánh mắt của hắn trải rộng, khuôn mặt hốc hác tiều tụy.
Mặt trời bắt đầu mọc, những tầng mây bị xuyên thủng bởi các tia nắng.
Thẩm Chấp nhớ rõ Trà Trà rất thích xem mặt trời mọc.
Đa số thời điểm cô đều muốn leo núi vào lúc mặt trời sắp mọc, nhưng lại luôn không tới kịp, phải vừa thúc dục vừa dụ dỗ mới có thể kéo cô ra khỏi ổ chăn.
Thẩm Chấp đứng lên, mọi thứ trước mắt như muốn đảo lộn, khuôn mặt hắn trắng bệch không có một chút huyết sắc nào, hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi gọi cô.
Chỉ tiếc, ở trên đường đi lại gặp được cô.
Trà Trà sợ lạnh, trên người khoác chiếc áo của Vu Cố, kéo hết khóa, cổ cùng cằm cô đều giấu trong áo, lúc mới tỉnh ngủ nên đầu tóc của cô có hơi rối vẫn còn chưa sửa lại, tán loạn dừng ở đầu vai.
Vu Cố đứng ở bên cạnh cô.
Hai người câu được câu không nói chuyện.
Chỉ là một vài đề tài nhàm chán.
Giống như “Tối hôm qua tớ ngủ có nằm mơ” “Ngày mai ăn cái gì” “Muốn về nhà quá đi” từ từ đề tài.
Lúc Trà Trà đi qua Thẩm Chấp thì lập tức im lặng, đôi môi mím lại thành một hàng.
Cô không tiếng động rũ mắt xuống, nắm cánh tay của Vu Cố chạy nhanh.
Thẩm Chấp giống như một pho tượng, hóa đá tại chỗ, hắn cũng không biết bản thân vẫn còn chờ mong cái gì đây?
Sau khi chia tay, đây không phải lần đầu tiên Trà Trà đối xử với hắn như vậy.
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc thật tốt, xoay người đi.
Thật ra nhiệm vụ thực tiễn của Thẩm Chấp không phải cắm trại, là hắn phá lệ mở miệng nói chuyện với ba mẹ, gọi một cuộc điện thoại để đổi nội dung chương trình khóa học thực tiễn.
Trước kia Thẩm Chấp cảm thấy lòng tự tôn của hắn quý giá hơn bất cứ thứ gì, hắn kiêu ngạo, hắn sẽ không bao giờ làm ra những hành động hèn mọn.
Hiện tại, Thẩm Chấp cảm thấy cảm giác cho không như vậy cũng không tệ lắm.
Thích một người.
Muốn gặp cô.
Muốn nghe thấy giọng nói của cô.
Muốn ôm cô.
Chỉ cần cô nguyện ý trở về, trở về bên cạnh hắn, Thẩm Chấp nguyện ý trả giá tất cả.
Hắn mất đi rất nhiều thời gian mới phát hiện ra, đối với hắn Trà Trà không phải có cũng được mà không có cũng được.
Trà Trà đã hòa tan vào sinh hoạt của hắn, tất cả thói quen của hắn đều liên quan tới cô.
Mấy ngày cắm trại này, Thẩm Chấp không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện cùng cô.
Ba ngày đã qua, hắn vẫn không có bất cứ tiến triển nào.
Cho đến khi lên xe buýt để đi về, Thẩm Chấp mới thoát ra khỏi trạng thái mơ hồ, hắn dựa vào cửa sổ xe, nhìn thân ảnh của thiếu nữ ngồi ở trước, chậm rãi khép lại hai tròng mắt, an tĩnh ngủ một giấc ngon lành.
Không mơ thấy ác mộng, sẽ không bị giật mình tỉnh dậy.
Xe buýt đưa bọn họ về cổng trường, Thẩm Chấp không trực tiếp về nhà, mà là trở về ký túc xá của trường học.
Hiện tại đang là kỳ nghỉ nên trong ký túc xá không có một bóng người, Thẩm Chấp buông ba lô, cầm lấy chìa khóa của ký túc xá rồi lại ra cửa.
Hắn đi tới một cửa hàng bán ghi-ta kiêm dạy học, trước tiên là đưa phí báo danh, sau đó dưới kiến nghị của ông chủ mua một chiếc đàn ghi-ta chất lượng thượng thừa.
Thẩm Chấp học cùng ông chủ tiệm mấy tiếng, âm thanh phát ra vẫn không chuẩn lắm, hắn có chút mệt mỏi, uống một ngụm nước rồi nghỉ ngơi một chút, hắn thấp giọng hỏi: “Ông nói xem, cô ấy sẽ thích sao?”
Lão sư cũng không biết cô ấy trong miệng Thẩm Chấp là ai: “Chỉ cần đàn bằng cả tấm lòng, không có một cô gái nào lại không thích.”
Hắn lớn lên đẹp trai như vậy, lại thâm tình, có cô gái nào mà cự tuyệt được hắn? Ông chủ nghĩ như vậy.
Thẩm Chấp tốn cả một buổi chiều nhưng vẫn không thể học được, ngón tay của hắn gảy trên những dây đàn, liều mạng luyện tập, hiệu quả lại rất nhỏ đến nỗi âm điệu cơ bản cũng không hoàn thành được, lắp bắp đàn xong được một khúc hoàn chỉnh thì ngoài trời đã tối đen.
Thẩm Chấp nói cảm ơn với ông chủ: “Ngày mai cháu lại qua có được không.”
Hắn hoàn toàn không cảm nhận được ngón tay mình vì đàn quá nhiều mà bị dây đàn cứa tới chảy máu.
Ông chủ rất xin lỗi mà nói với hắn: “Thật ngại quá, ngày mai chúng tôi không mở cửa.”
Thẩm Chấp nghĩ nghĩ: “Vậy ông có thể cho cháu bản nhạc đó không, cháu tự về kí túc xá luyện.”
“Được được.”
Sau khi qua kỳ nghỉ, Thôi Nam cùng Phùng Cảnh Niên về ký túc xá, phát hiện ngăn tủ riêng của Thẩm Chấp có một chiếc đàn ghi-ta, trên bàn là bản nhạc bị hắn dùng đến sắp nhàu nát.
Thôi Nam chửi thề một tiếng.
Phùng Cảnh Niên cũng giật mình.
Buổi tối ngày đó Thôi Nam chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ tới Thẩm Chấp thật sự làm thật.
Thôi Nam lắp bắp: “Thẩm... Thẩm ca, cậu sẽ không thật sự muốn đàn tình ca ở dưới ký túc xá của Trà Trà đó chứ?”
Loại hành động hạ thấp bản thân này, một đóa hoa cao lãnh như Thẩm Chấp làm sao có thể làm ra loại chuyện này!
Hắn chính là nam thần chân không chạm đất trong lòng toàn bộ nữ sinh trong trường đó!
Thẩm Chấp qua mấy ngày luyện tập thì càng ngày càng đàn thành thạo hơn, tâm tình đương nhiên sẽ vui vẻ hơn, hắn gật gật đầu: “Ừm, muốn đi.”
Thôi Nam sửa không được tật xấu miệng tiện, đại kinh thất sắc nói: “Cậu không sợ Khương Diệu Nhan biết sao?”
Phùng Cảnh Niên trừng hắn một cái, cái tên ngốc này, cái không nên nói tới lại cứ thích nói ra.
Tâm tình vui vẻ của Thẩm Chấp dừng tại đây, ý cười ở đuôi mắt dần dần nhạt đi, trên mặt không biểu tình, hắn cau mày nói: “Cô ấy biết thì biết thôi.”
Khương Diệu Nhan là do hắn nhất thời rung động.
Bỏ lỡ thì bỏ lỡ thôi.
Hơn nữa cô ta cũng không thích hắn.
Thôi Nam hận không thể khóa miệng mình lại, có lẽ bởi vì trong lòng hắn thiên vị Khương Diệu Nhan hơn một chút nên mới hỏi một câu như vậy.
Mặc kệ là ai chọn.
Khương Diệu Nhan cùng Trà Trà, người con trai nào cũng sẽ chọn Khương Diệu Nhan thôi.
*
Trà Trà lấy ảnh chụp cắm trại và video, chia sẻ cho mẹ cô.
Hai ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ quốc khánh, Trà Trà ở im trong nhà, kể cho mẹ cô về chuyến đi cắm trại này.
“Mẹ, nếu thế giới này không có rắn thì tốt rồi, như vậy lần cắm trại của con khẳng định sẽ rất hoàn mỹ.”
Sở Thanh Ánh không quan tâm đến chuyện khác, chỉ quan tâm xem con gái mình đi chơi có vui vẻ không.
Trà Trà nghe thấy mẹ hỏi như vậy thì gật đầu: “Đương nhiên vui vẻ.”
Về đến nhà, đầu óc còn rất hưng phấn.
Trà Trà lại nói: “Lần này con còn làm quen được với một chị làm ở công ty du lịch, con thấy bạn bè của chị ấy có rất nhiều ảnh phong cảnh ở nhiều nơi trông rất đẹp, mẹ, chờ mùa hè năm sau chúng ta cũng đăng ký một đoàn rồi đi ra ngoài chơi đi.”
Sở Thanh Ánh nói: “Được thôi, dù sao mẹ mỗi ngày ở nhà cũng không có việc gì để làm.”
Trà Trà cắn một miếng lê, “Hay là mẹ lại mở một cửa hàng bán hoa đi?”
Lúc cô còn học sơ trung, cửa hàng bán hoa mà mẹ cô mở bán rất tốt, những khách mua hoa ở ngõ bên cạnh rất thích mẹ cô.
Sau đó lại không biết tại sao mẹ cô lại đóng cửa.
Trà Trà không nghĩ đến việc kiếm tiền, nhưng tiệm kiếm tiền rất tốt vậy thì tại sao lại không kiếm?
Sở Thanh Ánh biểu tình ngưng lại, “Để tối mẹ hỏi ý kiến của ba con đã.”
Trà Trà vừa ăn lê vừa nói: “Cái này cũng không phải là chuyện lớn! Không cần hỏi ý kiến của ba!”
Sở Thanh Ánh: “Là thương lượng, dù sao cũng phải nói với ba con một tiếng mới được.”
Nếu Giang Thừa Chu không đồng ý, thì tất cả mọi thứ bà làm đều sẽ uổng phí.
Sở Thanh Ánh dịu dàng nhìn đứa con gái ngây thơ của mình, suy nghĩ dần đi xa, cả đời này bà quá yếu đuối, chỉ mong sau này con gái bà có thể thực hiện được ước mơ của mình, vô lo vô nghĩ.
Sở Thanh Ánh vốn từ trước đến nay không yêu Giang Thừa Chu, thậm chí là hận ông.
Giang Thừa Chu được voi đòi tiên, biến bà thành quả hồng mềm, cho nên bản thân bà rất khát vọng có được tự do.
Trà Trà cảm thấy ánh mắt của mẹ hơi sai sai: “Mẹ, mẹ đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Chuyện cửa hàng bán hoa.”
“Ồ.” Trà Trà đưa cho mẹ một quả lê: “Mẹ, người ăn lê đi, vừa nhiều nước lại rất ngọt.”
“Được.”
Sau khi trở lại trường học, Trà Trà lập tức viết một bài văn về nhiệm vụ thực tiễn rồi gửi vào hòm thư của giáo viên.
Khóa học hôm nay được tan sớm, cô ngáp mấy cái rồi trở về ký túc xá, cô vẫn chưa biết có người đang đứng đợi cô ở đó.
Rất vất vả quay chụp xong một bộ phim, Văn Hoài có một khoảng thời gian trống, phi cơ vừa đáp xuống đất, anh ta đã bảo tài xế đi đến trường của cô.
Anh ta ở trên xe ngủ mấy tiếng, chờ đến khi thời gian không sai biệt lắm, anh ta mới mang khẩu trang lên rồi xuống xe.
Thân hình của Văn Hoài rất dễ để nhận ra, anh ta lại từng quay phim ở trường cho nên không cần nhìn mặt cũng có thể nhận ra anh ta.
Bạn cùng phòng của Khương Diệu Nhan chính là một trong số đó.
Cô ta cố đè nén cảm xúc trong lòng, quay về ký túc xá, nói rất nhanh: “Diệu Nhan, tôi thấy Văn Hoài ở dưới lầu!”
Bạn cùng phòng A nói: “Má ơi, khẳng định lại tới tìm Diệu Nhan cho xem.”
“Không phải lần trước cậu đã cự tuyệt tình cảm của anh ấy rồi sao? Xem ra Văn Hoài thật sự không thể bỏ cậu, bị cự tuyệt vẫn theo đuổi không buông, Diệu Nhan, bằng không cậu đồng ý với người ta đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
Khương Diệu Nhan ngượng ngùng, biểu tình rất buồn bã, giống như đó là một gánh nặng ngọt ngào: “Lần trước tôi cũng đã nói rõ ràng với anh ấy rồi, không nghĩ tới anh ấy vậy mà chưa bỏ cuộc.”
Bạn cùng phòng xúi giục cô: “Cậu mau xuống lầu đi, đừng để cho người ta chờ lâu.”
Một bạn cùng phòng khác cũng cổ vũ cô ta: “Quan trọng nhất chính là nếu anh ấy tiếp tục đứng dưới lầu, rất nhanh sẽ bị người khác phát hiện.”
Khương Diệu Nhan soi gương tô thêm chút son, sau đó sửa lại tóc, nhìn bản thân trong gương, cô ta mặt mày ủ ê mà nói với bạn cùng phòng: “Tôi đi khuyên nhủ anh ấy một lần nữa, tôi không muốn phá hỏng tiền đồ của anh ấy.”
“Đi mau đi mau.”
Khương Diệu Nhan mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ đi xuống dưới, xuống đến tầng một đã nhìn thấy người con trai đứng ở dưới bóng cây xa xa.
Văn Hoài đương nhiên không phải tới tìm Khương Diệu Nhan, một đời anh ta thông minh như vậy, lại bị cô ta lừa đến xoay vòng vòng.
Giống như một thằng hề.
Hiện tại anh rất không muốn gặp cô ta.
Văn Hoài chờ đến mức nôn nóng, trong lòng bắt đầu hoài nghi bạn cùng phòng đã đồng ý nói với cô có đáng tin cậu hay không? Tại sao mà bây giờ vẫn chưa thấy cô tới?
Đoạn hữu nghị này thật sự không lời chút nào.
Hắn sắp tức chết rồi.