Edit: Du Tử Tĩnh
Beta: Kẹo hạnh nhân
-
Lúc trước Thẩm Chấp không chịu nổi thù hận của Trà Trà đối với mình, cô vừa khóc vừa lấy đi tất cả mọi thứ của mình từ chỗ hắn.
Hắn cho rằng bản thân sợ nhất là khi thấy trong mắt Trà Trà có sự thù hận với hắn, thì ra lại không phải.
Ngược lại lúc này mới càng đau đớn hơn, cô vân đạm phong khinh (*) chào hỏi bọn họ như chưa từng có việc gì xảy ra, ánh mắt nhìn hắn cũng bình thản, nhẹ nhàng.
(*)Nguyên văn là 云淡风轻, ý chỉ: Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Thật ra căn tin thứ hai cách Đại học Thương Nghiệp cũng khá xa, chỉ có trong lòng Thẩm Chấp mới hiểu rõ vì sao mình lại bỏ gần tìm xa.
Thôi Nam nhìn Trà Trà, lại nhìn Thẩm Chấp giống như không còn gì để nói. Xấu hổ mà cuộn tròn ngón tay, hận không thể lập tức rời khỏi hiện trường.
Nhưng dưới chân Thẩm Chấp như mọc rễ, không hề nhúc nhích, ánh mắt không hề rời khỏi người cô tí nào.
Thôi Nam to gan mà kéo cánh tay của hắn, "Anh Thẩm, chúng ra đi ăn cơm thôi."
Cơ thể Thẩm Chấp thẳng thắp không nhúc nhích, vững như Thái Sơn. Đôi mắt ảm đạm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.
Trà Trà xoay người, không có ý muốn nói thêm vài câu nữa với Thẩm Chấp.
Đại sảnh ở lầu một của căn tin, trước mỗi cửa sổ đều có một hàng người dài.
Trong tay Trà Trà cầm một quyển truyện tranh, đứng xếp hàng trước cửa sổ bán hoành thánh. Thẩm Chấp không một tiếng động đứng đằng sau cô, ánh mắt không tài nào rời khỏi người cô.
Cô chỉ cao tới vai hắn, dáng người gầy gò, mấy sợi tóc rối được cố định sau gáy bằng chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt, lộ ra phần cổ trắng nõn nà phía sau. Cô hơi ngước đầu lên, nhìn chằm chằm vào bảng hiệu trước cửa sổ, dường như là đang nghiêm túc suy nghĩ hôm nay ăn gì.
Chờ mãi mới tới lượt cô.
Trà Trà nhìn dì làm trong căn tin, nói khẽ: "Dì ơi, con muốn một bát hoành thành trên thực đơn ạ."
Âm thanh trong căn tin ồn ào. Có rất nhiều người ở đây.
Không một lúc dì không nghe rõ, tháo khẩu trang xuống, "Hả, cô gái, cháu muốn ăn gì thế?"
Trà Trà mấp máy miệng, đang chuẩn bị nói thì cậu con trai phía sau lấy thẻ học sinh ra quẹt hai lần, "Cho cháu hai phần hoành thánh, ăn tại chỗ."
Nghe thấy âm thanh này, thân thể Trà Trà cứng đờ, cô không hề biết Thẩm Chấp đứng phía sau mình từ lúc nào.
Cô xoay người muốn đi ra.
Dì ở căn tin đã bưng hoành thánh vừa làm xong ra, "Cô gái nhỏ, hoành thánh của con này, đừng lãng phí nhé."
Trà Trà cắn chặt răng, bưng chén lên tìm cái bàn sạch sẽ mà ngồi xuống.
Ở căn tin thứ hai này, đa phần đều là sinh viên cùng khoa hoặc cùng năm vừa tan học.
Thẩm Chấp cũng không sợ người khác chú ý, thoải mái bưng khay đồ ăn ngồi ở phía đối diện Trà Trà.
Trong ánh mắt Trà Trà không có hắn, không bưng bát lên đổi chỗ mà bình tĩnh ngồi ăn trước mặt hắn, làm như không thấy người này.
Cô ăn từng miếng nhỏ một, trông rất nhã nhặn.
Thẩm Chấp không nghĩ tới lời nói lẫn hành động lúc này của hắn bất lịch sự như thế nào, ánh mắt sáng quắc nhìn mặt cô, một giây cũng không nỡ dời đi.
Hắn không nhớ nổi đã bao lâu rồi bản thân không nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy.
Bát hoành thánh trước mặt Trà Trà sắp ăn gần hết, Thẩm Chấp lại chưa ăn nổi một miếng, hắn cũng không biết tán gẫu, hỏi cô: "Ăn ngon không?"
Trà Trà hơi hoảng, mãi sau mới nhận ra hắn nói chuyện với mình.
Tuy mấy ngày nay Trà Trà hay nhìn thấy hắn, có thể là ngẫu nhiên ở dưới sân thể dục, ở rừng cây nhỏ sau trường học hay trên đường đến căn tin.
Nhưng bọn họ đều ăn ý mà không nói chuyện với nhau.
Sau đó, mỗi ngày Trà Trà đều có thể nhìn thấy hắn ở trên quảng trường chỗ huấn luyện quân sự.
Cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa.
Hai sân của Đại học Thương nghiệp và Đại học Toán Học lại trùng hợp ở cạnh nhau, ở bộ phận hậu cần còn dùng chung một cái lều trại.
Có khi cô đi lấy nước uống, người đi đối diện cũng là hắn.
Mà phần nhiều thời gian, Trà Trà ngồi trên tảng đá chỗ sân thể dục, chỉ cần ngước mặt lên là có thể thấy bóng lưng của hắn.
Áo thun trắng quen thuộc, tấm lưng thẳng tắp.
Khi Trà Trà nhìn hắn thì vẫn có lúc thất thần, nhưng trong lòng cũng chỉ có mấy cái cảm thán linh tinh:"Ồ, Thẩm Chấp vẫn đẹp như thế". Trừ cái này ra thì mấy cái tình cảm hay cảm xúc khác, cũng không khiến cô xao động.
Trong trí nhớ của Trà Trà, giọng nói của Thẩm Chấp trong trẻo, lạnh nhạt. Không như bây giờ, khàn khàn suýt nữa không nghe được.
Cô không trả lời.
Ăn ngon hay không thì cô cũng không muốn nói cho Thẩm Chấp.
Mối quan hệ bây giờ của bọn họ tốt nhất là không có quan hệ gì.
Cho dù nhìn thấy được sự lạnh nhạt của Trà Trà, Thẩm Chấp vẫn mặt dày, lại hỏi: "Muốn uống nước không?"
Trà Trà vẫn không lên tiếng.
Thẩm Chấp cũng không hề cảm thấy quan hệ của bọn họ đã đến mức không có lời gì đáng nói nữa.
Mất tới mấy tháng, hắn mới biết là mình hối hận.
Lại tốn thêm một đoạn thời gian dài, Thẩm Chấp mới thuyết phục bản thân mình vứt bỏ tôn nghiêm, bỏ đi lòng tự trọng, muốn có một cơ hội quay đầu lại.
Trà Trà đã từng yêu hắn như vậy cơ mà.
Trong ánh mắt không hề có bóng dáng của người khác.
Cô dịu dàng, lại lãng mạn, mỗi khi cô nhìn hắn, ánh mắt như chứa cả ngàn niềm thương nỗi nhớ, đầy đến nỗi như sắp tràn ra.
Bọn họ không hề đi tới ngõ cụt.
Trà Trà uống nốt ngụm canh cuối cùng, lấy ba lô rồi rời căn tin.
Thẩm Chấp nhắm mắt theo đuôi cô. Lúc đó ánh mặt trời cực kì chói chang, âm thanh sàn sạt của lá cây rơi xuống bên tai hai người.
Chạng vạng vào những ngày cuối hè, tầng mây phía chân trời như bốc cháy.
Làn váy của Trà Trà bay theo gió, cô bị theo đuôi một đường.
Cuối cùng, cô dừng lại.
Không ngẩng đầu lên, cũng chẳng xoay người.
Trà Trà đưa lưng về phía Thẩm Chấp, giọng nói không vui không buồn, nhàn nhạt hỏi: "Thẩm Chấp, cậu đi theo tôi làm gì?"
Tay của Thẩm Chấp đút vào túi quần, ngước mắt lên cũng chỉ có thể thấy được sườn mặt của cô. Trong ánh mắt hắn có vài phần đau thương khó mà phát hiện, nói chuyện chậm rì, lại có thêm vài phần hèn mọn: "Lâu rồi không nói chuyện với cậu thôi."
Hắn muốn nhẹ nhàng, bình tĩnh nói chuyện với cô.
Muốn nghe một chút âm thanh của cô.
Muốn nói cho cô biết, hắn thật sự rất hối hận.
Muốn nói cho cô biết, hắn rất thích cô.
Dưới đáy lòng của Thẩm Chấp cười cười tự chế giễu chính mình. Nhưng nếu nói mấy lời này ra, Trà Trà cũng sẽ không tin.
Trong lòng cô, hắn đã trở thành một kẻ lừa đảo vụng về mà thôi.
Trà Trà xoay người lại, nhẹ nhàng cười. Lúc ấy Thẩm Chấp chỉ có một suy nghĩ, là nụ cười của cô thật đẹp.
Cô nói: "Nhưng mà tôi và cậu không có gì để nói cả."
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, mình có thể sẽ chúc phúc hắn và Khương Diệu Nhan trăm năm hạnh phúc, vui vẻ cả đời.
Đôi môi mỏng của người con trai mím lại thành một đường thẳng tắp, không có nổi một tí huyết sắc nào.
Chịu đựng một lúc lâu, hắn nhìn cô nói: "Trà Trà, tôi thực sự rất thích cậu."
Cái từ thích* kia, thật sự khi Trà Trà nghe được có chút chết lặng.
(*) Theo raw là hai từ 喜欢 nghĩa là yêu mến, thích nhưng editor đã sửa lại thành một từ để phù hợp với ngữ cảnh.
Dường như Thẩm Chấp chưa bao giờ chủ động nói ra từ thích này với cô.
Luôn luôn là cô tự mình đa tình hỏi hắn, rồi hắn vô cảm gật đầu.
Trà Trà thật sự không nghe nổi chữ thích từ miệng hắn. Giống như hắn lại coi cô là đồ ngốc, coi cô như một đứa ngu muội, mù quáng chỉ biết nghĩ tới tình yêu.
Cô lạnh mặt, "Cậu không cần phải sỉ nhục tôi như thế."
Mặc dù Thẩm Chấp đã đoán được phản ứng của cô, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn cười khổ, "Tớ không lừa cậu đâu."
Hắn căng thẳng lưng, lời nói phát ra từ cổ họng đều hơi khẩn trương, "Tớ biết cậu không tin mà."
Trà Trà gật đầu: "Đúng vậy, tôi không tin cậu. Mỗi một chữ cậu nói dù chỉ là một dấu chấm tôi cũng không tin."
Mỗi lần cô nói một câu, sắc mặt của người con trai trước mặt đều tái đi.
Trà Trà từng tự cảm thấy mình hiểu rõ Thẩm Chấp.
Hắn rất cố chấp, chuyện đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, chắc chắn sẽ không quay đầu.
Thế nên cô cũng không nghĩ ra tại sao Thẩm Chấp lại quay đầu nói mấy lời thế này với mình, vì sao còn muốn dây dưa không rõ với mình?
Thật sự thích sao? Không không không, đây là điều không có khả năng.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có một khả năng.
Chắc là Khương Diệu Nhan và Văn Hoài ở bên nhau, lại từ chối Thẩm Chấp.
Hắn không có được người mình yêu, lập tức muốn tìm kiếm sự an ủi từ cô.
Trà Trà càng nghĩ càng thấy đúng, sắc mặt cũng càng lạnh lùng.
Cô cười lạnh, hỏi: "Có phải Khương Diệu Nhan lại từ chối cậu đúng không?"
Rõ ràng biểu cảm trên mặt Thẩm Chấp giật mình, há miệng thở dốc, chưa đợi hắn giải thích.
Trà Trà cười cười, giọng điệu bình tĩnh: "Tôi nói sai rồi à? Trước đấy không phải là cậu ăn cơm với cô ta sao? Thế mà hôm nay lại quỳ gối cúi người trước mặt tôi."
Thẩm Chấp muốn nói là hắn không có.
Phần lớn đều là Khương Diệu Nhan chủ động đi tìm hắn.
"Không phải, tôi và cô ấy..."
Trà Trà cười cười, đánh gãy lời hắn đang muốn nói: "Tôi biết là cậu thích cô ta mà."
Lúc chia tay, Trà Trà không làm rõ chuyện này.
Đoạn tình cảm này, cái sai của Thẩm Chấp không phải ở việc hắn thích Khương Diệu Nhan, hắn có quyền tự do yêu thích ai đó.
Cái sai lớn nhất của hắn là đùa giỡn tình cảm của cô.
Coi cô như lốp xe dự phòng.
Thẩm Chấp không thể phản bác lại lời của cô, mấy cái từ ngữ khô khan(*) đến nơi đầu môi cũng khó mà giải thích.
(*) Nguyên văn là 貧瘠, tức "Cằn cỗi". Từ này khá khó hiểu nên chuyển sang một từ khác đồng nghĩa.
Hoàng hôn làm bóng dáng hai người kéo dài.
Ánh chiều tà mờ nhạt như bụi vàng rơi xuống vai hắn.
Trà Trà nhìn Thẩm Chấp, không buồn cũng không khổ sở, cô trực tiếp nói: "Thật ra tôi đã sớm nhìn thấu được cậu thích Khương Diệu Nhan. Lúc học cấp hai, cô ta vừa mới chuyển tới, cậu đối xử với cô ta khác hẳn những người khác."
Ai cũng muốn được đối đãi khác biệt.
Khi đó, kể cả lúc Trà Trà nằm mơ cũng mong mình sẽ trở thành người độc nhất vô nhị trong lòng Thẩm Chấp, được cậu yêu thích hơn.
"Cậu biết lúc ấy tôi ghen ghét với Khương Diệu Nhan như thế nào không? Các người cùng nhau bị phạt đứng, cùng nhau bị thầy cô điểm danh. Rõ ràng là chúng ta biết nhau trước, thế mà tôi lại là người ngoài."
"Dù tôi nỗ lực như thế nào cũng vô ích, rồi lại muốn làm người lớn, trang điểm thành bộ dáng mà cậu có thể sẽ thích. Lại không chẳng bằng một câu nói của Khương Diệu Nhan."
"Tôi quả thật đã từng ghen ghét với Khương Diệu Nhan, cậu đã quên lời hứa giữa chúng ta, chạy đi hẹn hò với cô ấy. Cậu quên mất sinh nhật tôi, thế mà lại nhớ kĩ mấy việc cô ấy làm. Cậu chưa bao giờ bảo vệ tôi, lại tự nguyện lấp liếm cô ấy trước mặt thầy cô. Cậu luôn luôn kiên nhẫn chịu đựng, thế mà vì một câu của cô ấy mà chống lại mẹ nuôi của cậu."
"Tôi không thích cô ta, tôi chán ghét cô ta tiếp cận mọi người xung quanh tôi đều có mục đích. Nhưng vì cậu, tôi không thích cũng không dám tỏ vẻ.".
"Thẩm Chấp, tôi đối xử tốt với cậu thì cậu lại đối xử tốt với cô ta."
"Tôi yêu cậu, mà người cậu yêu lại là cô ta."
"Cậu lừa gạt tình cảm của tôi, cậu tạo cho tôi một giấc mơ đẹp đẽ lại giả dối. Lúc mấy cảnh trong mơ bị chính cậu đánh nát, tôi đã từng hận mình chưa từng biết cậu."
Thẩm Chấp nghe xong cả một đoạn dài, gương mặt trắng bệch như tuyết.
Tuổi dậy thì ngắn ngủi mà lại dài, vai chính trong thế giới của Thẩm Chấp chưa bao giờ là Trà Trà.
Nếu không phải hôm nay chính miệng cô nói với hắn nhiều đến thế, cả đời Thẩm Chấp cũng không biết cô đã chịu bao nhiêu dày vò trong mấy năm kia.
Đó là năm tháng mà Trà Trà cứ nằm mơ là sẽ mơ thấy Thẩm Chấp yêu người khác rồi khóc lóc mà tỉnh lại.
Từ trước đến nay Thẩm Chấp đã từng nghĩ đến việc cô để ý hay không để ý bao giờ chưa? Có ghen hay không ghen? Có vì bị thả bồ câu (*) mà buồn hay không?
(*) Nguyên văn là 放鸽子, ý chỉ "không giữ lời hứa", hay còn gọi là "thất hứa".
Khi ấy hắn không đủ yêu cô, cho nên cũng không quan tâm cô buồn hay vui.
Thẩm Chấp ngẩn ra thật lâu, mới như sống lại từ trong cái không khí tĩnh lặng khiến người hít thở không thông kia, hắn nói: "Trà Trà, khi tớ với cậu bên nhau, tớ thật sự thích cậu."
Nếu không yêu, khó có ai mà kiên trì trong thời gian dài đến thế.
Hắn chỉ là đần độn, vì Khương Diệu Nhan rời đi nên không phân biệt rõ tình cảm của mình.
Trà Trà im lặng thật lâu, cô nói: "Có lẽ là thế nhỉ." Chưa để Thẩn Chấp vui mừng, cô lại nói: "Nhưng cậu vẫn yêu cô ta hơn."
Trà Trà biết mình nói thế giống như vô cớ tức giận, nhưng đó cũng là điều mà cô muốn nói.
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng nói: "Thẩm Chấp, tôi thích cậu suốt bảy năm, tôi không muốn vì cậu mà trả giá thêm một cái bảy năm nữa, tôi muốn buông xuống."
Cô muốn lao tới nơi đầy ánh sáng mặt trời.
Cô nên có một tương lai sáng ngời hơn mới đúng.
Mặt thẩm Chấp trắng bệch như tờ giấy, ngón tay cuộn lại đều đau đến không cảm nhận được nữa.
Ánh mắt Trà Trà trong suốt, phát ra ánh sáng trong veo, cô nói:"Tôi thực sự mong cậu vả Khương Diệu Nhan sớm ngày tu thành chính quả."
Tình cảm mà cưỡng cầu thì khó mà thành.
Yêu và không yêu, đều là thụ động.
Khi Trà Trà nói lời này không hề có tí nào gượng gạo nào cả. Cô vừa thành khẩn lại vừa nghiêm túc nói ra, giống như chính lòng cô cũng như thế.
Thẩm Chấp mơ màng hồ đồ không nhớ rõ họ nói gì lúc sau. Lúc về ký túc xá, thì nhớ rõ câu cuối cùng mình nói với Trà Trà: "Tớ từ trước đã không thích cô ấy, tớ sẽ không buông tay."
Đứt quãng như hồ ngôn loạn ngữ. (*)
(*) Nguyên văn là 胡言乱语, tức "Nói năng bậy bạ" hay có thể hiểu đơn giản là "nói tào lao".
Đến lúc tỉnh táo lại, Thẩm Chấp mới phát hiện mình đã ngồi ở bàn học. Thôi Nam cầm bình nước đá uống ừng ực, trong miệng toát ra mấy hơi lạnh, tên đó hỏi: "Anh Thẩm, hôm nay tình hình chiến đấu thế nào rồi?"
Lâu như vậy, bạn cùng phòng cũng không phải người mù.
Thể nào cũng nhìn ra manh mối.
Mấy việc Thẩm Chấp khác thường rất nhiều, bọn họ không nhận ra cũng khó.
Đầu Thẩm Chấp còn đau, không có tâm trạng đùa giỡn với hắn, "Đừng làm phiền tôi."
Thôi Nam cợt nhả: "Anh Thẩm, không phải cậu muốn theo đuổi Trà Trà lần nữa à?"
Thẩm Chấp lạnh nhạt liếc hắn, không bác bỏ lời hắn nói.
Thôi Nam chỉ cho hắn một cách: "Theo đuổi lại bạn gái cũ có gì khó đâu. Cứ hạ thấp lòng tự trọng, theo đuổi phải cuồng nhiệt, oanh tạc, không được từ bỏ. Người ta đến kỳ thì phải cố gắng chăm sóc hỏi han, không có việc gì thì mua cho cổ một cốc trà sữa. Cầm đàn ghi-ta hát và hoa tươi với nến càng không thể thiếu."
Mấy việc mà Thôi Nam nói, từ trước đến nay Thẩm Chấp cũng chưa bao giờ làm vì Trà Trà.
Một việc cũng chưa làm.
Một lần cũng không.
Khóe miệng Thẩm Chấp hơi giật giật, không ngại mà học hỏi kẻ dưới: "Còn có gì nữa không?"
Thôi Nam suy nghĩ: "Tạm thời là mấy cái đó, mấy đứa bạn của tôi đều làm như thế để theo đuổi lại bạn gái cũ, làm hòa khá tốt đó."
Theo đuổi lại bạn gái cũ có gì khó sao?
Đặc biệt là Trà Trà từng thích Thẩm Chấp từ tận trong xương cốt. Theo đạo lý thì khi Thẩm Chấp nhắc tới chuyện này Trà Trà sẽ đồng ý luôn mới đúng.
Thôi Nam vỗ vỗ bả vai của Thẩm Chấp, "Thẩm ca cố lên, không đến nửa tháng, tôi tin tưởng cậu có thể kỳ khai đắc thắng (*)."
(*) Nguyên văn là 旗开得胜, nghĩa: "Thắng từ ngay trận đầu"
Thẩm Chấp xoa xoa phần hơi đau giữa mày, đôi mắt đầy tơ máu đau nhức vô cùng, huyệt Thái Dương cũng từng cơn đau nhói, hắn ừ một tiếng.
Trước khi tắt đèn ngủ, Thẩm Chấp uống một ít thuốc chống suy nhược thần kinh.
Gần đây trạng thái tinh thần của hắn hơi nguy hiểm, giấc ngủ rất nông, dễ bị tỉnh giấc, sau khi ngủ thì lại là ác mộng vô tận.
Mơ bị đánh, bị Trà Trà cầm dao nhỏ đâm xuyên tim, nhìn cô mặc váy cưới lướt qua hắn.
Mấy cảnh trong mơ này có lúc chân thực đến nỗi khiến Thẩm Chấp không phân biệt đâu là thật đâu là mơ.
Hắn vừa mới lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống gối đầu, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thôi Nam ngạc nhiên kêu một tiếng.
Gối đầu của Phùng Cảnh Niên đập qua, "Cậu có thể không kêu dọa người thế không."
Thôi Nam ném gối đầu của hắn về, "Tôi vừa mới lướt vòng bạn bè, thấy bạn gái cũ đăng giấy đăng ký kết hôn lên đó."
"Kết hôn sớm đến thế à?"
"Cũng không chắc, ảnh cưới chụp khá đẹp, hình như bụng hơi to, có khi con còn có rồi."
Thôi Nam ngửa mặt lên trời kêu rên: "Con của cô ấy sắp có rồi, má nó, tôi đến bạn gái cũng chưa có! Ông trời bất công quá!"
Đầu Thẩm Chấp đau vô cùng, đôi mắt lạnh lùng mở ra. Cảm giác thuốc vừa nãy uống không có tác dụng gì, nhất định đêm nay khó mà ngủ được.
Thẩm Chấp xốc chăn xuống giường.
Thôi Nam hỏi: "Anh Thẩm, cậu định làm gì thế?"
Tay Thẩm Chấp hơi run run mở lọ thuốc. Run tay lấy lượng thuốc gấp đôi thường ngày ra, ngửa đầu nhét vào miệng, uống hết nửa cốc nước ấm vào trong bụng.
Mồ hôi lạnh trên trán hắn đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, răng cắn chặt lại, cả người hắn nhìn qua đều căng chặt.
Tay phải hắn chống bàn, sắc mặt trắng bệch đứng cạnh bàn, giọng nói hơi khàn: "Không có gì."
Suýt nữa hắn nghe nhầm lời của Thôi Nam.
Bệnh ảo giác của hắn vẫn luôn không tốt.
Nghe người con gái mà Thôi Nam nói kia thành Trà Trà.
Thẩm Chấp uống thuốc xong, vẫn còn hơi đắm chìm trong cảm giác sợ hãi. Tay chân lạnh căm căm, lông tơ dựng đứng cả lên.
Giọng nói của hắn cũng yếu ớt, "Phùng Cảnh Niên, tôi mượn điện thoại của cậu một chút."
Hắn thực sự rất muốn, rất muốn gọi điện thoại cho Trà Trà.
Nếu cô như trước kia ôm hắn, an ủi hắn thì tốt rồi.
Muốn nghe thấy âm thanh của cô.
Ngủ một giấc thật sâu.