Edit: Phượng Cửu
Beta: Cá Nhỏ
-
Trà Trà không muốn trở thành vật cản, không muốn một mình hờn dỗi, rồi lại hối hận.
Đôi khi nghĩ lại, rõ ràng cô quen biết các bạn trước, sau đó họ đều có quan hệ tốt với Khương Diệu Nhan hơn.
Điều này khiến cô cảm thấy phiền não, thất bại và không thoải mái.
Cô luôn dễ dàng trở thành người ngoài cuộc.
Không có cách nào nói ra tâm tư nhỏ của mình, không có cách nào thốt ra từ không thích, nếu không liền có vẻ cô đang ghen ghét, vô cớ gây rối.
Bởi vì Khương Diệu Nhan chưa làm cái gì, chỉ là tính cách cô ta nhiệt tình, tự tin, dễ kết bạn, trời sinh cô ta được mọi người yêu thích.
Trò chơi trên sân khấu đã kết thúc.
Tất cả các tiết mục đều diễn xong.
Tiết mục câu lạc bộ kịch nói với nhiều phiếu bầu, được chọn là tiết mục được nhiều người hoan nghênh nhất, nhóm trưởng của bọn họ nhảy lên sân khấu, nhận cúp xong lại đoạt lấy microphone trong tay người dẫn chương trình, giọng khàn khàn, cất tiếng ca vàng, vang vọng toàn trường.
Cả buổi tối, tường trường học nhận được các bài thổ lộ nặc danh với người sắm vai công chúa Weir - Trà Trà -
[ Có người tốt nào gửi cho tôi số điện thoại của hoa khôi hay không? (ẩn danh)]
[ Hôm nay tôi chính thức trở thành liếm cẩu* hoa khôi! Hiện giờ ghoa khôi vẫn độc thân, tôi xin lên trước! ( ẩn danh)]
(Liếm cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)
[ Hoa khôi trợn mắt cũng thật đáng yêu, hy vọng giáo hoa cũng lớn mật phát giận với tôi không! ( ẩn danh)]
[ Chết mất thôi, một ngày đẹp trời cuối cùng của năm 2018, tim của tôi chính thức bị trộm mất, bạn học Sở Trà Viện toán học nhanh trả tim lại cho tôi. (ẩn danh) ]
Trà Trà không chú ý tới thư nặc danh trên tường trường học, nên không biết chuyện này.
Sau khi làm Khương Diệu Nhan tức giận xong, cô cảm giác những ấm ức bao tháng qua không có chỗ phát tiết cuối cùng đã được xả hết.
Không thích thì phải lớn tiếng nói ra mới được.
Giang Châu chưa bao giờ thấy bộ dáng em gái miệng lưỡi sắc bén làm người khác tức giận, hắn chưa từng thấy người con gái nào hiểu chuyện hơn em ấy, thiện giải nhân ý* không muốn phiền toái người ta, nói chuyện với ai cũng đều lễ phép, khách khí.
(Thiện giải nhân ý(善解人意): am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người)
Cảnh tượng giống như hôm nay, thật hiếm có với hắn.
Giang Châu bằng lòng để em gái kiêu căng ương ngạnh, để anh vui vẻ chống lưng giải quyết tốt hậu quả cho cô, anh xoa tóc em gái, “Không thích cô ta?”
Trà Trà trầm mặc vài giây, cô gật đầu, nói thật lòng: “Ừ, em không thích.”
Giang Châu đút tay vào túi, hiếm khi lộ ra bộ dáng cà lơ phất phơ ăn chơi trác táng, tùy ý mà nói: “Được, vậy chúng ta không để ý tới cô ta.”
Vốn dĩ Trà Trà rất ít khi để ý đến Khương Diệu Nhan.
Sở Thanh Ánh nhìn con gái nói: “Vừa rồi lúc mẹ đến đây thấy Thẩm Chấp, chốc nữa có muốn gọi thằng bé cùng nhau ăn cơm chiều không?”
Bà không biết việc con gái và Thẩm Chấp yêu sớm, cũng không biết hai người họ đã chia tay.
Trước kia xuất phát từ thương cảm, bà đều sẽ quan tâm Thẩm Chấp hơn.
Hai đứa nhỏ càng chơi tình cảm càng tốt, bà cũng không có ý kiến gì.
Chỉ cho rằng Thẩm Chấp coi Trà Trà trở thành em gái không cùng huyết thống.
Sau đó Thẩm Chấp được cha mẹ ruột tìm về, ngày lễ ngày tết, hai nhà đều sẽ giao lưu qua lại, hai đứa nhỏ ở trong phòng ngủ làm bài tập xem TV.
Trà Trà nắm chặt ngón tay, cô nhấp cánh môi không còn huyết sắc, nói: “Mẹ à, thôi bỏ đi, hẳn cậu ta đã ăn rồi.”
Giang Châu nghe thấy tên Thẩm Chấp, nhướng mày, trước giờ em gái hận không thể mỗi ngày dính bên người Thẩm Chấp, thời điểm ăn tết đặc biệt lạnh, chỗ nào cũng không chịu đi, nghe thấy bọn họ muốn đi Thẩm gia, nhanh chóng bò dậy ra khỏi ổ chăn, động tác nhanh nhẹn thay quần áo mới, vội vàng đi theo bọn họ.
Cô gặp cha mẹ Thẩm Chấp, vừa ngượng ngùng lại vừa nhiệt tình, ngoan ngoãn chào hỏi, gấp không chờ nổi đi lên tầng, chơi ở phòng ngủ của Thẩm Chấp hết một buổi trưa.
Cho nên Giang Châu nghe thấy em gái cự tuyệt, trong lòng rất kinh ngạc.
Hắn nhướng mày, hỏi: “Các em cãi nhau?”
Trà Trà nói dối: “Không có.”
Giang Châu tận lực cho em gái sinh hoạt tự do, không phải chuyện gì cũng phải điều tra rõ ràng, không lâu trước đó hắn mới biết được em gái thất tình, còn chưa biết việc của cô và Thẩm Chấp.
Hắn nhìn sắc mặt Trà Trà không được tự nhiên, biết cô đang nói dối, nhưng tâm trạng hôm nay của hắn tốt nên không chọc thủng lời nói dối của cô.
Vì thế, Sở Thanh Ánh nói: “Thôi vậy, đi đi.”
Giọng nói vừa thốt ra.
Thẩm Chấp không biết từ đâu chạy tới trước mặt bọn họ, hắn bị cảm còn chưa khỏi hẳn, môi ửng đỏ, làn da tái nhợt, sống mũi cao thẳng, lông mi dày đen nhánh, đôi mắt đen đặc tựa mực, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo hình như gầy đi, tỏa ra khí thế lạnh lùng.
Bởi vì đêm nay đại biểu sinh viên mới lên diễn thuyết, hắn mặc bộ tây trang màu đen, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ kéo kéo cổ áo sơ mi trắng, giọng hắn không thanh trầm như ngày thường, mà pha thêm âm thanh khàn khàn khó có thể miêu tả, hắn lễ phép chào hỏi cha mẹ Trà Trà, tiếp theo dời tầm mắt đến gương mặt cô, ánh mắt thâm sâu tựa biển.
Thẩm Chấp che miệng lại hạ thấp giọng ho khan, làn da trắng mỏng manh đều bị ửng đỏ, hắn nhìn Trà Trà nói: “Cháu mời mọi người đi ăn một bữa cơm.”
Giang Thừa Chu không có hảo cảm nhưng cũng không chán ghét với thằng nhóc Thẩm gia này.
Dù thế nhưng con gái không muốn cùng hắn ăn cơm, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không đồng ý.
Giang Thừa Chu lạnh lùng nói: “Không cần.”
Từ chối như đã được dự kiến làm Thẩm Chấp im lặng.
Từ lúc Thẩm Chấp xuất hiện Trà Trà vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không muốn ngẩng đầu nhìn hắn.
Giang Châu không dấu vết đi lên che trước người cô, nắm tay cô, “Con đưa em gái đi ăn trước.”
Giang Thừa Chu nhíu mày, “Cũng được, cho em gái con ăn nhiều một chút.”
Hiện tại quá gầy.
Còn gầy hơn lần trước về nhà.
Giang Châu nắm tay em gái, lại đụng phải một vị khách không mời mà đến ở cửa rạp.
Tầm mắt Vu Cố lạnh lẽo dừng trên tay Giang Châu, đôi mày hơi nhíu, cho dù cậu biết giờ phút này người nắm tay Trà Trà là anh trai cô nhưng Vu Cố cũng không thích.
Trà Trà là của cậu.
Vu Cố cầm theo một cốc trà sữa còn nóng, mở trà sữa ra, đưa đến tay cô, hỏi: “Trà Trà, cậu có thích bó hoa ngày hôm qua không?”
Trà Trà nhận ly trà sữa còn ấm từ trong tay anh, “Hóa ra là cậu đưa? Rất đẹp.”
Cô ngượng ngùng không dám nói cho Vu Cố bó hoa kia bị bạn cùng phòng của cô chia nhau hết rồi.
Tuy rằng thế giới Vu Cố đơn điệu xám xịt, có rất nhiều hành vi trên đời này cậu đều không hiểu rõ.
Nhưng cậu rất thông minh, cũng biết ngụy trang.
Vu Cố biết bản thân trước mặt Trà Trà phải làm một học sinh ngoan trong sạch đơn thuần, vì vậy mọi mặt âm u và một số ham muốn cố chấp mãnh liệt mà người thường không có khả năng tiếp nhận của hắn đều được cậu giấu ở đáy lòng.
Không thể để lộ ra trước mặt cô.
Nếu không sẽ dọa cô sợ chạy mất.
Chỉ có ông trời mới biết.
Hôm nay Vu Cố ở dưới sân khấu thấy cô mặc váy công chúa, mang vương miện nhỏ lên sân khấu, trong đầu cậu lại hiện lên ý tưởng muốn độc chiếm mãnh liệt, kích động.
Cô là công chúa của cậu.
Là công chúa của một mình cậu.
Hắn nguyện ý trở thành quần thần dưới váy cô, vì cô mà hiến dâng tất cả những gì mình có.
Vu Cố cười cười, nụ cười của hắn như ánh mặt trời trong trời xuân ấm áp, hắn nói: “Cậu thích là tốt.”
Giang Châu nhìn thiếu niên văn nhã này, nghiêng mặt tới hỏi: “Bạn học của em?”
Trà Trà gật đầu, “Là bạn tốt của em.”
Giang Châu lãnh đạm mà nói: “Chào hỏi xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Sao anh có thể không nhìn ra tâm tư của tên này, anh cũng sẽ không cho bọn họ có cơ hội ở bên nhau vào năm mới.
Trà Trà cảm thấy Vu Cố lẻ loi hiu quạnh rất đáng thương, cô nhỏ giọng dò hỏi: “Anh trai, có thể mang bạn em đi cùng không?”
Giang Châu nhéo nhéo thịt trên mặt cô, nói: “Không được đâu.”
Vu Cố che giấu ánh mắt, “Cậu với anh trai đi đi, đừng lo cho tớ, tớ có thể về ký túc xá đợi.”
Giang Châu nghe vậy không tự chủ được nhìn cậu thêm vài lần, lời nói này cảm giác hắn quá thảm.
Nhìn thanh lãnh trầm tĩnh, thực tế có vài phần tâm cơ.
Giang Châu nắm tay cô chặt hơn, muốn mang cô rời đi.
Vu Cố vẫn chưa lên tiếng gọi lại, chỉ ôn nhu cười với cô, “Trà Trà, chúc cậu năm mới vui vẻ.”
Giang Châu lạnh mặt, cảm thấy cậu quá phiền, trước khi em gái mở miệng nói chuyện, che miệng cô lại, “Đi thôi.”
Vu Cố cũng không ngại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi.
Lúc ăn cơm.
Giang Châu rất khó chịu, tâm cơ cẩu quả nhiên chính là tâm cơ cẩu, lớn lên như thế nào cũng là văn nhã bất chính.
Chỉ với dăm ba câu lại thêm vẻ đáng thương liền khiến em gái anh thất thần.
Giang Châu đẩy đĩa thịt về phía trước, “Ăn nhiều thịt vào.”
Trà Trà nói: “Anh trai, em không đói bụng.”
Lúc này Giang Châu nghiêm nghị, “Không đói bụng cũng nên ăn nhiều thịt.”
Trà Trà cầm đũa chọc chọc cái bát, tật xấu kén ăn vẫn chưa sửa, cá ăn một miếng, thịt kho tàu chỉ chịu cắn một nửa.
Giang Châu bị cô làm tức cười, “Kiếp trước em là mèo sao?”
Hắn nói, lại gắp cá chình trong chén mình cho cô.
Trà Trà vừa ăn vừa phản bác: “Nhưng mà anh trai, mười hai con giáp không có con mèo.”
Giang Châu nói: “Không sao, giờ anh trai thêm cho em.”
Trà Trà: “......”
Giang Châu cùng em gái ăn cơm, cảm giác tâm tình của anh tốt hơn rất nhiều.
Lúc đầu anh gây dựng sự nghiệp đúng là rất bận.
Mấy năm nay Giang Châu cũng nhận ra em gái rất dè dặt cẩn thận, nhưng anh càng hy vọng em gái có thể không cần hiểu chuyện như thế.
Giang Châu đưa cô về ký túc xá, xoa xoa đầu cô.
Trà Trà nói chính mình không phải trẻ con, không muốn hắn luôn xoa đầu cô.
“Lại qua năm mới, em lại lớn thêm một tuổi.”
“Không sao, trong lòng anh trai Trà Trà vĩnh viễn đều 18 tuổi.”
*
Trà Trà cắm sạc vào chiếc điện thoại đã sập nguồn, sau đó mới đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong ra ngoài, điện thoại đã có thể khởi động.
Lúc này cô mới thấy tin Văn Hoài gửi WeChat ——
[ Anh tới rồi. ]
[ Em ở đâu? ]
[ Được thôi, không để ý tới anh. ]
[ Xem xong rồi, anh đi đây. ]
Trà Trà lau khô tóc, cúi đầu nghiêm túc đánh chữ trên bàn phím điện thoại, trả lời: [ QAQ thực xin lỗi, điện thoại em bị tắt máy. ]
[ Đêm nay anh ngồi ở đâu? Em không thấy anh. ]
Văn Hoài không trả lời, Trà Trà đoán hắn đã ngủ rồi.
Lịch trình của đại minh tinh rất bận rộn cô có thể hiểu được.
Các bạn cùng phòng lục tục chạy về ký túc xá trước mười hai giờ, trước 15’ đồng hồ chờ điểm tới 00:00, Trà Trà nhận được rất nhiều tin nhắn chúc phúc.
Có một cái là dãy số lạ.
Cô không để tâm.
Qua vài giây, dãy số lạ gọi đến điện thoại.
Cô thuận tay bấm nghe, đầu bên kia không có âm thanh.
Trà Trà cảm thấy kỳ quái: “Là ai vậy? Gọi nhầm sao?”
Thẩm Chấp há mồm, muốn nói lại thôi.
Trà Trà nói: “Tôi cúp máy đây, gọi nhầm số rồi.”
Nghe tiếng cúp máy tút tút tút, lòng Thẩm Chấp vắng vẻ.
Vào lúc này năm ngoái.
Hắn còn ở bên cạnh Trà Trà mừng năm mới.
Từ trước tới này Thẩm Chấp chưa từng gặp người nào thích những ngày hội hơn Trà Trà.
Cô có thể tìm được một số chỗ đi chơi đẹp.
Năm nay không còn ai ở thời điểm 00:00 giờ, cho hắn một cái ôm ấm áp, không còn ai kiễng chân hôn môi hắn, cũng không còn ai sẽ ở bên tai hắn thổ lộ năm sau sẽ càng thích hắn hơn nữa.
Thẩm Chấp thật sự không quen.
Vì thế hắn gọi điện cho cô.
Đáng tiếc số của hắn bị kéo đen.
Đường dây bên kia vẫn luôn trong trạng thái bận không có người nghe.
Thẩm Chấp cũng không biết có phải mình bị điên hay không, vào rạng sáng lạnh lẽo nhất, hắn đi ra ngoài chỉ vì mua một chiếc điện thoại mới.
Cửa hàng trong trường học đã đóng cửa từ sớm.
Thẩm Chấp gọi taxi đi nội thành, vất vả lắm mới tìm được một cửa tiệm bán điện thoại chưa đóng cửa, tốn 50 tệ* mua điện thoại.
( 50 tệ ≈ 171.000.000 VNĐ)
Hắn chỉ muốn nghe giọng cô một chút.
Một chữ, một câu, là đủ rồi.
Thẩm Chấp đứng trong giá rét, gọi điện thoại cho cô, sau khi cô bắt máy được một lúc, hắn im lặng nghe cô nói, bản thân lại không có can đảm nói chuyện cùng cô.
Điện thoại tắt máy.
Thẩm Chấp nhìn bóng đêm mênh mông vô tận, bỗng nhiên không biết mình đang làm gì.
Thật vớ vẩn.
Hắn cũng hy vọng có người tới nói cho hắn.
Cuối cùng thì hắn yêu Trà Trà hay không yêu?
Bắt đầu từ khi nào, hắn đã muốn ở bên cô?
Thẩm Chấp nhớ rõ cảm giác tim đập thình thịch.
Lúc ấy Khương Diệu Nhan nắm lấy tay hắn, không ngừng cầu xin tha thiết: “Lớp trưởng, xin cậu đó, lần sau hẵng thu bài tập của tớ đi.”
Khi đó đúng là hắn bị Khương Diệu Nhan làm rung động, từng muốn cùng cô ấy nắm tay hôn môi, từng rất thiên vị cô ấy.
Cho nên đêm trước khi cô ra nước ngoài, hắn không còn lý trí ở thư viện tỏ tình với cô ấy.
Khương Diệu Nhan cười từ chối hắn, nói chỉ coi hắn là bạn tốt.
Thế nên, cho tới nay Thẩm Chấp đều cảm thấy người mình yêu là Khương Diệu Nhan.
Động tâm thuở thiếu thời, đã khắc ghi trong lòng hắn nhiều năm.
Chính là phần động tâm này bất tri bất giác dần biến mất.
Gặp lại lần nữa, Thẩm Chấp phát hiện hắn đã không còn sự vội vàng cuồng nhiệt như trước.
Tim đập thực bình tĩnh.
Thẩm Chấp lấy lại tinh thần, ở tiệm bán điện thoại mua mười mấy chiếc điện thoại, mới gọi xe rời đi.
*
Bởi vì ngày hôm qua không kịp thời trả lời tin nhắn Văn Hoài, hôm sau Trà Trà cố ý mua đồ uống đi xin lỗi anh.
Dù sao hắn cũng đi đến rạp hát cổ vũ cô, ngồi xem biểu diễn nhàm chán mấy giờ liền.
Tính tình Văn Hoài vô cùng không tốt, Trà Trà đã biết từ lâu, vì vậy cô ăn xong liền vội vàng đi tìm anh, đợi nửa giờ mới gặp được anh, khi gặp Văn Hoài kéo khẩu trang xuống lộ diện khuân mặt xinh đẹp trước mặt cô.
Trà Trà đưa đồ uống cho anh, “Ngày hôm qua tôi không để ý nên đã không thấy cậu đến xem.”
Văn Hoài bắt chéo đôi chân dài xinh đẹp của mình mà nhìn cô nói, “Được thôi, tạm thời tha thứ cho cậu trước.”
Hai người ngồi ở góc cầu thang nói chuyện, không hề quấy rầy người khác.
Văn Hoài tùy ý nói: “Đêm qua tôi diễn khá tốt.”
Trà Trà ngây ngô cười hai tiếng, “Các cậu ấy đều nói như vậy với tôi.”
Văn Hoài nói tiếp: “Tôi thấy Thẩm Chấp thích bạn nữ khiêu vũ kia đúng không?”
“Ừ, là cô ấy.” Trà Trà vội vàng bổ sung: “Cậu đừng gây sự với cô ấy, tôi và Thẩm Chấp chia tay không liên quan đến cô ấy.”
Văn Hoài cũng hiểu rõ, năm đó anh từng thấy Thẩm Chấp ép cô ta vào góc tường, hình như là tỏ tình.
Hắn giả vờ không quan tâm quay lại nói, “Mấy năm không gặp, cô gái đó càng lớn càng xinh đẹp.”
Trà Trà nhỏ giọng phản bác: “Tôi mới là hoa khôi.”
Tuy rằng hoa khôi là chỉ hư danh!
Nhưng hiện tại cô xinh đẹp hơn Khương Diệu Nhan là thật!
Cô đã dậy thì thành công rồi!
Lông tơ trên người Trà Trà dựng thẳng lên, cảnh giác trợn mắt cảnh cáo, cô nhớ rõ năm đó Văn Hoài còn hỏi cô tên của Khương Diệu Nhan.
Mấy năm nay hắn cũng không có tìm bạn gái.
Trừ bỏ cô, chưa từng thấy hắn quen bất kỳ cô gái nào cả.
Văn Hoài nhíu mày, “Vì sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì!”
Văn Hoài chưa kịp suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, làm cho giọng mình nghe hơi không để ý, hỏi: “Cậu hẳn là biết tên cô ấy là gì đúng không?”
Trà Trà:!!!
Trà Trà không hề nghĩ ngợi trả lời: “Tôi không biết.”
Văn Hoài kéo tóc đuôi ngựa của cô vài cái, rồi chậc một tiếng, “Nhỏ mọn như vậy sao?”
Trà Trà không vui đáp, “Đúng thế, tôi nhỏ mọn như vậy đấy.”
Cô xụ mặt, lên án: “Cậu sẽ không coi trọng cô ta chứ? Cậu là đồ con trai nông cạn chỉ xem trọng vẻ bề ngoài!”
Văn Hoài không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận.
Hắn chỉ là cảm thấy Khương Diệu Nhan rất hợp gu của hắn, dáng người lúc khiêu vũ rất câu hồn.
Hắn nói: “Tôi thuận miệng hỏi thôi.”
Trà Trà trầm tư một lúc lâu, cô hơi giận dỗi, vì thế không vui hỏi: “Cậu không phải đỉnh lưu sao? Cậu không phải rất nổi tiếng sao!?”
Văn Hoài không biết xấu hổ nói: “Đúng thật, đỉnh lưu chính là tại hạ, tại hạ rất nổi tiếng.”
Trà Trà nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Cậu không muốn làm đỉnh lưu nữa đúng không?!”
“??? Sao lại nói vậy?”
“Đỉnh lưu đều chưa bao giờ yêu đương.” Trà Trà đều nắm chặt cánh tay hắn, vặn volume loa to hét vào tai hắn: “Yêu đương đều là sẽ hồ đồ! Cậu đừng có mà hồ đồ nữa đi!”
Văn Hoài hết chỗ nói với cô.
“Sao cậu có thể coi đó là thật vậy? Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà.” Văn Hoài còn phải đóng phim, không nói chuyện lâu với cô được, đến giờ phải đi anh chào tạm biệt cô, “Tôi đi trước, hôm nào gặp lại.”
Trà Trà rầu rĩ không vui quay lại trường học.
Trần Tâm Ý nói cho cô, Thẩm Chấp đã đợi cô ở đây rất lâu.
Trà Trà không muốn gặp Thẩm Chấp, vội ôm sách đi đường vòng từ cửa sau tiến vào phòng học.
Giáo viên đã vào lớp, nhưng Thẩm Chấp lại cứ như vậy xông vào, lộ ra vẻ cường thế hiếm thấy, kéo mạnh cánh tay cô, dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông kéo cô ra bên ngoài.
Thẩm Chấp mất ngủ cả buổi tối.
Liên tiếp gặp ác mộng.
Trong mộng Trà Trà xách hành lý, vẫy tay với hắn, đến câu hẹn gặp lại cũng không nói.
Hắn chạy tới muốn giữ Trà Trà, lại bị cô dùng dao nhỏ đâm vào tim, trên tay cô còn nhiễm máu từ trong thân thể hắn chảy ra, cô cười cười với hắn: “Thẩm Chấp, tôi yêu người khác rồi.”
Sáng sớm, Thẩm Chấp bừng tỉnh bởi ác mộng.
Nước mắt lẫn mồ hôi ướt nhẹp gương mặt hắn.
Hắn mờ mịt thất thần lau khô mặt, từng đợt từng đợt ác mộng nghĩ tới mà sợ hãi.
Thẩm Chấp muốn cùng cô quay lại.