Trà Trà đã tuôn ra rất nhiều khổ sợ bị đè nén, bản thân không thể khống chế nổi được nước mắt, ở trong văn phòng khóc hơn nửa giờ đồng hồ thì mới có thể bình tĩnh lại.
Thầy chủ nhiệm bị cô dọa, bắt đầu hoài nghi xem có phải hôm nay bản thân đã quá mức nghiêm khắc hay không? Dù gì cô cũng chỉ mới là một cô bé mới lớn, thích ăn diện cũng là điều bình thường.
Thầy cũng biết gia đình của Sở Trà là gia đình đơn thân, khẳng định tâm tư so với người khác sẽ tinh tế mẫn cảm hơn, thầy chủ nhiệm thở dài: "Bạn học Sở Trà, em lau xong nước mắt thì quay về lớp học đi."
Bản kiểm điểm cũng không cần viết.
Chuyện này coi như là cho qua đi.
Trà Trà với đôi mắt sưng đỏ bị nhìn chằm chằm khi quay trở lại phòng học, làn da trắng như sứ bị xóa đến phiếm hồng, đôi môi bị cô cắn thành màu hồng nhạt, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, sau khi tẩy trang liền lộ ra khuôn mặt thanh thoát động lòng người.
Cô cúi đầu tránh né ánh mắt của bạn học, cô không quan tâm đến ai, trở về vị trí của chính mình.
Trong lúc học, Trà Trà không còn tâm tư để nghe giảng.
Chàng trai ngồi cạnh đưa cho cô một chiếc khăn tay sạch sẽ, đôi mắt đen nhánh trầm lặng của Vu Cố nhìn chằm chằm cô, chỉ nói một chữ đơn giản: "Này."
Trà Trà trả lời mà giọng khàn đặc: "Tớ không cần "
Nhưng cô lại không phát hiện ra tính cách Vu Cố thế mà lại cực kỳ cố chấp: "Cho cậu."
Trà Trà không muốn nhận, lông mày Vu Cố nhăn lại, tựa hồ đã mất hết kiên nhẫn, ngón tay cậu với độ ấm rất thấp, nhẹ nhàng nâng cằm cô, coi như không có ai lau đi nước mắt làm cậu phiền lòng.
Trà Trà nhanh chóng đoạt khăn tay trong tay cậu, thấp giọng nói cảm ơn.
Trà Trà cảm thấy mối tình đầu của mình còn chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc, cũng cảm thấy về sau khả năng sẽ không còn cơ hội đem chuyện chính mình yêu thầm nói ra nữa.
Cửa kính xe buýt phản chiếu lại gương mặt cô, bọn họ nói cũng không có gì sai, bộ dạng của cô hôm nay xác thực có chút không giống học sinh trung học mười lăm tuổi cho lắm, nó lại càng giống như một cô gái nhỏ mới lớn đòi làm người trưởng thành hơn.
Trà Trà cố thuyết phục chính mình, cứ để mọi chuyện như vậy đi.
Làm em gái của Thẩm Chấp cũng khá tốt.
Nhưng cô vẫn tham lam.
Cô muốn nhiều hơn, muốn người mình thích cũng sẽ thích mình.
Thẩm Chấp trước kia đối xử với cô thật sự rất tốt, tốt đến nỗi khiến cô sinh ra ảo giác Thẩm Chấp cũng thích cô.
Mùa đông đến, hắn sẽ giúp cô quàng khăn quàng cổ, buổi tối ngày tuyết đầu mùa sẽ cùng cô đắp người tuyết, sẽ đưa cho cô ly sữa bò ấm áp, sẽ giúp cô dọn sách, giảng bài tập cho cô.
Cô là một người không quá thông minh, nói lời cũng không quá dễ nghe, cũng không phải là người hiếu thắng.
Nếu có người nào đổi xử tốt với cô thì cô sẽ càng đối xử tốt với người đó.
Nhưng đối xử tốt với một người thì cũng không đồng nghĩa với việc thích người đó.
Trong con hẻm nhỏ, những người hàng xóm trước kia ánh mắt luôn lạnh nhạt, xoi mói gia đình Trà Trà bây giờ đã trở nên thân thiện.
Ba Trà Trà có thân phận và gia thế đều khó lường, chuyện này ở ngõ, ra đường đã không còn là điều bí mật nữa.
Trà Trà uể oải không vui đi trên đường, đôi giày da quá nhỏ làm gót chân cô bị trầy da, vừa nóng vừa đau.
Tóc buộc đuôi ngựa của cô còn bị người khác kéo, không cần quay đầu cũng biết là Văn Hoài đang thích thú chơi với tóc cô.
Văn Hoài là con của liệt sĩ, lại không chịu học hành nghiêm túc, cả ngày cùng người khác đánh nhau, lúc này vừa mới giúp anh em tốt thể hiện lòng nghĩa khí, cà lơ phất phơ đi theo sau cô, "Sở Trà, sao hôm nay cậu không mặc đồng phục?"
Văn Hoài nhớ rõ cô là học sinh ngoan, mỗi ngày đều đứng đứng đắn đắn mặc đồng phục đi học.
Vậy mà hôm nay cô lại mắc chiếc váy trông mới tinh.
Bất quá anh phải thừa nhận, tuy rằng nhìn qua thấy rất kỳ quái nhưng lại rất xinh đẹp.
Trà Trà hung hăng đáp: "Không liên quan đến cậu."
Văn Hoài cắn môi: "HaHa, cậu trưởng thành rồi, bắt đầu biết yêu rồi."
Trà Trà: "Cậu thật phiền."
Văn Hoài từ nhỏ cũng không thích cô, ai bảo cô là người ngoan nhất, nghe lời nhất còn dễ khi dễ nhất?
Tuy vậy mối quan hệ của anh cùng Trà Trà cũng không tệ lắm.
Rốt cuộc thì khi còn nhỏ anh cũng không ít lần giúp cô đánh lại cái tên mập khi dễ cô.
Văn Hoài nhìn có vẻ tùy tiện chẳng hề để ý cái gì nhưng thật ra rất sâu sắc: "Chân cậu làm sao vậy?"
Trà Trà cố ý che giấu: "Không có gì."
Văn Hoài hiểu cô rất rõ, khẽ nhướng lông mày một cái: "Giày cọ vào chân sao?"
Trà Trà thà chết cũng không thừa nhận: "Không có."
Văn Hoài không hỏi cô nữa, ngồi xuống: "Đi lên, tớ cõng cậu về nhà."
Trà Trà mới không cần cậu cõng, cô lắc đầu không chịu đi lên.
Văn Hoài lại không phải một người thích nói lý, nắm lấy tay cô, đem người cõng lên.
Anh vừa rồi chú ý tới hôm nay đôi mắt Trà Trà so thỏ con còn hồng hơn, đoán chừng là ở trường bị ủy khuất, nhưng Văn Hoài nhớ rõ là nhân duyên của cô cũng không tồi, nay bị ủy khuất nghĩ tới nghĩ lui chắc là có liên quan đến Thẩm Chấp.
Trà Trà còn cho rằng tâm tư nhỏ này của bản thân đã giấu rất kĩ nhưng Văn Hoài đã sớm nhìn ra cô rất thích Thẩm Chấp.
Từ nhỏ đã như thế, cái gì tốt đều muốn cho người ta, chỉ dính lấy cậu ta.
Bất quá Văn Hoài cảm thấy Thẩm Chấp đối với Trà Trà hơn nửa là không có cảm giác gì.
Văn Hoài nói: "Sở Trà, ăn kem không?"
Trà Trà buồn bã, nổi giận nói: "Tôi không ăn."
Văn Hoài lười nghe ý kiến của cô, cõng cô đến cửa hàng, xài hết tiền lẻ trong túi quần, mua cho cô cây kem đắt nhất: "Ăn xong đừng trộm khóc nhè nữa."
Trà Trà bóc kem ra, liếm tầng chocolate phía ngoài: "Tôi không có."
Rất nhanh đã đến cửa nhà cô.
Văn Hoài bỗng nhiên dừng chân, lông mày nhướng lên một cái, ánh mắt như xem kịch vui dừng lại trên người Thẩm Chấp đứng cách đó không xa, đối diện hắn là một cô gái có dáng người tinh tế cao gầy xinh đẹp.
Thẩm Chấp ấn cô lên tường, nắm cổ tay của cô, ánh mắt ẩn nhẫn, nhìn chằm đôi mắt của Khương Diệu Nhan.
Khương Diệu Nhan tựa hồ giật mình, sửng sốt một lát, cười đẩy cậu ta ra: "Lớp trưởng đại nhân, tớ đi về trước đây."
Thẩm Chấp cầm băng dán cô đưa, nắm chặt tay, đem băng dán nắm trong lòng bàn tay, luyến tiếc lấy ra dùng.
Chờ Thẩm Chấp đi vào sân, Văn Hoài chậc một tiếng: "Chồng nhỏ nuôi từ bé của cậu chạy theo người khác nên cậu liền vì vậy mà khóc sao?"
Văn Hoài bị liếc, cảm thấy lạnh cả gáy rồi lại thở dài, qua vài giây, bắt đầu cảm thấy thú vị, liền hỏi: "Bất quá cô gái kia xác thật rất xinh đẹp."
Kinh diễm động lòng người, làm cho người khác nhìn không rời mắt.
Trà Trà từ trên người anh nhảy xuống thì bị Văn Hoài túm lấy tay, thuận miệng hỏi: "Cô gái kia tên là gì vậy?"
Trà Trà tức chết rồi!!!
Đúng là con trai!
Cô dẫm chân cậu một cái, chạy nhanh, trốn về nhà.
Trà Trà về đến nhà liền cởi đôi giày da đã tra tấn cô rất lâu đó, thay dép lê thoải mái.
Giang Thừa Chu đã dọn đến đây cùng hai mẹ con cô nhưng mà Trà Trà vẫn không cách nào tự nhiên kêu ông là ba.
Trà Trà lên lầu làm bài tập, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.
Sở Thanh Ánh nấu cơm tối xong thì Giang Thừa Chu lên lầu kêu con gái xuống ăn cơm.
Cửa phòng không khóa, Giang Thừa Chu đi vào liền thấy gót chân con gái bị thương, ánh mắt thay đổi, đi tìm thuốc mỡ, cẩn thận bôi cho con gái, sau đó đánh thức cô dậy.
Trà Trà ăn cơm chiều xong liền phát hiện đôi giày da của mình không thấy đâu, cô hỏi: "Mẹ, giày của con đâu?"
Giang Thừa Chu thay Sở Thanh Ánh trả lời: "Ba vứt đi rồi."
Đôi giày bị ông không chút do dự ném vào thùng rác, sau đó ông liền gọi điện thoại cho người may cho cô một đôi giày mới đưa tới đây.
Trà Trà nhíu mày: "Đôi giày đó đắt lắm."
600 nhân dân tệ, là tết năm ngoái mẹ mua cho cô.
Giang Thừa Chu nói: "Ba sẽ mua cho con đôi đắt hơn."
Trà Trà thầm nghĩ, ba của cô thật là quá hoang phí.
Nếu cứ như vậy thì cả nhà sẽ bị ông làm cho nghèo đi mất!
Cô lắc đầu: "Con không cần."
Trà Trà không biết thân phận của ba ba, cô hiểu chuyện cho rằng cô nên tiết kiệm tiền cho ba, nếu không lỡ như ông nuôi cô thành người tiêu tiền phung phí thì sau này phải làm sao?
-
Giang Thừa Chu là một người đàn ông bình thường, đối mặt với người mình yêu, không khống chế được cũng là điều bình thường.
Sở Thanh Ánh thật sự sợ ông, một lần rồi lại một lần, che lại miệng của mình, cũng không dám phát ra tiếng, thật sự không chịu nổi cũng chỉ dám cắn vai ông một cái, kêu ông nhẹ một chút.
Không nghĩ tới bộ dáng bà nhu nhu nhược nhược, yếu đuối lại càng làm cho ông muốn phá hủy, chiếm hữu.
Bà nói: "Cách âm không tốt, anh nhẹ một chút đi."
Giang Thừa Chu khẽ vuốt ve gương mặt của bà: "Được, đây là lần cuối cùng."
Sở Thanh Ánh thật thà cho rằng rất mau là có thể kết thúc, kết quá lại tiếp tục hơn nửa giờ nữa.
Giang Thừa Chu còn thích dọa bà, nắm tay bà, hôn lên đầu ngón tay, giả hỏi: "Về sau còn chạy nữa không?"
Sau khi nghe tiếng khóc cầu xin, lại vui vẻ nói: "Tôi còn chạy được sao?"
Trong khi đó, giới hào môn có tin đồn gây xôn xao rằng Giang Thừa Chu rất yêu chiều con gái, Giang tổng gần đây chi rất nhiều tiền, mua sắm rất nhiều đồ mà con gái thích.
Người trong công ty của ông âm thầm cảm kích tiểu công chúa không biết tên này, hơn một tháng nay, Giang tổng chưa từng nổi giận với bọn họ, tâm tình phi thường tốt.
Đa số nhiều người không biết Giang tổng đã tìm được vợ với con gái, còn lầm tưởng là người con gái nuôi kia của nhà họ Giang được Giang tổng yêu thương, bắt đầu ám chỉ con gái ở trong trường tạo quan hệ thân thiết cùng với Giang Nguyễn.
Chỉ có bản thân Giang Nguyễn biết, người ba yêu thương căn bản không phải là cô.
Anh trai căn bản cũng không quan tâm đến cô.
Giang Châu vẫn ở tại nhà họ Giang, anh còn tưởng sẽ được dọn đến chỗ mẹ và em gái cùng nhau sống chung nhưng anh đại khái cũng hiểu được ba là người như thế nào, đối với mẹ có dục vọng chiếm hữu vượt quá người bình thường, không thể chịu đựng việc anh ở bên mẹ thời gian dài.
Mà Giang Châu cũng không hề oán hận, trách cứ lựa chọn của mẹ năm đó.
Vì dù là ai nếu không được tự do, tôn nghiêm còn bị giam lỏng trong suốt 4 năm, nhất cử nhất động đều bị khống chế thì cũng sẽ không thể chịu nổi, áp lực muốn dùng cái chết để được giải thoát.
Giang Châu hiện tại đã học tới lớp 12, việc học rất nặng nề.
Giang Thừa Chu đối với việc này rất hài lòng, hơn nữa còn nói: "Không cần lúc nào cũng bám lấy mẹ, con đã là người lớn rồi."
"Con biết"
"Nếu rảnh thì dẫn em gái ra ngoài chơi đi."
"Dạ vâng."
Giang Châu rất thương em gái, anh cũng từng xem qua ảnh chụp của cô khi còn nhỏ, giống như bánh bao nhỏ, vừa trắng vừa đáng yêu.
Anh nói với mẹ muốn cuốn album, đem về đặt ở trong phòng.
Ảnh của em gái lúc mới lên cấp hai được anh đặt làm hình nền điện thoại.
Thời điểm Giang Châu cùng bạn bè ra ngoài chơi, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa Trà Trà đi theo cùng.
Cô gái nhỏ sợ người lạ, lại ngượng ngùng rụt rè, vô cùng nhát gan kéo tay áo anh không dám thả nhưng vẫn cố tỏ ra trầm tĩnh, ít nói.
Bạn bè của Giang Châu trong nhà đều không có em gái, cũng chưa từng thấy qua cô gái nào mềm mại như thế, mỗi người đều rất yêu chiều cô, ngày thường rất hay tặng quà cho cô.
Thời gian cứ như vậy trôi đi.
Chờ Giang Châu lên đại học thì Trà Trà cũng đã lên lớp 9.
Mọi chuyện đã trôi qua hơn một năm, cô không thể tránh được mối quan hệ của cô cùng Thẩm Chấp đang ngày càng xa cách.
Cô nỗ lực thuyết phục bản thân rằng cô chỉ là em gái của hắn, cũng đem ảo tưởng không thực tế cưỡng chế chôn sâu vào trong, đem sự nhớ mong giấu đi.
Cô không thể để lộ ra chuyện yêu thầm đầy chua xót cùng đau khổ này.
Tuy rằng Trà Trà nói không bao giờ muốn thích hắn, nhưng vẫn là không nhịn được chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, quan tâm xem hắn có ổn không, lâu lâu cũng sẽ để đồ ăn ngon trên ban công phòng hắn.
Mà số lần Thẩm Chấp cãi nhau với mẹ nuôi cũng càng ngày càng nhiều, vết thương trên người hắn cũng càng nặng hơn, Trà Trà có giúp hắn báo cảnh sát một lần thì bà ấy mới thu liễm một chút.
Trà Trà trông ngóng cha mẹ Thẩm Chấp có thể sớm tìm ra hắn nhanh một chút, cứu hắn ra khỏi bể lửa này.
Sau khi thành tích kết quả thi vào lớp 10 được công bố, bọn họ đều thi đậu trường THPT phụ thuộc trọng điểm.
Trước khi lựa chọn khối tự nhiên hay khối xã hội, Trà Trà cẩn thận dò hỏi Thẩm Chấp học khối tự nhiên hay là khối xã hội.
Hiện tại Thẩm Chấp đã cao hơn cô một cái đầu, thân hình gầy gò, tỉ lệ khung xương hoàn mỹ, ngũ quan càng ngày càng đẹp, giọng nói cũng đặc biệt dễ nghe, hắn nói: "Tớ học khối tự nhiên."
Trà Trà yên lặng ghi tạc trong lòng, dù cô học giỏi ban xã hội hơn nhưng khi điền nguyện vọng ngày đó, cô vẫn ghi là ban tự nhiên.
Không biết là Thẩm Chấp lừa cô hay là nhất thời đổi ý.
Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan chọn giống nhau, đều chọn ban xã hội, sau khi biết tin tức này, chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm giáo dục, thậm chí còn có hiệu trưởng lần lượt cho gọi hắn vào văn phòng nói chuyện.
Trà Trà lại một lần nữa bị xem nhẹ, bị bỏ rơi nhưng trong thâm tâm cũng đều là thịt, cũng biết đau, cũng vẫn như cũ, cũng cảm thấy rất khổ sở.
Cô chờ đợi rất lâu nhưng vẫn vô vọng, chưa bao giờ nói ra hai chữ "yêu thầm", khả năng và hy vọng của cô cũng ngày càng cạn đi.