Tiểu Thanh Mai Đông Cung

Chương 1: Không còn ai để nương tựa



Sáng sớm, gió mát phất vào mặt, những đám mây lớn trôi nổi trên bầu trời.

Vân Trung Thành, mới trải qua lễ rửa tội của chiến tranh, đổ nát thê lương, tan hoang không thể tả.

Đồng cỏ ngoài thành, diện tích rộng lớn bao la, hoang tàn vắng vẻ.

Mấy đứa nhỏ xanh xao vàng vọt, ăn mặc cũ nát, xách cái giỏ bằng tre, cầm cây xẻng, mầm cỏ vừa mới chui từ dưới đất lên, tìm kiếm kỹ càng rau dại có thể bỏ vào miệng.

Một bé gái yếu ớt năm sáu tuổi, ngồi xổm trước một bụi cây bồ công anh non, lấy đôi bàn tay nhỏ với làn da nứt nẻ, cẩn thận ngắt lá cây dính sương sớm xuống, trực tiếp bỏ vào miệng, quai hàm phồng lên vội vàng nhai.

Sau khi chén cháu rau dại vô vị chiều hôm qua vào bụng thì nàng không được ăn nữa.

Bồ công anh vừa đắng vừa chát nhưng đối với người bụng đói cồn cào như nàng mà nói, có thể nói là mỹ vị nhân gian.

Ở bên cạnh nàng, một bé trai bảy tám tuổi đào một bụi tỏi hoang bằng xẻng, thấy bé gái nhai ngấu nghiến bồ công anh, nhịn không được hỏi: "Thất Thất, bác gái của em lại không cho em ăn sáng hả?"

Bé gái nuốt rau dại trong miệng xuống, ngẩng đầu lên.

Mái tóc khô vàng, làn da thô ráp, gương mặt xanh xao.

Chỉ có đôi mắt vì gầy gò nên cực kỳ to, đen láy, trong veo, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm nơi đồng cỏ, rực rỡ lấp lánh.

Bé gái nghiêm túc giải thích: "Anh Tại Sơn, nhà em không có nhiều gạo lắm nên bác gái của em cũng không ăn sáng."

Tại Sơn lấy cây xẻng lấy sức đào đất một chút: "Nhưng chị anh thấy vài lần, ngày nào bác gái của em cũng chờ em đi ra ngoài là nhóm lửa nấu cơm ngay."

Thất Thất sững sờ.

Thế mà bác gái lại ăn thêm một bữa ở sau lưng nàng ư, thảo nào trong nhà vốn không có nhiều gạo lắm, gần đây lại hụt nhanh như vậy.

Sao khi ngây người, nàng cúi đầu, tiếp tục hái lá bồ công anh: "Em không có cha mẹ, bác gái của em chịu em là đã tốt lắm rồi."

Tại Sơn đập tỏi hoang vừa mới đào được trên cây xẻng, đập rớt đất rồi mới bỏ vào giỏ bằng liễu của bé gái.

"Nhà thị không có lửa để dùng, nếu thị không cần em, sao lại ở nhà em được."

"Bây giờ ăn thức ăn cha mẹ em để lại mà lại đối xử cay nghiệt với em, thật là đáng giận."

Bé trai bênh vực kẻ yếu vì bé gái.

Thất Thất yên tĩnh hái rau dại, không nói gì.

Chờ đến khi nàng lớn thêm một tí, lấy được nước, chẻ được củi.

Chờ đến khi nàng không còn sợ tối như vậy nữa, dám ở một mình.

Đến lúc đó, nàng sống một mình.

Tại Sơn thở dài như ông cụ non, ngồi xổm bên cạnh nàng, móc từ trong ngực ra một cái bánh nhỏ nướng bằng lò, đưa: "Cho nè."

Thất Thất nhìn chằm chằm cái bánh nướng bằng lo to gần bằng tay nàng, nhịn không được nuốt nước miếng nhưng thái độ lại kiên quyết xua tay: "Anh Tại Sơn, đây là bánh chị Mạn Vân đưa cho anh cầm theo lót dạ, em không cần."

Tại Sơn không màng đến chuyện bé gái chống đẩy, nhét bánh nướng trong lò vào tay nàng: "Buổi sáng anh ăn no rồi, em ăn lẹ đi."

Thất Thất cầm cái bánh nướng bằng lò, trong lòng chua chát, ấm áp.

Bây giờ, đừng nói là Vân Trung Thành, toàn bộ Tịnh Châu, nhà ai cũng thiếu quần áo thiếu đồ ăn, kiên trì không chết đói là một việc cực kỳ khó, đâu ra có vụ ăn no.

Tại Sơn cười ha ha thúc giục: "Mau ăn đi."

Thất Thất ngẫm nghĩ, xé một miếng bánh nhỏ, bỏ vào miệng, còn lại đưa cho bé trai: "Anh Tại Sơn, chúng em nhỏ, bụng cũng nhỏ, ăn một miếng là đủ no rồi, còn lại anh ăn đi."

Tại Sơn cầm bánh, cũng xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng, còn lại lại muốn đưa cho Thất Thất.

Hai đứa nhỏ anh đưa qua, em đưa lại, anh không cần, em cũng không cần, một cái bánh nướng bằng lò cứ bị xé ra.

Mấy đứa nhỏ bên cạnh thấy thế, đi qua.

"Đừng làm vậy, coi chừng lát nữa bánh rớt xuống đất giờ, anh có cái bánh bao, Thất Thất, chia cho em một nửa nè."

"Nắm rau dại của chị cũng ngon, Thất Thất thử một miếng."

...

Bọn nhỏ mồm năm miệng mười, nhao nhao móc từ trong ngực ra lương khô không được bao nhiêu, mỗi người bẻ một miếng, đưa cho bé gái.

Trong chớp mắt, tay nhỏ của bé gái có thêm một đống lương khô đủ màu, nàng gật đầu, nói lời cảm ơn với từng người một cách nghiêm túc: "Cảm ơn anh Tại Sơn, cảm ơn chị Tiểu Thúy, cảm ơn anh Trụ Tử..."

"Thất Thất, em nhỏ nhất nhưng lại khách sáo nhất, hồi nào cũng cảm ơn."

"Không cần khách sáo như vậy đâu, khi trước cha mẹ em còn, em cũng thường chia đồ ăn cho bọn chị mà."

"Đúng vậy, anh lớn thế này rồi, miếng đường mạch nha mà anh từng được ăn là em cho đó."

"Anh từng ăn đùi gà Thất Thất cho."

"Đùi gà đó của mày bị tao cạp một miếng, mày đuổi theo tao những ba con phố, ha ha ha..."

Bọn nhỏ ngồi thành một vòng tròn, vừa hi hi ha ha nhớ lại chuyện lúc trước vừa ăn lương khô.

Nghe thấy tiếng cười vui sướng, Thất Thất cũng cong mắt cười ra tiếng.

Sau đó nâng niu lương khô trong tay như trân bảo, miệng nhỏ ăn chầm chậm.

Đang ăn, có một đứa bé choai choai chạy từ cửa thành ra, vẫy tay với mọi người từ nơi rất xa.

"Tại Sơn, hình như là chị của mày hả?" Một đứa bé có thị giác tốt, thấy rõ người chạy tới, lấy khuỷu tay đụng vào Tại Sơn.

Tại Sơn đứng dậy, vội chạy ra đón: "Chị, sao chị lại tới đây?"

Lữ Mạn Vân mười một tuổi chạy tới nổi mặt đỏ rần, nhìn lướt qua em trai nhà mình, trực tiếp chạy tới trước mắt Thất Thất, khom lưng chống hai đầu gối, thở hổn hển: "Thất Thất, mau, mau về đi, bác gái ôm em họ của em, mang tay nải, đi theo hướng của đội buôn, về phía cửa nam của thành, hình như muốn đi xa."

"Thị muốn chạy à? Còn Thất Thất thì sao, thị bỏ rơi ư?" Tại Sơn tức giận cắm cây xẻng trong tay xuống đất thật mạnh.

Trong lòng Thất Thất lộp bộp một cái, khuôn mặt nhỏ căng chặt, nhảy cẫng lên, nhét nửa cái bánh bao còn dư vào tay Lữ Mạn Vân, nhanh chân chạy: "Chị Mạn Vân, lấy giúp em giỏ và cây xẻng, nếu em còn về thì tới nhà chị lấy."

Bé gái chạy quá gấp, không để ý dưới chân, ngã nhào xuống đất, rên một tiếng, nhưng nàng không dừng lại, bò dậy chạy tiếp.

Tại Sơn dậm chân, vội chạy đuổi theo: "Chị, em đi với Thất Thất, bác gái kia của em ấy không phải là người tốt lành gì."

Nhìn hai đứa nhỏ trong chớp mắt đã chạy xa, Mạn Vân che miệng la: "Tại Sơn, nếu bác gái của em ấy không chịu dẫn Thất Thất đi chung thì em đưa Thất Thất về nhà mình nha."

- --

Chợ trong Vân Trung Thành, mười tiệm đóng năm, trăm nghề tiêu điều.

Một nhóm mười mấy chiếc xe ngựa tạo thành đội buôn, kiểm kê xong hàng hóa giật đầu cá vá đầu tôm rồi khởi hành lên đường.

Không bao lâu sau, đã đi tới rồi cửa nam của thành.

Bên trong chiếc xe ngựa cuối cùng kia có hai mẹ con.

Người đàn bà trẻ tuổi thường vén rèm ngoảnh đầu ngó một cái, vẻ mặt ẩn giấu sự nôn nóng, làm như sợ ai đuổi theo.

Trong lòng người đàn bà là là bé trai bốn năm tuổi, bé trai vừa mới tỉnh ngủ, dụi đôi mắt, ngây thơ mờ mịt hỏi: "Mẹ ơi, chị đâu rồi?"

Người đàn bà đáp có lệ: "Đào bới thức ăn rồi."

Bé trai lại hỏi: "Vậy chúng ta đi đâu?"

Nhìn xe ngựa ra khỏi cửa thành, người đàn bà thở phào nhẹ nhõm, ấn đường khó giấu sự phấn khích: "Mẹ mang con tới nơi tốt, từ nay về sau, hai mẹ con ta sẽ có cuộc sống tốt."

Bé trai tránh khỏi cái ôm của người đàn bà, ghé vào cửa sổ xe bên cạnh, đầu nhòm ra ngoài nhìn, thấy cửa thành phía sau càng ngày càng xa, cậu quay đầu: "Mẹ, chúng ta không dẫn chị theo ư?"

Người đàn bà ngoảnh đầu đi chỗ khác, thuận miệng lừa gạt: "Đợi một thời gian nữa, chúng ta sắp xếp xong, mẹ sẽ về đón chị của con."

Bé trai nhìn người đàn bà, bỗng dưng nhận ra gì đó, thình lình nằm trên tấm thùng xe, la lối khóc lóc lăn lộn: "Mẹ, con muốn chị, con muốn chị."

Người đàn bà duỗi tay túm bé trai nhưng dù thế nào cũng không túm nổi, dỗ cũng dỗ không được, tức giận đến mức thị dùng sức xô đẩy một phen: "Thứ mất dạy, mày muốn nó, vậy thì mày ở lại cái chỗ tồi tàn này đi, uống gió Tây Bắc với nó đi."

Thấy người đàn bà thật sự tức giận, bé trai không dám quậy nữa, dụi đôi mắt đỏ bừng, dựa vào người thị năn nỉ: "Mẹ, Ngộ Nhi xin mẹ, chúng ta đón chị đi chung được không."

Người đàn bà bực bội lạ thường, đột nhiên đẩy bé trai ra, không đợi bà nói chuyện thì nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ từ xa ở bên ngoài: "Bác ơi, bác ơi."

Ánh mắt bé trai sáng lên, bổ nhào ra rìa cửa sổ, vén rèm lên, duỗi cổ ra kêu: "Chị, ở đây nè."

Sắc mặt người đàn bà khó coi, bắt lấy cánh tay bé trai muốn túm lại nhưng hai tay bé trai lại vịn chặt cửa sổ, thị túm hai lần cũng không động đậy.

Khi hai mẹ con lôi kéo, Tại Sơn đã chạy tới trước xe ngựa, cản xe ngựa, đang thương lượng với phu xe: "Bác ơi, bọn cháu có việc tìm người trên xe ạ."

Phu xe vừa mới nghe hết cuộc trò chuyện của hai mẹ con, giờ đây thoáng nhìn hai đứa nhỏ chạy đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, gương mặt đỏ bừng, mệt tới nỗi nói không nên lời, lấy roi đập càng xe: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi, không thể đợi lâu."

Phượng Thất chắp tay thi lễ thở hổn hển nói cảm ơn: "Cảm ơn bác."

Tại Sơn cũng ôm quyền cảm ơn.

Thất Thất đi đến cửa sổ xe, nhón mũi chân, nắm lấy tay bé trai: "Ngộ Nhi, bác đâu?"

Bé trai quay đầu thoáng nhìn người đàn bà: "Mẹ ơi, chị tìm mẹ nè."

Người đàn bà không tình nguyện tới trước cửa sổ xe, mặt lạnh tanh nhìn Thất Thất: "Có chuyện gì thì nói nhanh."

Thất Thất ngẩng đầu: "Bác ơi, bác muốn đi đâu?"

Người đàn bà chột dạ nhìn chỗ khác: "Đô Thành."

Đô Thành ư, nàng từng nghe mẹ nói, đó là nơi tốt, không có quân địch, không có gió cát, yên bình giàu có.

Trong mắt bé gái cũng mang theo sự chờ đợi, vươn tay nhỏ, muốn nắm tay áo của người đàn bà: "Bác ơi, cháu ăn ít lắm, cháu còn có thể giặt đồ nấu cơm, bác có thể dẫn cháu theo không?"

Người đàn bà nâng cánh tay, tránh tay bé gái nhưng lại không dám đối diện với đôi mắt đen láy sáng ngời kia: "Bác chỉ kiếm ra con đường cho bác và Ngộ Nhi, không có cách nào để dẫn cháu theo."

Thất Thất ngẩng đầu, ngữ điệu nôn nóng: "Nhưng bác ơi, trước khi mẹ cháu ra đi có đưa cho bác một chiếc vòng tay bạc, đổi lại bác phải nuôi nấng cháu lớn khôn, bác đồng ý rồi mà."

Người đàn bà trở tay lại theo bản năng, đẩy tay nải bên cạnh vào trong, sau đó vén tóc: "Bác không biết cháu nói gì, bác ơi, đi đi."

Đây là không định dẫn nàng theo, còn muốn chối chiếc vòng tay ư, trong nháy mắt trái tim bé gái lạnh phân nửa.

Loại người này, sợ là dù có cầu xin như thế nào cũng vô ích.

Nàng duỗi tay nắm chặt cửa sổ xe: "Nếu bác không chịu cháu, vậy đưa vòng tay của mẹ cháu đây."

Bé gái còn nhỏ nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.

Trịnh thị bị ánh mắt của bé gái dọa cho nhảy dựng, kéo mành xuống thật mạnh, thúc giục phu xe: "Bác, nhanh chút đi, để Kim Gia khỏi chờ sốt ruột."

Tại Sơn sợ xe ngựa đi, duỗi tay ôm lấy càng xe, đầu hướng vào trong xe kêu: "Thím Trịnh, thím nói chuyện không giữ lời, vậy trả vòng tay cho Thất Thất đi."

Phu xe đã nghe ra chuyện nên khinh thường lắc đầu, ôm roi, ngồi dựa ngửa trên càng xe, ngữ điệu mỉa mai: "Vợ nhà họ Trịnh, hai đứa nhỏ này, một đứa giữ thùng xe, một đứa ôm càng xe, sao mà ta đi được, mau nói rõ ràng với người ta đi rồi lên đường."

Khi đang giằng co, mành cửa sổ xe bị tốc lên, Ngộ Nhi ghé trên cửa sổ xe, ném cho Phượng Thất một thứ được bọc bằng khăn: "Chị ơi, cầm lấy."

Thất Thất tiếp được, mở khăn ra, là một chiếc vòng tay bạc chạm trổ hoa văn.

Tại Sơn vội hỏi: "Là chiếc vòng của mẹ em hả?"

Thất Thất quan sát kĩ càng rồi gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy là tốt rồi." Tại Sơn thở phào nhẹ nhõm, buông càng xe.

Thất Thất nắm chặt vòng tay, ngẩng đầu nhìn về phía bé trai: "Ngộ Nhi..."

Nàng chưa kịp nói hết lời thì Ngộ Nhi đã bị kéo vào, sau đó bên trong xe phát ra tiếng tát rất mạnh cùng với tiếng chửi mắng giận dữ của Trịnh thị: "Thằng súc vật ăn cây táo, rào cây sung này, đó là mợ mày cho tao, mày lại giả làm người tốt chi vậy."

Nghe thấy tiếng khóc của bé trai ở trong xe, Thất Thất nhăn mày, giơ tay đập mạnh thùng xe, cả giận nói: "Vốn nên là đồ của cháu, bác dựa vào cái gì mà đánh Ngộ Nhi!"

Đoàn xe đã đi xa ở phía trước truyền một tiếng còi, bác phu xe vung roi ngựa một chút, khi Tại Sơn vội vàng túm Thất Thất kéo sang một bên, tránh đường, bánh xe chuyển động, chạy tới phía trước.

Mắt Phượng Thất đỏ bừng, vội chạy đuổi theo mấy bước: "Ngộ Nhi, em phải sống tốt đó."

Gương mặt Ngộ Nhi in vết tát, lại nhô đầu ra, dùng sức vẫy tay với Thất Thất, nghẹn ngào nói: "Chị ơi, đợi Ngộ Nhi lớn sẽ tới đón chị."

Xe ngựa đi trong làn bụi, đuổi theo đoàn xe rồi dần dần đi xa.

Thất Thất cẩn thận cất vòng tay vào trong ngực, xoay người, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Bác gái sai sử nàng không khác gì nô tì, nàng không hề lưu luyến.

Nhưng em trai Ngộ Nhi này, ngày xưa là do nàng chăm sóc, vừa hiểu chuyện vừa dính lấy nàng, hai người đã sớm như chị em ruột nên nàng luyến tiếc.

Tại Sơn duỗi tay xoa đầu bé gái, cười khờ khạo: "Thất Thất, em đừng buồn, em về nhà với anh đi, anh muốn có đứa em gái từ lâu rồi."

"Anh Tại Sơn, cảm ơn ý tốt của anh và chị Mạn Vân." Thất Thất chắp tay thi lễ, nói cảm ơn xong thì từ chối: "Em không tới nhà anh đâu, em sống một mình."

Năm lần bảy lượt bị người ta bỏ rơi, từ nay về sau, nàng sẽ không dựa dẫm vào ai nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv