Nguyễn Tiêu ngẩn người, cậu không nghĩ tới tiểu quỷ này còn sẽ chú ý đến đứa con của hai vợ chồng bảo mẫu, ánh mắt không khỏi nhu hòa xuống, hư hư mà sờ sờ đầu Miêu Tiểu Hằng, nói: "Sau đầu thất em chấp niệm không tiêu, bỏ lỡ quỷ môn à?"
Sắc mặt Miêu Tiểu Hằng buồn bã: "Em nhớ mẹ."
Tay Nguyễn Tiêu dừng lại.
Miêu Tiểu Hằng cúi đầu, có chút bất an mà nhéo ngón tay: "Sau khi em chết vài ngày bọn họ mới bị bắt, lúc mẹ biết thì đầu thất của em đã qua, mẹ mua một khối mộ địa chôn em ở đây, rồi sau đó chưa từng trở về nữa."
Nguyễn Tiêu há miệng thở dốc, không biết nên an ủi Miêu Tiểu Hằng như thế nào.
Tiểu quỷ nhi nói nghe ra…… Thái độ mẹ bé đối với bé hẳn là có chút nguyên nhân phức tạp gì đó, Nguyễn Tiêu cũng không muốn phỏng đoán quá nhiều, làm bé bị tổn thương.
Không khí đột nhiên trở nên trầm mặc.
Nguyễn Tiêu vẫn là mở miệng trước: "Chấp niệm của em là lại liếc nhìn xem mẹ em một cái?"
Miêu Tiểu Hằng gật gật đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: "Em vốn là muốn đợi ở gần nhà ca ca, sau đó, em lại nghe ca ca nói muốn đi đế đô…… Mẹ ở ngay đế đô ạ."
Nguyễn Tiêu giờ đã rõ ràng, hoá ra tiểu quỷ lúc ban đầu chính là tìm cảm giác an toàn, thẳng đến khi nghe nói cậu muốn đi đế đô học đại học, mới mắt trông mong mà thò qua xin được bao nuôi. Nhưng tiểu quỷ đã mười năm cũng chưa khiến chính mình nghẹn thành lệ quỷ, lúc tồn tại chắc chắn là một bé ngoan, chỉ có một niệm tưởng liếc mắt nhìn mẹ một cái, chính cậu cũng tiện đường, vậy thỏa mãn bé con thôi.
"Được rồi, đến đế đô rồi anh nghĩ cách giúp em tìm xem, cho hai mẹ con gặp nhau một lần."
Miêu Tiểu Hằng "Ye" một tiếng, cao hứng mà nhảy dựng lên.
"Em nhất định giúp ca ca, chăm chỉ làm việc!"
Nguyễn Tiêu: "……"
Kỳ thật, chuyện này có thể không cần nhớ kỹ quá đâu bé ơi.
Vỗ vỗ đầu tiểu quỷ, Nguyễn Tiêu nói: "Quay đầu lại anh tảo mộ cho em, ngày mai em theo anh đi đi."
Miêu Tiểu Hằng chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười cực tươi.
·
Tại biệt thự Tông gia ở sườn núi, cả gia đình mới vừa tế tổ xong, eo đau lưng đau mà ngồi dựa vào sô pha nghỉ ngơi.
Tông Tử Nhạc hôm nay lại hưng phấn, căn bản không biết mệt nhọc, đối với người trong nhà xòe tay ra, chỉ vào chỗ được Ấn Thành Hoàng đóng dấu trong mơ lải nhải lẩm bẩm nói một hơi dài: "Mọi người nhìn nè mọi người nhìn nè, ngay đây nè, Thành Hoàng gia ấn cho con cái dấu, trong vòng 3 ngày là chư tà không xâm á! Thấy không, chúng ta dọc theo đường đi lên núi, con ngồi ngay trước nhất đầu xe, có phải không hề gặp phải quỷ đánh tường không? Cho nên cái này là thật sự linh lắm, quay đầu lại các vị anh chị em cô dì chú bác ông nội bà nội đều cúi chào Thành Hoàng gia, để lão nhân gia ấn dấu cho chúng ta, sau này không cần sợ bị quỷ mê hoặc gì nữa á!"
Nghe xong Tông Tử Nhạc nói, vị lớn tuổi nhất chống quải trượng, lời nói thấm thía: "Tử Nhạc à, chúng ta cũng không phải mỗi một lần lại đây đều sẽ gặp quỷ đánh tường, con nói không thuyết phục cho lắm."
Bên cạnh, một người đàn ông tầm bốn năm chục tuổi cũng rất nghiêm túc: "Ba nói không sai. Tử Nhạc, bác cả biết con có ý tốt, nhưng mà thật sự không thể cứ vậy mà xác định."
Những người khác cũng đều cười ha hả.
Tông Tử Nhạc có chút thất vọng, theo lý cố gắng nói: "Nhà chúng ta mỗi năm mời đại sư tiêu tiền nhiều hơn mà, hiện tại chính là mua nhiều thêm xíu hương khói cúi chào Thành Hoàng gia, đó vẫn là chính thần mà ạ, lạy nhiều một lạy cũng sẽ không sao mà……"
Một phu nhân tú lệ - bác gái cả bị nó chọc cười: "Tử Nhạc con cũng nói rồi, Thành Hoàng gia là chính thần, sao có thể tùy tiện lạy một lạy? Hoặc là không bái lạy, nếu lạy thì phải thành kính, bằng không nếu chúng ta có thái độ không tốt, ngược lại đắc tội lão nhân gia phải làm sao bây giờ?"
Tông Tử Nhạc nhíu lông mày, cảm thấy mình bị nói cho có lệ, còn định nói tiếp——
Một giọng nói hơi thấp mà lạnh lùng đánh gãy lời nó nói.
"Được rồi, Tử Nhạc."
Tông Tử Nhạc nháy mắt câm miệng.
Muốn nó nói, Thành Hoàng gia rất hiền hoà, chỉ cần chăm chỉ mà đi dâng hương cho ông, ông cũng sẽ không so đo tín đồ thành tâm rốt cuộc là có mấy phần. Nhưng ông nội bọn họ cố chấp như vậy, đại ma vương lại lên tiếng, nó còn có thể nói cái gì? Vẫn là chờ Thành Hoàng gia lại thêm thần tích nhiều nhiều đi, khi đó lại nói phục mọi người sẽ dễ dàng hơn. Hầy, cũng là trách nó nóng vội, ít nhất không thể mở miệng trước mặt đại ma vương mới đúng, đại ma vương ngoan cố lắm luôn.
Ôm một loại cảm giác buồn bã "Mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh", Tông Tử Nhạc ủ rũ cụp đuôi mà trở lại phòng mình. Nó móc bức tranh Thành Hoàng cố ý dậy sớm mua về từ trong giỏ ra, thật cẩn thận mà trải ra treo trên tường, rồi bái bái lạy lạy.
"Thành Hoàng gia, ngài ngàn vạn lần đừng giận bọn họ nha, sớm hay muộn thì bọn họ đều là tín đồ của ngài thôi."
Nó là cảm thấy Thành Hoàng gia độ lượng không sai, nhưng lỡ đâu thì sao? Vẫn là lại đốt thêm mấy nén nhang cho chắc.
·
Đinh! Tín đồ của ngài hiến cho ngài một trăm tín ngưỡng!
Đinh! Tín đồ của ngài hiến cho ngài một trăm tín ngưỡng!
Đinh! Tín đồ của ngài hiến cho ngài….
Ấn Thành Hoàng không ngừng tăng lên tín ngưỡng quả thực lóe mù mắt quỷ của Nguyễn Tiêu.
Cũng không thể trách cậu khiếp sợ, hiện tại vừa mới giữa trưa thôi ý, đã lục tục tới 500 tín ngưỡng, hơn nữa tất cả tín ngưỡng còn đều đến từ cùng một tín đồ —— nói cách khác, Tông Tử Nhạc rời giường tế bái cậu không bao lâu liền tiếp tục tế bái nữa, là liên tiếp dâng hương năm lần, mỗi một lần còn đều rất thành kính, vậy thật không dễ dàng.
Hạnh phúc tới quá nhanh, làm Nguyễn Tiêu quyết đoán mà cởi ra thân xác, lại trừ hai mươi tín ngưỡng. Cậu phải đến lắng nghe một chút xem nhà giàu có nhiều tín ngưỡng có nguyện vọng mới gì hay không mới được.
Ấn Thành Hoàng chậm rãi chuyển động trên đỉnh đầu Nguyễn Tiêu, một tia thần tính theo hướng tín ngưỡng không ngừng khuếch tán ra, tìm kiếm chỗ gửi gắm. Mà Tông Tử Nhạc cũng không làm Nguyễn Tiêu thất vọng, thần tính kéo dài qua, quả nhiên tìm được rồi một bức tranh Thành Hoàng, cậu bèn nhập vào đó.
Giây tiếp theo, thị giác Nguyễn Tiêu thay đổi, cậu cảm giác chính mình giống như có một thân thể khác ngồi trên mặt tường kia, từ trên cao nhìn xuống tnt đang lầm bầm làu bàu trong phòng.
[ Thành Hoàng gia, ngài ngàn vạn đừng trách tội người nhà con, bọn họ chính là không muốn tùy tiện tế bái khinh nhờn thần linh, mới không có lập tức tiếp thu đề nghị của tín nam. Ngài yên tâm, tín nam nhất định sẽ làm bọn họ hiểu rõ ngài là một vị thần linh hàng thật giá thật, đến lúc đó lại đến cầu ngài đóng dấu. Ngài xem tín nam thành kính như vậy, cho người nhà con nhiều thêm vài lần cơ hội đi ạ…… Hầy, kỳ thật nếu không phải anh cả họ con vừa lúc ở…. Phi phi phi lau sạch lau sạch, ngài cũng đừng trách anh cả họ con nha, anh ấy là ông già cũ kỹ một cây gân, dưới sự hun đúc của tín nam, sau này chắc chắn cũng sẽ tín ngưỡng ngài……]
Nghe lầm bầm này, Nguyễn Tiêu nhướng mày lên.
Kỳ thật không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy, một Thành Hoàng nghèo như cậu thì làm giá gì đâu? Chỉ cần cấp tín ngưỡng, hết thảy đều dễ nói chuyện. Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, đối với tín đồ nên ra dzẻ thì vẫn phải ra dzẻ, nếu là quá bình dân, tín ngưỡng không dễ kiếm lời.
Nhưng đêm nay cũng có thể lại cho tín đồ một giấc mơ đi…… Đang nghĩ như vậy, đột nhiên, bên ngoài vang lên vài câu nói nhỏ khe khẽ.
Nguyễn Tiêu nghiêng tai lắng nghe.
"Anh Tử Nhạc ở trong phòng thời gian dài quá."
"Hình như anh ấy đang bái Thành Hoàng, mùi nhang nồng quá."
"Mấy người lớn vừa rồi đều không tin anh ấy, Tử Nhạc ca đây là giằng co hả?"
"Nói không chừng còn dùng được thật á, Tử Nhạc ca cũng không phải thích gạt người……"
"Bằng không chúng ta……"
Âm thanh ngay từ đầu còn rất nhỏ, sau lại càng nói càng lớn, Tông Tử Nhạc cũng nghe thấy, khóe mắt co giật, đột nhiên tiến lên mở cửa.
"Ây da!"
"Sao mở cửa ngang xương vậy!"
"Tử Nhạc ca anh làm gì đó!"
Một vài đứa lứa sau Tông gia ngã lăn long lóc ngã vào phòng, lớn thì 13-14 tuổi, nhỏ thì tròn tròn hơn một chút.
Tông Tử Nhạc xụ mặt: "Mấy đứa đứng ngoài cửa làm cái quỷ gì?"
Thiếu niên nhỏ đằng trước nhảy dựng lên cười hì hì: "Tử Nhạc ca đừng khó chịu mà, bọn em cũng là tới tế bái Thành Hoàng gia, như anh nói đó, đâu cần quan tâm thật hay không, lạy một lạy cũng sẽ không sai đó."
Mấy đứa khác cũng đều gật đầu theo: "Đúng đúng đúng, bọn đều tới cùng nhau bái lạy á!"
Tông Tử Nhạc hừ hừ: "Anh thấy mấy đứa là tới xem náo nhiệt đi, anh mày đây nói trước, muốn bái Thành Hoàng gia cũng có thể, đều thành một chút cho anh, bằng không……"
Đám tiểu bối Tông gia tiếp tục cười hì hì: "Tử Nhạc ca yên tâm, bọn em cùng chung tay với anh đối kháng đại ma vương!"
Tông Tử Nhạc lại hừ một tiếng: "Lúc này mới đúng chứ…… Từ từ! Không đúng. Cái gì đại ma vương? Ai nói anh là vì đối phó anh cả họ? Bớt châm ngòi ly gián cho anh à nghen!"
"Này không phải là ở đâu có áp bách, ở đó có đấu tranh sao…… Ây da!"
"Được được được chúng ta không đối phó đại ma vương, Tử Nhạc ca anh cũng xìu quá…… Ai đau!"
"Tử Nhạc ca anh xìu thiệt mà! Đau đau đau, đừng búng đừng búng em!"
Tông Tử Nhạc xách theo mấy đứa em nhây, búng cho mỗi đứa một cái lên đầu: "Mấy đứa có bản lĩnh thì tự đi dỗi anh anh cả họ đi!"
Nhóm con nít choai choai trăm miệng một lời: "Tụi em không dám —— đại ma vương sẽ phạt làm bài tập——"
Tông Tử Nhạc: "……" Rốt cuộc ai mới xìu?
·
Ngồi trên thi thể của chính mình, Nguyễn Tiêu "nhìn" mấy kẻ dở hơi, nhịn không được cười ra tiếng.
Kế tiếp, sấp nhỏ Tông gia thật đúng là xếp hàng lại đây dâng hương cho cậu.
Thêm 50 điểm tín ngưỡng……
Thêm 50……
Thêm 30……
Sấp nhỏ Tông gia bọn không tính là thành kính bao nhiêu, nhưng là mỗi tới một cái, đều có thể cấp điểm tín ngưỡng, linh tinh vụn vặt mà cộng lên, tổng cộng cũng có 200—— Nguyễn Tiêu không khỏi cảm khái, tín ngưỡng nho nhỏ như vậy chỉ cần tới nhiều thêm mấy cái cũng thật không tồi nha.
Vì thế trong một đêm này, Nguyễn Tiêu làm một loạt tập thể, theo hướng tín ngưỡng đều báo mộng đóng dấu cho tất cả đám sấp nhỏ Tông gia, mỗi một con dấu trừ 5 điểm. Con dấu phẩm chất 5 điểm đương nhiên so ra kém cái 10 điểm của Tông Tử Nhạc, nhưng nếu không gặp phải quỷ quá lợi hại thì cũng có thể duy trì một hai ngày, xem như rất linh nghiệm rồi……
·
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, sau khi đám tiểu bối Tông gia rời giường, binh hoang mã loạn mà tập hợp lại với nhau.
"Tối hôm qua mày mơ thấy không……"
"Thành Hoàng gia tới đóng dấu?"
"Anh cũng……?"
"Chúng ta đều mơ thấy? Đều được đóng dấu?!"
Sau khi hai mặt dòm nhau một hồi, bọn tiểu bối Tông gia vội vã mà chạy đi tìm Tông Tử Nhạc, nhanh chóng đem chuyện này nói một lần.
Tông Tử Nhạc sửng sốt: "Thành Hoàng gia đều đóng dấu hết cho mấy đứa hả?"
Động tác nhất trí gật đầu.
Có một đứa bé xíu chủ động nói: "Bọn em đều có, nhưng Thành Hoàng gia cũng nói, bọn em kém hơn anh một chút, bởi vì Tử Nhạc ca thành tín nhất."
Tông Tử Nhạc tức khắc đắc ý: "Anh nói mà, Thành Hoàng gia đáng tin cậy đúng không?"
Sấp nhỏ Tông gia nhìn thấy nó như vậy, đều không hiếm lạ không thèm để ý đến nó, vội vàng so hình tượng Thành Hoàng gia trong mơ với nhau rồi bèn lập tức giải tán, ai tìm mẹ người ấy, nhanh chóng tuyên truyền chuyện Thành Hoàng gia hiển linh này.
Mà vị Tiểu Thành Hoàng đang được tuyên truyền này đã ngụy trang thành người sống, đang ngồi tàu cao tốc chuẩn bị đến đế đô.
Hết chương 9.