Đi tản bộ xong, Tông Tuế Trọng mang theo Nguyễn Tiêu, Tông Tử Nhạc đi thư phòng.
Thư phòng rất lớn, có kệ sách to lớn chiếm cứ hơn phân nửa mặt tường, đủ mọi loại sách, trước kệ sách là bàn làm việc to rộng, mà dựa cửa sổ bên kia có một khoảng phòng nhỏ, bên trong đặt một chiếc sô pha đơn cùng một cái bàn tròn nhỏ —— Nếu vào ban ngày, nơi này có thể đón ánh sáng ấm áp chiếu rọi xuống.
Tông Tuế Trọng nhìn vào khoảng phòng nhỏ, ý bảo với Nguyễn Tiêu: "Học đệ Nguyễn, cậu sang bên kia xem luận văn trước đi."
Nguyễn Tiêu tỏ vẻ đã rõ, dọn qua đó luận văn cùng một bộ phận tư liệu mang đến.
Tông Tuế Trọng nhìn ra cậu nghiêm túc, trong lòng vui mừng, đi đến trước kệ sách rút ra mấy quyển sách, đưa đến trên bàn cho Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu vừa thấy, cười nói: "Cảm ơn học trưởng."
Tông Tuế Trọng gật gật đầu, xoay người đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống, lại chỉ chỉ đối diện, nói với Tông Tử Nhạc: "Ngồi đi, có chuyện gì thì nói đi."
Tông Tử Nhạc không dựa theo lời Tông Tuế Trọng nói ngồi ở đối diện, mà là từ bên cạnh lây ra cái ghế dựa, ngồi bên cạnh Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tông Tử Nhạc thấp giọng nói: "Chính là…… Em biết bên ngoài Đế Đô có cái hồ nước, phía dưới… có rất nhiều thi thể bị thiêu, em liền nghĩ… có thể nhờ Tuế Trọng ca giúp một chút, đi vớt mấy thi thể đó ra, ít nhất xuống mồ bình an……"
Tông Tuế Trọng nhíu mày, có chút trầm mặc.
Anh không nghĩ tới em họ này nói chuyện với anh lại là chuyện như vậy, nếu là sự thật, đương nhiên không thể làm như không thấy. Chẳng qua, Tử Nhạc là từ đâu mà biết?
Tông Tử Nhạc sờ sờ cái mũi: "Tuế Trọng ca, anh cũng đừng tò mò làm sao em biết được, nếu anh không tin, cho người đi xem không phải được rồi ạ? Em cảm thấy, chuyện này em đi báo cảnh sát không bằng Tuế Trọng ca đi xử lý."
Tông Tuế Trọng không dây dưa vào đề tài này, anh hiểu dù em họ có quậy phá như thế nào cũng sẽ không lấy chuyện này ra nói giỡn, liền đáp ứng: "Anh cần địa điểm cụ thể. Mặt khác, em đi lấy bài thi tới làm đi."
Tông Tử Nhạc khóe miệng méo xẹo: "Địa điểm lát em nói sau…… Bài thi là điều kiện trao đổi ạ?"
Tông Tuế Trọng nói: "Không phải điều kiện trao đổi." Sau đó tầm mắt dừng trên mặt Tông Tử Nhạc, "Vậy em có làm bài thi hay không?"
Tông Tử Nhạc: "…… Dạ làm."
Làm, sao mà không làm? Từ khi quyết định ở cùng đại ma vương, nó đã biết thứ như bài thi là không thiếu được rồi.
Sau đó Tông Tử Nhạc lại đi xem xét học trưởng Nguyễn đang múa bút thành văn, thở dài.
Mọi người anh em cùng cảnh ngộ, đều phải chăm chỉ học hành dưới áp bức của đại ma vương mà…
·
Nguyễn Tiêu tốc độ tay nhanh, đầu óc xoay chuyển cũng nhanh, trong vài tiếng buổi tối đã sửa lại luận văn rất nhiều lần, mỗi lần đều sẽ đưa cho Tông Tuế Trọng xem qua.
Tông Tuế Trọng cũng không qua loa có lệ với Nguyễn Tiêu, chấm phê tinh tế.
Khoảng gần 10 giờ, Nguyễn Tiêu rốt cuộc cũng sửa xong lần cuối cùng, thành công đạt tới tiêu chuẩn.
Tông Tuế Trọng mở miệng: "Cả hai đều đi ngủ đi."
Tông Tử Nhạc ngáp một cái: "Em còn có hai đề chưa làm xong……"
Tông Tuế Trọng lấy bài thi lại đây nhìn quét đại khái một lần, có phần vừa lòng: "Làm cũng được."
Hai mắt Tông Tử Nhạc díp lại gần như mở không nổi: "Tới luôn, em làm tiếp…."
Tông Tuế Trọng đè bài thi sang một bên: "Dưỡng đủ tinh thần trước rồi nói, lập tức đi tắm."
Thứ như bài thi này, đương nhiên là có thể để ngày mai là ngày mai, Tông Tử Nhạc như được đại xá, nhảy dựng lên: "Em đi tắm liền!"
Nguyễn Tiêu đi tới nói: "Học trưởng Nguyễn, tôi cũng đi tắm rồi đi ngủ đây."
Tông Tuế Trọng "Ừ" một tiếng, tiếp tục phê duyệt văn kiện.
Nguyễn Tiêu nhớ tới cường độ làm việc của vị này, cũng nhịn không được nhắc nhở một tiếng: "Học trưởng, chú ý thân thể." Nói rồi, cậu rất nghiêm túc mà bổ sung một câu, "Coi chừng áp lực quá lớn sinh ra ảo giác."
Tông Tuế Trọng nhớ tới chuyện mình đã từng gặp phải ảo giác, nhất thời có chút trầm mặc.
Sau đó anh nói: "Được."
·
Đến khuya, Nguyễn Tiêu mang theo một chúng quỷ thần và quỷ binh đi vào thần đường trong biệt thự. Đông đảo bình lớn bình nhỏ đều có mặt, làm nhóm quỷ thần nhóm xem đến hoa cả mắt.
Tất cả cấp dưới mà cậu có đều đến, bao gồm Đầu Trâu Mặt Ngựa, Nhật Dạ Du Thần, còn có một ít nữ quỷ quỷ binh. Nhiều quỷ thần như vậy, dù thần đường rất lớn nhưng cũng không chịu nổi phải chen chúc nhau.
Nguyễn Tiêu nhìn đám cấp dưới, rất hào phóng mà vung tay lên: "Mấy cái bình đó mọi người tự chọn, chọn cái nào có thể ở cái đó, nếu muốn 'ở chung' cũng được."
Đông đảo quỷ thần đối diện lẫn nhau xong, lập tức liền bắt đầu chọn lựa.
Chớp mắt một cái đã chọn xong rồi.
Những nữ quỷ đi theo Đầu Trâu Mặt Ngựa thử thử không gian vò rượu, bèn chia làm hai tổ, những người đi theo Đầu Trâu chiếm một vò rượu, đi theo Mặt Ngựa chiếm một vò rượu khác.
Đầu Trâu Mặt Ngựa vẫn là mỗi người một cái bình nhỏ, tiện cho Nguyễn Tiêu mang theo bên người. Miêu Tiểu Hằng xem xét anh ruột nhà mình, khẽ khàng thương lượng với anh xong, cũng vẫn là lựa chọn một cái bình nhỏ vào ở —— dù sao anh bé cũng là sinh hồn, cơ bản không dùng được cái bình này.
Nhưng mà……
Miêu Tiểu Hằng chớp chớp mắt nói: "Thành Hoàng gia, có thể chia cho anh hai một cái bình nhỏ không ạ? Anh hai mang về nhà."
La Tường Vũ cũng nói: "Thỉnh Thành Hoàng gia thành toàn*."
(*hoàn thành ý muốn, làm cho trọn vẹn)
Nguyễn Tiêu hiểu rõ, đây là vì ban ngày hai anh em cũng có thể ở một chỗ, Tiểu Hằng ở trong bình nhỏ là thỏa đáng nhất.
Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, cậu trực tiếp đáp ứng rồi.
Miêu Tiểu Hằng cùng La Tường Vũ vội vàng nói lời cảm tạ.
Nguyễn Tiêu nhớ tới một sự kiện, bèn nói với Miêu Tiểu Hằng: "Hai anh em cũng nghe nói chuyện của Lỗ Tử Huyên, gần đây cô ấy muốn đi làm tượng thần của anh, trước khi làm xong thì Tiểu Hằng buổi tối tạm thời không cần đi tuần phố, đi đến chỗ Lỗ Tử Huyên trông chừng cô ấy đi."
Đây chính là lần đầu tiên từ khi đi theo Thành Hoàng gia tới nay, anh ấy sắp xếp nhiệm vụ cho mình! Miêu Tiểu Hằng vừa nghe, lập tức liền tinh thần phấn chấn, dựng thẳng bộ ngực nhỏ lớn tiếng nói: "Thành Hoàng gia yên tâm, Tiểu Hằng nhất định trông kĩ tiểu thư Lỗ!"
Nguyễn Tiêu cười cười với bé, chứa đầy cổ vũ mà nói: "Anh tin tưởng Tiểu Hằng."
Giọng Miêu Tiểu Hằng càng lớn hơn nữa —— "Dạ!"
La Tường Vũ ở một bên nhìn Miêu Tiểu Hằng, mang theo tươi cười dịu dàng.
Kế tiếp, hai anh em La Tường Vũ Miêu Tiểu Hằng tạm biệt Nguyễn Tiêu, phải đi trông chừng Lỗ Tử Huyên.
Nguyễn Tiêu nhìn theo bọn họ rời đi sau, mới nói với các quỷ thần khác: "Tam Nương, chị Đàm, các chị đi áp giải sinh hồn mấy kim chủ kia tới, cùng thẩm vấn một phen đi."
·
Đầu Trâu Mặt Ngựa rất nhanh áp giải sinh hồn kim chủ, chia ra thẩm vấn riêng biệt.
Bởi vì trên người chúng có tội nghiệt mạng người rõ ràng, khi thẩm vấn chỉ cần nghiêm hình tra tấn, lại dùng mắt thần quan khán biểu cảm của chúng, là tự nhiên có thể phân biệt ra bọn chúng có nói dối hay không, có khai ra tất cả hành vi phạm tội hay không.
Rất nhanh đã thẩm vấn rõ ràng, Nguyễn Tiêu nhìn về phía những sinh hồn quỳ rạp trên mặt đất đó, chính thức tuyên án.
"Tội nhân Lý Kế Hiền, giết một mạng người, nay phán tước đoạt đi dương thọ, ba ngày sau chết bất đắc kỳ tử, sau khi chết phong ấn, đưa vào địa ngục Núi Đao!"
"Tội nhân…… giết hai mạng người…… Nay phán……"
"Tội nhân…… giết ba mạng người…… Phán……"
"Hại ba mạng người trở lên, tội không thể tha, lập tức chấp hành!"
Sau khi nói xong, trên những gương mặt những kẻ ngày thường tự cho là cao cao tại thượng lộ ra biểu cảm vô cùng hoảng sợ, nhưng rất nhanh, bọn họ đã bị đưa về thân thể trong tiếng gầm lên của Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Cảnh tượng sinh hồn rời xác tựa như ác mộng, sau khi bị dọa tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Nhưng mặc kệ những kim chủ đó kinh sợ đan xen, sợ hãi thất thố như thế nào, sau khi tuyên án, Nguyễn Tiêu đồng dạng cũng lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
Sao có thể? Sao có thể?!
Vậy mà chỉ có thể tước đoạt dương thọ của Lý Kế Hiền, hai người khác là Nhiễm Kim Thịnh và Vi Bân đều không thể tước đi!
—— Đây… đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Sắc mặt Nguyễn Tiêu rất khó xem, cậu đi qua đi lại mấy lần trong phòng, cố gắng tìm kiếm đáp án trong 'lải nhải'.
Không đúng, không đúng, vẫn là không đúng.
Thân là Thành Hoàng, đối với người tội ác tày trời, chỉ cần có lý có tội, thẩm phán rõ ràng, thì có thể tước đoạt dương thọ làm xử phạt, trước đây nhiều lần đều thuận lợi, tại sao lúc này lại khác? Khác chỗ nào, rốt cuộc là nơi nào……
Nguyễn Tiêu cực lực hồi tưởng, Lý Kế Hiền, Nhiễm Kim Thịnh còn có Vi Bân, trên người bọn chúng đều có mạng người, đều tuyệt đối không phải oan uổng ai, mà khi trên người bọn chúng lại là…… bước chân cậu đột nhiên dừng lại.
Khí trên người chúng… Trên người Lý Kế Hiền chỉ có tội nghiệt, mà trên người Nhiễm Kim Thịnh cùng Vi Bân thì ngoại trừ tội nghiệt càng sâu hơn Lý Kế Hiền ra, còn có một tầng kim quang công đức!
Giờ khắc này, Nguyễn Tiêu cũng rốt cuộc hồi tưởng lại một ít chi tiết mình đã xem nhẹ trong 'lải nhải', dần dần phát giác, rất nhiều Huyện Thành Hoàng khi đối mặt người có công đức trên người, thường thường sẽ lưới mở một mặt* hoặc là trực tiếp chuyển giao cho quan trên —— Hiện tại xem ra, có lẽ cũng không phải những Thành Hoàng đó có cái gì bất công, mà là bọn họ không đủ chức quyền?
(*võng khai nhất diện: có một sự tích về câu thành ngữ này bên Trung. Ngày nay thành ngữ này được dùng để chỉ tấm lòng nhân hậu, khoan dung, độ lượng của một người, thông qua việc cho người có lỗi một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình.)
Đúng rồi, nhất định là vậy!
Nguyễn Tiêu ngẫm lại những kẻ mình tước đoạt dương thọ trước đó, trên người đều là không có công đức, hiện tại cũng có thể thuận lợi xử trí Lý Kế Hiền, nhưng mà kẹt lại ở chỗ Nhiễm Kim Thịnh cùng Vi Bân có mang công đức trên người.
Vậy khi nào có thể xử trí bọn chúng? Châu Thành Hoàng, Phủ Thành Hoàng hay là Đô Thành Hoàng*?
(*Sau huyện là đến châu, phủ, kinh đô… đơn vị hành chính thời xưa ở Trung Quốc cũng như VN mình luôn. Huyện - quận thì bây giờ vẫn còn dùng, phủ bây giờ đã gọi bằng tỉnh, đô thì là thành phố. Tuy nhiên nhiều khu vực ở TQ vẫn rộng hơn VN mình nhiều nha)
Nguyễn Tiêu lại tìm kiếm thêm tình cảnh Thành Hoàng cấp bậc càng cao khi đối mặt với tội phạm có công đức. Sau đó, mặt cậu đen thui.
Ngay cả khi Đô Thành Hoàng gặp phải người như vậy, đồng dạng sẽ không lập tức xử tử bọn chúng, mà là phải đợi đối phương sống thọ và chết tại nhà, lại giam giữ đến âm phủ đi soi Nghiệt Kính Đài, từ Phán Quan, Diêm Vương âm phủ thẩm vấn từng hạng rõ ràng, lại phán trừng phạt. Thậm chí nếu đến lúc này trên người tội phạm vẫn còn công đức rất dày, vậy thẩm phán cũng phải nhẹ tay hơn ba phần…… Cũng phải, từ trước trong địa phủ, công đức có thể triệt tiêu tội nghiệt, bằng không cũng sẽ không có nhiều ác nhân từ xưa đến nay làm ác xong thì không ngừng cầu thần bái phật, hành thiện tích đức, vì chính là sau khi chết có thể cắt giảm bớt tội lỗi.
Vậy sao được? Người vô tâm làm ác lại vô ý phát sinh ngoài ý muốn, sau đó lòng tràn đầy áy náy hành thiện tích đức đền bù thì còn có thể châm chước được, nhưng nếu thật thật tại tại mà làm ác xong, muốn dùng phương pháp này chạy thoát tội lỗi, nếu thật sự để kẻ đó đào thoát, còn có công đạo trời đất gì đáng nói nữa?
Công chính là công, tội chính là tội. Ở cổ đại có khả năng còn tính chuyện lập công chuộc tội, nhưng dù ở cổ đại, cũng không thể bởi vì có thể lập công chuộc tội liền đi phạm tội!
Nguyễn Tiêu rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Không được, nếu thật để hai người kia được công đức hộ thể, an an ổn ổn mà chết già lại phán xử, hơn nữa khi đó cũng chưa chắc thật sự có thể phán, cậu liền thấy lòng dạ không thuận.
Trong mắt cậu xem ra, công đức là công đức, tội nghiệt là tội nghiệt, hai thứ này không thể bù trừ.
Những kẻ làm bậy đó, nghiệp chướng đời này thì đời này phải phải, hoàn toàn chịu đủ trừng phạt mới có thể đi đầu thai, chỗ đầu thai có thể xem hắn được nhiều bao nhiêu công đức mà quyết định. Chẳng hạn như, nếu là đời này hắn bị phạt địa ngục Chảo Dầu ba năm lại chuyển thế làm heo, có công đức thì có thể làm một con heo bị người ta nuôi như thú cưng đến tận khi chết, nhưng heo vẫn là heo. Lại chẳng hạn như, đời này bị phạt địa ngục trăm năm rửa sạch tội nghiệt mới có thể đầu thai làm người, vậy có thể bằng vào công đức đầu thai đến một nhà tương đối tốt, cuộc sống cũng có thể thuận lợi an khang.
Thưởng phạt cần rõ ràng, trước phạt rồi lại thưởng, mà không phải dùng thưởng để phạt!
Chỉ là, mặc kệ trong lòng Nguyễn Tiêu nghĩ như thế nào, hiện tại cậu chính là xử trí không được.
Thật là…… Uất nghẹn muốn chết!