Hồn phách nổ tung cực mạnh hóa thành vô số dòng khí đánh sâu vào bốn phương tám hướng, nhưng sinh hồn không có quỷ lực, bởi vậy đánh sâu vào lần này chỉ làm tranh trên tường, gối ôm và vài thứ trong phòng bị nhấc lên bay nhè nhẹ, không còn tạo thành rung chuyển nào khác nữa.
Nguyễn Tiêu kinh giận, vẫn là nhanh chóng duỗi tay, dùng thần lực đi bắt hồn khí ở bốn phía.
Lúc này cậu có chút kinh nghiệm, bắt lấy hồn khí có ba bốn sợi, trong đó cũng như cũ là mang theo một chút mảnh nhỏ ký ức.
Cảnh tượng trong mảnh nhỏ thoảng qua ——
Cô gái ngã trên mặt đất tràn đầy vết roi, đã không còn hô hấp —— là Thôi Oánh.
Khoản tiền tài lớn… Thẻ ngân hàng… Này đại khái là có kim chủ đang giao dịch với Lư Kiện.
Miếu nhỏ giữa núi, có một người mặt mũi mơ hồ đang cười đưa qua một chiếc Phật bài.
Rất nhanh ký ức đã bị phóng thích toàn bộ, ba bốn sợi hồn khí quanh quẩn trong tay Nguyễn Tiêu, còn chưa hoàn toàn tan đi.
Nếu tiêu phí đại lượng thần lực bắt lại, có lẽ cũng có thể giữ được.
Nguyễn Tiêu lại tựa hồ đang ngẩn người, không hề nhúc nhích.
Giây tiếp theo, hồn khí tiêu tán.
Đầu Trâu Mặt Ngựa lập tức lại đây, gấp giọng hỏi: “Thành Hoàng gia, ngài không sao chứ?”
Nhóm nữ quỷ có chút bị sợ hết hồn, mà Thôi Oánh lại hướng tới nơi vốn là sinh hồn của Lư Kiện dùng tay vớt vớt —— không vớt đến bất cứ gì. Sau đó, cô liền có chút thống khoái, có chút như thần kinh mà cười.
Nguyễn Tiêu nhắm mắt.
Điều cuối cùng trong trí nhớ, Lư Kiện có lẽ không thể phân biệt, nhưng cậu có thể nhìn ra được, căn bản là không có cái gì miếu nhỏ giữa núi, người đưa cho Lư Kiện Phật bài cũng căn bản không phải cao tăng gì, mà là một thuật sĩ cả người lộ ra vẻ quỷ dị!
Cứ việc vẫn là mơ hồ không rõ, nhưng thuật sĩ đó dùng tư thái, động tác, rõ ràng chính là kẻ lúc trước nhìn thấy trong mảnh nhỏ ký ức của nữ quỷ kia.
Quả nhiên, Lư Kiện không biết thuật sĩ tồn tại, thuật sĩ lại coi Lư Kiện trở thành “đường dây”, động tay động chân với gã.
Lập tức, Nguyễn Tiêu không chút do dự mà nói: “Thôi Oánh, có chuyện yêu cầu ngươi chỉ điểm một vài. Làm phiền ngươi mang Đầu Trâu Mặt Ngựa đi đến chỗ ở Lư Kiện, tìm Phật bài trên người gã. Tam Nương, Đàm tỷ, các ngươi đi nhanh về nhanh, xem Phật bài còn ở đó không, nếu có, mang hết tất cả lại đây cho ta."
Sau khi Lư Kiện hồn phi phách tán, thần trí Thôi Oánh cũng hoàn toàn tỉnh táo, không có dục vọng bùng nổ nữa. Hiện tại cô nghe thấy Nguyễn Tiêu phân phó, tròng mắt chuyển động phản ứng lại, nhanh chóng ứng nói: “Tuân mệnh, rất vui cống hiến sức lực cho Thành Hoàng gia.”
Đầu Trâu Mặt Ngựa đương nhiên cũng là lập tức tuân mệnh.
Kế tiếp, ba quỷ nhanh chóng rời đi.
Nguyễn Tiêu không nhúc nhích, một bên suy tư những ký ức đó, một bên có chút bất an.
Từ khi làm Thành Hoàng tới nay, có lẽ cậu từng gặp một ít phiền toái như khuyết thiếu tín ngưỡng, nhưng chưa bao giờ gặp tình huống hoàn toàn không rõ đối thủ là ai như này. Thuật sĩ kia từ sớm đều đã động tay chân lên người nữ quỷ và Lư Kiện, có thể thấy được hắn có vẻ như…… Tuy rằng không muốn lưng đeo nhiều tội nghiệt, nhưng cũng hoàn toàn không để bụng mạng người? Người như vậy rất giảo hoạt, lại có tính kế, nếu chỉ là ngẫu nhiên làm thôi còn đỡ, thương tổn sẽ không quá lớn, nhưng nếu có rất nhiều chuyện giống như vậy, thậm chí hắn cũng không chỉ có một mình…… vậy thì sự tình sẽ phiền toái lắm đây.
Nguyễn Tiêu không ngừng tìm tòi trong 'lải nhải', phát hiện rất nhiều thuật sĩ đều có thể làm được chuyện khống chế lệ quỷ dưới trướng mình tự bạo, mà đối với hồn phách khác thì tương đối khó khăn, nhưng chỉ cần đối phương luôn mang theo chất môi giới trên người, như vậy chỉ cần tin tức mấu chốt nào đó bị kích phát, dù có là sinh hồn cũng sẽ có hiệu quả đồng dạng……
Chất môi giới, chất môi giới! Sắc mặt cậu đột nhiên biến đổi —— Chất môi giới Lư Kiện vẫn luôn mang trên người là……
Đại khái là vì nghiệm chứng độ chính xác của Nguyễn Tiêu, không bao lâu, Đầu Trâu Mặt Ngựa cùng Thôi Oánh đã trở lại phục mệnh.
Lý Tam Nương nâng một mớ mảnh vụn, giao cho Nguyễn Tiêu: “Thành Hoàng gia, chúng tôi phát hiện bột phấn này trên thi thể Lư Kiện."
Nguyễn Tiêu chậm rãi phun ra một ngụm quỷ khí.
Lúc trước suy nghĩ đến chất môi giới cậu cũng đã có điều đoán trước rồi, hiện tại xem ra, quả nhiên Phật bài cũng là giữ không nổi. Thuật sĩ kia nếu cả sinh hồn cũng kíp nổ để che giấu tin tức của hắn, vậy vật thật như Phật bài, xử lý đương nhiên càng thêm dễ dàng.
Nguyễn Tiêu vươn một ngón tay, chọc vào mớ bột phấn.
Tinh tế mà cảm giác bột phấn còn sót lại lực lượng hay không…… Đại đa số đều là không có, nhưng còn có một tia… thần lực (?) vô cùng mỏng manh mà đại đa số người trong Huyền môn cũng hoàn toàn không thể phát hiện.
Cho dù thần lực này nhỏ bé đến gần như không có, chính là, thật sự là thần lực!
Đám người Đàm Tố phát hiện sắc mặt Nguyễn Tiêu không đúng, thật quan tâm mà mở miệng: “Thành Hoàng gia, ngài đây là phát hiện cái gì không đúng?”
Nguyễn Tiêu cũng không có gì giấu diếm tâm phúc, nói thẳng: “Phật bài chỉ là làm thành bộ dáng Phật bài thôi, sức mạnh bên trong tạm thời không biết, nhưng chỉ sợ kết hợp một tia thần lực.”
Lý Tam Nương cả kinh: “Thần lực? Chẳng lẽ trong thiên địa còn có thần linh khác?”
Nguyễn Tiêu lắc đầu nói: “Thần lực thật không thuần túy, lại rất cổ xưa. Nhưng hẳn là không phải chính thần được sắc phong, chẳng qua là hơn trăm năm trước, trên thế giới thần linh đông đảo, ngoài những thần lực chính thống còn có thần linh được phong hào, thần ở nơi sơn dã… nhiều đếm không xuể, cũng không phân biệt được.”
Cho nên, manh mối duy nhất có thể lấy được từ Phật chính là, người chế tác Phật bài hoặc là được di trạch của thần linh, hoặc là có được đồ vật quan hệ với thần linh.
Suy tư trong chốc lát sau, Nguyễn Tiêu không nhìn ra nhiều hơn nên cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ tạm thời nhớ kỹ chuyện này mà thôi.
Kế tiếp, cậu xem xét công đức mình nhận được lúc này.
10 điểm.
Nói cách khác, bởi vì nữ quỷ và Lư Kiện tự bạo, cũng chưa thể làm ra thẩm phán, đều là không có công đức gì đáng nói. Mà được đến công đức này hẳn là do cậu bảo vệ Lỗ Tử Huyên nhận được.
Nguyễn Tiêu có chút buồn bực.
Keo kiệt, ông chủ thật keo, dù keo có lý đi chăng nữa cũng vẫn là keo.
Trước đó, mỗi khi rất tốn công đều có khoản lớn nhập túi, lúc này 10 điểm…… Phảng phất lại làm cậu thấy được khi mới vừa làm Thành Hoàng, bộ dáng chính mình nhỏ yếu bất lực lại khốn cùng kia. Hầy.
Nhưng Lư Kiện không còn, manh mối về thuật sĩ bị đứt, này không đại biểu sự việc đã xong xuôi.
Nguyễn Tiêu nhìn về phía Thôi Oánh, nói: “Thôi Oánh, ngươi oán hận đã tiêu, nên đầu thai đi.” Lại nhìn về phía Đinh Hải, “Lúc trước ngươi muốn kiện Lư Kiện, nhưng Thôi Oánh thân là khổ chủ, để cô ấy nói trước. Hiện tại Lư Kiện hồn phi phách tán, vị nữ quỷ kia cũng coi như có điều an ủi. Ngươi cũng nên đầu thai đi.”
Thôi Oánh cùng Đinh Hải lẳng lặng đứng đó, dường như đang tự hỏi điều gì.
Qua một hồi lâu, Thôi Oánh mới nói nói: “Nếu không phải do tà thuật sĩ đó ngăn cản tôi, tôi đã sớm tìm Lư Kiện báo thù! Tôi không cam lòng, tôi muốn tên thuật sĩ đó cũng chết!”
Đinh Hải lại là có điều chần chờ, hỏi: “Thành Hoàng gia, ngài còn sẽ tiếp tục truy tra chuyện thuật sĩ đó sao?”
Nguyễn Tiêu trả lời Đinh Hải trước: “Chuyện thuật sĩ tạm thời không có manh mối, sau này đương nhiên còn tiếp tục lưu ý, một khi phát hiện manh mối, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Đinh Hải hút khí sâu, gật đầu thật mạnh nói: “Tôi bằng lòng đi đầu thai, đa tạ Thành Hoàng gia.”
Nguyễn Tiêu cười cười: “Vậy đi đi.”
Khi nói chuyện, cậu duỗi tay hướng ra ngoài cửa sổ vươn một lóng tay, đầu ngón tay phát ra một đường thần lực rơi trên mặt đất, bắt đầu triệu hoán quỷ môn.
Đinh Hải hành lễ với Nguyễn Tiêu xong, xuyên tường xuống lầu, trực tiếp đi vào quỷ môn đang mở.
Chờ bóng người của hắn biến mất trong cánh cửa, quỷ môn cũng chìm vào mặt đất.
Nguyễn Tiêu lại được đến 10 điểm công đức.
Cậu nhìn về phía Thôi Oánh, nói với cô: “Thuật sĩ và ngươi xem như có chút liên lụy, nhưng rốt cuộc Lư Kiện liên lụy các ngươi đã tiêu tán, hắn ngăn cản ngươi báo thù, nhưng mà người giết hại ngươi không phải hắn, không đủ để làm bản quan phán quyết ngươi tìm hắn báo thù.”
Hơn nữa, Nguyễn Tiêu nhìn đến rất rõ ràng, quỷ khí trên người Thôi Oánh rất nặng, nhưng oán khí đã thật phai nhạt.
Oán khí nhạt như vậy cũng không tương xứng với cảm xúc của Thôi Oánh khu nói chuyện.
Thôi Oánh đại khái cũng phát hiện, tròng mắt cô hơi đổi, mới nhấp môi cười nói: “Thành Hoàng gia đừng nóng giận, tôi chỉ là không muốn đi đầu thai, tôi tưởng đi theo Thành Hoàng gia, thay ngài làm việc, được không ạ?”
Nguyễn Tiêu nhìn về phía Thôi Oánh, nhìn thấy con ngươi cô chớp động dã tâm.
Thôi Oánh này không có đại ác, dù cậu không quá thích thủ đoạn làm việc của cô, nhưng nếu thật nhận lấy cô làm cấp dưới, cô vì leo lên cao, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực. Chẳng qua, cô nương này tâm tư nhỏ nhiều hơn nữa tâm tư không quá ngay thẳng, nếu thu cô thật thì cậu không quá nguyện ý…… Ít nhất, cậu không muốn sắc phong một người không có mắt duyên thành quỷ sai.
Trong lòng Thôi Oánh cũng là khẩn trương, đầu thai có cái gì tốt? Đầu thai rồi cô vẫn là cô sao, dù kiếp sau làm heo làm chó cô cũng không biết, nếu là hưởng phúc cũng không quan hệ với cô. Nhưng thật ra nếu có thể đi theo thần linh làm việc, vậy chẳng phải là biến tướng trường sinh bất lão sao? Uy phong như vậy, tốt hơn đầu thai nhiều!
Nguyễn Tiêu do dự một hồi, vẫn là nói: “Ta sẽ không sắc phong ngươi làm quỷ thần, nếu ngươi thật không muốn đầu thai, có thể đi thương lượng với Đầu Trâu Mặt Ngựa, nếu họ nhìn trúng ngươi, ngươi liền làm việc cho họ trước đi đi. Nếu không nhìn trúng, ngươi cũng không cần lằng nhằng, tự mình rời đi đi.”
Thôi Oánh vừa nghe, biết Thành Hoàng gia là không quá thích mình, nhưng mà không sao, làm công cho ông chủ nào có ngay từ đầu đã bị thích? Xem vẫn là năng lực làm việc. Trước tiên làm nhân viên bình thường nhất mà thôi, chỉ cần có cơ hội, cô có thể bắt lấy!
Vì thế cô hoàn toàn không có nửa điểm không tình nguyện, nói: “Làm Thành Hoàng gia phiền lòng, tôi nhất định nghiêm túc làm việc cho hai vị quỷ sai.”
Sau đó Thôi Oánh quả nhiên đi đến bên chỗ Đầu Trâu Mặt Ngựa, cười nói xinh đẹp mà nói một và câu, cuối cùng bị Đàm Tố nhận lấy.
Đối với chuyện quỷ sai thu quỷ binh, Nguyễn Tiêu không quản nhiều, nhưng Đàm Tố thông tuệ hơn Lý Tam Nương, Thôi Oánh đi qua chỗ cô, xác thật cũng làm cậu thấy yên tâm hơn một chút.
·
Nhìn sắc trời một cái, còn chút ít thời gian.
Nguyễn Tiêu trầm ngâm nói: “Một sự kiện cuối cùng đêm nay. Các ngươi tách ra hành động, dựa theo tin tức vừa rồi Lư Kiện cung cấp, đi xem những kim chủ gã từng liên hệ, có thể tìm thì tận lực tìm hết. Trên người những kim chủ đó phàm là có mạng người đều nhớ kỹ cho ta, những kim chủ khác tội nghiệt trên người bao nhiêu cũng nhìn một cái, trở về bẩm báo lại cho ta.”
Đầu Trâu Mặt Ngựa lại lần nữa lĩnh mệnh, lại vội vàng đi ra ngoài làm việc.
Lúc này thời gian làm việc dài chút, dù sao chỗ muốn đi cũng nhiều.
Nhưng trước hừng đông, các cô vẫn là đã về.
Đàm Tố bẩm báo trước: “Những người lưng đeo mạng người có……”
Cô nói ra ba bốn tên người, mấy người này có một người cõng đến ba mạng người.
Lý Tam Nương lại bẩm báo: “Những người khác trên người không có, tội nghiệt phân biệt từ cao đến thấp là……”
Cô cung cấp thêm mười mấy người.
Lư Kiện dẫn mối đã mấy năm, tiếp xúc kim chủ hẳn là không chỉ nhiêu đây, nhưng có vài người gã không trực tiếp tiếp xúc, có vài người gã chỉ là luân chuyển trong đó, chân chính có liên hệ cũng chỉ bấy nhiêu.
Nguyễn Tiêu thở ra một hơi, nói: “Bây giờ thẩm phán. Những kẻ Lư Kiện chủ động nịnh bợ, muốn giao dịch tiền quyền tội nghiệt thấp, cũng coi như gián tiếp trợ lực cho Lư Kiện, tước dương thọ một năm; loại tội nghiệt khá nặng, tước dương thọ ba năm. Kẻ ám chỉ Lư Kiện tặng người qua, nhưng trên người không có đeo mạng người, tước dương thọ 5 năm, chờ địa ngục mở lại, dương thọ bọn họ kết thúc, đánh vào địa ngục Chảo Dầu. Trên người có mạng người, đêm mai các ngươi giam giữ bọn chúng lại đây, khảo vấn ra đã từng phạm phải tội lỗi gì, đều phán xử cướp đoạt dương thọ mà chết. Trong đó, hại một cái mạng thì ba ngày chết bất đắc kỳ tử, hai mạng thì bệnh nặng bảy ngày chết, ba mạng thì ốm đau quấn thân nửa tháng, chết trong thống khổ vô tận. Sau khi chết phong ấn, chờ địa ngục mở ra, đánh vào địa ngục Núi Đao.”