Có sự hoài nghi này, Nguyễn Tiêu dứt khoát kỹ càng tỉ mỉ mà hỏi liền vài vấn đề.
Trần Kim Long đại khái là thật sự rất để ý đến Tôn Tử, nhẫn nại tính tình trả lời hết một đám câu hỏi, nhưng theo lời hắn nói, con lệ quỷ kia mỗi lần lại đây đều bị hắn trực tiếp đánh đi, ngoại trừ biết nó là muốn cướp đoạt thân xác Tôn Tử ra, nhiều hơn thì cũng không rõ lắm.
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, thử hỏi: “Con quỷ đó có nhắc tới mệnh cách không?”
Mặt Trần Kim Long dại ra: “Này là có ý gì?”
Nguyễn Tiêu giải thích: “Anh thành quỷ về sau hẳn là tự nhiên đã biết, quỷ có thể bám vào con người, nhưng là đối với người có dương khí tràn đầy, bát tự cứng, sát khí nặng, ý chí kiên cường vân vân linh tinh thì gần như là rất khó tiếp cận. Cho nên thường thì, hoặc là bám vào đại đa số phụ nữ trẻ con hoặc là nam giới bát tự nhẹ, hoặc là chính là trước dọa người ta chết khiếp, liền có thể bám vào người đó. Nhưng này có một vấn đề, chính là bám vào người thông thường thì thời gian không dài, bằng không cũng có hại đối với con quỷ đó.”
Trần Kim Long nhíu mày: “Cái này đương nhiên tôi biết.”
Nguyễn Tiêu bảo hắn đừng nóng vội, tiếp tục nói: “Nhưng nếu quỷ và người mệnh cách vừa lúc tương tự, lại dọa người rớt linh hồn, ma quỷ sẽ có thể đi vào thân xác người đó tu hú chiếm tổ, cũng coi như là một loại sống lại đi. Đương nhiên, quỷ sống lại như vậy cũng sống không quá dài, rốt cuộc xác và hồn cũng không phải hoàn toàn xứng đôi, đồ cướp được mà, lâu dài không được.”
Trần Kim Long cũng không ngu ngốc, nghe Nguyễn Tiêu nói như vậy là hiểu ý cậu, qua lại tán loạn vắt hết óc mà suy nghĩ.
Rốt cuộc, mắt quỷ hắn sáng ngời: “Chưa từng nghe qua cái gì mệnh cách hay không mệnh cách, nhưng lúc con quỷ đó đánh với tôi, tôi khó thở mắng nó không oán không thù với Mọt Sách, là đồ bệnh tâm thần, nó hình như có nói qua là ai bảo nó khó lắm mới gặp được một người thích hợp như vậy? Nó nói thích hợp, có thể chỉ chính là hợp mệnh cách không?”
Nguyễn Tiêu thì mặt quỷ xanh mét: “Chắc vậy rồi, nếu không cũng không cần cứ nhìn chằm chằm Tôn Tử.”
Người biến thành quỷ rồi sẽ biết quỷ bám vào người như thế nào rất bình thường, nhưng cũng không phải quỷ nào cũng biết chuyện mệnh cách, mà trong số những quỷ biết đến, có thể biết làm sao tìm mệnh cách tương hợp thì càng hiếm.
Nói như vậy, sau lưng chắc chắn có thứ gì đang hỗ trợ……
Nguyễn Tiêu đi qua đi lại.
Sự tình quá trùng hợp, con quỷ vừa vặn nhìn chằm chằm lão tam và có ý đồ với Tôn Tử đều biết mệnh cách, đều biết làm sao tìm người có mệnh cách tương hợp, còn đều là lệ quỷ. Hơn nữa lúc lệ quỷ không đến chỗ Tôn Tử, lão tam bên kia vừa lúc gặp phải lệ quỷ…… Lão tam và Tôn Tử một người học đại học Đế Đô, một người chỗ làm công ở đường Hoa Dung, đại học Đế Đô và đường Hoa Dung cách nhau cũng không xa, đồng thời xuất hiện hai lệ quỷ cùng loại cũng không có khả năng lớn…… Trùng hợp nhiều thì rất khó nói là trùng hợp nữa.
Nhưng là để ngừa chẳng may, vẫn không thể võ đoán như vậy.
Nguyễn Tiêu đột nhiên xoay người: “Lệ quỷ đó có bộ dáng gì?”
Trần Kim Long xụ mặt nói: “Vừa rồi không phải tôi nói sao? Quỷ nam thủng bụng lòi ruột, cái loại bụng bị mở ra luôn ấy, khắp nơi trên người đều là máu, bị chết thảm lắm.”
Nguyễn Tiêu cũng mặc kệ thái độ của hắn, hỏi lại: “Tuổi tác trước khi chết?”
Trần Kim Long: “Tuổi không nhỏ đi, tôi thấy chắc là hơn 40."
Hỏi đến đây, Nguyễn Tiêu biết không lấy thêm nhiều tin tức hơn từ Trần Kim Long, không khảo nghiệm sự nhẫn nại của hắn nữa, bèn nói thẳng: “Trước đó tôi gặp cùng loại lệ quỷ, có khả năng vừa lúc chính là con quỷ nhìn chằm chằm Tôn Tử này, nếu tôi xác nhận, anh cơ hứng thú qua đi cùng tôi không?”
Trần Kim Long rất động tâm, nhưng vẫn là cự tuyệt, nói: “Tôi muốn canh giữ bên Mọt Sách."
Nguyễn Tiêu rất thiếu người, bèn khuyên một câu: “Tôi ấn cho Tôn Tử dấu Ấn Thành Hoàng, có thể bảo đảm cậu ấy sẽ không bị lệ quỷ đoạt xác, đến lúc đó anh giúp tôi một chút, thế nào?”
Trần Kim Long bĩu môi: “Cậu là Thành Hoàng gia, còn giết không chết một con lệ quỷ à?”
Nguyễn Tiêu im re.
Có giúp đỡ có thể bớt được xíu vụ trừ tín ngưỡng nha, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm thôi.
Thêm nữa là cậu nghĩ nếu Trần Kim Long đủ lợi hại, liệu có thể phát triển một chút thành quỷ sai gì đó hay không.
Nguyễn Tiêu thay đổi đề tài: “Anh kế tiếp vẫn luôn như vậy à? Suy xét qua chuyện đi đầu thai chưa?”
Trần Kim Long không chút do dự nói: “Đầu thai có cái gì tốt? Tôi chỉ muốn canh giữ bên người Mọt Sách."
Nguyễn Tiêu: “Xem cậu ta cưới vợ sinh con à?”
Trần Kim Long tức khắc vẻ mặt nghẹn khuất, nghiến răng nghiến lợi mà búng ra hai chữ: “Đúng vậy.”
Nguyễn Tiêu biểu đạt đồng tình sâu sắc với Trần Kim Long, nhưng lời nên nói thì cậu vẫn phải nói.
“Quỷ là âm vật, anh tốt nhất đừng thường xuyên đi theo Tôn Tử, đối với thân thể cậu ấy không tốt.”
Trần Kim Long rất muốn cào tường, rầu rĩ không vui mà nói: “Tôi cách cậu ấy 100 mét trở lên còn không được sao?”
Nguyễn Tiêu… Nguyễn Tiêu cũng chỉ có thể cảm khái đây là một gã tình thánh.
“…… Hơn trăm mét thì có thể.”
Kế tiếp, cứ việc Trần Kim Long cự tuyệt hỗ trợ, Nguyễn Tiêu vẫn là ấn cho Tôn Tử con dấu có tác dụng mấy ngày, ít nhiều gì bảo vệ cho Tôn Tử, sau đó cậu liền phải đổi một chỗ đi tuần phố.
Trước khi đi, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, quay lại đầu hỏi: “Anh đã đánh nhau với con quỷ kia rất nhiều lần, liệu có thể tìm được nó không?”
Trần Kim Long: “Mỗi lần đều là nó tới tìm Mọt Sách.”
Nguyễn Tiêu đành phải xua xua tay, trừ tín ngưỡng vẽ một lá bùa lên người Trần Kim Long.
“Lần sau tái ngộ thấy nó, anh đối với bùa mà kêu tôi.”
Trần Kim Long cũng không phải không biết tốt xấu, không được tự nhiên mà nói tiếng “Cảm ơn”.
Nguyễn Tiêu thật sự đi rồi.
Lý Tam Nương kéo theo đầu tóc ướt dầm dề, vội vàng theo sau.
·
Tuần phố xong, Nguyễn Tiêu trở lại ký túc xá, yên lặng mà thở dài.
Mỗi ngày có nhà giàu tiến cống, tín ngưỡng tạm thời còn đủ dùng, nhưng công đức lại càng ngày càng ít, chỉ còn lại 2 điểm cuối cùng.
Tuy rằng cấp cho Trần Kim Long khôi phục thần trí, nhưng này cũng không tính là kết thúc một sự kiện, cũng không chiếm được công đức. Nếu ngày mai và hôm kia còn không thể được đến một khoản công đức, vậy……
·
Ngày hôm sau.
Nguyễn Tiêu đứng trước cửa lớn tiệm cà phê đóng chặt, đầy mặt đều là khiếp sợ: “Cậu nói cái gì?”
Nhân viên cửa hàng đang canh ở đây đôi mắt sưng húp, nghẹn ngào nói: “Tớ cũng không dám tin tưởng đó, ai biết sẽ xảy ra loại chuyện này đâu? Chị Đàm, chị Đàm vậy mà lại luẩn quẩn trong lòng như vậy……”
Nguyễn Tiêu quả thực không thể tin tưởng. Người này nói chị Đàm bởi vì sinh non đả kích quá lớn, tinh thần hoảng hốt nên trực tiếp nhảy lầu ở bệnh viện? Này tuyệt đối không có khả năng! Cậu làm công mấy ngày nay, ẩn ẩn biết một vài chuyện của chị Đàm, biết cô xuất thân là cô nhi. Một cô nhi nếu là tính cách thật sự yếu đuối như vậy, căn bản không tài nào một mình gầy dựng gia nghiệp được.
“Cảnh sát đi xem qua chưa, xác định nguyên nhân chết là chị Đàm phí hoài bản thân mình?” cậu liên tiếp hỏi, “Có điều tra cái gã tra nam lừa chị Đàm không? Chị Đàm nhảy lầu…… Là chuyện khi nào?”
Nhân viên cửa hàng bị Nguyễn Tiêu hỏi đến ngây người, thình lình lấy lại tinh thần, đem những gì mình biết đến nói ra toàn bộ.
Đàm Tố nhảy lầu, thời gian suy đoán là rạng sáng 5 giờ, thi thể được bác sĩ trực đêm phát hiện, sau đó lập tức báo cảnh sát, cảnh sát đã đến lập tức phong tỏa hiện trường, cũng tiến hành kiểm nghiệm thi thể, điều tra, cuối cùng xác định cô là biểu cảm hoảng hốt đi lên tầng cao nhất, đủ loại dấu hiệu đều biểu hiện ra là cô tự sát. Vợ chồng tra nam cũng bị mời đến cục cảnh sát làm ghi chép, cũng không có phát hiện hiềm nghi……
Nhân viên cửa hàng lau nước mắt nói: “Chị Đàm trước tiên thì bị tra nam lừa, lại đột nhiên mất đi đứa con, bị đả kích quá lớn……”
Nguyễn Tiêu nghe xong, không nói thêm gì, chỉ là nói: “Chị Đàm là người tốt, tôi muốn đi thăm chị ấy, chờ đến lúc chị ấy hạ táng thì thắp cho chị ấy nén nhang cũng được."
Vành mắt nhân viên cửa hàng càng đỏ: “Hiện tại chị ấy còn ở bệnh viện, rất nhanh sẽ bị đưa đi…… cậu muốn đi thì trực tiếp đi bệnh viện đi, có lẽ tới kịp gặp mặt lần cuối.”
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, xoay người rời đi.
Người xuất thân cô nhi sẽ rất để ý đến quan hệ huyết thống, nhưng máu lạnh một chút mà nói, đứa nhỏ này thân phận không đúng, chị Đàm cẩn thận ngẫm lại sẽ biết có lẽ không ra đời sẽ càng tốt cho đứa trẻ, tất nhiên có thể phục hồi lại tinh thần, sao có thể phí hoài bản thân mình? Nơi này chắc chắn có chỗ không thích hợp.
Mặc kệ là tự sát hay là bị giết đều rất dễ dàng biến thành quỷ, cậu quyết định đi bệnh viện tìm kiếm quỷ hồn của chị Đàm trước đã.
Sự thật rốt cuộc thế nào, đi hỏi một chút sẽ biết.
Nếu chị Đàm chết oan.… cậu nhất định sẽ giúp chị.
·
Bệnh viện xuất hiện sự cố như vậy cũng ảnh hưởng rất lớn đến bản thân bệnh viện, rất nhiều bác sĩ quay lại vội vàng, cảnh sát cũng để lại vài người, xử lý chuyện hậu sự của Đàm Tố.
Nguyễn Tiêu tiến vào bệnh viện hỏi thăm một chút, biết được thi thể đã bị chuyển qua nhà xác, nhưng cậu và Đàm Tố không có quan hệ gì, nên cũng không được phép đi gặp cô lần cuối. Nhưng cậu vốn dĩ cũng không phải vì chuyện này mà đến, bị từ chối thì yên lặng mà đi qua nhà xác, làm bộ không quá cam tâm mà nhìn thoáng qua bên trong.
Giờ khắc này, tinh thần cậu tập trung cao độ, quả nhiên thấy một bóng quỷ ảnh máu thịt mơ hồ, tóc đen thật dài che mặt, đang cúi đầu đứng cạnh thi thể Đàm Tố.
Đó thật là quỷ hồn Đàm Tố, cả người quỷ khí sôi trào —— là lệ quỷ!
Đồng tử Nguyễn Tiêu co rút lại, hít sâu một hơi, nhanh bước chân đi ra ngoài.
Oán khí nồng như vậy, chị Đàm nhất định không phải tự sát! Không được, cậu phải nhanh một chút liên hệ với chị Đàm, chị đã sắp bị lệ khí làm u mê, đến lúc đó có khả năng làm ra chuyện vô pháp vãn hồi.
·
Nguyễn Tiêu vội vàng đi trong bệnh viện, đầu óc chuyển động nhanh chóng.
Ra cửa không mang đủ tiền, đi khách sạn là không được, nếu không về ký túc xá trước? Ban ngày ban mặt nếu là mấy anh em sờ cậu một cái, vậy không phải xong đời rồi sao? Về ký túc xá lấy tiền trở ra tìm khách sạn? Chậm trễ lắm, buổi chiều có tiết học, lý do rất khó giải thích…… Giống lần trước tìm một góc ẩn nấp ở bệnh viện? Không được, bị bắt tại trận rồi, có bóng ma tâm lý luôn rồi……
Cuối cùng, Nguyễn Tiêu vẫn là làm ra một quyết định mạo hiểm. Cậu tùy tiện mua một tờ báo ở sạp báo, ở bệnh viện tìm một băng ghế dài, nằm xuống đắp báo lên, dùng báo chí lấy mặt. Hiện tại ánh nắng tươi sáng, cho dù có người lại đây cũng chỉ cảm thấy cậu đang che mặt ngủ, mà sẽ không cố ý xem cậu có phải một cái xác hay không.
Dứt khoát lưu loát mà chuẩn bị sẵn sàng, quỷ hồn Nguyễn Tiêu rời xác, nhanh chóng thổi về phía nhà xác.