Xe tư gia rất nhanh được lái đi xa, cô gái mặc váy trắng vuốt vuốt tóc đẹp rũ trên vai, xoay người nhẹ nhàng đi tới.
Cô càng đi đến gần, Nguyễn Tiêu cũng càng lúc càng cảm thấy quen mắt.
—— Từ từ, này không phải một trong ba hoa khôi của trường bọn họ sao, gọi là gì ấy…… Bạch Đình Đình? Tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nam.
Nguyễn Tiêu thường xuyên nghe được ba con gia súc trong ký túc xá thảo luận về mỹ nữ, một đám bình phẩm từ đầu đến chân, lúc nhắc tới cô Bạch Đình Đình này là nói cô nàng thích hợp làm bạn gái nhất trong số ba vị hoa khôi, thanh thuần không làm ra vẻ.
Hiện tại nhìn thấy cô nàng…… ở nơi này?
Bạch Đình Đình xách theo túi xách nhỏ tinh xảo đứng cạnh cổng lớn tiểu khu, dùng một tư thế yếu đuối mong manh lại đặc biệt đẹp, thật chờ mong mà nhìn xung quanh.
Nguyễn Tiêu có điểm buồn bực, đây là đang làm gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt không trở về nhà, mặc váy tại đây cho thổi gió lạnh chơi, cậu cũng không hiểu cho lắm.
Không bao lâu, có một chùm ánh sáng đèn xe từ nơi không xa rọi lại đây, theo đó là một chiếc xe hơi màu xám bạc không quá nổi bật mà cũng xa hoa có nội hàm, an tĩnh mà ngừng trước cổng lớn đóng chặt. Sau đó cửa xe mở ra, một đôi chân dài theo đó xuống xe, là một thanh niên mặc vest nghiêm cẩn, dáng người đĩnh bạt, biểu cảm lạnh nhạt nghiêm túc.
Ánh mắt Bạch Đình Đình sáng rực lên, cô nhẹ nhàng chạy chậm qua, lúc sắp tới gần thanh niên, giống như bởi vì chạy quá gấp nên vướng một chút, có chút đứng không vững mà loạng choạng.
Vì thế Nguyễn Tiêu hiểu ra ngay.
Hoa khôi Bạch đây là muốn cho thanh niên một cơ hội phát huy phong độ của thân sĩ.
Nhưng mà thanh niên chỉ là lui hai bước sang bên cạnh, chờ hoa khôi Bạch lảo đảo qua một bên, anh lại tiếp tục đi về phía trước, đứng trước cửa chỗ khóa mật mã, nghiệm chứng tròng đen và vân tay.
Cổng lớn đóng chặt mở ra.
Thanh niên xoay người đi ngược lại, hiển nhiên là muốn một lần nữa lên xe.
Nụ cười tươi dịu dàng xinh đẹp của Bạch Đình Đình cứng đờ, vội vàng đứng vững đuổi theo: "Học trưởng, em đợi anh mấy tiếng đồng hồ rồi, anh……"
Khóe miệng Nguyễn Tiêu giật giật —— nổ năm phút thành mấy tiếng, nổ hơi lố rồi đó.
Đáng tiếc thanh niên cũng không có để ý tới cô, anh rốt cuộc ngẩng đầu liếc mắt nhìn hoa khôi Bạch một cái, nói tiếng "Thất lễ", rồi rất tự nhiên bước vào xe, đóng cửa, lái xe, chạy vào tiểu khu. Liên tiếp một chuỗi hành động cứ như được dùng thước đo lường qua, hoàn toàn không có một chút lệch lạc nào.
Còn hoa khôi ấy hả? Từ đầu tới đuôi, anh ta cũng chỉ theo lễ phép mà nói hai chữ mà thôi.
Nguyễn Tiêu: Ờm.
Trong đầu cậu nhanh chóng sinh ra một loạt tiêu đề giật tít chuyện tình cảm:
#Hoa khôi si tình đêm khuya khổ công đợi chờ, bỏ xuống tôn nghiêm nhưng kết quả lại tàn nhẫn như vậy! #
#Đàn ông bạc tình, làm thiếu nữ đáng thương phải đi con đường nào bây giờ? #
# Trời nước một màu, vì sao hoa khôi của trường mình đầy thương tích? #
Cứ việc Nguyễn Tiêu cảm thấy phương thức theo đuổi của hoa khôi có hơi một lời khó nói hết, cũng không có ý gì với hoa khôi, nhưng cậu vẫn đại biểu cho các đồng bào nam giới sinh ra cảm giác…. hâm mộ ghen tị hận nồng đậm mãnh liệt thân thiết đối với vị soái ca đồ vest cấm dục này.
—— Vì sao có vài người đêm khuya tăng ca vẫn không thu hoạch được gì, có vài người lại là siêu xe biệt thự cao cấp mỹ nhân nhào vào trong ngực?
Giây tiếp theo, Nguyễn Tiêu dùng sức mạnh ý chí lớn nhất của mình mà trốn chạy.
Còn không chạy, cậu lo lắng cho mình sẽ cầm lòng không đậu mà, tạo cho soái ca bị một phát 'quỷ đánh tường' tràn ngập đố kỵ luôn.
·
Khi Nguyễn Tiêu trở lại trường học, trời đã sắp sáng.
Ba con quỷ nhiệt liệt hoan nghênh cậu.
Nguyễn Tiêu nhìn một vòng trong ký túc xá, không phát hiện chỗ nào không thích hợp, bèn hỏi Mạnh Vũ: "Đêm nay thế nào?"
Mạnh Vũ lắc đầu thật mạnh: "Không có việc gì ạ."
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, dặn dò nói: "Vẫn không thể thả lỏng đề phòng, mọi người phải chú ý nhiều hơn."
Lý Tam Nương theo sát bước chân cậu: "Thành Hoàng gia ngài cứ yên tâm đi, bọn tôi đều nhớ kỹ."
Miêu Tiểu Hằng nhấc tay: "Em nhớ kỹ ạ!"
Mạnh Vũ cũng cẩn thận giơ tay theo: "Nhớ ạ."
Nguyễn Tiêu bay lên giường, nằm vào thi thể: "Tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, mọi người cứ tự tiện đi."
Ba con quỷ không dám quấy rầy, liếc nhau xong, cũng sôi nổi chui vào bình của mình.
Sáng sớm, một luồng sáng mặt trời bắn vào, đánh vào trên mí mắt mọi người ở ký túc xá.
Nguyễn Tiêu rất mẫn cảm với ánh sáng, xoay người một cái rời giường, ra dáng ra hình mà rửa mặt như một người sống.
Chỗ tốt duy nhất của nửa chết nửa sống này, đại khái chính là tuyệt đối sẽ không ngủ nướng đi…… Cậu căn bản không cần phải ngủ.
Mấy bạn cùng phòng tự chủ đều rất tốt, ngay cả Bác Dương lười nhác nhất cũng đúng giờ mở mắt ra, cùng mọi người đánh ngáp vươn vai ngồi dậy.
Bọn họ sôi nổi nói: "Lão tứ, dậy sớm vậy mày?"
Nguyễn Tiêu đứng ở lavabo, một bên súc miệng một bên hàm hồ nói: "Nghĩ đến bài bị thiếu chưa bổ sung tự nhiên có hơi ngủ không được."
Bác Dương nhịn không được cười to: "Tao còn tưởng rằng giống học bá như mày trước nay không cảm giác được áp lực đó chứ, hóa ra cũng giống tao ha ha ha!"
Nhan Duệ ở bên cạnh tiếp lời: "Chung quy vẫn mạnh hơn người trước khi thi khẩn trương hồi hộp mà mặt mày trắng bệch mắt đăm đăm đi?"
Thôi Nghĩa Xương cũng nhịn không được nở nụ cười.
Trêu chọc lẫn nhau vài câu, Nguyễn Tiêu vừa lúc rửa mặt xong, nhường vị trí ra, ba người khác cũng nhanh chóng bận việc lên —— buổi sáng 8 giờ có lớp, thời gian nói nhảm của bọn họ không nhiều lắm.
Khu dạy học cách ký túc xá có hơi xa, ra khỏi ký túc xá rồi, mấy người vừa gặm bánh mì vừa đi, Nguyễn Tiêu vì che giấu nên cũng gặm theo, chỉ là cậu một bên ăn một bên trừ tín ngưỡng, trong miệng không mùi vị trong lòng đau đớn, cũng thảm lắm.
Sau khi đến phòng học, vừa vặn còn năm phút, cả đám ngồi xong làm xong bài vở chuẩn bị, chuông vào học liền vang lên.
Giáo sư Vương hói đầu đi vào, mở máy tính bật đèn chiếu màn hình lên.
Giáo sư Vương nhìn quét toàn lớp, bảo lớp trưởng lên điểm danh, điểm danh xong thì chính thức vào học.
—— đều là quy trình thường lệ.
Nguyễn Tiêu ngày hôm qua nắm chặt thời gian chuẩn bị bài rồi, hiện giờ giáo sư Vương đang tổng kết ngắn gọn nội dung lần trước, cậu nhanh chóng cẩn thận nghe. Nghe nghe một hồi, phát hiện nội dung giáo sư giảng cũng giống như tự học, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, mở vở chuẩn bị ghi nhớ nội dung quan trọng mới.
Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới, Nguyễn Tiêu mới vừa rũ mắt liền đối diện với một cái đầu quỷ chui ra ngoài, lực đánh vào quá trực quan, suýt chút nữa làm cậu sợ tới mức nhảy dựng lên —— may mắn cậu kịp thời phản ứng lại cái đầu chui ra bất ngờ này là bé tiểu quỷ Miêu Tiểu Hằng, mới gian nan mà ngồi ổn lại, cũng mới nhớ tới chuyện buổi sáng cậu thuận tay tháo xuống ba cái bình con nhét vào ba lô, là mang quỷ đến học ké.
Miêu Tiểu Hằng tò mò mà chớp chớp mắt: "Ca ca, cái chớp tắt chớp tắt trên đó là cái gì? Thần kỳ quá chừng."
Nguyễn Tiêu hạ giọng giải thích với bé: "Đó là màn hình chiếu, giáo sư lấy để chiếu nội dung chương trình học."
Tiểu quỷ còn định hỏi lại, Nguyễn Tiêu duỗi tay ấn bé xuống, nói: "Tiểu Hằng ngoan, có vấn đề gì em nhớ kỹ trước đi, đừng lên tiếng, lát nữa ca ca lại nói cho em nghe."
Miêu Tiểu Hằng "Dạ" một tiếng, ngoan ngoãn mà rụt đầu câm miệng, nhưng lỗ tai vẫn là dựng lên cao cao, cẩn thận nghe giảng nữa.
Một lát sau, có một loạt tiếng quỷ tinh tế vang lên. Cop q?a cop lại, trở lại trang chính ﹙ TR U?TRU?Ệ?.ⅴn ﹚
Nguyễn Tiêu cẩn thận nghe nghe, hóa ra là Mạnh Vũ ở trong bình nhẹ giọng giảng giải cho Miêu Tiểu Hằng, cũng trả lời vấn đề mà Lý Tam Nương ngẫu nhiên hỏi ra. Tiếng quỷ chân chính chỉ có quỷ hồn với nhau và mộ bộ phận nhân tài có năng lực nghe hiểu được, sẽ không ảnh hưởng đến bạn học khác học hành, cậu cũng không quản bọn họ nữa.
Rất nhanh một tiết qua đi, chuông tan học vang lên, Nguyễn Tiêu vội vàng đứng dậy, mang theo vấn đề mấy ngày nay tích cóp xuống đi tìm giáo sư Vương thỉnh giáo.
Giáo sư Vương tính cách rất nghiêm khắc, nhưng đối với học sinh hiếu học vẫn thích lắm, không chút bủn xỉn nào mà kỹ càng tỉ mỉ giải đáp.
Nguyễn Tiêu được lợi không ít, nhanh chóng ghi nhớ từng thứ một.
Bầu không khí học tập ở đại học Đế Đô rất nồng hậu, Nguyễn Tiêu hỏi xong thì lại có vài bạn học chen qua thỉnh giáo.
Nguyễn Tiêu vội vàng nhường chỗ cho người ta, lúc tránh sang bên cạnh, cậu đột nhiên bị người đụng phải một chút. Cùng lúc đó, có một tia cảm giác âm lãnh xẹt qua —— âm khí? Cậu vội vàng nhìn sang bên đó, nhưng không không phát hiện được gì.
Nguyễn Tiêu: Cảm thấy mình là Thành Hoàng giả á.
Kỳ thật này cũng không thể trách Nguyễn Tiêu, Mắt Âm Dương chỉ có thể xem được đại khái, phân biệt ra người, quỷ cùng với tà dị rõ ràng—— chẳng hạn như khi cậu ở trên tàu, tập trung tinh thần có thể thấy từng đợt từng đợt khí đen nhè nhẹ, nếu muốn nhìn sâu hơn thì kiểu gì cũng phải trừ tín ngưỡng vào mới nhìn được. Giống như công đức và tội nghiệt, những khí đen đó hình thái cụ thể, nơi phát ra vân vân, rất nhiều thứ bản chất về thế giới hay người ở âm dương, cậu có thể hiểu biết, nhưng đều phải tiêu hao thần lực mới được.
Trước mắt Nguyễn Tiêu tuy rằng nói là Thành Hoàng gia cuối cùng, nhưng cậu còn chưa ngưng tụ ra tượng thần của bản thân, muốn sử dụng thần lực đều phải đem tín ngưỡng chuyển vào Ấn Thành Hoàng tiến hành chuyển hóa, dẫn tới lúc thi triển làm bước đi mới có thể giải quyết. Mà chờ đến khi tượng thần ngưng tụ thành công, tín ngưỡng cho cậu liền sẽ toàn bộ hội tụ đến tượng thần tự động chuyển hóa, đồng thời quỷ thể của cậu cũng có thể hiện hóa thần thân*, thần lực và tượng thần đồng bộ, lại trải qua luyện tập nhiều hơn, dần dần biến thành bản năng của cậu. Đến lúc đó, Ấn Thành Hoàng cũng chỉ tương đương như một Thần Khí của cậu, cậu mới là Thành Hoàng gia chân chính nắm giữ thần lực.
(*bộ dáng của thần, sau này ẻm có thần thân rồi sẽ được miêu tả kĩ)
Nguyễn Tiêu bây giờ…… cố mà nói thì là kỳ thực tập đi.
Quay lại vấn đề, trong phòng học nhiều học sinh huyết khí phương cương như vậy, lại còn có thể làm Nguyễn Tiêu cảm giác được âm khí, chuyện hơi khiến Thành Hoàng để ý. Cậu nhìn kĩ bốn phía, rốt cuộc phát hiện là có một luồng âm khí nhàn nhạt quanh quần ở cổ tay lớp phó thể dục Lương Lực.
Sau khi tìm được rồi, Nguyễn Tiêu liền thu hồi tầm mắt. Âm khí này quá yếu, đối với cơ thể người không có thương tổn gì, hẳn là Lương Lực đụng phải thứ gì đó mang âm khí đi? Đợi chút đi ra ngoài bị phơi nắng mặt trời thì không có việc gì nữa.
Trên đường trở về, Nguyễn Tiêu cố ý vô tình mà đi phía sau Lương Lực, tận mắt nhìn thấy chút âm khí này bị mặt trời hong đến biến mất, mới hoàn toàn yên tâm.
Các bạn cùng phòng đi cùng một chỗ với Nguyễn Tiêu, Nhan Duệ là một người rất cẩn thận, bèn thấp giọng hỏi: "Lão tứ, làm sao vậy?"
Nguyễn Tiêu tùy tiện tìm một cái cớ: "Tao phát hiện soái ca trong lớp chúng ta vẫn là rất nhiều."
Bác Dương vui vẻ, thò qua tới chỉ vào mình: "Chẳng hạn như tao hả?"
Nguyễn Tiêu mắt trợn trắng: "Như tao nè."
Thôi Nghĩa Xương ôm vai Nhan Duệ, cười nói: "Lão tứ lời này không sai, cũng chẳng hạn như bọn tao."
Nhan Duệ chung quy cứ cảm thấy Nguyễn Tiêu cũng không phải đang suy nghĩ cái này, nhưng không khí tốt như vậy, y cũng không suy cho cùng —— ai còn không chút bí mật nho nhỏ đâu chứ? Nếu lão tứ thật sự gặp phải nan đề gì, chờ nó chịu nói, làm huynh đệ tích cực ra sức là được.
·
Đêm đó, Lý Tam Nương ôm mấy quyển giáo trình văn học yêu thích không buông tay, Mạnh Vũ ở bên cạnh dạy cô cẩn thận từng chữ một cho cô biết, lúc Miêu Tiểu Hằng chết tuổi còn nhỏ, mắt trông mong mà chạy tới học cùng cô.
Nguyễn Tiêu từ thi thể ngồi dậy, nhìn mấy con quỷ trắng đêm khổ học bên dưới, sờ sờ cái mũi.
Nói trắng ra là, dẫn bọn họ học ké chỉ là muốn cho bọn họ mấy người chết sớm trông thấy việc đời nhiều hơn xíu, hiểu biết một chút phương thức học tập hiện tại, không trông cậy vào bọn họ thật sự có thể nghe hiểu, hiện tại Mạnh Vũ tới, vừa lúc xoá nạn mù chữ cho hai người họ.
Nhưng xoá nạn mù chữ dùng tài liệu đại học cũng không quá thích hợp, cậu vẫn tìm một thời gian ra ngoài một chuyến, mua một ít sách báo về, chẳng như mấy trăm câu hỏi vì sao dạy trẻ em hiện tại cũng không tệ đó.
Trong lòng tính toán như vậy, Nguyễn Tiêu nói vài câu cổ vũ với mấy quỷ, bay ra ngoài cửa sổ.
Đêm khuya tĩnh lặng, người học tập thì chuyên tâm học tập, Thành Hoàng đau khổ thì…… thành thật đi tuần phố thôi.