Đến 7h30 tối, Lâm Chi đã có mặt tại địa điểm mà Dương Chấn Phong nhắn cho cô. Lâm Chi bước xuống xe taxi. Cô mặc chiếc váy ôm màu trắng, trên tay cầm một cái túi xách.
Lâm Chi đi tới tiệm sách Cá Chép, theo tin nhắn Lâm Chi nhận được thì Dương Chấn Phong đang ở phía trên lầu nơi phục vụ cafe sách. Vậy nên, Lâm Chi đã đi lên đấy.
Trên lầu, Dương Chấn Phong ngồi ở một cái bàn gần cửa kính, đôi mắt anh nhìn ngắm cảnh quan bên ngoài. Lâm Chi nhẹ nhàng bước đên gần, cô cất giọng gọi anh: "Dương tổng!"
Dương Chấn Phong nghe tiếng Lâm Chi thì quay lại, anh cười nhẹ: "Đến rồi à?"
Lâm Chi đáp: "Vâng."
Cô kéo ghế ngồi xuống rồi nói: "Anh đợi có lâu không?"
Theo giờ hẹn thì Lâm Chi đến không hề trễ nhưng Dương Chấn Phong vẫn trả lời với cô rằng: "Đợi cả tiếng đồng hồ rồi!"
Lâm Chi nghe vậy thì ngạc nhiên, cô mở túi xách lấy điện thoại xem thử cô có đi nhằm giờ hay không? Nhưng những gì Lâm Chi nhìn thấy là đúng giờ, cô đâu có đi từ 7h30 sang 8h30 đâu nhỉ.
Dương Chấn Phong cười, anh nói: "Là tự tôi đến sớm đợi cô thôi."
Lâm Chi hỏi: "Tại sao anh phải đến sớm vậy?"
Dương Chấn Phong hạ mắt nhìn ly cà phê rồi thở dài: "Nhà tôi quá ồn ào nên tôi phải ra đây để thư giản."
Nói xong thì Dương Chấn Phong hỏi Lâm Chi: "Cô uống gì để tôi kêu?"
Lâm Chi nói: "Tôi uống sinh tố bơ."
Dương Chấn Phong theo ý của Lâm Chi gọi cho cô một ly sinh tố bơ. Trong lúc đợi sinh tố, Lâm Chi ngắm nhìn không gian của quán. Cửa hàng Cá Chép không những kinh doanh sách mà còn có cà phê thức uống. Trên mỗi bàn còn có một chậu cây xanh nhỏ, mang lại sự gần gũi với thiên nhiên hòa quyện vào trong niềm vui đọc sách.
Dương Chấn Phong nhìn Lâm Chi, cô ấy thật xinh đẹp. Cảnh ở đây lại càng thêm cuốn hút khi có cô ấy xuất hiện. Xinh đẹp như vậy chắc hẳn cô ấy được rất nhiều đàn ông theo đuổi.
Dương Chấn Phong bỗng hỏi Lâm Chi: "Cô đã có người yêu chưa."
Lâm Chi đang nhìn ra cửa kính thì chợt quay lại. Câu hỏi của Dương Chấn Phong có hơi làm cô bị sững một tí. Nhưng bình tâm lại thì Lâm Chi vui vẻ trả lời: "Tôi ế lắm!"
Dương Chấn Phong cười, lúc này sinh tố của Lâm Chi cũng được mang ra cho cô. Lâm Chi nói với người phục vụ: "Cám ơn em!"
Đợi người phục vụ đi thì Dương Chấn Phong nói: "Cô ế là do cô kén chọn quá phải không?"
Lâm Chi cười nhẹ: "Không phải là kén chọn mà là tôi chưa gặp đúng người tôi thích thôi."
Dương Chấn Phong nghe xong cũng cười một cái, anh cầm lấy ly cà phê uống. Lâm Chi cũng tranh thủ uống sinh tố bơ của mình.
Tại nhà họ Dương, lúc này cả gia đình đang dùng cơm nhưng lại không có mặt của Dương Chấn Phong. Nội buồn nên ăn ít cơm hẳn. Mẹ của Dương Chấn Phong thấy vậy cũng phiền muộn.
Trịnh Mỹ Duyên ngồi cạnh nội, cô khuyên nội ăn thêm nhưng nội vẫn không muốn ăn. Nội về phòng nằm nghỉ. Miếng cơm vào miệng của người ngồi lại cũng chẳng cảm thấy ngon.
Mẹ của Dương Chấn Phong đặt đũa xuống, bà nói với Trịnh Mỹ Duyên: "Từ ngày con về làm dâu thì cái nhà này cũng mất dần vẻ ấm cúng vốn có. Phong nó rất thương nội! Nhưng tại con mà nó giận luôn cả bà nội! Nó ghét nhìn cái mặt con đến nỗi không muốn về nhà. Con thấy thế nào chứ mẹ thì thấy buồn thay cho con đấy! Sống như vậy mà cũng sống được sao?"
Mẹ Dương Chấn Phong nói xong thì đứng dậy bỏ đi. Riêng Trịnh Mỹ Duyên vẫn còn ngồi đấy, tầm mắt hạ thấp, đôi đũa dích lên một miếng cơm trắng đưa vào cửa miệng, chậm rãi mà nhai. Dù ai có nói gì thì mợ chủ nhà họ Dương vẫn bình tĩnh ngồi ăn, người giúp việc nhìn thấy đôi khi cũng sợ mợ thật! Không biết là vì mặt mợ quá dày hay là vì mợ có sức chịu đựng hơn người nữa. Có bị nói nặng thế nào thì cũng chưa bao giờ thấy mợ khóc cả.
_____
Dương Chấn Phong một lúc sau đã cùng Lâm Chi đi chọn sách. Sách ở tiệm Cá Chép rất nhiều và đa dạng. Lâm Chi cảm thấy rất thích thú vì có quá nhiều những cuốn sách hay đập vào mắt cô.
Lâm Chi hỏi Dương Chấn Phong: "Anh muốn chọn những loại sách nào?"
Dương Chấn Phong nhìn sách, anh nói: "Tùy cô, cô thích chọn thế nào thì cứ chọn." Anh nói rồi quay qua cười với Lâm Chi.
Lâm Chi thấy anh ấy nhìn mình chăm chú thì hơi ngại nên vội lãng sang chỗ khác: "Nhưng cái này là mua tặng cho đối tác của anh kia mà! Làm sao lại chọn theo ý tôi được."
Dương Chấn Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Không sao đâu, cô cứ chọn đi! Hậu quả tôi chịu cho!"
Lâm Chi quay lại nhìn Dương Chấn Phong một cái rồi ngờ ngợ chọn sách. Mặc dù Lâm Chi chẳng thấy sự giải thích của Dương Chấn Phong là hợp lý, nhưng thôi kệ, anh ấy muốn cô chọn thì cô cứ chọn cho anh ấy vậy.
Mấy ngón tay thon nỏn của Lâm Chi chạm vào những cuốn sách, cô lựa tìm những cuốn nói về nhân sinh và cuộc sống. Trong lúc Lâm Chi đang mãi mê chọn sách thì bỗng dưng có đứa nhỏ chạy tới. Lâm Chi đứng qua một bên để tránh đứa nhỏ nhưng cô lại vì thế mà bị mất trọng tâm bởi đôi guốc cao của mình. Lâm Chi nghiêng người, suýt chút nữa là cô đã ngã. Nhưng lúc ấy cánh tay của Dương Chấn Phong liền vươn ra, kéo lấy Lâm Chi.
Lâm Chi bật người, chân nhích tới vài bước đến sát Dương Chấn Phong. Lâm Chi nâng mắt lên, đôi mắt cô như bị một mị lực cuốn hút. Dương Chấn Phong vô cùng đẹp trai anh tú, đôi mắt anh sâu lắng thâm tình, bờ môi người nam nhưng lại hồng hào không nhờ son phấn, sống mũi cao thon, chân mày đậm và nhọn. Gương mặt thật hoàn hảo, nếu gọi anh ấy là chàng hoàng tử thì cũng không sai chút nào cả.
"Không sao chứ?" Dương Chấn Phong hỏi.
Lâm Chi như vừa thoát khỏi mộng mị, cô vội lùi lại, cười ngại rồi nói: " À...tôi... tôi không sao, cám ơn anh!"
Dương Chấn Phong nhìn Lâm Chi, anh nói: "Phụ nữ các cô biết rõ mang giày cao gót có nhiều bất tiện, nhưng mà vẫn cứ thích lựa chọn chúng nhỉ?"
Lâm Chi khi nãy suýt bị ngã vì giày cao gót, cô cảm thấy hơi ngượng với Dương Chấn Phong.
Dương Chấn Phong cười sau đó thì nói: "Tuy là vậy, nhưng mang guốc cao trông rất xinh đẹp, đặc biệt là khi mặc váy."
Lâm Chi còn tưởng Dương Chấn Phong cảm thấy không ưng mắt khi cô mang guốc cao bất tiện. Nhưng không phải thế, theo cách anh ấy nói thì anh ấy thích phụ nữ mang guốc cao.
Lâm Chi quay mặt sang bên khác để lựa sách, miệng thì tủm tỉm cười.
Lát sau, Lâm Chi đã giúp Dương Chấn Phong lựa được ba quyển sách. Cô mang ra quầy thanh toán cùng Dương Chấn Phong.
Đến khi về, Lâm Chi đưa số sách ấy cho Dương tổng, cô nói: "Của anh này!"
Dương Chấn Phong hạ mắt nhìn cái túi nilon mà Lâm Chi cầm, sau đó anh nói: "Cô giữ đi!"
Lâm Chi ngạc nhiên: "Cái này là để Dương tổng tặng cho đối tác mà, sao anh lại bảo tôi giữ?"
Dương Chấn Phong bình thản nói: "Đó là lúc sáng tôi nói thế, còn bây giờ tôi nói cái này là tặng cho Lâm Chi!"
Lâm Chi lại thêm ngạc nhiên: "Tại sao vậy ạ?"
Dương Chấn Phong nở nụ cười: "Vì tôi biết cô thích sách."
Lâm Chi hết ngạc nhiên mà bây giờ là sững sờ trước nụ cười và câu nói của Dương Chấn Phong. Cô đang mơ hồ không hiểu rõ thì Dương Chấn Phong nói: "Chẳng phải tôi đã nói sẽ tặng nhiều sách cho cô ư? Cái này là tôi đã giữ lời rồi nhé!"
Lâm Chi hạ hai tay xuống thấp một chút, cô nhìn cái túi nilon màu vàng mình đang cầm, trong lòng bỗng dưng rung động. Thì ra Dương tổng muốn tặng sách cho cô nên anh ấy mới kiếm cớ rủ cô đi chung. Đôi môi Lâm Chi mỉm một nụ cười thật khẽ, cô không biết nói gì lúc này ngoài ba chữ: "Cám ơn anh!"
Dương Chấn Phong nói: "Cám ơn tôi thật không?"
Lâm Chi chợt nâng mắt lên, cô ngạc nhiên nói: "Tôi cám ơn anh thật mà!"
Dương Chấn Phong thấy vẻ ngạc nhiên này của Lâm Chi thì cười, anh nói: "Nếu cám ơn tôi thật thì để tôi chở cô về nhà nhé!"
Lâm Chi hơi do dự: "Chuyện này..."
"Không cho thì là cám ơn không thật lòng nha!"
Lâm Chi ngỡ ngàng: "Nhưng tôi thấy hai chuyện này không liên quan đến nhau."
"Không sao, tôi thấy có liên quan là được." Dương Chấn Phong nói rồi bảo Lâm Chi: "Cô đứng đây chờ tôi đi lấy xe."
"Ơ nhưng mà..." Lâm Chi chưa kịp nói hết thì Dương Chấn Phong đã chạy đi mất. Lâm Chi nhìn anh ấy mà chợt cười. Dương tổng bình thương khá nghiêm nhưng không ngờ anh ấy lại có lúc dễ thương thế này, còn tặng cô sách nữa. Lâm Chi hạ mắt xuống, cô trân trọng món quà này, lòng lại rất cảm động khi anh ấy nói tặng cô.
Nguyễn Thùy Lâm Chi được rất nhiều chàng trai ngỏ ý và theo đuổi. Nhưng chưa có một ai là khiến cô rung động, cũng chưa có một ai biết cô thích thứ gì mà tặng. Nhận được món quà đúng ý mình thích cảm giác thật tuyệt, nhưng được đúng người mình thích tặng cho thì có phải là tuyệt vời nhân đôi không.
Lâm Chi trong lòng vừa vui lại vừa bồi hồi.