Bất thần Tiểu Tà nắm chặt cán kiếm đâm ngược lên ghim vào bụng của Độ Phi. Hắn la lên thất thanh tháo lui thoát ra khỏi lưỡi kiếm nhưng máu tuôn xả hai tay ôm lấy bụng lảo đảo thụt lùi.
Rất tiếc, những vết thương của Tiểu Tà loét ra máu chảy nhiều nên quá đuối sức không thể tấn công truy sát Độ Phi được mà lại ngã quỵ nữa.
Độ Vĩnh Thiên và Tống Tổng quản ngẩn ngơ. Độ Vĩnh Thiên hét lên:
– Phi nhi!
Lão chạy lại chỗ Đỗ Phi để săn sóc, sai Cao Phong đi gọi đại phu.
Còn Tống Tổng quản thấy Tiểu Tà làm bị thương con của Môn chủ nên liền rút đôi búa ra múa lên vun vút tiến đến tấn công Tiểu Tà.
Thấy đối phương dũng mãnh, Tiểu Tà quyết định thoát chạy nên lập tức lăn luôn mấy vòng, tuy bị thương nặng nhưng quyết tâm hành động thật nhanh, phóng người qua bức tường để thoát đi. Nhưng khi vừa phóng lên tường, chân trái của Tiểu Tà bất ngờ bị một sợi dây xích kéo lại té nhào rất đau đớn, các vết thương lại tóe máu, cố nhìn xem thì thấy sợi dây xích ấy của lão Bạch Phát.
Tiểu Tà hét lên:
– Ta muốn nói chuyện với Độ Vĩnh Thiên! Độ Vĩnh Thiên đâu!
Độ Vĩnh Thiên vừa xem vết thương của Độ Phi thấy không nguy hiểm đến tính mạng cũng yên tâm đôi chút, chợt nghe Tiểu Tà hét lên nên đi ngay đến trước Tiểu Tà và quát:
– Tên hành khất kia, ta giết ngươi để trả thù cho con ta.
Tiểu Tà cố đứng lên mà vẫn lảo đảo, nói:
– Độ Vĩnh Thiên! Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi đem những người ấy nhốt trên đảo Thần Tiên để làm gì?
Lão nghe thấy thế ngạc nhiên vì tên hành khất này tại sao lại biết được bí mật ấy.
Độ Vĩnh Thiên đứng lại giọng có chút ôn hòa:
– Tên hành khất kia, ngươi là ai, tại sao lại biết được chuyện ấy?
Tiểu Tà bật cười đáp:
– Ta là Dương Tiểu Tà đây, không phải các ngươi đã tìm ta bấy lâu nay sao?
Tiểu Tà tuy nói vậy nhưng lúc nào cũng tính kế thoát thân, còn lão Độ Vĩnh Thiên càng thêm căm tức rít lên:
– Dương Tiểu Tà! Ta sẽ rút gân, lột da, uống máu, chặt ngươi ra từng mảnh mới hả dạ.
Tiểu Tà vẫn bình tĩnh:
– Lão chớ nóng như vậy chẳng ích gì, lão hãy trả lời đi đừng sợ ta trốn chạy.
Độ Vĩnh Thiên lắc đầu:
– Không ai thoát chạy khỏi tay ta đâu, còn ngươi muốn rõ ta cũng cho ngươi biết là ta muốn làm Bá chủ võ lâm, nên nhốt bọn chúng cho đến chết để khỏi phiền hà gì nữa ... ha ... ha ...
– Lão muốn làm Bá chủ võ lâm có ai nói gì đâu? Còn việc Lý Mẫn Cốc thì sao?
– Như vậy ngươi đã giết hắn rồi sao?
Tiểu Tà gật đầu:
– Đúng vậy, nhưng ta muốn biết người nào đã hóa trang cho hắn?
Lão ta mỉm cười, nói:
– Tại sao ta phải cho ngươi biết và ngươi muốn biết để làm gì?
Tiểu Tà cười:
– Nếu vậy, lão có biết có người đã giết Vĩ Diệt Huyền Bảo chủ Phi Long Bảo không và người bị nhốt trên đảo là giả không?
Độ Vĩnh Thiên nghi ngờ:
– Không được, chỉ có một người có thật hóa trang cực kỳ tinh vi đã hóa trang cho Lý Mẫn Cốc thì đã bị ta giết sáu, bảy năm rồi, còn Vĩ Diệt Huyền ta mới nhốt vài ba tháng thì làm sao có ai có thuật dịch dung hóa trang tài tình như thế. Ngươi chỉ xảo quyệt thôi. Ta càng mau kết liễu mạng chó của ngươi để xem đêm nay ngươi có trốn thoát được không.
Dứt lời, Độ Vĩnh Thiên từng bước đi đến gần Tiểu Tà. Song chưởng từ từ đưa lên, chuẩn bị đập xuống đầu Tiểu Tà. Tiểu Tà biết lão sẽ giết mình, nên không chậm trễ liền hít hơi dài, tay trái cầm trường kiếm chìa ra thủ thế, tay phải ôm lấy bụng lảo đảo đứng lên.
Độ Vĩnh Thiên hét lớn vung song chưởng đánh ập vào Tiểu Tà với cuồng phong dữ tợn, nhưng Tiểu Tà cố đi bộ vung trường kiếm tạo hư chiêu, đồng thời tay phải ôm bụng vung cực nhanh thì ngọn phi đao ghim thẳng vào ngực Độ Vĩnh Thiên.
– Ô! Ái!
Hai tiếng la thất thanh, hai đối thủ đều lảo đảo và ngã nhào. Độ Vĩnh Thiên bị phi đao ghim vào người ngực máu tuôn lai láng tóc tai rối bù, còn Tiểu Tà thảm thương hơn là bị song chưởng đánh trúng gần ngất lịm máu từ các viết thương lại tuôn ra, toàn thân bị bắn tung vào bờ tường vô cùng bi thiết.
Nhưng với nghị lực phi thường và sức lực bền dẻo khó ai bì, Tiểu Tà liền lồm cồm bò dậy chợt thấy lão Bạch Phát hướng về Môn chủ của lão đang bị thương.
Tiểu Tà không bỏ lỡ cơ hội, lập tức phóng một phi đao, đồng thời lao tới địch thủ.
Lão Bạch Phát không ngờ Tiểu Tà bị trọng thương mà còn liều lĩnh như vậy nhưng phải tránh phi đao thì Tiểu Tà chém một chiêu kiếm trúng vào đùi lão sâu tới xương máu ra làm cho Tiểu Tà hả dạ và trả mối hận lúc nãy lão dùng xích kéo chân Tiểu Tà ngã nhào nơi bức tường.
Tiểu Tà thấy tình hình đã thuận lợi, cắn răng chịu đựng cơn đau tung mình qua bức tường để trốn thoát, nhưng bất chợt hai ngọn phi tiêu từ tay tên Cao Phong phóng ra ghim vào đùi của Tiểu Tà làm chàng la lên đau đớn rồi lại rơi xuống đất như cũ.
Khi Tiểu Tà té xuống, biết tình thế cực kỳ nguy hiểm, chàng dùng tàn lực rút hai ngọn phi tiêu ra khỏi đùi rồi gượng đứng dựa vào tường để di chuyển, tay vẫn giữ trường kiếm chống trả.
Bảo Môn chủ cùng ba lão thuộc hạ cao cấp đang từ từ tiến gần đến Tiểu Tà, tuy rằng họ là địch thủ, nhưng phải khâm phục dũng kí tuyệt vời của Tiểu Tà.
Lúc nãy, toàn thân Tiểu Tà đau đến không còn cảm giác, hai mắt đầy gân máu đỏ ngầu, thân thể tứ chi hầu như không còn làm nổi theo ý chí nữa, nên Tiểu Tà tự than thầm:
– Ôi! sao bi thảm tuyệt vọng thế này?
Vừa lúc đó, sau tiếng thét lớn của lão Môn chủ, thì bốn cao thủ Thần Võ Môn này cùng lúc tấn công vào Tiểu Tà quyết tâm giết một kẻ thù đáng sợ.
Nhưng trước giây phút cuối cùng quyết định cho sự sống chết, ý chí của Tiểu Tà vụt lên cao làm cho chàng tỉnh lại, liền lập tức sử dụng “Cô Tinh Kiếm Pháp”.
chiêu cuối cùng tấn công vào Cao phong. Cao phong bị chém đứt một cánh tay thét lên thất thanh té lùi lại. Trong khi đó ba cao thủ kia vẫn xuất chiêu và Tiểu Tà cố dùng tàn lực đối phó nhưng rồi Tiểu Tà bị Tống Tổng quản chém vào đùi, bị lão Bạch Phát đánh trúng cánh tay trái, bị Độ Vĩnh Thiên đánh một chưởng tung lên cao ...
Thình lình, có hai bóng người lướt đến đón Tiểu Tà từ trên rơi xuống đất trước sự kinh ngạc của các cao thủ Thần Võ Môn.
Hai người vừa xuất hiện chính là Kiều Tiểu Vũ và Tiểu Tinh Tinh.
Kiều Tiểu Vũ xem vết thương cho Tiểu Tà. Nàng dùng kim châm đống thời nhét thuốc vào miệng để giữ mạng sống cho Tiểu Tà trong khi chàng bất tỉnh.
Còn Tiểu Tinh Tinh thì khóc thút thít:
– Tiểu Tà! Huynh đừng có chết, huynh không chịu nghe lời muội nên mới ra nông nỗi này ...
Những cao thủ Thần Võ Môn lúc này cũng bật cười chế nhạo nên Tiểu Tinh Tinh quay lại trừng mắt:
– Các ngươi có phải là người không? Tại sao lại hại Tiểu Tà.
Những người này lại cười lớn hơn làm cho Tinh Tinh tức giận không chờ lệnh của Kiều Tiểu Vũ mà liền xoay người phóng ngọn phi tiêu ghim ngay vai của Độ Vĩnh Thiên nhanh như chớp.
Lúc này bọn cao thủ không còn cười nữa và Độ Vĩnh Thiên tức giận hét lên:
– Hãy tiến lên!
Tất cả bọn chúng bốn tên liền tiến đến tấn công Tiểu Tinh Tinh rất hăng, nhưng đột nhiên thấy nàng biết mất làm bốn tên ngẩn ngơ rồi cùng la lên thất thanh và cùng ngã xuống đất miệng đều phun máu tươi.
Độ Vĩnh Thiên kinh hãi nói:
– Đó là “Phân thân hóa hình thần công”. Chúng ta chạy lẹ lên.
Lập tức cả bọn cố trỗi dậy chạy thoát thân phút chốc không còn ai cả.
Tiểu Tinh Tinh đứng nhìn đối phương chạy hết, rồi đến bên Kiêu Tiểu Vũ và thút thít hỏi:
– Tiểu Thư! Tiểu Tà có sống được không?
Kiều Tiểu Vũ cũng sụt sùi:
– Rất nguy ngập nhưng chưa chết, thôi chúng ta hãy về thuyền rồi tính.
Nói xong, nàng liền bồng Tiểu Tà vọt người lao đi và Tiểu Tinh Tinh bám sát theo nàng.
Kiều Tiểu Vũ đặt Tiểu Tà kên giường rửa các vết thương trong sự lo lắng, đôi tay nàng run run vì hơi thở của Tiểu Tà mỗi lúc một yếu dần đi.
Nàng băng bó vết thương và dùng mọi cách để cứu vãn tình trạng quá nguy ngập của Tiểu Tà nhưng rốt cuộc cũng đành bó tay.
Tiểu Tinh Tinh nước mắt ràn rụa:
– Tiểu thư ơi! Tiểu Tà có làm sao không?
Kiều Tiểu Vũ thở ra:
– Muốn cứu Tiểu Tà chỉ còn một cách là muội hãy mau về Trường Bạch Sơn thưa với Mẫu thân ta cho năm hoàn Linh Chi và muội phải đi và về nội trong ba ngày may ra còn kịp, nếu không ...
Tiểu Tinh Tinh biết tình tạng Tiểu Tà rất trầm trọng gấp rút:
– Muội sẽ cố hết sức để đi nhanh, tiểu thư đừng để cho chàng chết.. Nói dứt nàng vội lau nước mắt và phóng người lao đi.
Còn Kiều Tiểu Vũ luôn săn sóc vào nói bên tai của Tiểu Tà:
– Tôi biết huynh đài đang nghe tiếng của tôi nói, huynh hãy ráng chịu đựng, phải cố chịu đựng mới vượt qua được ... Tiểu Tà, huynh chịu đựng được mà, phải không?
Nàng cứ lặp đi lặp lại và nước mắt ràn rụa chạy dài trên đôi má thật thương tâm.
Kiều Tiểu Vũ thăm mạch thường xuyên cho Tiểu Tà và nét bi qua mỗi lúc một tăng vì Tiểu Tà vẫn mê man bất động, sự sống vơi dần đi, nhưng có lẽ ý thức đang trỗi dậy để nuôi sự sống trong thân thể của chàng và sự tác động bên ngoài rất hữu ích trong việc duy trì sự sống thoi thóp này.
Qua hai ngày không chợp mắt để săn sóc bên cạnh Tiểu Tà, Kiều Tiểu Vũ đã mệt lã người, đôi mắt quầng đen, tóc tai rũ rượi, nhưng vẫn luôn gọi tên chàng làm tác động không ngừng đến nỗi giọng nói của nàng đã lạc hẳn đị. Sự chịu đựng của Tiểu Tà cho đến chiều ngày thứ ba thì tim chàng đã ngưng đập, hơi thở không còn.
Kiều Tiểu Vũ khóc vật vả:
– Tiểu Tà, tại sao huynh lại chết, huynh hãy sống lại đi ...
Nàng đang vật vã khóc lớn thì Tiểu Tinh Tinh bước nhanh vào miệng thì nói:
– Tiểu thư ơi! Muội đã mang Linh Chi về đây rồi!
Nhưng Tiểu Tinh Tinh thấy Kiều Tiểu Vũ khóc ngất như thế hoảng hốt chạy đến thăn dò Tiểu Tà thấy chàng đã tắt thở nàng chợt sửng sốt đứng yên như người chết đứng.
Kiều Tiểu Vũ thấy thế liền vỗ vào huyệt đạo cũa Tinh Tinh gọi lớn:
– Tinh Tinh! Hãy tỉnh lại!
Tiểu Tinh Tinh bật khóc ào lên và ôm Kiều Tiểu Vũ khóc không ngường rồi bỗng buông ra đá tứ tung như kẻ điên rồ, hét lên chạy đến bên Tiểu Tà:
– Tiểu Tà! Huynh không chịu nghe lời muội để giờ đây phải chất, tức lắm!
Tức lắm! ...
Vừa nói nàng vừa vung tay đấm vào Tiểu Tà liên tiếp không ngừng, Kiều Tiểu Vũ kéo Tinh tinh ra thì Tinh Tinh ôm Kiều Tiểu Vũ và khóc nức nở.
Bỗng Tiểu Tà “Ọe” lên một tiếng rồi ọc máu ra, nói lảm nhảm trong cơn mê:
– Cứu ... Cứu ta ... Tiểu ... Vũ ...
Nói được mấy tiếng lại ngất đi, nhưng hơi thở đã dần dần hồi phục lại.
Thì ra khi nàng Tinh Tinh đập vào người Tiểu Tà đã kích động bản năng, làm khí huyết chấn động luân lưu mà do những chấn thương đã ngăn nghẹt, giờ đây “Huyết” đã lưu thì “Khí” lại sinh nên hơi thở. Hơn nữa, bản chất của Tiểu Tà là luôn luôn có ý thức muốn sống mãnh liệt nên đó là một yếu tố tương trợ để việc hồi sinh thuận lợi.
Hiện tượng hồi sinh của Tiểu Tà làm cho hai nàng kinh ngạc rồi mừng rỡ khôn xiết.
Kiều Tiểu Vũ đưa tay thăm mạch, sờ mũi để xác định lần nữa và nét mặt nàng rạng rỡ nỗi vui mừng, nói nhanh:
– Tinh Tinh! Hãy đưa Linh Chi dược đây.
Tinh Tinh vui mừng đến run rẩy lấy lọ linh dược đưa cho Kiều Tiểu Vũ. Kiều Tiểu Vũ thận trọng cho Tiểu là uống đồng thời còn rắc trên vết thương cho chàng.
Tiểu Tinh Tinh như tỉnh lại sau cơn ác mộng:
– Tiểu thư ơi! Tiểu Tà đã sống rồi phải không? Ôi hay thật!
Quả là “Cứu chấp Linh chi” đã kéo lại mạng sống cho Tiểu Tà. Loại Linh dược này chỉ mọc trong hang núi Trường Bạch Sơn, rất quí hiếm, có khả năng hồi phục sự sống. Đối với người luyện võ công thì chỉ một hoàn đã làm tăng nội lực thêm năm năm và đối với độc dược không quá đặc biệt, linh được này cũng có thể hóa giải được. Tiểu Tà đã uống hết một lọ Linh dược quả là đại phước, nhưng phải nói đến lòng từ bi vô bờ của mẫu thân Kiều Tiểu Vũ đã trao linh dược quí hiếm để cứu người, quả thật trên đòi này ít có ai như mẫu thân Kiều Tiểu Vũ vậy.
Kiều Tiểu Vũ hỏi Tiểu Tinh Tinh:
– Mẫu thân của tỷ tỷ có nói gì không?
Tiểu Tinh Tinh đáp:
– Phu nhân nóng ruột lắm, phu nhân bảo cứu người xong là về ngay. Muội định hỏi về có chuyện gì gấp lắm không? Nhưng muội chỉ sợ cứu không kịp Tiểu Tà, nên vừa lấy thuốc xong là chạy ngay. Bây giờ muội nghĩ rằng sau khi Tiểu Tà bình phục rồi, chúng ta trở về rồi sẽ quay lại đây lần nữa có được không?
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Chúng ta đi đã lâu, Mẫu thân lo lắng cũng phải, nếu Tiểu Tà cùng về thì hay biết nấy.
Hai nàng nhìn nhau gật đầu mỉm cười, Tinh Tinh nói:
– Muội đi nấu cháo chuẩn bị để Tiểu Tà tỉnh lại thế nài cũng đòi ăn vì đã ba ngày không có gì trong bụng. Hơn nữa, tiểu thư cũng quá mệt mỏi rồi phải không?
Chắc cũng chẳng ăn gì trong ba ngày qua, trông tỷ tỷ gầy đi rồi đấy, để muội nấu cháo nhiều và thật ngon để chúng ta cùng ăn nhé!
Nói xong, Tinh Tinh hí hửng đi ngay, còn Kiều Tiểu Vũ nhìn Tiểu Tà đang nằm yên với nét mặt hồn nhiên ẩn nụ cười đa cảm đáng mến, nàng nói:
– Tiểu Tà! Huynh là một hào kiệt chẳng kém ai, cũng nhờ tiếng nổ đêm ấy đã đưa chúng tôi đến để cứu huynh, nếu không sẽ thảm khốc biết dường nào.
Nói xong, nàng đi vào trong chải lại tóc và thay đổi xiêm y.
Một lúc sau, Kiều Tiểu Vũ đi ra ngồi bên giường của Tiểu Tà, chợt Tiểu Tà ú ớ vài tiếng rồi từ từ mở mắt mỉm cười nói chầm chậm:
– Ta biết ... Tiểu Vũ cô nương ... đã cứu ta ...
Kiều Tiểu Vũ đưa tay bịt miệng Tiểu Tà lại và nói:
– Tiểu Tà, huynh đừng cử động lung tung, sẽ có hại cho những vết thương.
Tiểu Tà cũng biết những vết thương còn nặng lắm, nhưng chàng không ngăn được bản tính sẵn có, nên vẫn vui vẻ, vì bao nguy hiểm đã qua, chàng cười nói tiếp:
– Đau thì đau ... nhưng ... nhìn thấy Tiểu Vũ ... là hết đau ngay. Hơn nữa, thứ linh dược đó ... thật hiệu nghiệm vô cùng, vết thương đã đỡ nhiều ... lắm rồi, ... linh dược ấy là gì vậy?
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Đó là “Cửu Chấp Linh Chi dược” của mẫu thân tôi đó, nhờ Tinh Tinh cấp tốc về Trường Bạch Sơn lấy đem đến đây, sau ba ngày hôn mê và huynh đã không còn hơi thở làm tỷ muội tôi sợ hết hồn may mà huynh hồi sinh thật phước đức.
Tiểu Tà mỉm cười:
– Có chuyện hồi sinh thật sao? ... Vì nếu ngưng thở thì đi tìm ... Diêm Vương mà tính sổ ... tại sao ta còn nằm ở đây ... à, lúc nãy ... ta có cảm tưởng như ... có ai đánh ta ... làm giấc mơ của ta ... tan biến hết ta mơ màng nói năng lung tung thì thức giấc ...
Kiếu Tiểu Vũ hiểu ngay là do Tinh tinh đánh chàng làm chàng tỉnh lại và ọe ra búng máu do nội thương để hồi sinh, nhưng nàng không nói và chỉ cười an ủi:
– Huynh hãy nghĩ ngơi đi, để tôi ra xem. Tinh Tinh đã nấu cháo xong chưa?
Chắc huynh đang đói rồi phải không?
Tiểu Tà cười:
– Đúng rồi! Đói lắm đấy. Nếu có thịt nướng thì cho ăn đi.
Kiều Tiểu Vũ lắc đầu:
– Chưa ăn thịt được đâu, phải ăn cháo trước đã, đợi thuốc ngấm vào nội tạng cho ai toàn ăn gì chẳng được.
Tiểu Tà cười:
– Thôi ăn cháo cũng được, cho đỡ đói trước đã.
Kiều Tiểu Vũ gật đầu:
– Hãy đợi một chút, để tôi đi xem sao.
Nói xong, nàng liền bước đi và một lúc sau đã thấy Tinh Tinh đưa cháo lên và ít trái cây. Cả ba cùng ăn vui vẻ.
Vừa ăn Tinh Tinh vừa nói với Tiểu Tà:
– Lần sau mà huynh lén đi quậy lung tung, muội sẽ không giúp nữa, để cho chết luôn.
Tiểu tà cười hì hì:
– Tinh Tinh! Nàng không cứu ta thì ai cứu ta chứ Nếu ta chết đi mấy lần thì nàng sẽ được mấy lần khỏe phải không.
Cả ba cùng bật cười thật vui vẻ.
Hai tháng đã trôi qua, vết thương của Tiểu Tà đã lành hẳn và công lực đã hồi phục, tính khí hiên ngang vẫn như ngày nào.
Cả ba vẫn còn ở trên thuyền và hôm nay, họ sắp chia tay nên Kiều Tiểu Vũ nói:
– Tinh Tinh, chúng ta không thể ở lại đâu lâu hơn được nữa.
Tinh Tinh lo lắng:
– Tiểu thư! Chúng ta phải về Trường Bạch Sơn sao?
Kiều Tiểu Vũ nhìn Tinh Tinh, đôi mắt đen huyền u buồn nói:
– Chúng ta phải về thôi, mẫu thân ta chắc đang trông lắm!
Tinh Tinh trầm tư hồi lâu rồi nói với Tiểu Tà:
– Tiểu Tà! Hay là huynh đi cùng tỷ muội chúng tôi về nhé. Nếu không sẽ bị bọn xấu quấy nhiễu, lúc ấy không ai đến cứu đâu.
Cả hai nàng đều rất quan tâm đến Tiểu Tà, xem chàng như người ruột thịt, nên muốn đưa chàng về nhà là vậy.
Tiểu Tà ngạc nhiên:
– Theo các người về nhà ư? Nhưng nơi đó có vui không?
Tiểu Tinh Tinh trả lời ngay:
– Đương nhiên là vui, nơi ấy có nhiều tuyết trắng, có núi cao, phong cảnh rất đẹp, có hồ mênh mông thơ mộng, huynh mà thấy sẽ thích lắm, vậy có đi không?
Kiều Tiểu Vũ cũng hỏi:
– Huynh đài có thể đi cùng chúng tôi được không?
Ngần ngừ một chút rồi Tiểu Tà nói nho nhỏ:
– Đi bây giờ thì không được.
Nàng Tinh Tinh vội hỏi:
– Sao vậy?
Tiểu Tà chép miệng đáp:
– Lão đầu đà giao việc cho ta, mà ta chưa hoàn thành, hai nàng lại về Trường Bạch Sơn xa quá. Ta còn nhiều việc phải làm. Trên bước đường hành hiệp giang hồ của Tiểu Tà này còn dài, hy vông chúng ta còn có thể gặp nhau.
Tiểu Tinh Tinh quay qua nói với Kiều Tiểu Vũ:
– Dương huynh đã nói vậy thôi thì chúng ta về, thời gian sau sẽ tái ngộ vậy.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Nhưng trời đất rộng bao la như vậy, sau này muốn gặp Dương huynh biết nơi đâu mà tìm. Hay là tạm thời Dương huynh cho chúng tôi biết là trước mắt sẽ đi đâu và trong thời gian ngắn là đôi ba tháng hay một măm sẽ hoạt động và lưu trú trên địa hạt nào thì từ đó chúng tôi muốn gặp sẽ lần tìm dễ dàng hơn.
Tiểu Tà ậm ừ một lúc nói:
– Đôi chân phiêu lưu giang hồ này sẽ dừng ở đâu bao lâu chưa thể nói trước được. Theo như tôi nghĩ nếu các cô nương mong có ngày sớm gặp tôi thì tốt nhất nên hội ngộ với người bạn tri kỷ của tôi hiện đang ở tại hồ Động Đình núi Quân Sơn.
Kiều Tiểu Vũ vội hỏi:
– Nàng ấy tên là gì? Lại có diễm phúc được Dương huynh gọi là bạn tri kỹ, nàng có đẹp như Tiểu tinh Tinh đây không?
Tiểu Tinh Tinh mắt nhìn Tiểu Vũ nói:
– Tiểu thư nói quá lời, sắc đẹp của tiểu thư nên so sánh với nàng đó nới đúng, sao lại đem tiểu muội ra so với tri kỷ của Dương huynh được, phải không Dương huynh?
Tiểu Tà cười gãi tai:
– À! Ừ! Nàng tên là Tiểu Linh, sắc đẹp thì có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn như cô nương đây nhưng điểm đặc biệt mà nàng đã cảm hóa được con người tôi chính là đức tính nhân từ bao dung.
Tiểu Tinh Tinh nói chen vào:
– Chỉ có thế thôi sao? Vậy so với nàng thì Tiểu Vũ tỷ tỷ tôi thì sao?
Tiểu Tà biết Kiều Tiểu Vũ đã có nhiều cảm tình sâu sắc với mình, hai lần cứu nguy cho chàng lại đem cả thuốc quí của Mẫu thân ra tận tình cứu sống sinh mạng, vì lẽ đó không thể nói lời nào làm phật lòng nàng được. Giữa phái đẹp với phái đẹp thường có những xung khắc nhau trong vấn đề tranh đua nhan sắc nhưng điều này cả Tiểu Vũ và Tiểu Linh đều trội cả, còn về phẩm chất đức hạnh, tính tình thì còn phải chờ thời gian trả lời.
Tiểu Tà suy nghĩ giây lâu rồi nói:
– Thật lòng mà mói thì cả hai cô nương đây đều đẹp và tốt cả, tôi mong chúng ta sẽ là những người bạn tốt lâu dài. Còn về phần Tiểu Linh thì sau này gặp mặt, có thời gian chung sống các cô sẽ hiểu về nàng nhiều hơn.
Tiểu Tinh Tinh lại ngắt lời Tiểu Tà:
– Được rồi! Chúng tôi tạm tin lời của huynh nói. À quên. Vậy còn danh phận nàng trên giang hồ thế nào?
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Tiểu Tinh Tinh! Dương huynh đã nói sau này gặp Tiểu Linh sẽ biết mà, sao muội hỏi nhiều vậy?
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh chính là Công chúa của Cái Bang.
Kiều Tiểu Vũ ngạc nhiên:
– Nói vậy Tiểu Linh là con gái của Bang Chủ Cái Bang sao?
Tiểu Tà nói:
– Đúng vậy?
– Dương huynh đã gặp nàng ở đâu và trong hoàn cảnh nào?
– Tôi đã gặp Tiểu Linh ở Khai Phong trong lúc nàng bị bọn xấu truy đuổi và đã ra tay cứu giúp, sau đó thì Tiểu Linh đã theo tôi ngao du sơn thủy hành hiệp giang hồ trong một thời gian khá dài.
Tiểu Tinh Tinh xen lời:
– Thế sao bây giờ Tiểu Linh lại không có ở bên cạnh Dương huynh?
Tiểu Tà đáp:
– Tiểu Linh là Công chúa Cái Bang vì vậy rất được đệ tử Cái Bang và Bang chủ thường xuyên xem trọng, cho nên họ không muốn nàng phải phiêu lưu mạo hiểm giang hồ, nên đã triệu hồi nàng về.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Dương huynh từ nay hãy bảo trọng, tránh gây phiền phức với người giang hồ. Thể tạng của Dương huynh còn kém lắm không nên để những vết thương tái phát ra máu nhiều sẽ mất sức khó hồi phục lại nhanh được.
Tiểu Tinh Tinh cũng nói:
– Tỷ tỷ nói đúng đó! Muội cũng xin Dương huynh nhớ bảo trọng, đừng nên gây cho thân thể nhiều thương tích nữa.
Tiểu Tà thấy hai nàng đã có lòng tận tâm lo cho mình trước khi chia tay còn phải lo lắng, nên nói:
– Tôi sẽ ghi nhớ lời này của hai cô. Lòng tốt của hai cô có ngày Tiểu Tà này sẽ đền đáp xứng đáng.
Tiểu Tinh Tinh như bắt được ý nghĩ của Tiểu Tà nên nói:
– Tỷ muội chúng em chỉ mong có ngày đoàn tụ với Dương huynh và lúc ấy không phải là lúc cả hai chúng em đều là đại phu nghĩa hiệp ra tay cứu nguy phò khốn cho Tiểu anh hùng như ngày nào ở Thanh Dương Trấn này.
Tiểu Tà cười nói:
– Tiểu Tinh Tinh! Kiều Tiểu Vũ! Ngày trùng phùng sẽ là ngày Tiểu Tà mang niềm vui đến cho hai cô, không phải gây cho hai cô nhiều lo lắng như bây giờ.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Tinh Tinh! Em hãy lo đi sửa soạn bữa ăn, để chúng ta tiễn đưa Dương huynh lên đường và còn phải quay thuyền về Trương Bạch Sơn nữa.
– Được! Em sẽ đi ngay.
Khi Tiểu Tinh Tinh đi rồi, thì cả Dương Tiểu Tà và Kiều Tiểu Vũ đều chìm vào không khí im lặng nhìn mông lung xuống hồ nước.
Một lúc lâu, để xua tan không khí u buồn của buổi chia tay, Tiểu Tà cười nói:
– Kiều cô nương có biết hồ Một Tháp không?
Kiều Tiểu Vũ ngập ngừng nói:
– Hồ Một Tháp! Địa danh này tiểu muội có nghe qua, nhưng chưa từng đặt chân đến đó bao giờ.
Tiểu Tà nói:
– Cô nương có biết không, nơi này là nơi có nhiều kỷ niệm với tôi nhất. Từ lúc năm tuổi thì tôi và lão đầu đã sống ở đó, hàng ngày lão đầu đã huấn luyện cho tôi theo nhiều phương pháp khách nhau, sáng sớm thì tập bơi lội, trưa bị đánh đòn, và chiều thì ngâm mình trong thuốc độc còn những lúc rãnh rỗi thì luyện tập võ công.
Kiều Tiểu Vũ hỏi:
– Vậy, Dương huynh đã trải qua thời gian khổ luyện là mười năm đến nay được lão đầu cho ra giang hồ học hỏi cách đối phó ứng xử phải không?
Tiểu Tà trầm tư:
– Lão đầu có nói, muốn đối phó với người đời thì thân thể cường tráng vẫn chưa đủ, và còn phải có một cái đầu thông minh tuyệt đỉnh, và khẩu khí làm sao phải vuốt được miệng hùm, kẻ hung bạo trở nên mềm yếu, kẻ yếu đuối trở nên có nghị lực, đại khái giống như là ... một mưu sĩ đi thuyết khách cho các vua chúa ...
Kiều Tiểu Vũ nhìn Tiểu Tà:
– Dương huynh muốn giống như những mưu sĩ và mưu túc trí.
Tiểu Tà cười nói:
– Không phải muốn giống mà là Tiểu Tà này đã làm được nhiều chuyện bằng chính cái đầu thông minh và nghị lực của mình đó sao?
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Dương huynh có tự cao quá chăng? Sức huynh có hạn không nên liều lĩnh, nếu không muốn sau này hối hận.
– Tiểu Vũ cô nương! Tiểu Tà này không bao giờ biết hối hận là gì. Suy nghĩ đúng, hành động không sai là phương châm của Tiểu Tà.
Kiều Tiểu Vũ cũng bật cười:
– Dương huynh quả là một con người háo thắng, không biết ghìm cương trước lời khuyên của phái đẹp bao giỡ. Giá như Tiểu Vũ là ...
Tiểu Tà hỏi nhanh:
– Háo thắng, xông xáo, vui vẻ, cởi mở là bản năng của Tiểu Tà, không có những đặc tính này thì sẽ không còn là một Tiểu Tà nữa.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Con người nếu không bỏ bớt tính kiêu ngạo thì cũng có ngày sa vào cạm bẫy của lời nịnh hót.
Tiểu Tà bật cười to:
– Kiều cô nương cho rằng những lời nịnh hót của kẻ xấu có thể cám dỗ được một người thông minh tài trí như ta?
Càng nói thì Tiểu Vũ càng thấy Tiểu Tà một lúc càng kiêu ngạo hơn, nên nói vấn để khác:
– Dương huynh! Chuyện đời còn dài, người đời kẻ tốt, xấu không thể đếm hết, thời gian sẽ cho thấy nhiều kinh nghiệm phải không? Nhưng Tiểu Vũ muốn nhắc đến một người mà chẳng hạn như người đó là Tiểu Vũ này đứng đây hôm nay khuyên Dương huynh thì Dương huynh nghĩ sao?
Tiểu Tà suy nghĩ nói:
– Kiều cô nương nói gì tôi không hiểu? Lời nói lại mà có giá trị hơn cô nương hiện thời?
Tiểu Tinh Tinh vừa bưng mâm đồ ăn lên vừa nói xen vào:
– Còn ai vô đây nữa? Dĩ nhiên phải là tri kỷ của Dương huynh rồi!
Tiểu Tà vỗ tay vào trán:
– Nói đi nói lại thì hai cô lại nhắc đến Tiểu Linh nữa rồi?
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Không phải chúng tôi nhắc đến mà lời nói của Dương huynh lúc nãy đã chứng tỏ điều này.
Tiểu Tà lại chỉ vào mặt làm hề:
– Tôi? Tôi đã nói gì động đến Tiểu Linh sao?
Tiểu Tinh Tinh nói nhanh:
– Đúng! Dương huynh đã từng nói chính Tiểu Linh đã cảm hóa trái tim của mình bằng phẩm chất và hành động đó sao?
Tiểu Tà phì cười:
– Nói đi nói lại thì miệng lưỡi phái đẹp trước sau gì cũng làm cho đấng trượng phu siêu lòng.
Kiều Tiểu Vũ mừng rỡ:
– Dương huynh đã chịu nghe lời khuyên của Tiểu Vũ đấy?
Tiểu Tà phì cười:
– Các cô đã lo lắng cho tôi từng chút một thì có lẽ nào tôi lại bỏ đi những lời khuyên tốt đẹp của các cô nương.
Tiểu Tinh Tinh nói:
– Bữa ăn đã chuẩn bị xong, mời!
Tinh Tinh đưa tay mời Tiểu Tà và Tiểu Vũ giống như một nàng hầu mời chủ nhân. Cả ba bật cười cùng ngồi vào bàn dùng bữa cơm thân mật.
Trong khi ăn Tiểu Tinh Tinh nói:
– Dương huynh! Muội hỏi huynh một chuyện có được không?
Kiều Tiểu Vũ đưa mắt nhìn Tiểu Tinh Tinh, biết tiểu muội của mình muốn kiếm chuyện với Tiểu Tà nữa đây.
Tiểu Tà nốt miếng thịt nướng, nói:
– Có gì xin Tiểu Tinh Tinh cứ hỏi.
Tiểu Tinh Tinh cười lém lĩnh:
– Dương huynh đã được bao nhiêu nhi nữ siêu lòng bên khách anh hùng trên bước đường hành hiệp rồi?
Tiểu Tà gãi tai:
– Tôi đâu có phải là khách đa tình mà cô nương hỏi vậy?
Tiểu Tinh Tinh nói:
– Dương huynh nói xạo! Không phải Dương huynh đã nói dùng khẩu khí thuyết phục thiên hạ đó sao?
Tiểu Tà nói:
– Nhưng tôi đâu có dùng nó để làm siêu lòng mỹ nhân?
Kiều tiểu Vũ và Tiểu Tinh Tinh đều đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ không tin.
Tiểu Tà nhìn cả hai trợn mắt:
– Hai cô không tin?
Tiểu Tà nó nhanh:
– Vậy thì đợi ngày gia đình Tiểu Tà Thông Thực Tiêu Bá Vương đoàn viên các cô sẽ được chứng thực.
Tiểu Tinh nói:
– Gia đình Tiểu Tà hay là môn chủ của phái Thông Thực Tiểu Bá.
Tiểu Tà nói:
– Gia đình trong đó có nhiều người và hiển nhiên Môn phái cũng phải có nhiều gia đình hợp lại vậy. Chẳng hạn như các bạn sau này gia nhập Môn phái Thông Thực Tiểu BÁ Vương rồi thì cũng phải có gia đình vậy.
Kiều Tiểu Vũ nhìn xuống, đôi mắt u buồn như ứ lệ. Tiểu Tinh Tinh liền nói:
– Dương huynh! Huynh là người chuyên làm cho kẻ buồn phải vui, người say phải tỉnh thì nên trổ tài đi chứ, huynh xem kìa ...
Đưa mắt nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Tà thấy mình như có lỗi trong trường hợp này vì lại đưa ái tình của mỹ nhân vào trong buổi tiệc chia tay.
Tiểu Tà nói với Tiểu Tinh Tinh:
– Theo Tiểu Tinh Tinh thì tôi phải làm trò hề cho Công chúa Tiểu Vũ và Tinh Tinh xem trước khi trở về với kiếp sống phiêu lưu lãng tử ư?
Tinh Tinh nói nhanh:
– Không phải bắt buộc mà chúng ta nên thanh đổi không khí đi vì từ lúc Dương huynh lâm nạn đến lúc chia tay một chút vui buồn kỷ niệm cũng không có.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Ai bảo là không? Không phải chúng ta đã làm nhiều chuyện giúp Dương huynh phục hồi sức lực nên mới có cuộc vui hôm nay đó sao? Nào, bây giờ chúng ta đánh đàn, Tiểu Vũ xin tặng một khúc nhạc lòng cho Dương huynh nghe ...
Tinh Tinh nói nhanh:
– Có tặng thì phải có đáp lễ đó nghe ...
Nói xong, Tiểu Vũ và Tinh Tinh cùng đến bên cây đàn phím, tiếng đàn ngân lên trầm bổng, du dương lòng người, như có ân tình của mỹ nhân làm Tiểu Tà lại nhớ đến tiếng đàn dạo nào của Liễu Thanh trên Tây Hồ.
Chỉ còn một mình Tiểu Vũ gãy đàn còn Tinh Tinh thì bước ra múa những điệu múa của vùng Trường Bạch Sơn, không khí trên thuyền trở nên tươi vui hơn.
Tiểu Tà cũng vui cười nhìn họ ca múa đàn rồi suy nghĩ:
– Trên thuyền hai nàng trổ tài cầm ca múa nhảy, hay là mình giúp họ bằng cách bơi lột tung mình trên hồ.
Sau khi tiếng đàn của Tiểu Vũ dứt, Tinh Tinh cũng dùng tay, cả hai trở lại bàn ăn. Tiểu Tà nói:
– Hai cô đã giúp cho Tiểu Tà vui, để đáp lại Tiểu Tà sẽ trổ tài bơi lội.
Nói xong liền tung mình bay bổng lên không trung rồi rơi ùm xuống mặt hồ, thân thể lướt trên mặt nước nhanh lẹ đẹp mắt vô cùng, biết lơi sấp lại bơi ngửa rồi hướng lên chỗ Tiểu Vũ và Tinh Tinh đang đứng xem nói:
– Hai cô hãy xem tôi phóng phi đao đây.
Vừa nói dứt thì một mũi phi đao bay vút lên cắm phập vào thành thuyền sát chỗ Tiểu Vũ đang đứng.
“Vút! Vút! “ Hai mũi phi đao liên tiếp nữa được phóng lên.
Trên thuyền Tiểu Vũ và Tinh Tinh vỗ tay khen ngợi tài nghệ của Tiểu Tà là Tiểu Tà thích chí càng thi triển tài bơi lội trên sóng nước của mình hơn.
Một lúc lâu, tiểu Tà bơi lại gần thuyền, búng mình nhảy vọt lên trên mạn thuyền.
Tiểu Tinh Tinh nói:
– Trò giải trí của chúng ta đã kết thúc, quần áo của huynh đã ướt hết rồi kìa, hãy mau vào trong thay đồ đi.
Tiểu Tà nhìn cả hai gật đầu rồi đi liền vào trong.
– Khi Tiểu Tà trở ra thì cả hai cô nàng cũng đã ngồi vào bàn ăn chờ đợi.
Tiểu Tà nói:
– Cuộc vui thế này mà không có rượu thật là tiếc.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Huynh ở dưới nước nới lên chắc lạnh lắm, Tinh Tinh! Em hãy vào trong lấy cho Dương huynh một chén rượu uống cho ấm lòng.
Tiểu Tà biết Tiểu Vũ lo lắng cho mình, không những vết thương thì nàng có thể đãi mình uống rượi nhiều hơn.
Tiểu Tinh Tinh nói:
– Một chén rượu thôi?
Tiểu Tà trợn mắt nói:
– Không lẽ Tinh Tinh cô nương phản đối?
Tinh Tinh nói:
– Không! Không! Tôi sẽ đi lấy ngay.
Kiều Tiểu Vũ nói:
– Vậy sao không đi? Còn thắc mắc?
Tinh Tinh ồ một tiếng rồi thoắt bước. Tiểu Tà và Tiểu Vũ nhìn bước đi của Tinh Tinh liếng thoắng và phì cười.
Chẳng bao lâu, Tinh Tinh mang rượu ra. Tiểu Tà đón lấy chén rượu uống ngay hết liền một hơi.
Tiểu Tà nói:
– Cám ơn hảo tửu của hai cô đã làm ấm lòng Tiểu Tà.
Cả ba trò chuyện thêm một lúc nữa thật vui vẻ nhưng thật lòng nội tâm của họ cũng có chút thoáng buồn vì sau bao ngày tháng sống chung giờ ly biệt sao tránh khỏi xúc động.
Thuyền dần dần cập bờ, nét mặt cả ba đượm ưu tư quay mặt hướng ra mặt hồ nước xanh trong mênh mông như muốn nói thêm nhiều điều gì nữa.
Sự im lặng trong lúc này, họ chỉ biết nhìn nhau mà lòng tê tái luyến tiếc với những ngày tháng vui buồn đã qua.
Kiều Tiểu Vũ nở nụ cười chua xót:
– Luyến tiếc mãi rồi cũng phải chia tay. Dương huynh ra đi nhớ bảo trọng.
Tinh Tinh cũng ứa nước mắt:
– Dương huynh! Hãy bảo trọng.
Tiểu Tà cười hì hì:
– Coi kìa! Hai cô làm như sắp đưa Tiểu Tà này về với đất mẹ hay sao mà nhỏ lệ vậy. Không sợ Tiểu Tà buồn hay sao?
Tinh Tinh nói ngay:
– Dương huynh! Không phải muội muốn khóc nhưng cuộc chia tay nào có nước mắt thì càng ghi đậm nhiều kỷ niệm hơn có phải không?
Kiều Tiểu Vũ và Tinh Tinh thật sự đã ứa lệ thật nhiều rồi, Tiểu Tà suy nghĩ:
– Đúng! Cuộc chia tay nào với mỹ nhân cũng chứa đầy nước mắt làm siêu lòng bước chân quân tử. Nhưng đã nói đi là đi không vì nước mắt nhi nữ mà chùng bước.
Tiểu Tà tằng hằng một tiếng:
– Hai cô đừng nhỏ lệ nữa, Tiểu Tà không chịu nổi nước mắt của đàn bà đâu.
Các cô biết mỗi khi tôi buồn thì sẽ làm gì không?
Tinh Tinh nhanh miệng:
– Rượu? Không được, huynh không được uống rượu sớm đó.
Kiều Tiểu Vũ lau nước mắt:
– Tinh Tinh! Chúng ta đừng khóc nữa.
Rồi cả hai cùng mỉm cười nhìn Tiểu Tà, Tiểu Tà nói:
– Hai cô cười thật duyên! Tôi thích nụ cười hơn là nước mắt u buồn của mỹ nhân. Như vậy không đẹp sao?
Cả ba cùng lớn tiếng cười, bỗng Tiểu Tà thụt lùi tay đưa lên miệng huýt thật to, thân hình từ từ bay bổng lên không trung loáng mắt chân đã đặt lên bờ, tay vẫy chào hai nàng lần chót rồi bước chân thoắt đi như gió.
Tiểu Vũ và Tiểu Tinh Tinh đứng trên thuyền trông theo bước đi của Tiểu Tà đến khi dáng chàng khuất hẳn sau hàng cây.
Đôi mắt đẹp của hai nàng đỏ hoe, cho thuyền từ từ ra giữa hồ và mất hút trong sương mù bao phủ.