Dưới ánh trăng sáng tỏ, ông lão luyện công càng lúc càng say sưa trong khu vườn tĩnh mịch.
Chợt nơi bức tường phía Tây, có một bóng đen vút qua rồi đi thật nhanh đến chỗ ông lão, chấp tay:
– Sư phụ!
Ông lão nhìn thấy tên đệ tử đã đến, liền nhớ ngay lờ dặn của Tiểu Tà, nên vội nói – Từ nay trở đi ngươi đừng đếm đây nữa vì ta phải luyện thêm vĩ công trong hai tháng, khi xong rồi ta sẽ truyền dạy cho ngươi.
Tên đệ rử nôn nóng:
– Võ công ấy có lợi hại không?
Ông lão nói:
– Đương nhiên là lợi hại, khi luyện thành thì thân thể cứng như kim cang, trường sinh bất tử và thiên hạ vô địch ... ha ... ha ...
Tên đệ tử mỉm cười dịu ngọt:
– Vậy sư phụ chỉ dạy cho đệ tử võ công ấy đi.
Ông lão gằn giọng:
– Từ trước đến giờ có võ công nào ta không dạy cho ngươi đâu, còn loại võ công này ta mới sáng tạo, phải để ta luyện thành mới truyền cho ngươi được. Ta chỉ cần hai tháng thôi, và trong hai tháng này ngươi không được đến, ngươi nhớ chưa?
Tên đệ tử gật đầu:
– Đệ tử hiểu rồi! Sau hai tháng đệ tử sẽ đến để sư phụ truyền dạy võ công mới.
Rồi hắn hỏi thêm:
– À! Sư phụ đã giết tên Dương Tiểu Tà chưa vậy?
Ông lão phì cười rồi nghiêm giọng:
– Vội gì chứ. Ngươi sợ hắn chốn hả? Hắn không thoát được đâu. Ta cho hắn sống thêm hai tháng nữa, khi ta thành công rồi thì giết hắn cũng không muộn.
Tên đệ tử lo ngại:
– Dương tiểu tử rất gian xảo, nhiều quỷ kế khó lường, sư phụ sớm giết hắn để tránh hậu quả.
Ông lão lắc đầu:
– Hắn không thể thoát khỏi tay ta ngươi chớ lo. Sở dĩ ta chưa giết hắn vì ta giữ hắn dể thử nghiệm võ công mới của ta. Thôi ngươi chớ nói thêm gì nữa.
Tên đệ tử vẫn van nài:
– Sư phụ ...
Vừa lúc đó, Tiểu Tà đã đi đến cười hà hà hỏi rất tự nhiên:
– Hắn là đệ tử mới sao?
Cả ông lão và tên đệ tử đều ngạc nhiên, lập tức tên đệ tử liền vận chưởng đánh phủ vào đầu của Tiểu Tà, nhưng Tiểu Tà vẫn thản nhiên không tránh né vì chàng tin rằng ông lão sẽ bảo vệ chàng.
Quả thật, khi chưởng của tên đệ tử chụp đến thì ông lão như ánh sao xẹt đối chưởng với tên đệ tử.
– Bùng.
Một tiếng vang lên, tên đệ tử bắn lùi lại bốn năm bước và tiếp theo ông lão vung tay chớp nhoang đánh tên đệ tử ngã lăn xuống.
Ông lão giận dữ quát:
– Sao ngươi không nghe lời ta, dám ám hại cận thần của Trẫm, nếu ta không nghĩ chút tình thì ngươi không còn mạng sống biết không?
Tên đệ tử lồm cồm bò dậy chùi máu rỉ nơi khóe miệng, nói:
– Sư phụ! Tên Dương Tiểu Tà này ...
Ông lão càng giận dữ thét lên:
– Ngươi đừng nhiều lời, ta cho hắn sống thêm hai tháng nữa, để ta luyện thành công rồi giết, nếu ngươi làm trái ý ta, thì ta không nương tay đâu.
Tiểu Tà bước tới cười khanh khách:
– Xin hoàng thượng cứ yên tâm, để tiểu thần nói chuyện với hắn, việc bí mật của hoàng thượng luôn được giữ kín.
Ông lão chần chừ:
– Tiểu huynh đệ không được tiết lộ bí mật nhé! Phải thận trọng đấy!
Thật ra, Tiểu Tà muốn mạo hiểm để tìm hiểu tên đệ tử kia, còn ông lão chỉ ngại Tiểu Tà lộ bí mật thì giấc mộng của lão sẽ tan theo mây khói, nên lão chiều ý Tiểu Tà và sẵn sàng can thiệp nếu tên đệ tử có ý đồ không tốt. Còn tên đệ tử lại không hiểu tại sao giữa Tiểu Tà và ông lão xưng hô lúc tiểu huynh đệ, lúc hạ thần, lúc hoàng thượng với cử chỉ rất thân mật, nên hắn cũng muốn tìm hiểu cho rõ nên ôn tồn nói:
– Thưa sư phụ, để cho đệ tử được nói chuyện với Tiểu Tà.
Ông lão nhìn qua Tiểu Tà thất chàng khẽ gật đầu thì quay qua tên đệ tử nói:
– Nói chuyện thì được nhưng ngươi nhớ những gì ta nói, nếu không ta không khách sáo đâu! Ngươi đi đi.
Lúc đấy Tiểu Tà đã đi trước ra phía sau vườn, tên đệ tử liền rảo bước nhanh theo và gằn giọng hỏi:
– Chuyện này là thế nào? Ngươi hãy nói để cho ta biết, nếu không ta không tha cho ngươi đâu.
Tiểu Tà không thèm trả lời liến vì biết có ông lão bảo vệ mà quay lại nhìn hắn như một món đồ quý giá.
Tên đệ tử này thân hình cao lớn, vai u thịt bắp, tóc đen như mực, hàm râu quai nón cũng đen nhánh rất đẹp, mặt đầy sát khí.
Chợt Tiểu Tà mỉm cười:
– Danh trấn “Trung Nguyên Tam Tú”, không ngờ tại hạ được gặp “Mỹ Tu Tú Sĩ” Giang Chấn Vũ nơi đây.
Tên đệ tử này nghe thế giật mình, liền vung hữu chưởng định đánh Tiểu Tà, nhưng Tiểu Tà bật cười ha hả không thèm tránh né mà bình thản nói thêm:
– Giang Chấn Vũ, lão nghĩ rằng đánh một chưởng là có thể giết ta không kịp la lên một tiếng.
Giang Chấn Vũ ngạc nhiên, thầm nghĩ:
– Hắn nói cũng đúng, nếu hắn la lên thì sư phụ ta đến và ta toi mạng ngay.
Nghĩ vậy nên Giang Chấn Vũ hạ tay xuống rồi chép miệng:
– Thôi được! Lão phu không hiểu tại sao ngươi biết được danh hiệu của ta khi ta và ngươi chưa một lần gập nhau.
Tiểu Tà nhún vai:
– Ồ! Lão đã quên ngoại hiệu của lã là “Mỹ Tu Tú Sĩ” rồi sao? Bộ râu đẹp của lão đâu ai có được đáng nhẽ ta chưa khẳng định, nhưng vừa nghe ta gọi đúng tên thì lão cung chưởng muốn giết ta, đó là điều để ta khẳng định được rồi, phải không?
Giang Chấn Vũ lại nói:
– Nếu đúng thì sao? Định giao đấu à?
Tiểu Tà liền nói:
– Tại hạ đương nhiên không dám giao đấu với tiền bối, song lấy làm buồn vì một nhân vật chính phái, tại sao là những việc không suy nghĩ.
Giang Chấn Vũ hỏi:
– Ta đã làm chuyện gì?
Tiểu Tà mỉm cười:
– Chuyện trên “Đảo Thần Tiên” thì tội danh của lão không nhỏ đâu.
Giang Chấn Vũ vội hỏ:
– Ngươi đã đến nơi đó rồi à?
Tiểu Tà đáp gọn:
– Đến rồi! Và biết tất cả.
Lão ta ngẫng mặt lên cười âm hiểm:
– Ngươi đã biết rồi cũng vô ích thôi, vì ngươi sẽ chết, mà người chết rồi không thể mở miệng nói được.
Tiểu Tà cười khẩy.
– Lão thích giết người vậy lão với Hắc y sát thủ có liên quan gì không?
Giang Chấn Vũ bật cười:
– Ta là sứ giả của Hắc y sát thủ đây.
Tiểu Tà rất thỏa mãn về câu trả lời này nên cười thầm.
Giang Chấn Vũ lại hỏi:
– Tại sao ngươi và sư phụ ta gọi nhau là Hoàng thượng, hạ thần, có phải ngươi có âm mưu gì phải không?
Tiểu Tà phì cười:
– Ta chẳng biết tên lão ấy là gì nên gọi đại như thế cho vui và lão ta cũng đáp ứng vậy mà.
Giang Chấn Vũ lớn tiếng:
– Ngươi nói dối, ta không tin.
Tiểu Tà giọng cứng rắn nói:
– tin hay không tùy lão thôi, cón lão chắc biết tên sư phụ của lão chứ?
Giang Chấn Vũ bỡ ngỡ:
– Ta cũng không biết tên lãi ấy, song võ công của lão là thiên hạ vô địch, nhưng lúc nãy ngươi và lão ta chơi trò gì vậy?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Chẳng có gì đâu. Đó chẳng qua là lão ấy muốn ta sống vui vẻ trong hai tháng nữa vậy thôi.
Giang Chấn Vũ tức tối nhìn Tiểu Tà, nhưng Tiểu Tà không nao núng hỏi tiếp:
– Việc nhốt người trên đảo Thần Tiên là do lão chủ trì phải không?
Giang Chấn Vũ đáp ngay:
– Hãy để cho lão già đó trả lời câu hỏi này, còn ngươi muốn biết thêm ta cũng không hẹp hòi gì, vì ngươi sẽ chết và câm miệng. Thật ra, Thần Võ Môn đưa tiền mướn chúng ta làm việc ấy. Ta nhờ lõa sư phụ kia bắt họ và ta giao cho Thần Võ Môn để lấy tiền, rồi Thần Võ Môn đưa những người ấy đến đảo Thần Tiên đó là việc của họ.
Giang Chấn Vũ lại nhìn Tiểu Tà hỏi tiếp:
– Lão sư phụ của ta đang luyện loại võ công gì vậy?
Tiểu Tà giọng rất thật đáp:
– Đó là võ công trường sinh bất tử, chỉ có những người có võ công thượng thừa mới luyện thành được.
Giang Chấn Vũ gật gù:
– Được lắm! Để lão ấy luyện trước đi ... ha ... ha ...
Tiểu Tà biết thâm ý của Giang Chấn Vũ nhưng lại hỏi:
– Lão bắt ta để làm gì?
Giang Chấn Vũ cười lạnh:
– Tại vì ngươi biết quá nhiều bí mật, ta không muốn để cho ngươi sống.
– Như vậy Hắc y sát thủ của ngươi chuyên bắt người để kiếm tiền phải không?
– Giết người để kiếm tiến đó là điều phải làm vì lực lượng Hắc y sát thủ của chúng ta rất đông, rất rộng lớn, người nào võ công cũng cao cường, mục đích thứ hai là sát hại các chưởng môn của các môn phái để thống nhất võ lâm.
– Nói như vậy, lão đã khuynh đả cả võ lâm rồi, tại sao không lên ngôi minh chủ võ lâm đi.
Giang Chấn Vũ nói:
– Bây giờ ta muốn gì mà chẳng được nhưng chưa phải lúc, đợi một thời gian nữa ta hoàn tất kế hoạch thì hẵng hay.
Lão vuốt nhẹ hàm râu cất tiếng hỏi:
– Lão sư phụ ta nói dùng ngươi để thử nghiệm luyện công là như thế nào? Và tại sao ngươi bằng lòng chẳng khác chi nhận cái chết?
Tiểu Tà nói:
– Lão ấy nói luyện loại võ công trường sinh bất từ cần một người đánh vào “Bách Hội huyệt” thì cơ thể của lão mới toàn vẹn thông suốt, nhưng lúc đó khí lực trong người lão ta cực dương, lão chỉ thổi ta cũng đủ làm ta tan xương nát thịt, điều này ta không tin nên rất hứng thú để giúp lão. Hơn nữa, ta không thể thoát khỏi nơi đây thì chi bằng cứ vui vẻ với lão hai tháng nữa, đó là điều chẳng đặng đừng, phải thế không?
Giang Chấn Vũ cười ha hả:
– Hay lắm! Đúng là Dương Tiểu Tà!
Tiểu Tà lại hỏi:
– À! Lúc trước ở tháp Linh Cảm của Thiếu Lâm tự, có mười người Hắc y sát hại bọn Hắc y thật sự của các ngươi là lực lượng Hắc y nào nữa vậy?
Giang Chấn Vũ lắc đầu:
– Cho đến giờ lão phu cũng chưa truy nguyên ra được, nhưng ta tin rằng ta sẽ biết chúng là lực lượng nào.
Lão “Hừ” tiếng nhỏ rồi tiếp:
– Dương Tiểu Tà, ta không còn gì để hỏi ngươi nữa, đợi hai tháng sau, ta sẽ tính sổ với ngươi, ngươi đừng bỏ trốn vô ích, vì chung quanh đây có rất nhiều người canh phòng.
Tiểu Tà giật mình nhưng cố gượng:
– Thật ra ta chẳng muốn sống nữa, vì luôn luôn bị kẻ khác truy đuổi mãi, hai tháng sau ta chờ lão.
Giang Chấn Vũ cười nhạt:
– Mạng của ngươi lớn lắm. Ta bắt hụt ngươi hai, ba lần rồi đó, bây giờ thử xem ngươi chạy đi đâu cho biết ha ... ha ...
Lão ta chưa cười dứt thì Tiểu Tà chợt hỏi:
– Xin cho hỏi thăm một câu cuối cùng là ông làm nghề sát thủ vì tiền đã lâu và cũng có ít nhiều quan hệ trong các cuộc làm ăn với Phi Long Bảo và Thần Võ Môn vậy có biết cả hai phái này gần đây có hiềm khích chuyện gì không?
Sở dĩ Tiểu Tà phải hỏi như vậy vì có liên quan đến việc mất tích của bảo chủ Phi Long Bảo. mà Tiểu Tà thì đã biết lão nhân này đang bị Thần Võ Môn bắt giữ nơi đảo Thần Tiên.
Giang Chấn Vũ lắc đầu:
– Dù ta có biết cũng không nói cho ngươi biết đâu. Hơn nữa những người hành nghề sát thủ như chúng ta chỉ biết nhận tiền và thi hành nhiệm vụ không cần biết nguyên nhân. Ta xem ngươi đã biết khá nhiều bí mật về hành động của Hắc y sát thủ chúng ta rồi đó. Nhưng ngươi nên nhớ biết nhiều chuyện của người khác quá sẽ tổn thọ. Thôi ta đi đây, ngươi ráng giữ mạng.
Nói xong, Giang Chấn Vũ băng người qua tường rào, Tiểu Tà miên man suy nghĩ về câu chuyện vừa rồi với Giang Chấn Vũ, lững thững vào ngôi nhà cổ.
Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Lão Giang Chấn Vũ, lão không nói thì ta sẽ tự khám phá một mình, chừng ấy ngươi sẽ thấy Thông Thực Tiểu Bá Vương Dương Tiểu Tà không bị các ngươi cầm chân nơi đây mà không biết chuyện gì ngoài giang hồ.
Tiểu Tà lo lắng tìm cách thoát khỏi nơi đây, nên cứ đi đi lại lại trong gian nhà cổ vắng tanh lạnh ngắt.
Rồi như đã tìm được kế sách để đối phó với lảo già si mê luyện tập võ công mong luyện được phép trường sinh bất tử, Tiểu Tà cười ha ... ha ...”.
– Hay lắm! Ta đã có cách rồi. Lần này ta sẽ cho lão già ham luyện công kia bị chôn sống.
Từ hôm đó Tiểu Tà âm thầm đào một đường hầm từ phòng ra đến chỗ ông lão luyện công.
Mấy hôm sai Tiểu Tà lại đi tìm lục lọi trong ngôi nhà cổ này, tìm thấy một số chất nổ cất giấu nơi đây, làm Tiểu Tà càng thêm hớn hở, quyết đem sử dụng để đối phó với lão già quái dị này một phen.
Sau hơn hai mươi ngày, Tiểu Tà đã hoàn thành kế hoạch và đêm nay vui vẻ đến bên ông lão trịnh trọng nói:
– Hoàng thượng, tiểu thần thấy Ngài sắp luyện thành rồi đó.
Ông lão giọng cũng xúc động:
– Tiểu huynh đệ! Ta cảm ơn ngươi nhiều lắm. Nhất định ta sẽ chôn cất ngươi đàng hoàng.
Tiểu Tà cười thầm vì nghĩ lão già không hề biết ý đồ của mình, nên chàng vẫn huyên thuyên nói:
– Tiểu thần đến đây quan sát các ngôi sao. Đêm nay là đêm mùng chín, ngân hà và các vì sao rất sáng.
Tiếp theo Tiểu Tà múa tay múa chân rung cái bình bằng đồng thay chuông, bước qua bước lại lăng xăng như một pháp sư đang làm phép, làm cho ông lão tin tưởng quỳ xuống theo sự chỉ dẫn của Tiểu Tà.
Tiểu Tà lại nói:
– Giờ hoàng đạo đã đến, Thiên Lang phối Thiên Công, Tử Vi Tinh di chuyển theo hướng Nam, Bắc Đẩu tinh đang bên kia trời, Văn Khúc Tinh đã chuyển hướng. Ồ! Ngọc Hoàng đã bước ra để chứng kiến một kỳ nhân nơi trần thế sắp được ban thưởng đủ mười ba “Cát lợi tử”.
Tiểu Tà sờ lên đầu ông lão tiếp:
– Hoàng thượng hãy thành tâm xin Ngọc Hoàng ban thưởng ngay đi, vì hai sao Văn Khúc và Tử Vi tiền kiếp của Hoàng Thượng đã tỏa sáng cho Hoàng Thượng thấy kìa.
Ông lão theo hướng chỉ của Tiểu Tà quả nhiên có thấy hai vì sao rất sáng nên càng tin tưởng cúi lạy van vái liên hồi, nhưng chợt Tiểu Tà vẽ mọt vòng tròn và nói:
– Bây giờ Hoàng thượng hãy ngồi tọa công nơi đây lấy chính khí để tiếp nhận Cát lợi tử.
Ông lão chỉ biết làm theo lời của Tiểu Tà ngồi yên trong vòng tròn, nhắm mắt, chấp tay, miệng khấn vái lâm râm.
Trong lúc đó, Tiểu Tà đốt một nắm nhang chạy lăng xăng rồi mỉm cười châm vào ngòi nổ.
– Ầm! Ầm! Ầm! ...
Nhiều tiếng nổ tiếp nhau vang lên làm sụp đất và ông lão bị thương rơi luôn xuống địa huyệt và chôn sống lão ta cấp kỳ.
Tiểu Tà nhìn địa huyệt đã bị lấp cười hì hì:
– Lão già hãy xuống địa ngục tìm cái ngai hoàng đế nhé! Bây giờ ta đi đây.
Nói xong, Tiểu Tà chạy nhanh đến bức tường rào phòng người qua, trong khi tiếng nổ vẫn còn rền vang, khói bay mù mịt.
Tiểu Tà ra sức chạy thật nhanh, được một lúc khi sắp đến khu rừng thì chợt có bọn Hắc y sát thủ xuất hiện chận lại. Tiểu Tà không thể chần chờ hoặc giao đấu liền dùng phi đao phóng vào bọn chúng, đồng thời lao vào khu rừng lẩn trốn.
Bọn Hắc y sát thủ liền bắn hỏa pháo cầu viện và chỉ một lúc sau, đã thấy xuất hiện nhiều tên Hắc y sát thủ truy đuổi nhưng nhờ chạy nhanh Tiểu Tà đã bò khá xa bọn chúng.
Đột nhiên, từ những chỗ núp kín đáo gần đó bốn tên Hắc y sát thủ xuất hiện bao vây Tiểu Tà vào giữa.
Một lão già nói:
– Dương Tiểu Tà! Mạng ngươi kể cũng khá dài đấy!
Tiểu Tà nhìn lão già hắc y đã bị chàng chặt đứt một cánh tay ở Tô Châu, cười lớn:
– Lão già vần chưa chết sao? Mạng lão cũng khá thật đấy.
Lão già cụt tay nói:
– Gặp ngươi ở đây ta nhất định chặt gãy cánh tay ngươi và móc mắt ngươi để trả thù cho sự thương tổn cánh tay của ta.
Tiểu Tà gật gù:
– Cũng được lắm! Làm được cứ làm! Còn mấy tên kia thì sao?
Lại một tên khác tóc tai rũ rượi, khoảng lục tuần, răng hô hét lên:
– Có phải ngoài Hắc Trấn Thành ngươi đã giết chết một vị nổi danh thuộc Hắc y không?
Tiểu Tà nhún vai:
– Ngươi có lầm không vậy? ta đã giết mười mấy tên, tại sao ngươi nói chỉ có một tên, hay là ngươi đãng trí?
Lão Hắc y này quát lên:
– Tiểu tử to gan thật, ta muốn nói đến thủ lãnh Đồng Huyết Hùng là anh trai ta, ngươi hiểu chưa?
Tiểu Tà phì cười:
– À! Có phải ngươi nói đền con Đại Tinh Tinh ngu ngốc đã chết dưới vũ khí bí mật của ta là anh trai ngươi đó sao. Hèn gì ta thấy ngươi cũng ngu như hắn vậy.
Lão già này liến nối cơn thịnh nộ, vung đại đao chém sả vào Tiểu Tà, nhưng Tiểu Tà bộ pháp nhanh lẹ làm cho lão ta không đánh trúng.
Lúc này, cả bốn tên Hắc y sát thủ đồng loạt xông vào giao chiến với Tiểu Tà rất quyết liệt.
Tuy Tiểu Tà có bộ pháp nhanh lẹ nhưng bốn tên Hắc y hợp công, mà trong đó có hai tên cố trả thù nên xuất chiêu rất hiểm độc.
Tiểu Tà cảm thấy áp lực càng năng nề trong bụng rủa thầm:
– “Bọn này đều là những tên cao thủ, cái lão cụt tay là một trong Cửu Ma, còn lão tóc rối răng hô kia là Đồng Huyết Lang cũng đáng gờm lắm”.
Nghĩ vậy, Tiểu Tà liền hét lớn sử dụng “Cô Tinh Kiếm Pháp” xuất chiêu đối phó với bốn tên Hắc y cao thủ, mà mỗi tên đang sử dụng mỗi loại binh khí khác nhau, hợp công cực kỳ nguy hiểm.
Cuộc chiến đã hai mươi hiệp trôi qua, Tiểu Tà không thoát ra được nên cũng hét lên tiếng lớn vũ lộng kiếm chiêu tấn công vào một tên để mở đường máu.
Với chiêu thức bất ngờ tên Hắc y này đành thất thế bị chém đứt cánh tay máu phun lai láng.
Vì Tiểu Tà chú tâm đối phó để mở đường máu nên ba tên kia cũng không để yên cho Tiểu Tà thoát ra được và những sát chiêu ập tới, Tiểu Tà bị trúng thương nơi vai và đùi, máu chảy dài ướt đẫm.
Tiểu Tà điên tiết lên, vũ lộng Cô Tinh Kiếm Pháp tấn công vào đối phương tới tấp.
– A! A! A! ...
Loạt tiếng la của ba tên hắc y thì đã thấy tên đứt cánh tay vừa rồi bị Tiểu Tà chặt đứt luôn cánh tay còn lại đang lăn lộn trên đất.
Một tay trong đồng bạn của chúng la lên:
– Đao Cô tuyệt, ta giúp ngươi cầm máu giữ mạng.
Vừa nói tên này liền điểm huyệt cho Đao Cô Tuyệt.
Tiểu Tà không chậm trễ liền phóng phi đao vào tên này. Hắn liền xoay người tránh nhưng không kịp nữa. “Phập” ngọn phi đao ghim sâu vào cánh tay hắn làm cho cánh tay này rũ xuống. Tiểu Tà vọt người chạy xa.
Lão Đồng Huyết Lang thấy đồng bọn bị trọng thương hét lên:
– Hãy đuổi theo nó.
Tên cầm giáo do dự một chút mới đuổi theo. Còn Đồng Huyết Lang loay hoay săn sóc vết thương cho đồng bọn.
Tiểu Tà vừa chạy vừa ngoảnh lại nhìn thấy có người rượt theo nên vội phóng vào một lùm cây, nín thở im lặng.
Chi trong chốc lát, chợt có một tên đi sát vào chỗ núp của Tiểu Tà. Không chậm trễ Tiểu Tà liền sử dụng trường kiếm đâm xuyên qua cổ tên này, làm hắn chết không kịp la.
Vừa lúc đó tên cầm giáo đã trờ tới quát lớn:
– Tiểu Tà! Ngươi không trốn thoát được đâu. Đêm nay Ngụy Kiếm Sầu này sẽ lấy mạng ngươi thay cho bằng hữu đồng môn của ta bị ngươi sát hại.
Nói dứt ngọn giáo vũ lộng cuồng phong tấn tới Tiểu Tà. Dù đã bị thương nhưng Tiểu Tà không thể chậm trễ vung kiếm tiếp chiêu.
Cuộc ác chiến giữa hai người dưới ánh trăng thật ác liệt. Kiếm, giáo vũ lộng cuốn cây lá rơi rụng.
Chợt Ngụy Kiếm Sầu hét lớn đánh liên tiếp ba chiêu sát thủ. Chỉ nghe Tiểu Tà la lên một tiếng “Á” thất thanh và thân hình lùi lại ba bốn bước ôm lấy vết thương nơi ngực rồi bỗng lảo đảo ngã xuống đất và lăn luôn mấy vòng, Ngụy Kiếm Sầu sợ Tiểu Tà thoát chạy liền lao tới.
Bất ngờ, Tiểu Tà phóng người lên, trường kiếm chém cực nhanh vào đầu của Ngụy Kiếm Sầu sâu tới xương máu tuôn lênh láng. Hắn rú lên, rồi quỵ xuống.
Tiểu Tà liền bật người đậy bồi luôn cho hắn một chưởng hắn ngã nằm im lìm trên mặt đất.
Tiểu Tà vội vả bước lảo đảo tiến thẳng tiến thẳng vào rừng.
Tiểu Tà bị thương rất nặng, cả thân hình máu me bê bết, đi không được nhanh, vì chung quanh đều có bọn Hắc y bao vây.
Đi được một đoạn nữa, Tiểu Tà lại gặp năm tên hắc y lại xông vào tấn công ráo riết. Mặc dù bị trọng thương, nhưng Tiểu Tà phải có gắng đối phó và phải sử dụng đến những chiêu thức sát thủ đánh trả.
Cũng may, bọn này không phải là cao thủ nên chỉ trong gần mười chiêu, Tiểu Tà đã hạ sát được bọn chúng, nhưng Tiểu Tà cũng bị thêm ba vết thương khá nguy hiểm, máu lại chảy, nội lực càng lúc càn suy.
Lập tứ, Tiểu Tà lấy kim vàng mang theo để khau lại những vết tét dài, rắc thuốc cầm máu rồi xé áo băng lại.
Sau đó, Tiểu Tà lột quần áo của một tên hắc y đã chết mặc vào, hy vọng có thể qua mặt bọn chúng trong đêm tối.
Tiểu Tà quá mệt mỏi, lững thững bước đi, tay thì kéo lên thanh trường kiếm.
Đi được một lúc nữa, chợt có một tên hắc y trờ tới nói:
– Ngươi thuộc toán thứ ba sao lại đến nơi này? Có thấy kẻ thù không?
Tiểu Tà biết ngay tên này nhìn y phục mình đang mặc nên nói vậy, gật đầu nói:
– Không có gì cả!
Tên hắc y nói:
– Ngươi hãy quay về cứ điểm đi, sứ giả đặc biệt chú ý tên tiểu tặc này, nếu hắn thoát được thì có bọn mình mất đầu như chơi.
Nói xong, hắn liền đi ngay.
Tiểu Tà thầm nghĩ:
– Lão Giang Chấn Vũ này huy động toàn lực để tìm bắt ta đây.
Trời bắt đầu rạng đông.
Tiểu Tà nghĩ rằng dầu có mặc y phục của bọn chúng cũng không thể giấu mặt được nữa, nên chàng quyết định tìm nơi ẩn nấp.
Đi thêm chừng một canh, Tiểu Tà phát hiện có một khe nứt ở vách núi vừa đủ cho một người, không ngần ngại, chàng chui vào tìm chỗ nằm rồi thiếp đi vì quá đuối sức.
Đến khi có những tia nắng chiếu vào mặt làm Tiểu Tà tỉnh dậy nhìn ra ngoài quan sát nhưng không thấy gì cả.
Tuy nhiên, Tiểu Tà cũng biết lão Giang Chấn Vũ có quyết truy nã, bọn hắc y thuộc hạ kia nhất định chưa rút lui mà vẫn còn quanh quẩn đâu đây, chàng quyết định phải lưu lại nơi đây đến tối mới tiện cho di chuyển. Tiểu Tà xem lại những vết thương thấy còn ra máu nữa cũng yên tâm phần nào.
Đêm đến, ánh trăng sáng tỏ, Tiểu Tà dự định thoát khỏi khe núi chợt có ba tên hắc y đang đi đến, Tiểu Tà vội núp vào trong đề phòng.
Chúng đến chỗ khe núi chỏ chung quanh rồi một tên nói:
– Lý thủ lãnh, không biết tên tiểu quỷ ấy trốn ở đâu, chúng ta tìm cả ngày cả đêm không thấy chẳng lẽ hắn đằng vân biên mất sao?
Lý thủ lãnh nói:
– Vương phó thủ lãnh, lần này sứ giả giận lắm, nếu không tìm ra hắn, chúng ta sẽ bị tội đấy. hãy nhớ xem có sót nơi nào chưa tìm không?
Một tên hắc y khác nói:
– Lý thủ lãnh! Tên tiểu yêu chạy đi từ phía Nam nhưng hắn không thể chạy về nơi ấy rồi, ở phía Đông người của ta, ở phía Tây chỉ có Sứ giả tuy vĩ công cao cường nhưng đâu quan sát hết lục lọi kỹ như chúng ta, nên tôi nghĩ tên tiểu yêu này sẽ xâm nhập về hướng đó, vì ở phía Bắc là một cái hồ rất lớn, hắn không thể bơi qua.
Lý thủ lãnh gật đầu:
– Ngươi nói cũng có lý, nhưng sứ giả nói rằng họ đã canh giữ phía đó rất nghiêm ngặt, không ai có thể vượt qua được.
Vương phó thủ lãnh nói:
– Lý thủ lãnh! Hay là chúng ta cho người len lén qua nơi đó đừng để cho sứ giả biết có được có được không?
Lý thủ lãnh suy nghĩ một lúc, gật đầu:
– Cũng được, nhưng đừng để cho sứ giả biết, nếu không sẽ bị trừng phạt nặng, chỉ cần tìm ra thằng ranh con đó, cái gì cũng có thể giải quyết được, không chừng còn còn được thăng chức nữa đó.
– Nếu vậy thì chùng ta đi ngay qua bên đó!
Tiểu Tà nghe bọn chúng nói thế liền nghĩ thầm:
– Phía Tây có Giang Chấn Vũ, hay chạy về hướng Bắc, nơi hồ lớn có thể thoát được.
Quyết định như vậy, Tiểu Tà từ từ lách mình chui ra, đi ngay về hướng Bắc.
Đi một đoạn, Tiểu Tà lại gặp hai tên hắc y, một tên liền chân lại lên tiến hỏi:
– Tại sao lại chạy đến đây, bộ ngươi không biết lệnh cấm không cho qua hay sao?
Tiểu Tà gật đầu đi về phía khác, nhưng nghe một trong hay tên ấy nói:
– Hàn đội trưởng! Tại sao lại để cho thuộc hạ đi vào dường cấm như thế? Rõ ràng có lệnh không được đi về hướng Bắc mà, không sợ sứ giả biết được chặt đầu sao?
Tiểu Tà liền nghĩ:
– Phía Bắc có hồ lớn không qua được, tại sao sứ giả của chúng ra lệnh không cho thuộc hạ đi về hướng đó, hay nơi đó không có hồ, chúng chỉ dàn cảnh, ta phải hỏi cho rõ mới được.
Nghĩ vậy, Tiểu Tà liền quay lại.
Tên hắc y thấy Tiểu Tà quay lại không hài lòng, quát lên:
– Ngươi quay lại làm gì, muốn chết hả?
Tiểu Tà không đáp chỉ đi nhanh sát hắn và bất thần vung trường kiếm xuất chiêu trảm thủ làm cho đầu hắn rời khỏi cổ và máu phọt bắn tung lên, thân hình ngã huỵch xuống đất.
Rồi nhanh nhẹn, Tiểu Tà dí mũi kiếm vào cổ tên thứ hai gằn giọng hỏi:
– Ngươi hãy nói thật, nếu không sẽ bị bay đầu như tên kia đấy.
Tên hắc y run lẩy bẩy nói nhanh:
– Tôi xin nói ngay.
Tiểu Tà hỏi:
– Ở hướng Bắc có cái hồ lớn phải không? Hiện nay nới đó có ai canh giữ hãy nói mau.
Tên Hắc y nói:
– Thưa đúng vậy, nơi phía Bắc có cái hồ rất rộng lớn. Hiện nay có sứ giả đích thân chỉ huy thuộc hạ trấn giữ.
Tiểu Tà lại hỏi:
– Lực lượng của các ngươi quanh đây là bao nhiêu.
– Một ngàn người – Lão già trong ngô nhà cổ phía Nam chết chưa?
Tên hắc y nói:
– Tôi chưa thấy chỉ nghe nói bị chôn dưới địa huyệt do chất nổ, nhưng đã dào đưa lão ấy lên rồi, lão bị thương rất nặng.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Cái lão quái vật chưa chết, sẽ rất phiền toái.
Bất chợt, Tiểu Tà vung tay điểm vào các đại huyệt của tên hắc y và hắn liền ngã xuống chết lịm.
Tiểu Tà đi về hướng Bắc, để đến hồ lớn tìm lối thoát.