Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 61-1: Tâm ma bộc phát【 thủ đả VIP】



“Tiểu thư!”

Lưu Nguyệt thét chói tai cắt ngang không khí an tĩnh sáng sớm.

“Chuyện gì?” Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đi tới cửa bưng chậu nước trước mặt Lưu Nguyệt, nhíu mày hỏi, trong mắt khẽ hiện lên lo lắng.

“Ngài có biết hôm nay là ngày mấy hay không?” Lưu Nguyệt vội vàng buông chậu nước trong tay ra, nhìn Hoa Khấp Tuyết từ trên xuống dưới nhiều lần.

“Cuộc so tài săn thú của Hoàng gia.” Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, nếu như nhớ không lầm, thì chính là hôm nay.

“Ngài nhớ?” Lưu Nguyệt trợn mắt, “Ngài nhớ sao còn mặc y phục này?”

“Có cái gì đúng được?” Hoa Khấp Tuyết cúi đầu nhìn qua y phục trên người mình, tơ lụa màu trắng, giống như bình thường mà?

“Ngài có biết hay không khi tham gia cuộc so tài săn thú trang phục thường bị chọc thủng! Hơn nữa mặc bộ đồ này rất phiền toái, cuộc tranh tài cũng rất nhanh sẽ bắt đầu, muốn đổi lại cũng không kịp!” Lưu Nguyệt gấp đến độ thân lảo đảo xung quanh.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái, đi thẳng ra ngoài cửa.

“Tiểu thư, người đi đâu?” Lưu Nguyệt nháy mắt mấy cái, hỏi.

“Đến bãi thi đấu.” bước chân Hoa Khấp Tuyết không ngừng.

“Sẽ mặc như thế này mà đi?” Lưu Nguyệt kéo nàng, khuôn mặt gấp gáp, cái này thật không hợp quy củ a!

Hoa Khấp Tuyết rút tay ra, nhàn nhạt nhìn nàng một cái.

“Ai yêu, tiểu thư của ta a, ngài đi như vậy sẽ bị người khác cười nhạo!” Lưu Nguyệt vội vàng đi theo phía sau nàng, không mặc trang phục như người khác đi đấu trong bãi săn, thì sẽ bị mọi người nhạo báng.

“Lưu Nguyệt.” Hoa Khấp Tuyết dừng lại, nhàn nhạt nhìn nàng, “Chúng ta không cần để ý ánh mắt của người khác.” Dứt lời, mũi chân khẽ nhúng, biến mất ngay tại chỗ.

Chờ khi Lưu Nguyệt phản ứng kịp, thì đã sớm không nhìn thấy bóng dáng của Hoa Khấp Tuyết, nàng là người làm, không thể vào Liệp Uyển, chỉ đành phải ngay tại chỗ đi tới đi lui, tiểu thư của nàng a, một lát nhưng ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì nha!

Mộ Lương thân là Thánh vương, đương nhiên phải đi sớm tới Liệp Uyển, tiếp đãi khách các quốc gia, chính hắn một thân y phục màu tím đứng ở sau lưng Mộ Lê đang mặc một thân y phục màu vàng kim, hai người đều có tư thế của một bậc thiên nhân, đoạt đi hô hấp của mọi người.

“Thừa Tướng Phong Quốc Nguyệt Nguyên đến!”

“Ha ha, Nguyệt Thừa Tướng đã đến, mau mời ngồi.” Cảnh Duệ tiến lên dẫn Nguyệt Nguyên vào Liệp Uyển, cho dù đang mặc một thân y phục màu đen, cũng không che giấu được dáng vẽ thư sinh nho nhã của hắn.

“Cảnh đại nhân khách khí rồi.” Nguyệt Nguyên cười hữu lễ, đi theo hắn tới trước mặt Mộ Lê.

“Hoàng thượng, Thánh vương.” Nguyệt Nguyên hành lễ, nhàn nhạt cười, này tư thái không kiêu ngạo không tự ti.

Không hỗ là Thừa tướng trẻ tuổi nổi danh của Phong Quốc. Mộ Lê là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, chỉ cần nhìn qua cũng biết hắn là người bất phàm.

“Thừa Tướng không cần đa lễ.” Mộ Lê nhàn nhạt gật đầu.

“Tạ hoàng thượng.” Nguyệt Nguyên chậm rãi đứng dậy.

“Thừa Tướng, đã một năm không gặp.” Mộ Lương nhàn nhạt nhìn hắn, cười lễ độ nhưng cũng không thể thấy đáy mắt.

“Vương Gia.” Nguyệt Nguyên nhìn thẳng hắn, có chút kích động, năm đó nếu không phải Thánh vương, sợ là hắn đã phải chết đói ở đầu đường, trong đống tuyết, hắn một thân Tử Y Ung Dung Hoa quý, lại đỡ hắn một thân dơ dáy bẩn thỉu đứng dậy, cuộc đời này, hắn ta là người duy nhất hắn kính nể.

“Tại sao Thái tử không tới?” Mộ Lương giống như là không nhìn thấy đáy mắt đang kích động của hắn, tùy ý hỏi.

“Thái tử đang có một số việc, đoán chừng vào ngày sinh thành của hoàng thượng thì sẽ đến.” Nguyệt Nguyên nghe hắn hỏi, liền trả lời.

“Như vậy a......” Mộ Lương cười cười, đáy mắt che lại tinh quang chợt lóe lên.

Nguyệt Nguyên lại cùng Cảnh Duệ hàn huyên mấy câu, sau đó về chỗ của mình ngồi xuống.

“Hoàng thúc, sao hoàng thẩm giờ này còn chưa tới?” Mộ Lê từ trên cao vừa cười vừa nhìn mọi người phía dưới, nhưng không ai có thể nhận ra hắn đang nói gì.

“Không biết.” Mộ Lương cũng nhàn nhạt cười, ánh mắt quét qua bốn phía, không gặp được bóng dáng của người mình mong nhớ, ánh mắt liền tối sầm, có chút lo lắng.

“Công chúa Tước quốc đến!”

“Vương Gia!” Đông Phương vũ một thân y phục màu hồng đẹp đẽ, vội vàng đi tới trước mặt Mộ Lương.

“Công chúa.” Mộ Lương thu hồi nụ cười, ánh mắt nhìn nàng đầy xa cách.

Sắc mặt Đông Phương Vũ liền trắng nhợt, nặn ra nụ cười tươi tắn, nhìn y phục hắn đang mặc, trong ánh mắt nhìn đầy si mê.

Mộ Lương có chút chán ghét quay đầu đi, nhìn về phía khác.

Mọi người dưới đài vô tình hay cố ý cũng liếc về phía trên đài, vị công chúa Tước quốc này thích Thánh vương cũng không phải là đều bí mật gì.

“Hoàng thượng, Tuyết Tuyết như nào còn chưa tới?” Bạch Thánh Diêu một thân y phục màu xanh, từ dưới đài chậm rãi đi lên đài, nụ cười nhàn nhạt làm nổi bật nét hào phóng đoan trang của nàng, không hề giống dáng vẻ tuỳ ý hoạt bát như bình thường.

“Thánh Diêu.” Mộ Lê thấy nàng tới, trong mắt toát ra dịu dàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

Mọi người dưới đài thấy vậy, vừa cả kinh, hoàng thượng của bọn họ từ lúc nào đã cùng thiên kim của Bạch gia thân mật như thế rồi?

“Công chúa, chào hỏi xong rồi?” Bạch Thánh Diêu liếc xéo Đông Phương Vũ, âm thanh dù không lớn, nhưng làm cho mấy người đang ở trên đài đều nghe thấy được, “Chỗ này là vị trí của Tuyết Tuyết.”

“Ngươi!” Đông Phương Vũ giận đến mắt tối sầm lại, nếu là nàng ta bình thường nói sao lưng thì coi như xong đi, nhưng hôm nay lại cản trở trước mặt vương gia...... Trợn mắt hung tợn nhìn Bạch Thánh Diêu, đang muốn mở miệng, lại thấy vẻ mặt của Mộ Lương trở nên dịu dàng, dưới đài cũng vang lên một hồi hú khí.

Hoa Khấp Tuyết toàn thân áo trắng từ phía không bay tới, chậm rãi đáp xuống trên đài cao, một tay đặt trước bụng, một tay về phần sau lưng, dung mạo khuynh thành, tựa như tiên nữ trên chín tầng trời phàm xuống, lạnh lùng tuyệt trần.

Mọi người ngơ ngác nhìn trên khán đài đột nhiên xuất hiện nữ tử mặc áo trắng, một hồi lâu mới phản ứng kịp, trên đời, lại có một vị cô nương đẹp như vậy, điều này làm cho bọn họ nhớ tới một người khác trên khán đài, người đó chính là Mộ Lương.

Mọi người đang ở đây suy đoán dụng ý của nàng tới đây, nữ tử áo trắng rốt cuộc cũng mở miệng.

“Mộ Lương, ta đã đến.”

Mộ Lương, ta đã đến...... Nàng là vì Vương Gia mà đến, nhìn lại Mộ Lương, khuôn mặt đầy nhu Tình khẽ gật đầu một cái, duỗi tay về phía nàng, đều này làm cho không ít mọi người bị rớt cằm, vương gia của bọn họ, từ khi nào thì đối đãi với một vị cô nương lại dịu dàng như vậy?

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, đáy mắt lưu động, khi Mộ Lương mặt đầy nhu tình, chậm rãi vươn tay, thì lúc đó Thiên bàn tay trắng nõn liền đưa tay lên đặt vào trong tay Mộ Lương.

“Đây là Vương phi của Bổn vương.” Mộ Lương nhếch môi cười, kéo nàng vào trong ngực, từ đài cao nhìn về phía mọi người bên dưới, hắng giọng tuyên bố, bởi vì A Noãn còn chưa đồng ý làm hắn của phi, hắn cũng chỉ có tuyên bố trước như vậy.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt liếc nhìn mọi người, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ đáy mắt đều toát lên vẻ lạnh nhạt tự nhiên, đứng ở bên cạnh Mộ Lương cao quý như vậy, nhưng lại không mất nửa phần sắc thái.

Người của các quốc gia tới đây đều rối rít quan sát vị Vương phi mà chính miệng Thánh vương tuyên bố, diện mạo cùng khí chất điều rất nổi bật, nhưng Thánh vương là ai, chẳng lẽ sẽ bị sắc đẹp hấp dẫn hay sao?

Hoa Khấp Tuyết nhìn đủ loại phản ứng của bọn họ thu vào đáy mắt, đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nhìn về phía mọi người, hơi lạnh thấu xương truyền đi khắp Liệp Uyển, chỉ nhìn một cái, liền làm cho mọi người cũng cảm nhận được toàn bộ khí thế của nàng, dung mạo trời ban, nghiêng ngã vạn vật, người đầy ngạo thế, mọi người không khỏi thu hồi ánh mắt đang quan sát của mình, sau đó mỗi khi nhìn nàng thì trong mắt đã chứa đầy kính nể.

Nguyệt Nguyên nhàn nhạt nhìn cô giá đứng ở bên cạnh Mộ Lương, nhàn nhạt thở dài một cái, khoé môi vui mừng cong lên, nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc đã có thể tìm được một cô nương xứng với hắn.

Mộ Lương nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, trên mặt mặc dù vẫn đang cười nhạt, thế nhưng uy nghiêm cũng không mất đi phần nào, cái nhìn kia của A Noãn, sợ là đã thu phục không ít tâm người, nhưng như vậy còn chưa đủ.

Mọi người nhìn Thánh vương khí thế hiện tại lại hàm chứa nhu tình thế kia, ngốc đi nữa cũng có thể nhìn ra Vương Gia đối với cô gái kia coi trọng ra sao, vì thế, không có người dám tiếp tục chất vấn Hoa Khấp Tuyết.

Đông Phương Vũ xanh mặt nhìn một màn trước mắt, trong mắt đều là hận ý.

Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết chậm rãi xoay người, trở lại bên cạnh Mộ Lê.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Bạch Thánh Diêu đang ngồi cùng một chỗ với Mộ Lê một cái, khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi, lúc này mới đến chỗ bê cạnh Mộ Lương ngồi xuống.

“Hoa Khấp Tuyết, Bổn cung hôm nay nhất định sẽ không thua ngươi!” Đông Phương Vũ oán hận nhìn Hoa Khấp Tuyết, xoay người xuống đài.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Tuyết Tuyết, hôm nay nhất định phải hảo hảo trừng trị nàng.” khuôn mặt Bạch Thánh Diêu thanh nhã cười, nhưng lời nói của nàng nói ra kia lại mang theo mùi vị cắn răng nghiến lợi, nàng đã sớm khó chịu khi nhìn thấy Đông Phương Vũ, thật không biết tại sao Tuyết Tuyết lại lưu nàng đến bây giờ làm gì.

“Thánh Diêu, ta bây giờ mới biết nàng cũng rất ác độc.” vẻ mặt Mộ Lê không thay đổi trêu ghẹo nói.

“Hừ.” Bạch Thánh Diêu đang lúc mọi người không nhìn thấy được, liếc Mộ Lê một cái, lại khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nàng nói như thế nào xuất thân của nàng cũng là gia thế vọng tộc, dù bình thường ngang ngược như thế nào, cũng có thể giả bộ điểm dáng vẻ trấn tĩnh.

“A Noãn, buổi sáng ăn gì chưa?” Mộ Lương dịu dàng nhìn nàng, cầm bánh ngọt trong tay đưa lên miệng nàng.

Dưới đài mọi người một lần nữa sững sờ, Vương gia cao quý của bọn họ đang đút cho một nữ nhân ăn sao!?

Nguyệt Nguyên đang ở bên cạnh Cảnh Duệ cùng nhau nhíu mày, cái này không phải rõ ràng là đang chiêu cáo thiên hạ Mộ Lương hắn có bao nhiêu sủng ái Hoa Khấp Tuyết sao? Rất dụng tâm nha.....

Vì vậy, sau cuộc so tài, chuyện Thánh vương sủng ái một cô nương tận xương tuỷ được truyền khắp Vân Huyễn Đại lục, làm cho một mảnh thổn thức.

Đông Phương Vũ ở dưới đài lạnh lùng nhìn hai người đang thân mật trên đài, hận ý lan tỏ toàn thân, tay rút vào bên trong tay áo, bên trong đang cầm gì đó, trong mắt thoáng lên sát ý.

Cuối cùng một chút lễ tiết qua đi, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu.

“Thánh Diêu, đi theo ta.” Mộ Lê cởi ngựa phóng về phía khu rừng, Bạch Thánh Diêu khẽ mỉm cười, theo sát phía sau.

“Vương Gia, chúng ta đi vào á!” Cảnh Duệ nhảy lên ngựa, cùng Nguyệt Nguyên sánh vai cùng tiến vào cánh rừng.

“Hừ,mặc trang phục dễ dàng bị chọc thủng như vậy, còn muốn thắng ta?” Đông Phương Vũ đến bên cạnh chiến mã của Hoa Khấp Tuyết, nhìn nàng toàn thân áo trắng, khinh thường hừ nhẹ.

“Công chúa, người nên tiến vào.” Mộ Lương lạnh lùng nhìn nàng, anhs mắt thoáng qua sát ý.

Sắc mặt Đông Phương Vũ liền trắng nhợt, sát ý trong mắt của hắn nhìn nàng rất rõ ràng, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, nắm tay lại thật chặt, nghiêng đầu vọt vào trong rừng, Mộ Lương, hôm nay là ngươi vô tình, vậy thì đừng trách Bổn cung có lòng dạ ác độc!

“Mộ Lương, đi theo ta.” Hoa Khấp Tuyết một bộ y phục như bình thường liền ngồi lên ngựa, nhàn nhạt nhìn Mộ Lương, bây giờ mới nói ra câu nói đầu tiên, liền hù sợ tất cả mọi người ngay tại đây.

Nữ nhân kia kêu Vương Gia đi theo nàng? Không, không đúng, là Vương Gia muốn tham gia thi đấu?

Mộ Lương chỉ là bất đắc dĩ bĩu môi, thân thể nhảy lên, liền ngồi vào phía sau Hoa Khấp Tuyết, từ phía sau ôm thân mảnh mai của Hoa Khấp Tuyết, bàn tay cầm lên đôi tay đang cầm cương của nàng, tà khí nhếch môi.

“Làm gì?” Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại, mắt đẹp nhẹ nhàng liếc lên, lạnh lùng nhìn hắn một cái, không phải là kêu hắn lên ngựa đi theo nàng sao?

“Chuyện này là do Cảnh Duệ, quên chuẩn bị ngựa cho ta rồi, cho nên......” Mộ Lương ảo não nhíu nhíu mày, sau đó tà khí cười một tiếng, hai chân kẹp lấy, hắc mã chợt vọt vào cánh rừng trong đó, y phục màu trắng áo làm tôn lên y phục mày tím của Mộ Lương, mái tóc đen của hai người quấn quít với nhau trên không trung, hoà vào nhau như một.

Những người đi phía sau nhìn thấy một màn này, liền dừng hẳn động tác trên tay lại, cho đến khi bọn họ biến mất vào trong rừng, vẫn không nguyện ý thu hồi ánh mắt lại, trong hết cuộc đời còn lại của bọn họ, có lẽ sẽ không còn được một cặp xứng đôi với nhau như thế.

Cái gọi là Liệp uyển bãi săn bắn của hoàng gia, chẳng qua chính là một mảnh rừng rậm, đập vào mắt có thể thấy được, một mảnh nồng đậm màu xanh lục, ngẫu nhiên sẽ có vài con vật đột nhiên xông đến.

“Mộ Lương, tối nay muốn ăn gì?” Hoa Khấp Tuyết liếc nhìn chung quanh, nhàn nhạt hỏi.

“Ừ...... Tối nay ăn thịt thỏ đi, ta rất nhớ món thịt thỏ khi ở Hàn Trì trong nàng đã đút cho ta ăn.” Mộ Lương lười biếng cười, đầu đặt trên vai nàng, hơi nghiêng người nhìn gò má nàng.

“Được.” Tâm Hoa Khấp Tuyết liền rung động, mắt khẽ nghiêng nhìn bộ dáng luòi biếng của hắn, không khó nhận ra tư tương không thuần khiết trong đó, hai chân liền kẹp chặt, hắc mã liền chạy nhanh vào rừng sâu.

Ma vật ma tính càng mạnh, thì thịt của bọn chúng lại càng tươi ngon, mà càng vào sâu trong rừng, thì trong đó ma vật có ma tính lại càng mạnh.

Nhìn hàng cây càng ngày càng lùi về phía sau, Mộ Lương nhíu mày nhìn có rất ít người dám tiếp cận trong rừng sâu này, cười khẽ, “A Noãn đúng là ham mê ăn uống, không cần mạng nhỏ rồi.”

“Mộ Lương, ma vật ở đây chàng không thu thập được chúng, vậy ta có nên suy nghĩ lại nên cần chàng nữa hay không đây.” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, cười như không cười nhìn hắn.

“Nàng dám!” Săcs mặt Mộ Lương trầm xuống, tay liền ôm phần eo của nàng nhấc lên khỏi lưng ngựa, sau đó quay cả người nàng lại, làm cho nàng vừa ngồi trên lưng ngựa vừa đối mặt với hắn.

Mộ Lương nguy hiểm híp mắt, im lặng nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, nhưng nhìn thấy ý cười troong mắt nàng thì khoé miệng liện khẽ nhếch lên đầy tà khí.

“A Noãn, thật sự đang nghĩ không cần ta nữa?”

“Nói giỡn a.” Hoa Khấp Tuyết mím môi hừ nhẹ, quay đầu lại nhìn đường phía trước, trở tay bắt dây cương muốn dừng lại ngựa lại, nhưng bị Mộ Lương cầm tay lại.

“A Noãn, không thể đùa giỡn những chuyện này.” Mộ Lương ôm nàng càng chặt hơn, ngậm vành tai của nàng, nhẹ nhàng gặm cắn, âm thanh có chút khàn khàn đầy mê người.

“Ừ...... Đừng làm rộn, nên dừng lại thôi.” tay Hoa Khấp Tuyết bị hắn ở phía sau nắm chặt, không thể động đậy, gương mặt có chút đỏ lên.

“Cánh rùng này còn rất sâu, không cần lo lắng.” Mộ Lương cười khẽ, buông vành tai nàng ra, “Chúng ta có thể làm xong chuyện còn lại.”

Hoa Khấp Tuyết có chút xấu hổ tức giận nhìn hắn, xoay mặt đi.

Mộ Lương cúi người xuống, dán thật sát vào thân thể của nàng, mập mờ cười cười, lè lưỡi liếm liếm xuống cổ thon dài của nàng, làm cho nàng khẽ run lên một hồi.

Hoa Khấp Tuyết đè xuống âm thanh rên rỉ sắp ra khỏi miệng, quay đầu lại trừng hắn, lại bị hắn nhanh chóng hôn lên, đôi mắt đẹp vừa trong trẻo vừa lạnh lùng nhất thời trở nên mờ mịt, hô hấp cũng dần dồn dập.

Mắt phượng của Mộ Lương đầy ý cười, cảm thấy loại này tranh tài nên tổ chức thường xuyên hơn mới được, như vậy sẽ dễ dàng trộm hương, đang định hôn sâu hơn nhưng lúc này chính hắn đột nhiên biến sắc, nhanh chóng ôm chặt Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực, làm cho ngựa dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía bốn phía, trên mặt đầy lạnh lẽo.

Đột nhiên, một mũi tên sắc bén hướng về phía hai người bắn tới, Mộ Lương nhíu mày, phất tay chặt đứt nó, ngay sau đó thì không còn động tĩnh gì, cảm thấy có chút kỳ quái, hắn rõ ràng cảm nhận được không khí nồng nặc sát ý

cùng hận ý.

“Sao vậy?” Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu lên, trên mặt còn chưa hết đỏ ửng.

“Không có gì, có lẽ là ta đa tâm.” Mộ Lương dịu dàng cười cười, vuốt ve đầu của nàng.

Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, nhàn nhạt nhìn bốn phía, đúng là không phát hiện có nguy hiểm gì, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu.

“Đi thôi, chúng ta đi sâu trong rừng bắt nhiều ma vật rồi về nhà.” Mộ Lương dịu dàng hôn lên trán nàng, liền ôm người nàng quay lại như cũ, nhàn nhạt nhìn về phía nơi xa, trong lòng càng ngày càng bất an.

“Được.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, phía dưới hai chân liền kẹp chặt, ngựa liền chạy như bay về phía trước.

Nhưng chỗ hai người không nhìn thấy, mũi tên bị Mộ Lương đánh rớt cái kia chỗ bị gảy lìa, đang bay ra một làng khói màu đỏ nhàn nhạt.

Hoa Khấp Tuyết điều khiển ngựa dừng lại, lẳng lặng mà ngồi ở trên ngựa, tai nghe động tĩnh chung quanh, môi đột nhiên khẽ nhệch, bàn tay giơ về phía tây, năm ngón tay giật giật, một con thỏ trắng to mập liền bị nàng lôi từ trong rừng ra.

“Mộ Lương, chàng có đồ để ăn rồi.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt cười, nhìn con thỏ không ngừng giãy giụa ở trong tay, nàng dám cam đoan, con thỏ bị nàng bắt được sẽ có vị ngon rất ngon, xem ra phải vào hoàng gia Liệp Uyển thường thường tới mới được.

“Nhìn nàng rất cao hứng.” Mộ Lương ngắt cái mũi của nàng, trong mắt đầy cưng chiều, cũng chỉ là một con thỏ liền có thể đổi được nụ cười của nàng, nàng nếu thích, hằng ngày hắn sẽ kêu người bắt tất cả ma thỏ trong rừng đều bắt lại.

“Không được ah....” Hoa Khấp Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cái, giơ tay lên gõ nhẹ vào đầu thỏ, mới vừa rồi con thỏ còn kêu náo loạn giờ liền hôn mê bất tỉnh, Hoa Khấp Tuyết ném nó vào trong túi bằng vải được buộc ở bên hông ngựa, thịt thỏ muốn ăn, phải thật là tươi sống, trước đánh ngất là được rồi, không cần trực tiếp giết chết.

“A Noãn, phía trước có con gấu.” Mộ Lương giương mắt nhìn một chút, thấy phía trước có con vật khổng lồ màu đen, có vẻ đăm chiêu mở miệng.

“Chàng muốn ăn tay gấu?” Hoa Khấp Tuyết khó hiểu nhìn hắn, nói thật, nàng không muốn ăn loài vật này, ăn một tay gấu thì phải giết một con gấu, thật không đáng.

“Không phải.” Mộ Lương có chút bất đắc dĩ, Tiểu cô nương này, ba câu nói đều không rời ăn uống, “Dẫn nó trở về, nàng chắc chắn sẽ thắng.” Điều này cũng giúp cho ít phiền toái hơn, có thể về sớm một chút.

“Nha….” Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, nhàn nhạt nhìn về phía con gấu, đầu ngón tay khẽ đưa lên phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu trắng sữa, ánh mắt lạnh lùng, ánh sáng màu trắng liền biến thành hai sợi dây thừng trắng, chợt bay vào trong rừng.

Con gấu đen kia hình như là cảm nhận được nguy hiểm, chợt phóng về phía trước, nhưng dù nó nhanh, thì Hoa Khấp Tuyết càng nhanh hơn, dây thừng trắng nhanh chóng buộc chặt thân thể con gấu đen lại, tay Hoa Khấp Tuyết dùng vừa đủ lực, liền lôi nó đến trước mặt hai người.

Gấu đen bị trói, không cam lòng giùng giằng, làm lá cây bay toán loạn.

“Thật to.” Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, thật khó mang nó theo a.

“Để ta cầm cho.” Mộ Lương khẽ gõ đầu nàng, “Nha đầu lười.”

“Ừ.” Hoa Khấp Tuyết đưa dây thừng màu trắng đang cầm trong tay giao cho Mộ Lương.

Mộ Lương vận khởi Huyễn Lực, trong lòng bàn tay nổi lên ánh sáng màu tím nhạt, nhận lấy dây thừng trắng nàng đưa tới, “A Noãn, giết nó, tỷ thí quy định là phải giết chết ma vật.”

“Phiền toái.” Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, săn bắt, cũng nhiều phiền toái như vậy, giơ tay lên, lạnh lùng nhìn con gấu đen.

Con gấu đen hình như là đã nhận ra cái chết đang đến gần, dừng động tác lại, tuyệt vọng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, trong đôi mắt kia, chứa đầy sợ hãi cùng đầy khát vọng với sinh mạng.

Mộ Lương nhìn ánh mắt của nó, ánh mắt chợt lóe, điều này làm cho hắn nhớ tới lúc ở Kim ghềnh, những người kia trước khi ở dưới tay hắn, bọn họ trước khi chết, cũng có loại ánh mắt này.

Hoa Khấp Tuyết thở dài, một đạo quang thành lưỡi dao đánh mạnh về phía con gấu đen, cắm thẳng vào bộ ngực nó, một màu máu đỏ tươi bắn ra, bắn về phía hai người.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, giơ tay vận khí kết thành khiên phòng hộ, ngăn máu tươi bắn tới, thế nhưng mùi ngai ngái mùi lại không thể ngăn lại.

Hoa Khấp Tuyết cảm giác thân thể người phía sau đột nhiên trở nên căng thẳng, vội vàng xoay người quay lại, lại thấy hắn đang mím chặt môi, sắc mặt có chút trắng bệch, con ngươi màu trong con măt đang dần biếng thành màu đỏ nhàn nhạt.

“Mộ Lương, chàng làm sao vậy?” Hoa Khấp Tuyết gấp gáp hỏi, trong lòng đầy là lo lắng.

“A Noãn...... nàng nên rời khỏi đây trước......” giọng nói Mộ Lương có chút khàn khàn, ánh mắt nhìn chặt vũng máu tươi nằm trên đất, trong mắt thoáng lên hưng phấn, bàn tay nắm thật chặt cương ngựa, hình như là đang cực lực khắc chế cái gì đó.

Hoa Khấp Tuyết nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn xuống đất, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, liền hiểu ra chuyện gì đó, biến sắc, liền muốn nắm lấy tay hắn.

Mộ Lương như nhìn thấu ý đồ của nàng, trước lúc nàng còn chưa bắt được liền nhanh chóng tránh ra, phi thân lên, hung hăng đạp lên mông ngựa một cước, hắc mã bị đau, liền chở theo Hoa Khấp Tuyết phóng về phía trước.

Mà Mộ Lương ở lại ngồi xuống đất, đôi tay chạm vào dòng máu ấm áp, tròng mắt đen liền hoàn toàn biến thành màu đỏ, thân người liền động, bay về phía rừng sâu.

“Khốn kiếp!” Hoa Khấp Tuyết mặt lạnh khẽ nguyền rủa một tiếng, dùng lực đánh về phía hắc mã, thân thể bay lên trời, bay về phía Mộ Lương đang chạy đi.

Đụng phải chuyện như thế liền muốn bỏ nàng lại? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Một tím một trắng hai bóng người đi xuyên qua cánh rừng, nhưng thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

“Mộ Lương, chàng dừng lại cho ta!” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn bóng dáng màu tím phía trước, mũi chân đạp lên trên cây khô một cái, mượn lực nhảy về phía Mộ Lương.

Mộ Lương nghe được âm thanh của Hoa Khấp Tuyết, đáy mắt màu đỏ liền hơi nhạt lại một chút, cả thân người có chút bối rối, cũng rất nhanh trấn định lại, cấp tốc bay về phía trước, quanh thân là Huyễn Lực cường đại, bên trong màu tím nhàn nhạt mơ hồ có màu đỏ thoáng hiện, đại thụ phía trước đang cản đường của hắn ngay khi hắn bay đến thì trong nháy mắt liền biến thành bột.

Hoa Khấp Tuyết tránh khỏi cành cây kho nàng sắp đụng vào, giận dữ híp mắt lại, liền vận thêm Huyễn Lực, tăng tốc bay trước, trong lòng bàn tay huyễn lực màu trắng liền hiện lên, tạo thành một mảnh lưới nhỏ, vung tay lên, đưa tay lên ném nó về phía Mộ Lương.

Thời điểm lưới đang đến gần Mộ Lương liền trở nên lớn ra, phủ lên bao chặt cả người Mộ Lương, cả người Mộ Lương dừng lại, ánh sáng màu tím trên người trước đó đã bị nhạt đi, lại lần nữa trở nên cực đại, sao đó rống to lên, Mộ Lương dùng lực bắt lấy lưới màu trắng, xé toạt ra, khí đang lưu chuyển chung quanh cũng theo động tác này của hắn mà nhanh chóng lưu chuyển, làm cho các cây đại thụ xung quanh đều bị tan nát.

Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên ngăn lại luồng khí đang lưu chuyển của hắn, trong khoản thời gian ngắn hắn dừng đó, liền lắc mình đến trước mặt hắn.

“Chàng làm sao vậy?” tay Hoa Khấp Tuyết ôm lấy hắn, mang hắn đến bãi cỏ bên cạnh, thấy mắt hắn đỏ ngầu, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo, nhưng mà trong nội tâm lại đang gấp gáp tới cực điểm.

Sắc mặt Mộ Lương trắng bệch, tay nắm chặt cỏ ởtrên đất làm cho xương tay cũng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng lăn xuống, hai mắt lúc đen lúc đỏ, không ngừng dần hiện lên sát ý.

“Cút.” hơi thở Mộ Lương trở nên gấp gáp liền ngẩng đầu, nhìn Hoa Khấp Tuyết mặt đầy nóng nảy, đáy mắt là chợt hiện lên tia khổ sở trong đó, gầm nhẹ lên, âm thanh khàn khàn, giống như trong đó đang ẩn chứa nỗi khổ sở cực đại, thân thể run rẩy, sau đó vận lực muốn nhanh chóng đẩy nàng ra.

“Nằm mơ!” Hoa Khấp Tuyết hoàn toàn bị hắn chọc giận, mặt bởi vì tức giận mà trở nên ửng hồng, cũng xuất thêm đề khí ra ngăn cản.

Nhưng huyễn lực của Mộ Lương so Hoa Khấp Tuyết thì cường đại hơn, lần này tâm ma dâng lên, mặc dù hắn không đành lòng tổn thương nàng, thế nhưng huyễn lực này cường đại đến nổi Hoa Khấp Tuyết không thể ngăn cản được.

Hoa Khấp Tuyết chỉ thấy trước mắt ánh sáng màu tím chợt lóe lên, thân thể của mình liền bị đẩy về phía sau, đồng thời lúc này Mộ Lương nhắm chặt mắt lại, nhảy lên bay về phía xa.

Hoa Khấp Tuyết cắn răng một cái, cũng không để ý bàn tay đang bị thương, lần nữa đuổi theo.

Mộ Lương biết nàng còn đang đi theo mình, trong tròng mắt đầy khổ sở, hắn không muốn cho nàng nhìn thấy hình dạng của mình hiện tại, hắn không muốn làm thương tổn nàng, tại sao nàng lại không hiểu! Tốc độ dưới chân càng tăng nhanh, không cho phép nàng đuổi theo mình, hắn đã hoàn toàn bị tâm ma ăn mòn, nên nhất định phải chạy thoát khỏi nàng!

“Mộ Lương chàng đứng lại đó cho ta!” Hoa Khấp Tuyết vận hết Huyễn Lực, nhưng vẫn không thể đuổi kịp hắn, lập mắt lập tức đỏ lên vì tức, mất đi tỉnh táo bình thường, hướng về phía Mộ Lương đang cách nàng càng ngày càng xa rống lớn.

“Cút!” Mộ Lương nghe vậy, khổ sở gầm lớn, thân người so với gió còn nhanh hơn, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đáp xuống đất, không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn ở bốn phía, tay nắm thật chặt thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng đều không có cảm giác, khuôn mặt tuyệt sắc so Hàn Trì còn lạnh lẽo hơn, trong tròng mắt chỉ còn lại ý giận ngút trời, quanh thân huyễn lực tăng vọt, y phục màu trắng cũng bay lên, huyễn lực cường đại cuốn lấy bốn phía, tất cả sinh vật đều bị hủy diệt hết, trong nhất thời các loại ma vật kêu rên vang vọng cả một trời.

Lần đầu tiên, nàng hận ảo thuật của mình kém hơn so với Mộ Lương.

Mộ Lương biết nàng không đuổi kịp, lúc này mới ngừng lại, thở hổn hển, dựa tảng đá lớn cười khổ, đáy mắt màu đỏ so với lúc trước càng đậm hơn, hắn biết A Noãn lúc này đã bị hắn làm cho tức giận tột cùng, nhưng hắn không thể để nàng ở bên cạnh, chờ lúc tâm trí hắn hoàn toàn bị ăn mòn, hắn sẽ trở thành Lục Thân Bất Nhận, A Noãn đánh không lại hắn, nhất định sẽ chết ở dưới tay hắn!

Vừa nghĩ tới chính bản thân mình sẽ giết A Noãn, tim của hắn liền không cầm được mà nhói đau.

Đột nhiên, một Dã Lang đi tới trước mặt của hắn, trong mắt hiện lên lục quang lóng lánh, đó là khát vọng khi gặp con mồi, hàm răng trắng hếu dưới ánh mặt trời càng tăng thêm vẻ đáng sợ cực điểm.

Mộ Lương lạnh lùng nhìn nó, hột mồ hôi lớn như hạt đậu từ bên trán lăn xuống, bàn tay dùng sức nắm chặt tảng đá lớn, máu từ tảng đá chảy xuống, trên mặt tái nhợt đầy khổ sở, trong mắt khát máu cùng lãnh ý không ngừng chuyển đổi.

Mộ Lương mang hết toàn lực áp chế sát ý đang sôi trào trong lòng, loại đau khổ này không phải người thường có thể chịu đựng, thế nhưng trong mắt Dã Lang này chỉ nhìn thấy con mồi, làm sao biết mình đã bước lên tử lộ, ngẩng đầu cao tru lên một tiếng thật lớn, trong mắt dã lang chỉ có khát máu cùng hưng phấn.

Mộ Lương đang hết sức áp chế sát dục nhưng vì một tiếng này tru này của nó liền hoàn toàn bị bộc phát, nhìn nó với đáy mắt đầy khát máu, hai mắt Mộ Lương hoàn toàn bị màu đỏ đậm ăn mòn, tim của hắn, đã bị tâm ma ăn mòn, mắt đang nhìn thấy, chỉ một mảnh đỏ tươi, khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên giờ phút này chỉ còn sát ý lạnh như băng.

Chậm rãi nâng bàn tay đã tảng đá cắt đầy máu lên, ngón tay đặt ở khóe miệng, Mộ Lương lè lưỡi, liếm vết máu ở trên đó, máu tươi dính vào môi của hắn, môi mỏng khẽ nhếch, nở rộ một một nụ cười đầy khát máu, đáy mắt Hồng Quang chợt lóe, nhất thời tà khí toả ra bốn phía, dáng người đẹp đẽ giờ trở thành ma quỷ.

Lúc này Dã Lang hình như ngửi ra hơi thở nguy hiểm, liền xoay người muốn chạy trốn, nhưng thân người Mộ Lương lại nhanh hơn, chỉ là trong nháy mắt, liền đến trước mặt Dã Lang, tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ được, đưa tay đâm vào bụng dã lang, khẽ dùng sức, máu tươi lên văng khắp nơi, thân thể dã lang đã bị phá thành nhiều mảnh nhỏ.

Ngửi mùi máu tươi, Mộ Lương thoải mái nheo mắt lại, nụ cười mang đầy yêu dã, ngửi thấy mùi máu tươi, toàn thân hắn trên dưới tràn đầy thoải mái.

Bên tai đột nhiên có một tiếng động nhẹ vang lên, Mộ Lương chợt mở mắt, ánh mắt liền phát sáng, đây chính là khát vọng và hưng phấn khi gặp được con mồi, lướt nhìn bốn phía, sau đó ánh mắt khoá chặt về hướng, nhìn thấy nơi đó có một tiểu báo đang cảnh giác nhìn mình chằm chằm, trong mắt Hồng Quang liền Đại Thịnh.

Hoa Khấp Tuyết yên lặng đứng ở phía sau cây, nhìn những gì hắn đang làm, thần khí trở nên mơ hồ, trong mắt đầy đau lòng, nàng chặt chẽ cắn môi, cho đến khi trong miệng có một mùi máu lang toả mới phản ứng lại.

Tay trái Mộ Lương nhanh chóng và ngoan độc đâm vào ngực Tiểu Báo, Tiểu Báo chỉ gầm nhẹ một tiếng, liền mất đi sinh khí.

Mộ Lương đầy khát máu nhìn Tiểu Báo đã chết cười to, tay bị huyết nhục của nó bao trùm, chỉ cảm thấy trong cơ thể một hồi hưng phấn, nhanh chóng ném nó xuống đất, điên cuồng nhìn về phía khác, tìm kiếm các loài vật còn sống khác, đột nhiên, trong ánh mắt đang khát máu của hắn trở nên cực lớn, nhìn chằm chặp bóng dáng màu đỏ ngòm đang đứng dưới tàng cây kia, giống như đã tìm được con mồi mới.

Thân người của hắn cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, liền đi đến trước mặt Hoa Khấp Tuyết, cười điên cuồng, huyễn lục màu tím trong tay ngưng tụ lại sau đó tay nâng lên cao, đánh thẳng về phía Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn công kích mình, khổ sở híp mắt, nhưng động tác không vì thế mà chậm đi chút nào, nhanh chóng mau tránh ra phía sau, ngay lúc đó tại chổ nàng đứng trước đó liền biến thành một hố đen rất lớn.

Mộ Lương một kích không trúng, trong mắt thoáng lên tức giận, chắp tay trước ngực, lại công kịch về phía Hoa Khấp Tuyết, hai người một công một thủ, dây dưa thật lâu, Hoa Khấp Tuyết nhìn trong mắt của hắn càng lúc càng điên cuồng, nhìn đầy tàn độc, mắt to nhíu lại, vận toàn lực đối mặt công kích của hắn, “Bùm” một tiếng, hai cỗ lực lượng chạm vào nhau, cây cối bốn phía đều bị ngã đổ.

Mộ Lương không ngờ nàng lại đột nhiên đánh ra một huyễn lực lớn như vậy, nên bị nó đánh trúng ngã về phía sau.

Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy vậy, nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, dùng sức ôm hắn lại, đau lòng nhìn hắn bởi vì tâm ma xâm nhập vào mà hai con mắt trở nên đỏ ngầu.

Mộ Lương chẳng qua là cảm thấy mình bị gì đó trói lại, trong mắt đầy tức giận, dùng sức đẩy Hoa Khấp Tuyết xuống đất, đứng lên vận hết huyễn lực muốn đánh nàng.

“Mộ Lương! Ta là của A Noãn của chàng!” Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy cảnh này, khổ sở nhắm mắt lại, ngồi dưới đất đau lòng hô lên.

Mộ Lương nghe hai chữ “A Noãn” này, hơi sững sờ một chút, trong mắt thoáng qua khổ sở, nhưng ngay sau đó lại khôi phục ánh mắt khát máu xa lạ kia, lần nữa giương cao tay.

Hoa Khấp Tuyết cắn chặt môi của mình, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn thấy trong mắt của hắn đầy sát ý nhìn mình thì trong lòng giống như là bị một cây chuỷ thủ cắm vào, ánh sáng mày trắng trên người dần dần rút lại, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhếch miệng lên cười đầy khổ sở, hẳn là không muốn ngăn cản nữa, nếu quả thật hắn muốn giết nàng, hắn có thể thoải mái một chút, thì nàng liền không hề nữa chống cự nữa.

“Mộ Lương, giết chết ta đi......”

Động tác của Mộ Lương theo lời đau lòng nỉ non của nàng mà ngừng lại một chút, con mắt màu đỏ khoá chặt người đang ngồi trên đất, đang muốn đánh xuống, sâu trong lòng lại tràn ra một nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm, chân mày hung hăng nhíu chặt lại, đáy mắt màu máu phai đi một chút, bóng người màu đỏ trên đất từ từ trở nên rõ ràng, thấy rõ bóng dáng màu trắng, cùng bộ mặt đau lòng của Hoa Khấp Tuyết.

Mộ Lương đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, trên mặt liền đầy đau đớn, chợt té quỵ xuống đất, hai tay ôm đầu, ngã xuống mặt đất, vốn đang bị huyết sắc ăn mòn nhưng trong não không ngừng thoáng hiện một hình ảnh nữ tử màu trắng chơi đùa cười giỡn, cảm giác tê liệt đau đớn đánh úp vào trong lòng.

“A!” Mộ Lương khổ sở ngửa mặt lên bầu trời rống to một hồi, mặt bị khổ sở làm cho vặn vẹo, đôi tay hung hăng nắm chặt tóc của mình, giống như đang chịu đụng chuyện gì đó.

Trong lòng Hoa Khấp Tuyết đầy đau xót, lắc mình đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, âm thanh có chút run rẩy, “Mộ Lương.”

Mộ Lương nghe tiếng, thân thể càng run rẩy dữ dội hơn, trên mặt đầy khổ sở, đáy mắt màu đen cùng huyết sắc không ngừng biến đổi thay nhau, nhìn Hoa Khấp Tuyết với ánh mắt thỉnh thoảng là đầy khát máu, thỉnh thoảng đầy đau lòng.

“Mộ Lương.” Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn như vậy, đau lòng đến nước mắt đang muốn trào ra, âm thanh có chút nghẹn ngào, dùng sức ôm lấy hắn.

Theo một tiếng thì thầm này, thân thể Mộ Lương thân thể liền cứng đờ, dùng sức đẩy Hoa Khấp Tuyết ra, không dám nhìn nàng một cái, gầm nhẹ phóng vào trong rừng, tầm mắt khi nhìn thấy các sinh vật, thì tất cả dưới bàn tay hắn đều biến thành Vong Linh.

Hoa Khấp Tuyết bò dậy liền đuổi theo hắn, đâm đầu vào lại bị một cỗ cường lực cực lớn, hoàn toàn ngăn nàng lại, thân người không khỏi lảo đảo.

Phía trước không ngừng bay ra những phần còn lại của ma vật đã bị cụt hết chân, máu tươi nằm đầy khắp nơi, có chút thậm chí phun trúng người nàng, nhưng nàng không quan tâm, trong mắt của nàng chỉ nhìn về nam nhân đang mê muội không ngừng chém giết ở phía trước, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, nàng không thèm để ý hắn lạm sát kẻ vô tội, nàng chỉ để ý, làm như vậy hắn sẽ bị thương!

Huyễn lực xung quanh Mộ Lương đột nhiên tăng vọt, Huyễn Lực màu tím bao lấy một phương, tất cả các loài vật ở bốn phía đều bị hủy diệt, Hoa Khấp Tuyết cũng không đỡ được huyễn lực của hắn, liền bị bay thẳng về sau phia sau rồi ngã xuống, ngã mạnh xuống đất, ngực nổi lên đau đớn, làm nàng không ngừng ho khan.

Mộ Lương còn đang liên tục giết các loại sinh vật đang ở xong quanh, mắt Hoa Khấp Tuyết liền hiện lên kiên định, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Quanh thân nàng liền tản mát ra bạch quang, lắc mình đến bên cạnh Mộ Lương, hai tay chấp lại, một cỗ huyễn lực lạnh lẽo xâm nhập trong ngực, Huyễn lực màu trắng là từ ngực nàng phóng ra, bao vây lại toàn bộ không gian tại nơi này, như tạo thành một lồng tre, nhốt lấy nàng cùng Mộ Lươngở trong đó.

Tất cả công kích của Mộ Lương đều đánh vào trên lồng, nhưng tất cả đều bị hấp thu vào, thấy vậy, hắn chợt xoay người, lạnh lùng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết đang đứng ở phía trước mình, trong mắt đầy sát ý.

“Muốn giết bọn chúng, vậy trước hết giết ta trước đi.” Hoa Khấp Tuyết tựa lên trên lồng tre cười khổ, nhìn nam nhân cả người đầy máu, trong cơ thể dâng lên từng hồi lo lắng, nàng đã vận tất cả Huyễn lực của toàn thân mới hóa ra cái lồng có thể ngăn được Mộ Lương như hiện tại.

Mộ Lương lạnh lùng nhìn nàng, đôi môi lạnh lùng khẽ mím, đột nhiên thân người vừa động, trên tay trái liền ngưng tụ một luồng ánh sáng màu tím nhạt, bay thẳng đến sau đó kết trụ tại cổ của nàng, trong mắt tràn ngập sát ý, người nào dám ngăn trở hắn, Giết!

Hoa Khấp Tuyết liền cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn, nhìn nam nhân trước mắt đang muốn giết nàng, hô hấp của nàng trở nên khó khăn, khuôn mặt vốn trong suốt lạnh lùng đang dần trở nên trắng bệch, nhưng đôi mắt trong suốt luôn nhìn về phía Mộ Lương, trong đó mang theo đau lòng cùng yêu thương.

Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc dù Mộ Lương bị ma nhập nhưng vẫn còn có một chút nhân tính ẩn sâu trong đó, đánh cuộc dù hắn có bị ma nhập nhưng đối với nàng sẽ còn tình ý!

Trong mắt Mộ Lương chỉ có một mảnh đỏ ngầu, hắn không nhìn rõ khuôn mặt của nàng, nhưng có thể cảm nhận được hô hấp của nàng đang dần trở nên yếu ớt, trong lòng đột nhiên nỗi lên một trận đau đớn, trước mắt liền trở nên sáng ngời, trước mắt liền nhìn thấy đôi mắt nhìn mình chứa đầy yêu thương đập vào hai mắt, liền làm dấy lên nhân tính còn sót lại của hắn, thế nhưng sức lực của bàn tay chỉ dừng một chút, sau một khắc liền dùng súc mạnh hơn.

Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng mỏng manh, ý thức dần bị mờ đi, những âm thanh xào xạc bốn phía càng ngày trở nên xa dần, hai mắt cũng dần dần nhắm lại, nhưng nỗi yêu thương trong mắt nàng lại càng ngày càng đậm hơn.

Nhìn từ từ Mộ Lương đang dần trở nên mơ hồ, Hoa Khấp Tuyết vô lực bắt lấy luồng ánh sáng màu trắng sau lưng, hốc mắt khẽ ửng hồng, vẫn chưa được sao?

“Mộ Lương......” Đây là trước khi mất đi ý thức, Hoa Khấp Tuyết nỉ non lần cuối cùng, xen giữ đau lòng cùng yêu thương, nhưng không có bất kỳ oán hận nào.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền vào trong tai Mộ Lương, huyết sắc trước mắt đột nhiên hoàn toàn biến mất, chợt thu tay về, nhìn Hoa Khấp Tuyết hơi thở thoi thóp dưới đất, hắn khổ sở che kín đầu, một bóng dáng nữ tử màu trắng lại đang hiện lên trong đầu hắn, từng đợt đau tâm liệt phế cũng theo đó mà đến.

Vậy kêu nàng là A Noãn có được hay không?

Ha ha, ta nhất định phải mạnh hơn so với A Noãn...... Như vậy ta thì mới có thể bảo vệ được A Noãn.

A Noãn, có ta che chở, nàng có thể đùa giỡn tất cả thiên hạ ở trong tay.

A Noãn, ta yêu nàng......

“A! A Noãn!” âm thanh Xa lạ cùng quen thuộc của A Noãn không ngừng xuất hiện trong đầu, A Noãn, A Noãn là ai, tại sao làm cho hắn đâu lòng như vậy!

“A!” Lại một trận đau đớn từ tim truyền đến, hắn chỉ cảm thấy trong đầu xẹt qua một đạo bạch quang chói mắt, đau đớn vẫn còn, nhưng đầu óc đã khôi phục thanh tỉnh......

Mộ Lương ngã ngồi trên mặt đất, chậm rãi buông xuống tay, trên mặt đều là mồ hôi, thở hổn hển, hai mắt có chút vô hồn.

Thân thể Hoa Khấp Tuyết chậm rãi trượt xuống, nhưng trên khóe miệng đường cong càng lúc càng lớn, Mộ Lương của nàng, đã trở lại......

“A Noãn!” ánh mắt Mộ Lương nhìn thấy bóng dáng màu trắng sắp ngã nhào trên đất, gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng tiếp được thân thể đang trượt xuống của nàng, ôm nàng vào trong ngực.

Mộ Lương đau lòng nhìn Hoa Khấp Tuyết trước mặt bởi vì hắn mà hơi thở trở nên thoi thóp, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, trên đôi môi không ngừng run rẩy, thương thế của hắn A Noãn, do hắn thiếu chút nữa đã giết A Noãn......

“Phốc!” Nhìn khoé miệng Hoa Khấp Tuyết nở nụ cười yếu ớt, Mộ Lương chỉ cảm thấy trong cổ ngòn ngọt, phun ra một búng máu, hốc mắt lần nữa nhuộm đỏ, cũng không phải vì tâm ma nhập lại, hắn ôm thật chặt Hoa Khấp Tuyết, trên người dâng lên ánh sáng màu tím, nhìn nàng mặt tái nhợt, miệng nhuốn đầy máu khẽ nâng lên cười khổ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang tái nhợt của nàng, huyết sắc dính vào môi của nàng, truyền cho nàng một dòng sinh khí.

Là do hắn đả thương nàng, là do hắn...... A Noãn, tại sao lại ngốc như vậy, tại sao lại đuổi theo, tại sao lại hao hết huyễn lực của toàn thân......

“A Noãn, hận ta không?” mắt Mộ Lương như có gì thấm ra trong suốt, quyến luyến cúi xuống nhìn nàng, hai mắt chậm rãi nhắm lại, che lại đau đớn đến tận xương tuỷ bên trong, ánh sáng màu tím trên người từ từ nhập vào trong cơ thể Hoa Khấp Tuyết.

A Noãn, mau tỉnh lại, cho dù nàng có hận ta, cũng được......

Chiếc lồng màu trắng ở bốn phía đã sớm bị rút đi, thay vào đó là hào quang màu tím nhạt, bao quanh hai người, làm cho hai người dung nhập thành nhất thể, bốn phía trải đầy những ma vật đã bị cụt tay chân cùng máu, làm dâng lên một loại thê lương.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv