Bố trí của Tử Khí Đông Lai Các có chút rộng lớn, trên bàn bày đặt một viên đại minh châu, chiếu sáng khắp nơi.
Bên trong lô đỉnh khói trắng lượn lờ, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, mùi vị tao nhã nhẹ nhàng.
Trong phòng còn có thể cách âm, mỗi một chỗ đều an bày tinh tế lịch sự tao nhã, có thể nói khắp nơi đều nghĩ cho khách nhân.
Bên trong gian phòng trang nhã, vài nam nhân nữ tử y phục đẹp đẽ cao quý, chính là người Trần gia cùng Băng Nhi.
Thiếu nữ nghiêng người dựa trước cửa sổ, quanh thân lộ ra ánh sáng rực rỡ trong sáng như băng như tuyết, giữa tóc có một chút ánh sáng vàng, giống như tiên nữ. Trần gia nhìn bộ dáng lười nhác của Băng Nhi, chỉ cảm thấy thanh lệ tao nhã, trong lòng lại ẩn ẩn ghen tỵ.
"Không biết gia chủ gọi ta đến có chuyện gì?” Giờ phút này, bên môi Băng Nhi mang theo ý cười nhợt nhạt mê người.
"Đương nhiên là mời tiểu thư lại ngồi một chút, chúng ta kết giao bằng hữu.” Mũi gia chủ Trần gia như ưng câu, hai mắt hình tam giác, khóe miệng rũ xuống, bộ dáng như thế lại có thể sinh hạ mấy nữ nhi dung mạo xinh đẹp, thật là làm cho người ta khó hiểu.
"Kết giao bằng hữu?" Băng Nhi mỉm cười nói: “Chẳng lẽ muốn để ta tách mở mấy tảng đá kia? Nhưng mà….. Ta sẽ không làm không công.”
Nghe vậy, sắc mặt đám người trong lòng thoáng chốc biến đổi, ánh mắt thâm trầm. Bọn họ đã chịu thiệt thòi lớn mua lại tảng đá của bản thân, không nghĩ nha đầu này lại không hiểu tình ý, chẳng lẽ còn muốn chiếm tiện nghi của Trần gia hay sao? Phải biết rằng trong giang hồ nữ nhân có lòng tham không đáy sẽ chết rất nhanh. Thiếu nữ này trong lúc vô ý đã phạm vào điều tối kỵ, cư nhiên còn không tự biết, bày ra bộ dáng được tiện nghi còn khoe mẽ, thật sự là không thông minh cơ trí. Nàng chính là một nữ nhân ngu xuẩn không thôi.
Vì vậy, bên môi đám người Trần gia mang theo một chút ý cười trào phúng, ánh mắt thoát ra ý khinh thường.
"Cái này, chỉ sợ tiểu thư đã nghĩ sai rồi…..” Gia chủ Trần gia cười tủm tỉm vuốt râu, trái lương tâm nói: “Hôm nay nhìn thấy tiểu thư rất quyết đoán, suy nghĩ không giống người thường, thật sự là hiếm gặp, cho nên muốn tiểu thư trở thành thực khách của Trần gia chúng ta, như thế nào?”
Gia chủ Trần gia luôn luôn noi theo Mạnh Thường Quân ngày xưa, cho nên thủ hạ là người tài ba dị sĩ rất nhiều, hơn nữa đều là người có thực lực bất phàm, chỉ sợ là hạng người gà gáy chó trộm cũng là không bình thường.
Chính là bởi vì muốn lôi kéo những người này, cần phải bỏ ra chi tiêu xa xỉ, cho nên Trần gia mới có chủ ý bắt đầu khai phá khu cấm địa.
Gia chủ nhìn thấy Băng Nhi nâng chun trà lên nhấp nhẹ, giơ tay nhấc chân mang theo ý tao nhã, bên môi cũng không dính chút nào.
Vì thế, trong lòng nói thầm, loại hành động dè dặt cẩn thận này chỉ có lão giang hồ tài năng chân chính mới làm được, thiếu nữ này là ngu xuẩn thật sự hay là cực kỳ tự tin?
"Các ngươi để cho ta làm thực khách. . . . . ." Băng Nhi nhếch môi, cực kỳ khinh thường.
"Như thế nào, còn không nguyện ý sao?” Vài người Trần gia cảm thấy ngoài ý muốn.
Nụ cười hòa ái gia chủ Trần gia treo trên mặt không khỏi cứng đờ, thiếu nữ này không phải nên cảm động đến rơi nước mắt hay sao? Không nên vui mừng quá đỗi sao?
Bao nhiêu người giang hồ phía sau tiếp phía trước muốn vào Trần gia, khát vọng trở thành thực khách cũng không thể. Lúc bọn họ ném cho nàng cành ô liu, một nữ tử bình thường như nàng cư nhiên còn trầm ngâm do dự?
Lúc mới đầu, Băng Nhi quả thật có ý nghĩ như vậy. Trở thành thực khách có thể tiến vào bên trong Trần gia, nhưng mà, sau khi cẩn thận cân nhắc lại nàng lập tức buông tha cho ý nghĩ này. Bởi vì nàng đồng thời muốn tính kế Trần gia, đối phương đương nhiên cũng sẽ tính kế nàng. Hơn nữa nếu nàng mạo muội đi Trần gia, chỉ sợ hậu quả thiết nghĩ không tưởng tượng nổi, chỉ có thể ở trong kế hoạch của đối phương từng bước khó khăn di chuyển, đồng thời tình cảnh của nàng cũng sẽ trở nên rắc rối.
Chỉ nghe Băng Nhi chậm rãi khéo léo từ chối nói: “Đa tạ gia chủ Trần gia, ta đối với hảo ý của người rất cảm kích, nhưng vô công bất thụ lộc. Sau khi ta tiến vào Trần gia chỉ sợ sẽ không có gì cống hiến, hơn nữa thực lực ta còn thấp, vẫn là nên ở bên ngoài rèn luyện. Nếu như có một ngày ta tìm đến Trần gia nương tựa, hy vọng chư vị có thể thu lưu ta.”
Nghe nói những lời này, Trần Nhu bên kia cười lạnh một tiếng nói: “Nữ nhân không biết điều nhà ngươi, nghĩ Trần gia là địa phương muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
"Đúng vậy! Ngươi cho rằng Trần gia là tửu lâu hay là khách điếm? Hay là thiện đường thu lưu đám người giang hồ các ngươi?”
"Ngươi phải biết ở Trần gia ở Tần quốc không phải là địa phương nhận người tùy tiện, nếu ngươi gia nhập đội ngũ Trần gia, sẽ không cần không biết tốt xấu, bằng không hối hận thì đã muộn.”
"Ngươi tuổi còn nhỏ, lại cuồng vọng như thế, người nhà ngươi có dạy người biết thời điểm nào nên hành xử như thế nào?”
"Các ngươi không cần nhiều lời!" Gia chủ Trần gia giả vờ khiển trách mọi người một câu, sau đó xoay người lại, cười nói: “Tiểu thư không cần để ý, nữ nhi nhà ta chính là nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ngày thường đều là bị làm hư. Tiểu thư yên tâm, cửa lớn Trần gia tùy thời đều sẽ vì ngươi rộng mở, tương lai có chuyện gì khó khăn cứ việc đi tìm Trần gia chúng ta.”
Băng Nhi gật đầu một cái, nàng muốn chính là một câu này, từ đây nàng có thể lấy cớ ra vào Trần gia.
Lúc này giọng điệu gia chủ Trần gia chợt thay đổi, nói: “Trần gia chúng ta nhìn thấy trâm cài của tiểu thư không tệ, không bằng bán giá cao cho chúng ta như thế nào? Về sau tiểu thư có thứ gì tốt cũng có thể bán cho chúng ta.”
"Điều này e rằng không được, cây trâm này là di vật mẫu thân ta lưu lại.” Băng Nhi vươn tay vuốt ve trâm cài.
"Thế đạo này không có gì không được, trong nhà đều là người nghèo hèn nơi nào còn để ý di vật, ta nguyện ý trả hai mươi vạn lượng.” Giọng điệu gia chủ Trần gia đã có chút không tốt. Ông tin tưởng trên đời này không có ai ra giá cao hơn, thiếu nữ này chắc hẳn sẽ không cự tuyệt.
"Ta nói rồi, cây trâm này không bán, cho nên các ngươi không cần suy nghĩ, bởi vì có vài thứ không phải tiền tài có thể mua được.” Băng Nhi cười lạnh một tiếng, “Nếu như các hạ không còn việc gì, ta cáo từ trước.”
Đợi sau khi Băng Nhi đi ra ngoài, đám người trong phòng lập tức biến sắc.
"Buồn cười, nữ tử này, lá gan rất lớn!"
"Ta sớm đã nói, đối phó loại người không biết tốt xấu này căn bản không cần khách khí….” Trần Nhu lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Ta cũng cảm thấy như vậy.” Trần Gia trừng mắt lên. Giọng nói sắc nhọn nói: “Ta lớn như vậy còn chưa gặp qua nữ nhân ngu dốt không biết sâu cạn như vậy, cũng không xem bản thân là mặt hàng gì, Trần gia chúng ta đã cho nàng mặt mũi lớn như vậy, nàng lại ra dáng làm bộ làm tịch với chúng ta.”
Đột nhiên một hắc y nhân âm thầm đi ra nói: “Chủ tử, thiếu nữ trẻ tuổi kia ở cùng với một nam nhân, chỉ có hai người, rất dễ đối phó. Vừa rồi ta đi lầu các kêu người điều tra, đó là huynh muội Lạc gia, không có bối cảnh gì, dù chết cũng không có người điều tra.”
Trong mắt gia chủ Trần gia thế nhưng thoáng hiện qua một đạo hàn quang, “Tốt lắm, tốt lắm.”
Nếu rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách bọn họ không khách khí.
"Nếu đã như vậy, chúng ta dứt khoát an bày một số nhân thủ phục kích trên đường, sau đó…..” Trần Điệp Y chậm rãi đi ra. Dáng người thon dài, da thịt trắng tuyết, giữa trán có một chút ngạo ý cao không thể chạm.
Lời phía sau không nói tiếp, nhưng mà ý nghĩa lời nói lành lạnh, ánh mắt làm cho người ta không khỏi lộ ra lãnh ý.
Trong xe ngựa, Băng Nhi ngồi song song cùng Lạc Ngọc Ly, ánh mắt nàng nhìn về phía bên ngoài, con ngươi lóe ra tia sáng âm u lóng lánh.
"Muội đang nhìn cái gì?” Lạc Ngọc Ly đột nhiên hỏi.
"Đại ca, sân viện này thật sự rất khá, ta muốn mua một căn nhà bên ngoài thế ngoại đào viên, như thế nào?” Thật ra trong lòng nàng đang nghĩ chuyện giao thiệp cùng Trần gia.
"Nếu như muội thích, đương nhiên có thể. Chúng ta có thể mua một căn nhà lớn, chung quy một ngày muội cũng phải giúp phu quân dạy con.”
"Đại ca, những thứ kia hẳn là đợi ba năm sau.”
"Ừ, muội còn nhỏ, sinh đứa nhỏ sớm không tốt.”
"Ta thích trẻ con.” Khuôn mặt nàng có chút ửng đỏ, lại có chút chờ mong, không biết đứa nhỏ của bản thân và đại ca sẽ là như thế nào?
Lạc Ngọc Ly vươn tay sờ sờ đầu nàng, chậm rãi nói: “Ở trong mắt ta, muội bây giờ vẫn còn là một đứa nhỏ.”
Nàng đã không còn là đứa nhỏ có được hay không? Băng Nhi nghiêng đầu. Nàng đi theo Lạc Ngọc Ly ép buộc nửa ngày, lại cùng Trần gia thăm dò lẫn nhau một lúc lâu, hiện giờ đã cảm thấy trong bụng trống trơn, khóe mắt đảo qua, nhìn thấy bên trong xe ngựa bày đặt một cái hộp tinh mỹ, mặt trên khắc một đóa hoa anh túc màu đen, là lễ vật tặng cho mỗi một khách nhân khi rời khỏi Tử Khí Đông Lai Các.
Thầm nghĩ bên trong có phải là điển tâm ngon miệng hay không, Băng Nhi liền tùy tay mở hộp ra.
Quả nhiên trong hộp đựng đủ loại điển tâm ngon miệng màu sắc khác nhau, còn tỏa ra mùi thơm trái cây, gợi lên cảm giác thèm ăn trong nàng.
Sau khi ăn no bụng, Băng Nhi lại nhìn thấy dưới tầng trong hộp bày đặt không ít đồ chơi ly kỳ cổ quái.
Nhưng lại không biết vị các chủ kia bỏ thứ gì bên trong? Băng Nhi chậm rãi mở ra, phát hiện thứ kia cầm trong lòng bàn tay mang theo cảm giác trắng mịn, đưa đến trước mắt nhìn cư nhiên l à một vật trong suốt, thật dài, rất có độ co dãn, có thể để ba ngón tay vào.
"Đây là cái gì? Trước kia chưa từng nhìn thấy.” Băng Nhi tự nhủ thì thào.
Cúi đầu nhìn đến mặt trên chiếc hộp viết một phần thuyết minh kỹ càng, thậm chí còn vẽ cách sử dụng. Khi ánh mắt Băng Nhi đảo qua, sắc mặt nhất thời ửng hồng, thì ra thứ này là đặc biệt cho nam nhân dùng trong chuyện phòng the, chuyên dùng để đeo vào thứ kia của nam nhân, thậm chí nói cho ra oai là vật “mặc vào tôn tử.”
Băng Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn bao cao su ngẩn người một lát, thậm chí quên thả vật trong tay kia ra.
Sau đó, trong xe ngựa yên tĩnh đến mức chỉ có âm thanh tiếng bánh xa ngựa lăn lộn, nàng mới phát hiện rất yên tĩnh.
Lúc này Băng Nhi mới giương mắt, nhìn thấy Lạc Ngọc Ly vẫn cúi mắt chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau, sắc mặt Băng Nhi liền đỏ rực, mà Lạc Ngọc Ly cũng không nói chuyện, chỉ cười như không cười nhìn nàng. Không khí trong xe ngựa dần dần trở nên quỷ dị, trong mắt hai người huynh có muội, muội có huynh, bốn mắt đối diện nhau, rõ ràng có một tia ái muội chỉ thuộc về nam nữ ngưng đọng trong không khí. Trong lúc nhất thời, nhịp tim hai người không khỏi đập nhanh hơn một chút.
"Tâm tư các chủ Tử Khí Đông Lai Các thật là có vấn đề, mấy thứ này thế mà cũng tặng cho khách, không bằng ra bên ngoài một chút.” Cảm nhận được không khí quỷ dị, Băng Nhi không nhịn được xấu hổ nói.
"Vật này hẳn là rất ít gặp, lần sau có thể làm ra một ít.”
Nhìn Lạc Ngọc Ly cẩn thận thu vật này vào bên cạnh, đầu óc Băng Nhi giống như muốn nổ tung.
"Còn nữa, hôm nay muội có chút không thích hợp.” Lạc Ngọc Ly nói.
Băng Nhi biết hắn đang nói sự tình trong buổi đấu giá của Trần gia, mà bản thân cố tình không cách nào giải thích với hắn.
"Muội có chuyện gạt ta, đúng hay không?” Tay Lạc Ngọc Ly chậm rãi nắm lấy, dừng trên cổ nhẵn nhụi của Băng Nhi.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn bên ngoài cửa sổ, nhếch môi một cái, chậm rãi híp mắt lại.
Trước mặt tám hắc y nhân đang đứng, mang theo mặt nạ khác màu, cung kính vây quanh bốn phía xe ngựa.
. . . . . .