Còn có nửa tháng, khảo hạch người mới của thế ngoại đào nguyên sẽ bắt đầu.
Mặc dù Băng Nhi cảm thấy bản thân có chút bản lãnh, không nghĩ tới đề thi của thế ngoại đào nguyên cư nhiên lại là nội dung nàng không thích. Chế tác của Khổng Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử có một không hai, cả ngày đều là Khổng Tử nói Khổng Tử nói, nghĩ đến thật sự có chút đau đầu.
Nửa tháng này, vô cùng gian nan, cũng cực kỳ dài. Lúc này, Băng Nhi đang ôm sách ngồi trên ghế trong thư phòng, mà trước mặt bày đầy các loại sách.
Vậy mà đầu óc nàng lại có chút thất thần. Từ lúc Lạc Ngọc Ly rời đi đến nay, đã bốn ngày trôi qua. Bốn ngày này, làm cho nàng cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu, loại cảm giác này đã thật lâu không có. Nghĩ như vậy, nhịp tim của Băng Nhi có chút nhanh hơn.
Tư cách của hắn bên trong Lâm Lang Các nhìn như rất cao, vì sao hắn vẫn giống như lúc trước, cũng không nói với cô rốt cục đang làm nhiệm vụ ở nơi nào?
Điều này làm cho trong lòng nàng hơi bất mãn, rõ ràng hai người đã là quan hệ thân mật nhất.
Sau đó, Băng Nhi không tiếng động hít một hơi, lập lại nhắc nhở bản thân không cần có tâm tính như thiếu nữ hoài xuân, không thể không có chuyện gì suy nghĩ về một nam nhân, việc bản thân cần làm còn rất nhiều, phải dùng thời gian ít ỏi vùi đầu trong kế hoạch trọng chấn Ngọc gia.
Nhưng mà, lúc nàng cùng các đệ tử bần hàn thi xong, xuống dưới chân núi thả lỏng, lại nhìn thấy một màn không thể tin được.
Nàng nhìn thấy cách đó không xa mấy chiếc xe ngựa ngừng lại, từ các bên trong xe ngựa đi ra mấy nam tử cẩm y hoa phục, theo sao đi ra là đủ loại mỹ nhân.
Tất cả mọi người chung quanh cũng bị một màn “bách hoa liễu loạn” hấp dẫn. Mỹ nhân nũng nịu, nhìn qua đều là các ca cơ, mỹ thiếp trong nhà mang đến.
Mỹ nhân trong ngực, đám nam nhân hàn huyên vài câu với nhau, nhưng cũng có loại hương vị ganh đua so sánh.
Cuối cùng, một cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá đến, một nam tử tuấn mỹ bước xuống, theo sau là một mỹ nhân. Mỹ nhân mặc lụa mỏng, cúi mặt, lông mi như lông vũ khẽ run, nhẹ nhàng như hoa đào nở rộ, y phục tung bay trong không trung.
Nam tử quay đầu, mắt sáng ngời, tuấn mỹ vô cùng, hai người đứng chung một chỗ có loại hài hòa tốt đẹp không nói nên lời.
Sau đó hai người vô cùng thâ mật mà đi vào trong một tòa lầu hoa lệ bên cạnh, người canh giữ cửa hai bên cung kính hành lễ với bọn họ, ánh mắt lộ ra tia hâm mộ.
Nào biết sau khi Băng Nhi nhìn thấy trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Mặc dù không biết hai người kia vì sao đến đây, nhưng Lạc Ngọc Ly chưa bao giờ thân mật như vậy với nữ nhân khác. Trong lòng nàng càng nghĩ càng không thoải mái, thầm nghĩ muốn theo vào nhìn một chút.
Nào biết nàng mới vừa đi tới cửa, một nam tử liền vươn tay ngăn cản nàng, "Tiểu tử, ngươi có thiếp mời không?”
Băng Nhi híp mắt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên bảng hiệu, nhàn nhạt mở miệng: “Tử Khí Đông Lai Các này chẳng lẽ không phải là chỗ buôn bán, đã là chỗ buôn bán vì sao còn cần thiếp mời? Có bạc không được sao?”
Nam nhân cười lạnh nói: "Có bạc cũng không được, chỉ có khách các chủ mời mới có thể tiến vào.”
“Một lần thì lạ, hai lần thì quen, ba lần chính là khách.” Băng Nhi cười lạnh nói “Ta cỉ muốn đi vào trở thành khách hàng quen thuộc.”
Nam tử không nhịn được phất tay: "Nơi này của chúng ta cũng không phải là chỗ chơi đùa của tiểu hài tử, mau tránh ra, không cẩn ở trước cửa cản trở.”
Người chung quanh ở bên cạnh vừa vung tay múa chân vừa nói: "Tử Khí Đông Lai Các này thật sự là khí phái, hình như tháng này mới khai trương, tháng trước còn không nghe nói qua. Thế nhưng có nhiều nhân vật quý tộc đến như vậy, cũng không biết là buôn bán cái gì.’
"Tiểu tử, ngươi trở về đi, nơi này không phải là địa phương có thể tùy tiện tới.” Mọi người hảo tâm khuyên nhủ.
Trên lầu, hai nam tử ngồi ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, hồng y nam tử nhìn thấy “thiếu niên” không khỏi nhếch miệng cười.
"Ta nói ngươi cười cái gì?" Hắc y vạt áo rộng mở ở một bên không hiểu hỏi.
"Ta thấy được tiểu tử đầu sỏ dùng tên bắn trúng ngươi.” Hồng y nam tử ngoái đầu nhìn lại tà mị cười “Vừa rồi ngươi không nhìn thấy?”
"Ngươi nói tên tiểu tử đáng giận kia đến đây?” Nhất thời ánh mắt hắc y nam tử nheo lại, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén. Nam tử có mũi cao thẳng, mày kiếm, môi mỏng, mái tóc màu đen xõa tung, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, da thịt trắng bệch lộ ra một loại lâu dài không thấy ánh mặt trời, những cũng là một mỹ nam tử.
Nhưng mà y phục của hắn lại rời rạc khoác trên người, lồng ngực lõa lồ, bụng cùng vai quấn băng vải màu trắng, hiển nhiên là bị thương không lâu.
Ngày đó, hắn mặc tỏa tử giáp, bụng trúng tên mặc dù không nặng, nhưng ký ức bị mũi tên xuyên thấu qua đầu vai vẫn còn mới mẽ.
"Tiểu tử kia không nên bỏ qua, bản thiếu gia có chút tò mò đối với hắn.”
Hắn hung hăng nắm chặt quyền, lại kéo miệng vết thương, nhịn không được “ưm” một tiếng, nói: “Ta nói Dung Chích, ta thay ngươi làm một vụ lớn như vậy, suýt nữa thì bỏ luôn mạng vào, tổn thất có chút lớn đó.”
Dung Chích rít một hơi thuốc, lười biếng cười nói: “Bất luận như thế nào, ngươi đã thay ta đoạt hàng hóa tới tay, công lao thật sự không thể bỏ qua, cho nên bản công tử mới cho ngươi chiếm ba phần trong Tử Khí Đông Lai Các.”
Hắc y nam tử lạnh lùng cười nói: “Ta thật sự không ngờ khẩu vị ngươi thế nhưng càng lúc càng lớn, càng ngày càng vô sỉ. Bên ngoài làm một Dung đại thiếu gia không biết điều, làm mấy phòng trong nhà đấu qua đấu lại, mà ngươi ở sau lưng lại giở trò quỷ, còn mở một Tử Khí Đông Lai Các như vậy. Ha ha….. Ngươi có thể thong dong cướp đoạt tiền bạc như vậy, lại giấu kín ở các địa phương, tâm tư của ngươi thật sự là khó dò.”
Dung Chích dựa vào trước cửa sổ, con ngươi tà mị chuyển động, nói: “Tình thế bức bách, bản công tử cũng là bất đắc dĩ.”
Hắc y nam tử khó lường dùng cặp mắt rạng rỡ nhìn chòng chọc Băng Nhi, bên môi gợi lên nụ cười lạnh “Ta muốn biết thiếu niên kia cùng Ngọc gia có quan hệ gì?”
"Chẳng lẽ ngươi còn chưa chịu buông tha cho Ngọc gia?” Dung Chích ngoái đầu liếc nhìn hắn một cái, thái độ khác thường nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Lúc trước Ngọc Khuynh Vũ định hôn ước cùng đại ca ngươi thật sự là một lựa chọn sai lầm.”
Hắc y nam tử chậm rãi khép con ngươi lại, sau một lúc lâu lạnh lùng mở miệng “Đó là Ngọc gia nợ chúng ta.”
Dưới lầu, Băng Nhi thối lui đến một bên, ánh mắt nhìn chung quanh một chút, sau đó nhìn về phía khách nhân ra vào.
Thì ra cái gọi là thiếp mời là một bái thiếp được chế tác tinh mỹ, bên trên khắc hoa văn màu vàng, mặt trái có in hình một đóa hoa anh túc màu đen.
Rất nhanh một chiếc xe ngựa ngừng lại, trên đường đụng ngã lăn mấy gian hàng, rất là ương ngạnh. Sau đó, một nam tử tai to mặt lớn bước xuống xe ngựa, ôm một nữ tử cực kỳ yêu mị. Tiếp theo là vài người hầu quỳ trên mặt đất, nam tử kia mang theo mỹ nhân dưới tiếng hô hào chậm rãi tiến vào trong. Lúc đi qua bên người Băng Nhi, cũng không chú ý tới thiếp mời bản thân bị rơi trên mặt đất.
Băng Nhi nhếch môi, một cước đạp lên trên thiếp mời, nhanh chóng nhặt lên giấu phía sau, bày ra bộ dáng không có việc gì.
"Đáng chết, thiếp mời của ta không thấy nữa.” Nam nhân béo nhăn mặt, người làm trước cửa ngược lại rất khách khí, nhìn đến một thân trang phục đẹp đẽ quý giá của hắn, bên cạnh lại ôm mỹ nữ, xoay người cười nịnh nọt “Nếu thiếp mời không thấy nữa, ta có thể đi hỏi các chủ, điều tra thêm một chút, ngài ngồi trong sảnh chờ ta một lát.”
Băng Nhi đã nhanh chóng sửa lại tên trên thiếp mời. Thủ đoạn giả vờ của nàng lại rất có dáng có vẻ.
"Đây là thiếp mời của ta, cầm.” Băng Nhi đến trước cửa, gương mặt không chút biểu cảm.
Người làm trước cửa đi thẳng đến trước mặt nàng, bộ dáng cười lạnh nói: “Tiểu tử, chỉ sợ thiếp mời này là do ngươi trộm được.”
"Phía trên này rõ ràng viết tên của ta, như thế nào lại là trộm đây?” Băng Nhi cười cười, giả vờ ngu ngốc.
"Mặt sau thiếp mời đều có số, số thứ tự này chính là thiếp mời của vị lão gia vừa rồi.” Người làm lạnh lùng nói.
Trong lòng Băng Nhi chấn động, không nghĩ tới thiếp mời này lại còn có nhiều quy củ như vậy, vội vàng ra vẻ trấn định nói: “Tử Khí Đông Lai Các lớn như vậy, chỉ sợ là có điểm sai sót. Như thế nào không nói là bản thân các ngươi phạm sai lầm?”
Sắc mặt người làm kia phát lạnh “Ngươi có biết hậu quả lừa gạt chúng ta sẽ như thế nào không?”
Lời nói vừa dứt, hắn lập tức tiến lên phía trước một bước, hung hăng đánh về phía Băng Nhi. Nhưng thời điểm hắn vung một quyền lên, thân hình nàng đã tránh ra phía sau, nhẹ nhàng lộn một vòng trên không trung, bộ pháp mềm mỏng mà linh động.
Người làm vội vàng lui về phía sau, chân trái đạp lên một hướng kỳ lạ, không ngờ một người làm ở đây lại có võ công cao như vậy.
Thân hình Băng Nhi chuyển đến trước mặt hắn thì biến mất, thân pháp vô cùng quỷ dị, đôi tay đánh về phía trước.
Bỗng nhiên, người làm kia lập tức “hừ” một tiếng, tay ôm ngực, không biết khi nào thì bị đánh một quyền.
Giờ phút này, thấy có người tới gây chuyện, tất cả người làm trong lầu các xông ra, vây quanh “thiếu niên”, lạnh lùng nói: “Thân thủ tiểu tử ngươi thật không đơn giản, nhưng đến quấy rối Tử Khí Đông Lai Các chỉ có một kết cục. Chính là chết. Không bằng để chúng ta cùng nhau lĩnh giáo công phu của ngươi đi.”
Mắt thấy đối phương không chịu bỏ qua, Băng Nhi cười lạnh một tiếng nói: "Ỷ đông hiếp yếu, thật sự là một đám đê tiện!"
"Tất ca dừng tay!" Lúc này một mỹ nam tử lạnh như băng từ bên trong đi ra, người này chính là Lạc Ngọc Ly. Trong mắt hắn chứa tia run sợ, lạnh lùng nhìn mọi người, nói: “Thiếu niên này là người đi cùng ta.”
"Thì ra là như vậy, xem ra là chúng ta hiểu lầm rồi.” Mấy người làm lập tức thay đổi thái độ, sắc mặt biến đổi còn nhanh hơn lật sách, người người đều là vẻ mặt cung kính.
Lạc Ngọc Ly tiến đến lôi kéo tay Băng Nhi, cúi mắt, thấp giọng hỏi: “Muội ở đây nháo loạn cái gì?”
"Hơn mười ngày không gặp huynh, hôm nay ta nhìn thấy huynh tiến vào, ta cũng nghĩ cùng tiến vào.” Băng Nhi trừng mắt nhìn đám người làm chung quanh vài lần, tức giận nói.
"Muội thật là hồ đồ, đã đến đây thì đi vào trước rồi nói.” Lạc Ngọc Ly chậm rãi nhíu mày.
Băng Nhi khẽ híp mắt, trong lòng biết sự tình không bình thường, xem ra hình như đại ca đang làm chính sự.