"Băng Nhi, muội cảm thấy Tiêu Lang như thế nào?” Lạc Ngọc Ly chợt mở miệng hỏi.
Thân thể Băng Nhi nằm ở trong ngực hắn bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt thay đổi nói: “Huynh ấy là vị hôn phu của ta thật sao? Ta cảm thấy thực không quen.”
Quả nhiên là thế, Lạc Ngọc Ly nhíu mày, xem ra bản thân thật là xuất hiện đúng lúc, bằng không tâm tư nha đầu này thật không biết như thế nào mới có thể nắm trong tay. Thân phận của Tiêu Lang càng không dễ, chỉ sợ nhanh quá hóa tệ, thời gian không đợi người.
"Ca, huynh nói huynh thích nhất người này làm muội tế*, huynh đã quen Tiêu Lang bao lâu rồi? Huynh lại hiểu rõ con người đó bao nhiêu?” Băng Nhi nghịch sợi tóc của Lạc Ngọc Ly, cúi đầu hỏi.
*Muội tế: em rể
"Cực kỳ lâu." Giờ phút này, trong ánh mắt lạnh lùng của hắn tích tụ một đống cảm xúc phức tạp.
"Như thế nào trước kia ta lại không biết các huynh quen biết nhau?” Băng Nhi ngửa đầu tiếp tục hỏi.
"Khôg phải hiện tại muội đã biết hay sao.” Giọng điệu của Lạc Ngọc Ly lại bắt đầu lạnh như băng.
"Đại ca, ta đối với huynh cũng biết được rất ít, cái gì huynh cũng không nói với ta, giống như mấy ngày nay huynh đã đi nơi nào?” Cặp mắt sáng rực của nàng trong bóng đêm tựa như các vì sao, giống như đối với tất cả mọi chuyện của hắn cảm thấy thật hứng thú. Băng Nhi híp mắt nhìn về phía Lạc Ngọc Ly, muốn từ trên người hắn biết được càng nhiều, nhưng lại phát hiện nam nhân này không dễ dàng nhìn thấu như vậy. Nàng vẫn như cũ nhìn không tới tương lai của hắn, nhìn được quá khứ của hắn, cũng chứng minh thực lực của hắn che giấu rất sâu. Không ngờ nam tử cùng nàng sinh hoạt dưới cùng một mái hiên, đúng là một điều bí ẩn, mà rốt cuộc hắn đang che giấu cô chuyện gì?
"Ta. . . . . . Thật ra thì. . . . . ." Lạc Ngọc Ly rũ mí mắt xuống.
"Ta hiểu, ca nhất định cũng là người của Lâm Lang Các có đúng hay không?” Băng Nhi bỗng nhiên vỗ tay cười “Bằng không làm sao ca lại quen biết Tiêu Lang chứ?”
"Cái này. . . . . . Em đoán không sai…..” Lạc Ngọc Ly khẽ thở dài, lấy cớ này thật sự cũng rất tốt.
"Khó trách ngày thường huynh luôn thần thần bí bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Cũng khó trách lần này đột nhiên huynh lại nói muốn du sơn ngoạn thủy, nhất định là huynh đã nhờ vả Tiêu Lang để cho ta tới Lâm Lang Các đúng không?”
"Xem như thế đi." Lạc Ngọc Ly không biết nên trả lời như thế nào, đành phải chấp nhận.
"Đại ca, huynh thật tốt.” Đầu của nàng chui rúc vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng mà cọ xát “Có thể biết được những chuyện này thật là tốt.”
"Được rồi, muội hẳn là nên hiểu rõ phu quân tương lai của mình, hẳn là nên tìm hiểu Tiêu Lang nhiều hơn.” Lạc Ngọc Ly một mặt lạnh như băng.
"Ta càng muốn hiểu rõ huynh. Đại ca, ta không muốn tùy tùy tiện tiện xuất giá.” Băng Nhi mím môi, nghe lời khuyên của Lạc Ngọc Ly, môi nhẹ nhàng cong lên.
"Hôn nhân đại sự, lời của mai mối, lệnh của phụ mẫu. Bây giờ chuyện thành thân do huynh trưởng định đoạt, không phải do muội. Ta thấy Tiêu Lang rất tốt.” Giọng điệu Lạc Ngọc Ly lạnh lùng quyết đoán, không thể nghi ngờ.
"Đại ca, sau khi gặp mặt luôn miệng Tiêu Lang Tiêu Lang, chẳng lẽ huynh không nghĩ chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi hả? Có phải Tiêu Lang là quan trên của huynh đúng hay không?”
"Cái này. . . . . . Cũng coi như là vậy.” Giọng nói của Lạc Ngọc Ly có chút bất đắc dĩ.
"Đại ca, có phải huynh ấy bắt buộc huynh hay không? Hay là huynh nghĩ muốn gả muội cho quan trên, ý muốn của các huynh là như thế nào?” Không biết là bị sự chuyên quyền độc đoán của Lạc Ngọc Ly làm tức giận hay là bị hắn mãi nhắc đến Tiêu Lang mà buồn bực. Băng Nhi khẽ cắn răng, mở ra hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng xinh đẹp của Lạc Ngọc Ly. Thân thể hai người gắt gao dán cùng một chỗ, mà nàng nằm trên thân mình hắn, trợn tròn mắt nhìn hắn, không tiếng động kháng nghị.
Thấy thái độ kiên quyết của Băng Nhi, trong lòng Lạc Ngọc Ly không khỏi thở dài. Hai người nhìn nhau, trong thời gian ngắn không có lời nào để nói.
Nào biết, mùi hương đặc thù của thiếu nữ vây quanh lấy Lạc Ngọc Ly, hơi thở giống như anh túc mang theo một loại ma lực không cách nào kháng cự, mạnh mẽ rót vào mỗi một lỗ chân lông của hắn.
Đôi mắt Băng Nhi chớp chớp kháng nghị, chờ hắn tỏ thái độ.
Tình cảnh này, Lạc Ngọc Ly không thể làm gì khác hơn là thi triển đòn sát thủ —— giả bộ ngủ.
Bên trong Lâm Lang Các Lạc Ngọc Ly am hiểu thuật dịch dung nhất, tự nhiên cũng giải bộ ra hình ra dạng, không hề có sơ hở. Băng Nhi ở một bên tức giận đến cắn chặt răng, nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn bộ dáng nhắm mắt ngủ của LạcNgọc Ly, Băng Nhi vươn tay trắng như phấn ra muốn cho hắn một quyền, lại nhịn không được ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn. Đầu ngón tay xẹt qua lông mi, chậm rãi lướt qua cái mũi thẳng, dừng lại trên chiếc cằm hơi nhọn, thưởng thức làn da tao nhã sáng loáng như ngọc, khuôn mặt như được gọt dũa không có nửa phần khuyết điểm để bới móc. Dung nhan tuấn mĩ vô trù này quả thật là đẹp đến đòi mạng. Trong lúc nhất thời trong lòng nàng giống như nai con chạy loạn.
Băng Nhi chợt nhớ tới “Sinh ly tử biệt không có gì đau khổ. Ngày tân hôn cũng không có gì vui vẻ.”
Nàng không ngờ bản thân sau khi trọng sinh còn có thể sinh ra loại cảm giác động tâm đối với nam nhân, đó là một loại cảm giác khổ tận cam lai.
Hắn mặc dù còn xem nàng như muội muội, nàng vẫn như cũ xem hắn là đại ca. Chỉ sợ là, ngoại trừ hắn ra, trong lòng rốt cuộc cũng không chấp nhận được nam tử nào khác, cũng tuyệt đối không có khả năng tùy tiện tới gần nam nhân khác. Bất tri bất giác, giữa nàng và Lạc Ngọc Ly dường như có thứ gì đó lặng lẽ nảy sinh…..
Nhưng nghĩ đến Lạc Ngọc Ly che giấu này nọ, trong lòng Băng Nhi rất tức giận, cả người không được tự nhiên, nhịn không được cúi đầu cắn lên môi hắn một cái.
Sau khi cắn xong, nàng lại có chút không cam lòng.
Dứt khoát đặt môi lên che lại môi hắn, bốn cánh môi quấn quanh, vuốt ve…. Cuối cùng lại nhẹ nhàng cắn một cái.
Sau khi Băng Nhi hả giận mới ghé vào trên người Lạc Ngọc Ly thoải mái dễ chịu cọ xát, chậm rãi đi vào giấc ngủ, lại như cũ quấn chặt lấy hắn, giống như sợ hắn sẽ lén lút rời đi.
Một lát sau, Lạc Ngọc Ly mở mắt, ánh mắt nhìn về phía Băng Nhi.
Trên người là thiếu nữ nằm sấp, khuôn mặt đỏ ửng, càng tăng thêm phần quyến rũ, ánh mắt như lửa, hơi thở thanh thuần, thật sự là quá tốt đẹp làm cho người ta không có cách nào cự tuyệt.
Mà bộ ngực dần dần đầy đặn của nàng đang ép trên lồng ngực của hắn, làm cho trong lòng hắn có một loại rụt rịch xúc động.
Khe khẽ thở dài một tiếng, Lạc Ngọc Ly đưa tay sờ sờ môi bản thân.
Nha đầu này thế nhưng lại chủ động hôn hắn. Huynh muội vốn là không nên như vậy. Mà hắn rõ ràng nhớ được lần trước lúc nha đầu này uống say, nói hắn cùng nàng không phải là huynh muội ruột, hơn nữa thề son sắt phải gả cho hắn, chẳng lẽ từ lúc đó nàng đã có tâm tư khác?
Tiếp theo trong lòng hắn lại khe khẽ lắc đầu, ý tưởng này thật là lộn xộn lung tung.
Hôm nay, hắn có chút khinh thường giả trang thành Lạc Ngọc Ly, cũng không lén trong lúc nàng ngủ làm một số việc Tiêu Lang không có cách nào làm.
Hiện tại hắn giả trang thành Lạc Ngọc Ly là có ý đồ. Hắn muốn ở bên cạnh nàng nói thêm vài câu tốt đẹp về Tiêu Lang, sau đó làm cho nàng chậm rãi tiếp nhận thân phận Tiêu Lang này.
Lùi lại mà mưu cầu, hạ kế là dùng thân phận Lạc Ngọc Ly uy hiếp ép buộc nàng đi vào khuôn khổ, cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Nhưng mà, kế hoạch hiện tại đã hoàn toàn không nằm trong khống chế. Nha đầu này càng ngày càng khó nắm bắt, đối với tình huốn này hắn chỉ có cảm giác cực kỳ bất đắc dĩ.
Xem ra bước tiếp theo của kế hoạch nên thay đổi một chút, lấy thân phận Lạc Ngọc Ly nghiêm ngặt trấn giữ, làm cho bên cạnh nàng không thể xuất hiện nam nhân không đứng đắn. Mà thân phận Tiêu Lang đánh vào tâm lý nàng. Như vậy hai bút cùng vẽ, lo gì trái tim nàng không đặt trên người Tiêu Lang?
Nhưng mà, hắn một thân kiêm hai vai, thật sự là có chút xúc động muốn bỏ chạy, cố tình không thể không như thế, chỉ phải đi một bước tính một bước thôi.
. . . . . .
Trong phòng, từ lư hương truyền đến hương vị long tiên, đây là lễ vật hoàng tộc đưa đến thế ngoại đào nguyên.
"Muội nói bốn người ta đề cử đều bị đào thải?” Trong phòng truyền đến giọng nói uy nghiêm của nam tử.
"Vâng, đều bị đào thải, hơn nữa còn có người bị thương.” Một nữ tử cúi thấp đầu, dè dặt cẩn thận trả lời, đúng là Nguyệt Phù Dung.
Nguyệt Trác ngồi trước bàn chậm rãi lật xem sách, trên mặt vẫn duy nhất một biểu cảm nghiêm túc. Hắn chính là tân chưởng môn của thế ngoại đào nguyên.
"Các ngươi đều đi ra ngoài đi!" Hắn xoay người phân phó thư đồng bên cạnh.
"Vâng."
"Như vậy người nào vượt qua?” Sau khi ấy tên thư đồng cao đến ngang sườn khom cười cáo lui, Nguyệt Trác hỏi
"Bốn đệ tử bần hàn, còn có một người Tam sư công đề cử.” Nguyệt Phù Dung mím môi nói, vẻ mặt ủy khuất. Tuy đường huynh luôn luôn nghiêm túc, nhưng lại cực kỳ bao che khuyết điểm, nàng chính là vì nguyên nhân này mới có thể đến thế ngoại đào nguyên. Nguyệt Phù Dung tin tưởng bản thân có thể ở đây tìm được đạo lý công bằng.
Nguyệt Trác ngồi bên trên, ánh mắt lướt qua danh sách trên bàn, một bên xem một bên nói: “Vì sao lại thêm một người?”
"Người này là sư thúc tổ yêu cầu."
"Hả? Không nghĩ tới sư thú tổ thế mà cũng sẽ ra mặt tham dự.” Vẻ mặt Nguyệt Trác như có chút đăm chiêu.
"Nhưng mà nhắc tới cũng khéo, Lạc Băng Nhi thế nhưng cũng được sư thúc tổ coi trọng. Ta lo lắng nàng……” Nguyệt Phù Dung lấy tài liệu của Băng Nhi ra, trong lòng ghen tỵ như lửa. Thật ra nàng chính là sợ Băng Nhi được sư thúc tổ thu làm đệ tử nhập thất, mà không giống như hiện tại chỉ là một đệ tự bình thường. Một khi trở thành đệ tử nhập thất, như vậy nàng liền chính thức trở thành đệ tử truyền nhân thứ mười ba, cũng là sư muội của Nguyệt Trác, Nhan Ngọc, cùng Tiêu Lang rồi.
"Hả? Lại được sư thúc coi trọng.” Ánh mắt Nguyệt Trác chợt lóe, dần dần đầu mày cau lại. Chỉ cần cái nhăn mày này của hắn, không khí trong phòng không khỏi cũng căng thẳng theo”
"Thôi, nếu đã là ý của sư thúc, ta cũng không nên nói cái gì."
"Nhưng mà Lạc Băng Nhi này ngang ngược, sắc sảo, thật không an phận."
"Vậy hãy để nàng năm mới đến đi học, bằng không tu dưỡng không đủ, năng lực cũng sẽ không đủ.”
"Còn có. . . . . . Hiện tại ta cũng không ở Lâm Lang Các, xin chưởng môn an bày cho ta một việc.” Nguyệt Phù Dung mím môi, nói đến đây tự nhiên bốc lên một tia oán niệm. Chuyện xảy ra ngày đó còn rành rành trước mắt nàng, thế nhưng mất mặt trước các thành viên trong Lâm Lang Các, phá hủy toàn bộ hình tượng hoàn hảo mấy năm nay nàng cực khổ xây dựng. Lạc Băng Nhi kia thật sự rất đáng giận.”
"Ta biết rõ trong lòng muội không vui, lo làm chưởng giáo của muội thật tốt, ngày thường dạy cho đám đệ tử một chút là được rồi!"
"Ta muốn cho đám người mới kia đi học, bọn họ thật sự là không có người quản giáo, mà người lên lớp trong thế ngoại đào viên đều do huynh phụ trách.”
"Ừ, đệ tử bần hàn lục nghệ không tinh, hơn nữa phần lớn nhiệm vụ của Lâm Lang Các đều liên quan đến quý tộc, vậy muội dạy bọn họ cầm kỳ thư họa là được."
"Vâng." Nguyệt Phù Dung cau mày. Chuyện của đám người mới đả kích nàng không nhỏ. Gần đây có mấy chưởng giáo không tận lực, khinh nhờn chức vị đắc tội trên đầu nàng. Thật sự là làm cho nàng cực kỳ không cam lòng. Nhưng mà đã có thể lên lớp, như vậy đám người mới kia liền phải nghe lời nàng, cho nên nàng vẫn có thể quản Lạc Băng Nhi, miễn cho nàng cùng Tiêu Lang quá thân cận.
Mặc dù lão quái vật công khai bày tỏ Băng Nhi chính là đệ tử ông nhìn trúng, nhưng lại yêu cầu mọi người giữ bí mật. Hiện tại chỉ là một đệ tử bình thường, có chuyện gì sau này hãy nói.
Dĩ nhiên, Nguyệt Phù Dung cũng muốn bộc lộ tài năng cho Lạc Băng Nhi nhìn một chút, không có chút khoa tay múa chân làm sao có thể đảm nhiệm sự việc ở Lâm Lang Các.
Ở Lâm Lang Các, thân lại là nữ tử, càng phải đa tài đa nghệ mới được.
Vì vậy, bắt đầu từ ngày đầu tiên nàng đi học, phía sau liền có sáu nô tỳ đi theo phía sau, hơn nữa an bày rất nhiều người đến nghe, vì muốn phô bày ra tài hoa của bản thân, thậm chí mời đến phu tử có tư cách ở thế ngoại đào nguyên.
Người đến trước, Nguyệt Phù Dung thổi thổi nước sơn trên đầu ngón tay một chút, móng tay được cắt tỉa vô cùng xinh đẹp, mà nàng đang muốn dạy đám người mới về cầm kỳ thư họa, chuẩn bị một lần nữa tạo nên một hình tượng tài nữ hoàn toàn mới.
Sau một lúc lâu, rèm vừa động, bốn đệ tử bần hàn lục tục đến, lại chậm chạp khôg thấy bóng dáng của Băng Nhi.
"Lạc Băng Nhi kia sao không thấy đến? Ngày đầu tiên đã đến muộn?” Sắc mặt Nguyệt Phù Dung không vui.
"Thật ra thì. . . . . . Lạc Băng Nhi….. Hình như đã rời đi.” Nữ đệ tử bần hàn rụt rè nói.
"Cái gì? Rời đi? Sao lại thế này?” Lông mày Nguyệt Phù Dung dựng thẳng lên, không khỏi cắn chặt răng.
Bốn đệ tử bần hàn liếc nhìn nhau, nói: “Nghe nói nàng đi chấp hành nhiệm vụ, để bốn người chúng ta trước tiên tới nơi này học tập, chờ sau khi nàng hoàn thành nhiệm vụ sẽ trở lại.”
"Chấp hành nhiệm vụ? Chẳng lẽ không biết học tập cũng rất là quan trọng, những nhiệm vụ bình thường chính là tôi luyện tâm chí mà thôi.”
"Nhưng nàng là đi thi hành nhiệm vụ giang hồ, nàng đã bắt đầu làm nhiệm vụ đầu tiên rồi."
"Làm sao vừa gia nhập Lâm Lang Các là có thể chấp hành nhiệm vụ giang hồ? Tiêu Lang sư thúc cũng không quản sao?”
"Tam sư công hình như cũng rời đi."
"Cái gì? Tiêu Lang sư thúc cũng rời đi?"
Nhất thời Nguyệt Phù Dung tức giận không chỗ trút. Đáng chết, thật sự là đàn gảy tai trâu, làm hại nàng không công chuẩn bị nhiều như vậy.
. . . . . .
Khi Băng Nhi đi đến rừng rặm ngoài ba mươi dặm của thế ngoại đào viên, nhìn thấy một đám nhân mã đã đứng sẵn ở đó, nhưng mà đội nhân mã này nhìn không giống như đội áp tiêu bình thường, giống như thật không phải là người tầm thường.
"Đây không phải là cơ quan thú của Mặc gia hay sao?” Sau đó, Băng Nhi liếc mắt một cái đã nhận ra mấy con thú gỗ, mà trên người chúng nó đang mang một số vật nặng.
Nam tử mặc tử y mộc mạc nội liễm đứng bên cạnh, thần thái giữa trán bất phàm, giọng nói thanh lãnh truyền đến “Không sai, đây chính là cơ quan thú của Mặc gia. Bởi vì Dung gia cùng Mặc gia chính là thế giao, cơ quan thú này cùng xe gỗ năm đó Gia Cát Khổng Minh tạo ra gần giống nhau. Cơ quan thú này bởi vì không cần ăn cỏ uống nước cho nên không cần lo lắng có người hạ độc bọn nó, như vậy ở phương diện người chăm sóc liền giảm đi một ít tâm tư. Hơn nữa cơ quan thú có công năng tự hủy, nếu gặp tình huống nguy hiểm cũng có thể đảm bảo thứ quan trọng sẽ không rơi vào trong tay đối phương.
Nghe nói những lời này, trong mắt Băng Nhi thoáng qua một tia âm u, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lại ngước mắt nhìn thoáng qua Lạc Ngọc Ly, không nghĩ tới nhiệm vụ lần này hắn lại cùng làm với nàng.
"Đúng rồi, đại ca, lần trước trong khảo hạch của người mới có sử dụng cơ quan, có phải của Mặc gia hay không?”
"Ừ, lần trước bởi vì Nhan Ngọc cứu Mặc tiểu thư, từ đó Mặc gia đồng ý hàng năm sẽ cung cấp một ít cơ quan cạm bẫy cho thế ngoại đào viên.”
"Vậy cuộc thi ngày đó, chẳng lẽ huynh cũng có mặt?” Băng Nhi khẽ nâng mày, tươi cười.
"Khụ, đúng, ta mang mặt nạ."
"Đại ca mang mặt nạ gì?"
Chỉ thấy Lạc Ngọc Ly lấy một cái mặt nạ hồ ly xinh đẹp từ trong ngực ra, đôi mắt là màu đỏ xinh đẹp, Băng Nhi nhịn không được cười nói: “Mặt nạ này càng thích hợp với Tiêu Lang.”
Lạc Ngọc Ly không dấu vết khẽ cau mày, giọng nói thanh nhã lạnh lùng “Tiêu Lang là người đứng đầu, không cần mang mặt nạ.”
"Như vậy ta mang cái gì?" Gương mặt Băng Nhi chợt tiến sát về phía nam tử, cả người mang theo hương vị thanh u.
"Chờ muội hoàn thành nhiệm vụ này, trở về tự bản thân muội chọn một cái.” Lạc Ngọc Ly nhịn không được, ngón tay thon dài vuốt nhẹ mũi Băng Nhi.
"Tốt, tốt!" Băng Nhi lập tức gật đầu cười.
Từ khi biết Lạc Ngọc Ly giấu diếm thực lực bản thân, nàng liền không còn xem hắn là một tên thư sinh tay trói gà không chặt. Hơn nữa có thể cùng hắn ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ của Lâm Lang Các, trong lòng càng vui vẻ.
Nhưng mà, tiếp sau đó từng nhóm người đến cũng rất nhiều, trong sân liền dần dần có vẻ chật chội.
Băng Nhi không khỏi tò mò, những người này chẳng lẽ đều được mời đến?
Những người này đều là một số hảo thân thủ trên giang hồ, Dung gia chính là nhiệm vụ cấp tám, sao lại triệu tập nhiều người như vậy?
Nhìn thấy mấy trăm người giang hồ khí vũ bất phàm tập hợp một chỗ, hơn nữa Dung gia vốn cũng đã an bày xong nhân mã, đội ngũ có vẻ khổng lồ mà hùng dũng.
Vào giờ khắc này, vẻ mặt một nam tử trung niên có chút sốt ruột, người này là quản sự, ông đang nói với một lão già: “Dung nhị gia, nhiệm vụ lần này cũng không phức tạp, bất quá chỉ là một cái nhiệm vụ cấp tám, không ngờ sau khi dán bảng thông cáo, thế nhưng lại có nhiều giang hồ cao thủ đến như vậy, thật sự là người hơi nhiều, nơi này của chúng ta không cần nhiều người như vậy, cái này phải làm sao bây giờ?”
"Trên bảng thông cáo chẳng lẽ không nói rõ ràng điều kiện sao?” Dung nhị gia cúi đầu nói.
"Ta không biết, nghe nói bảng thông cáo là do Dung đại thiếu gia, Dung Chích phụ trách, lão gia bảo Dung đại thiếu gia ra ngoài làm việc, không cần phải suốt ngày đần độn trong nhà, ai biết ngài ấy lại làm việc thành cái dạng này, thật sự là quá không đáng tin.”
"Đúng rồi, tiểu tử kia đi nơi nào?"
"Chắc là ở thanh lâu, nghe nói gần đây mới mở một cái thanh lâu, đêm quả đã bỏ chạy đi góp vui rồi.”
"Đồ háo sắc, thật là thành sự thì ít, bại sự có thừa.” Dung nhị gia nhịn không được thấp giọng mắng.
"Ai nói ta thành sự thì ít, bại sự có thừa? Bản công tử là nghĩ việc lâu dài. Lần này ta ra ngoài thế nào cũng phải có người hầu hạ, đương nhiên càng cần nhiều nhân thủ đến chuẩn bị rồi, nhiều người so với ít người càng tốt hơn.”
Một hồng y năm tử yêu nghiệt ngồi trên xe ngựa, một chân để nằm ngang, một chân buông thỏng xuống dưới, khẽ lắc lư. Guốc gỗ theo chân hắn lúc ẩn lúc hiện, khóe miệng mang theo nụ cười độc đáo, cười đến tà mị. Mà phía sau hắn là một nữ hài xinh đẹp động lòng người, nhẹ nhàng xoa bả vai cho hắn.
Sau đó hắn đứng lên, hướng về phía mọi người váy một cái, giọng nói mị hoặc kéo thật dài “Các vị anh hùng hảo hán, nhiệm vụ của Dung gia lần này không cần nhiều người lắm, chỉ cần hai mươi tinh anh gia nhập đội ngũ của chúng ta, tiền thù lao của các ngươi tuyệt đối cao. Nếu không được tuyển cũng không cần tức giận, Dung gia sẽ cho mỗi người ba mươi lượng phí đi lại.”
"Ừ, điều kiện này thật sự là không tồi, không nghĩ tới đến đây cũng có phí đi lại, so với các gia tộc khác tốt hơn nhiều.”
Một vài đệ tử giang hồ lập tức mở miệng: “Xin hỏi quy tắc sàng chọn là gì? Nói ra nghe một chút.”
Bàn tay Dung Chích nhẹ nhàng vén sợi tóc trước trán, cười nói: “Quy tắc rất đơn giản. Không chạy qua phi tiêu không cần. Thân thể không tráng kiện không cần. Không quen thuộc địa hình Yến quốc cùng Triệu quốc không cần. Không đến mười tám tuổi không cần. Vượt qua năm mươi tuổi không cần.”
Nghe vậy, trải qua một phen xét duyệt, rất nhanh liền đào thải một nửa số người.
Băng Nhi trầm mặt mà đứng, khóe môi luôn treo nụ cười như có như không, chỉ khẽ nói: “Ca, lần này huynh theo ta đến đây thật sự là vất vả cho huynh rồi.”
"Muội là lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ, có người đi theo sẽ tốt hơn, những người khác đi ta sẽ lo lắng.” Giọng nói Lạc Ngọc Ly nhàn nhạt.
"Ca, huynh thật tốt.” Giọng nói Băng Nhi trong veo.