Tiêu Lang từng bước đi đến căn phòng cách vách, nhìn về phía bạch y nam tử đang ngồi. Trong tay hắn cầm một quyển sách dạy đánh cờ, đang chăm chú lật xem. Nhìn thấy Tiêu Lang tiến vào, ý bảo hắn ngồi xuống “Tử Hi, chúng ta đã rất lâu rồi không chơi cờ cùng nhau, nào, đến đánh với ta một ván, như thế nào?”
Tiêu Lang khẽ gật đầu, ngồi đối diện bạch y nam tử nói: “Được.”
Ánh mắt Nhan Ngọc nhìn về phía bàn cờ, cho Tiêu Lang đi trước, chậm rãi nói: “Tình huống muội muội của đệ như thế nào rồi?”
"Không có gì đáng ngại, đã uống Thanh Tâm Đan của Nhị sư huynh.”
Sau đọ Tiêu Lang hạ xuống một quân cờ đen, vừa lúc ngăn chặn hậu chiêu của hắn. Nhan Ngọc trầm ngâm không nói, hai nam tử yên lặng nhìn bàn cờ. Bỗng nhiên, một bóng đen từ ngoài cửa sổ tiến vào, quỷ mị đột ngột xuất hiện, cung kính nói: “Nhan Nhị tiên sinh, chân tướng sự việc thuộc hạ đã điều tra rõ ràng.”
"Nói!” Tiêu Lang mỉm cười cầm quân cờ trong lòng bàn tay.
"Thuộc hạ hỏi thăm được Băng Nhi cô nương muốn thi vào thế ngoại đào viên, bởi vì không có thư tiến cừ cho nên hôm qua mới ở trong hồ chấp hành nhiệm vụ treo tiền thưởng.”
"Ngươi nói. . . . . . Nàng muốn đi thế ngoại đào nguyên?" Gương mặt Tiêu Lang thoáng qua một chút ý cười như không cười, đáy mắt lại có một chút không vui.
"Tử Hi, chẳng lẽ muội muội của đệ không nói chí hướng của mình với đệ?” Nhan Ngọc mỉm cười ôn nhu hỏi.
"Tâm tư nữ nhân luôn làm cho người ta đoán không ra.” Tiêu Lang thở dài một tiếng, hạ xuống một quân cờ đen, lại chiếm cứ một vị trí trên bố cục bàn cờ của đối phương.
Trên mặt Nhan Ngọc vẫn mang theo nụ cười thản nhiên “Nếu muội ấy muốn đi đến thế ngoại đào nguyên, ít nhất đệ có thể dùng bộ mặt thật đối diện với muội ấy. Đợi một thời gian, lo gì trái tim muội ấy không hướng về phía đệ?”
Ánh mắt Tiêu Lang chớp động “Quy củ của thế ngoại đào viên, Nhị sư huynh so với ta hẳn là hiểu rõ hơn.”
“A? Ý đệ là nói: Đệ tử nội môn cùng đệ tử ngoại môn không thể thành thân, họ hàng xa cũng không thể?”
"Không sai! Nếu muội ấy đến thế ngoại đào viên, như vậy thân phận của muội ấy cùng với ta cách nhau quá xa, số lần gặp mặt càng ít. Hơn nữa ở thế ngoại đào viên phần đông là nam đệ tử, ta thật sự khó có thể ràng buộc tính tình của muội ấy.”
"Như vậy Tử Hi có nghĩ tới thật ra muội ấy có thể đến Lâm Lang Các hay không?”
"Lâm Lang Các? Nhị sư huynh là có ý gì?"
Nhan Ngọc vẫn mỉm cười nói: “Tử Hi, nữ tử có thể chân chính xứng đôi với đệ cũng không phải đóa hoa được cưng chiều trong hoa viên. Tuy rằng đệ thích Băng Nhi, nhưng muội ấy còn cần phải tiến vào giang hồ ma luyện, bằng không khoảng cách của muội ấy cùng đệ sẽ càng ngày càng xa. Huống chi, Lâm Lang Các lại thuộc quyền quản lý của đệ, có đệ tương trợ, muội ấy sẽ dễ dàng tạo dựng thanh danh trên giang hồ. Việc tiến vào Kim Lân Bảng quần phương cũng không phải việc khó, ngày đệ cưới muội ấy hẳn là không còn xa.”
Khóe miệng Tiêu Lang nhếch lên, như có điều đăm chiêu “Nhị sư huynh nói rất đúng. Tuy rằng nhiệm vụ ở Lâm Lang Các rất vất vả, nhưng có thể để muội ấy rèn luyện một chút.”
"Còn nữa, thuốc này ta mang cho đệ, cổ của đệ….” Nhan Nhị tiên sinh nhìn về phía dấu răng trên gáy hắn, lắc đầu cười khẽ.
. . . . . .
Ánh nến lay động, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập trong phòng. Tiêu Lang tiến vào phòng, vừa ngước mắt liền nhìn thấy, khóe miệng treo lên nụ cười chưa từng biến mất.
Trong phòng truyền đến tiếng nước chảy. Thiếu nữ đang tắm, lại quên đóng cửa, có thể thấy nàng đang mất hồn mất vía, tâm thần không yên.
Trong mắt hắn lại thoáng qua một tia xúc động, bản thân không cố ý nhìn, nhưng vẫn không cẩn thận nhìn thấy mặt gương ở phía đối diện.
Mặc dù gương đồng có chút mơ hồ, nhưng nhìn một cái liền không xót gì. Tiêu Lang nhếch môi một cái, tuy rằng có chút không có khả năng, nhưng thiếu nữ trải qua chuyện đêm qua, giống như lại nhiều hơn một phần mùi vị của nữ nhân.
Thiếu nữ trước mắt luôn cho hắn cảm giác không giống nhau. Ngày thường ở trước mặt hắn ngây thơ hồn nhiên, mỹ lệ đáng yêu. Ở bên ngoài lại rất có chính kiến.
Không thể không nói, hắn thật sự rất yêu thích tính tình tự lập đáng yêu này.
Vậy mà vẻn vẹn nửa canh giờ, Băng Nhi ngâm mình trong thùng gỗ đều bị vây trong trạng thái ngẩng người. Trong đều thoáng qua vô số suy nghĩ vỡ vụn, tâm tình loạn thấy bát nháo quấy phá thần kinh của nàng. Hận không thể tìm một miếng đậu hủ đập vào. Khuôn mặt xinh đẹp phấn nộn vo thành một nắm, hai tay bụm mặt, nhịn không được phát ra tiếng thở dài thật sâu “Xấu hổ chết ta rồi, thật sự là xấu hổ chết ta rồi!”
Aiz! Trên đầu chữ sắc có cây đao, lỡ một bước chân thành thiên cổ hận!
Cho tới bây giờ nàng cũng thật sự không nghĩ tới bản thân sẽ phát sinh ra chuyện như vậy. Nhưng mà đồng thời cũng cảm thấy một chút may mắn, gặp được nam tử như Tiêu Lang. Chỉ sợ vô số nữ nhân trong Kinh Thành đều khát vọng có được “diễm ngộ” như nàng.
Sau một hồi rối rắm, Băng Nhi cúi đầu nhìn thân thể của mình, làn da như nước bóng loáng, không hề tỳ vết. Nhưng trên da thịt đối phương lại che kín dấu răng đỏ ửng, thế nào cũng cảm thấy bản thân là một con cầm thú, tối hôm qua nàng thật sự đói khát như vậy sao?
Huống chi thanh danh của Tiêu Tam tiên sinh chỉ sợ một trăm nữ tử trinh trắng cũng không đủ so sánh. Nàng thật sự đã phạm vào sai lầm lớn trong sai lầm lớn rồi.
Cùng với một tiếng thở dài, Băng Nhi chậm rãi đứng dậy lau đi nước đọng, phía bên trái nụ hoa lại có chút hơi khác thường.
Nàng cúi đầu, chậm rãi vuốt ve, miễn cưỡng có thể thấy nó có chút sưng, giống như một đóa hoa hồng nhạt nở rộ, mang theo một tia quyến rũ khó có thể miêu tả. Tối hôm qua biến thành cầm thú hình như không phải chỉ một mình nàng.
"Tắm rửa xong rồi sao?” Đột nhiên giọng nói trầm thấp tao nhã của Tiêu Lang truyền tới. Lời nói vừa dứt, thiếu nữ xuýt nữa ngã vào trong thùng tắm.
"Huynh…..Huynh tiến vào bằng cách nào?” Trong lòng Băng Nhi lộp bộp một tiếng, cúi người đứng dây, đỏ mặt ẩn trong thùng tắm.
"Muội quên khóa cửa, may mắn ta đã dặn dò không cho người khác tiến vào.” Vẻ mặt Tiêu Lang tự nhiên.
"Huynh đi ra ngoài.” Băng Nhi xấu hổ đến không kiềm chế được, đối phương thế mà lại thập phần thản nhiên.
"Ta thay muội đưa đến thư đề cử vào thế ngoại đào viên…. Xem ra là muội không cần.”
Băng Nhi chấn động, từ trong thùng lộ đầu ra, lập tức kêu lên “Đợi một chút, ai nói ta không muốn.”
Tiêu Lang tao nhã cười, lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa, xa xa lưu lại một câu “Trước tiên ta thay muội thu, một lát sẽ đưa muội trở về.”
. . . . . .
Bên ngoài Lạc phủ, quản gia nhìn thấy Băng Nhi ngồi trên một chiếc xe ngựa trở về, đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó khinh thường nói: “Băng tiểu thư, như thế nào đến bây giờ mới trở về? Lão gia ở trong phòng chờ người đã lâu.”
"Cái gì?" Băng Nhi nhướng mày, tâm tình không phải đặc biệt tốt.
"Người của Dung gia cùng Sở gia đều đến. Sở gia nói là muốn từ hôn. Dung gia nói là muốn đến xem mặt thử.” Ánh mắt quản gia xem thường nói.
Hôm nay thật đúng là náo nhiệt. Băng Nhi đối với bộ dáng khinh thường của quản gia làm như không thấy, cúi gằm mặt, thở dài một tiếng. Thật không biết hôm nay kết quả như thế nào? Mấy nam nhân kia đều đến Lạc phủ.
"Băng Nhi, chẳng lẽ muội không mời ta vào trong ngồi một chút hay sao?” Tiêu Lang chậm rãi nói.
"Ca ta nói, hắn không thích khách nam.” Mặt Băng Nhi không kiềm chế được có chút ửng hồng.
Tiêu Lang khẽ cười. Hắn chưa từng nói qua những lời này, chậm rãi nói: “Có bạn từ phương xa tới, há lại không vui vẻ? Đại ca của muội với ta là chỗ quen biết cũ, chẳng lẽ còn muốn từ chối ngoài cửa hay sao? Đây là thái độ muội đối đãi với ân nhân cứu mạng? Đây là đạo đãi khách của Băng Nhi?” Giọng nói của hắn ôn nhu ấm áp như gió xuân, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.
"Huynh biết đại ca ta?” Băng Nhi ngoái đầu, dáng vẻ không tin nhìn Tiêu Lang một cái.
"Nếu đại ca muội biết ta cứu muội, nhất định sẽ nói với muội….. Tích thuỷ chi ân, dung tuyền tương báo, đúng hay không?”
Đúng, cực kỳ đúng. Băng Nhi kinh ngạc nhìn nam tử một cái. Đối phương ngược lại đã đi vào trong.
Quản gia không vui nhìn hai người, nghĩ thầm Băng Nhi cũng quá không hiểu chuyện rồi. Tất cả mọi người đều ở đại sảnh chờ nàng, nàng lại mang một nam tử không biết ở đâu ra đến.
Mặc dù bộ dáng nam tử này tuyệt sắc thanh tao, nhưng thân phận không thể so sánh được với công tử Dung gia cùng Sở gia.
Vì thế, hắn không khách khí giáo huấn: "Băng tiểu thư, tất cả mọi người đang đợi người, người lại không lập tức đi qua, người thật là có mặt mũi thật lớn.”
Băng Nhi chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng chứa một chút ý cười “Bọn họ cũng đã đợi thật lâu, hẳn là không để ý đợi thêm nửa khắc. Nếu ta mang bộ dạng thế này đi qua, không phải là càng thất lễ hay sao?”
Nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của thiếu nữ, giống như nhật thực chảy ra một đường, càng nhìn càng đẹp, ánh sáng rực rỡ chiếu ra vạn trượng, nhất thời làm cho quản gia giật mình. Không nghĩ tới thiếu nữ này thường ngày nhìn không có gì xinh đẹp, thế mà trong nháy mắt giống như càng thêm tao nhã.
Dĩ nhiên Tiêu Lang cũng không chuẩn bị thông báo với gia chủ Lạc gia là hắn đã đến, chỉ là khiêm tốn cùng Băng Nhi đi đến hậu viện hẻo lánh. Băng Nhi ngước mắt nhìn nam tử, trong lòng có một ý tưởng kỳ quái, cảm thấy hắn giống như có một loại cảm giác “ngựa quen đường cũ.”
Nào biết, vừa bước vào phòng, một bóng đen liền đánh tới, bay thẳng vào trong lòng Tiêu Lang.
"A Phì!" Băng Nhi kinh ngạc kêu lên.