Tay nàng đến bệnh trừ
Nha hoàn kinh hoảng, cả người run rẩy, gắt gao mím môi. Sắc mặt ma ma cũng cực kỳ mất tự nhiên, hiển nhiên là bị Băng Nhi nói trúng.
"Nói! Các ngươi đã thấy được cái gì?" Dung lão gia tức giận hỏi.
"Chúng ta. . . . . ." Mấy nha hoàn té quỵ dưới đất, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Chúng ta. . . . . . Thật sự không dám nói."
"Có gì không dám nói?" Dung lão gia trợn mắt nhìn các nàng.
"Ma ma nói nhìn thấy những thức không sạch sẽ kia cũng không được nói lung tung, khả năng có thể trở nên giống như lão thái thái, cho nên chúng ta không dám mở miệng.”
"A?" Băng Nhi như có điều suy nghĩ nhìn lão ma ma liếc mắt một cái, nhìn thấy gò má đối phương nhô ra, mi mắt híp lại, đôi mắt hình tam giác cúi xuống, tướng mạo thực sự là cực kỳ lương thiện.
"Nói! Nếu không ta sẽ đánh chết các ngươi.” Dung lão gia hung hăng vỗ bàn một cái, giọng nói giống như hàn băng lạnh lùng thấu xương.
Mấy nha hoàn co rúm lại một chút, mắt lộ ra sợ hãi, vội dập đầu nói: "Chúng ta nói, chúng ta nói, hai ngày nay buổi tối….. cùng ngày thường không giống nhau. Nửa đêm trên gác xép sẽ truyền đến….. âm thanh tiếng người nhảy, nhưng mà…. Bên trên vốn không có người ở. Chúng ta đi lên chỉ nhìn thấy một bóng đen thoáng qua, sau đó nháy mắt đã không thấy tăm hơi.”
"Hơn nữa hai ngày nay mạc danh kỳ diệu….. Liễu Hồng, Thúy Lục nghe thấy có tiếng nữ nhân khóc, chúng ta đi ra ngoài tìm….. bỗng nhiên nín khóc. Chỉ có lão thái thái đối mặt với mặt nước dùng sức kêu, trong nước giống như có người đang đứng, nhưng do sương mù quá dày không thấy rõ.”
"Sáng nay, con chó bên ngoài không biết vì sao đã chết…… Chúng ta đều rất sợ hãi.”
"Ma ma nói cho chúng ta biết…... Chuyện ma quỷ trong gia tộc không thể nói lung tung, lão gia, chúng ta rất sợ.”
Dung lão gia nghe thấy liền biến sắc, mày nặng nề nhăn lại, nhìn Băng Nhi liếc mắt một cái, nói: “Tiểu công tử thấy việc này là có chuyện gì xảy ra?”
Băng Nhi hơi trầm ngâm, liền sáng tỏ huyền diệu trong đó, nhưng không nói ra, bên môi gợi lên một chút cười khẽ, chậm rãi nói: “Tuyết Tâm phú” nói rằng: Đứa nhỏ không thể sinh ra, độc âm không lâu. Âm dương không phối hợp, tới khi độc âm thắng, liền có ảnh hưởng không tốt. Có thể đưa tới một ít tai họa, có thể làm cho người ta không duyên vô cớ sinh bệnh, thậm chí nhìn thấy ảo giác, thậm chí làm cho trong nhà không lý do phát sinh việc lạ. Hơn nữa theo ta biết thì nơi đây vốn không có gì là không ổn, cố tình lại có người phá hủy phong thủy âm dương.”
Mặt Dung lã gia liền biến sắc nói: "Ngươi nói là. . . . . . Có người cố ý làm như vậy?"
Băng Nhi cũng không đáp lời, lại đi đến trước bàn, cầm lấy một khối ngọc Như Ý nói: “Còn có, đây là tà vật, không nên đặt trong phòng ngủ.”
Dung lão gia kinh ngạc nói: “Ngọc là vật may mắn, vì sao lại là tà vật?”
Băng Nhi cầm ngọc Như Ý đến gần một ngọn đèn để Dung lão gia nhìn rõ, nói: “Ngọc này trên mặt có văn tự màu xanh hắc, có thể thấy đây là vật bồi táng, tiếp xúc thi khí, chí âm chí tà, loại tà vật này dễ dang gia tăng tà khí.”
Dung lão gia mượn ánh đèn nhìn lại mặt trái của khối ngọc. Khối ngọc óng ánh trong suốt, vốn là một khối mỹ ngọc, nhưng bên trong đã có một phần biến màu, so sánh với màu sắc chất ngọc khác rất là không phù hợp, tinh tế nhìn kỹ, cư nhiên chỗ đó khắc lên văn tự kỳ quái.
"Đây là văn tự gì? Vì sao ta xem không hiểu?"
"Thủy thư, cũng có thể gọi là Văn Hòa quỷ thư. Tương truyền là văn tự sơ khai thời cổ, là văn tự viết cho người chết xem.”
Dung lão gia hút một miệng lãnh khí nói: “Chẳng lẽ một khối ngọc Như Ý có thể gây ra động tĩnh lớn đến vậy?”
Băng Nhi lắc đầu nói: "Trận pháp phong thủy lợi hại có thể giết người, nhưng người thi triển thuật này sẽ bị tổn thọ. Trận này cũng là một cái quỷ trận, mượn quỷ hại người, có thể miễn cho bản thân bị giảm thọ, nhưng có ý đồ xấu. Khối ngọc này bày biện ở đây là mắt trận, ngày thường có lẽ không có chuyện gì, nhưng đến giờ Tý sẽ bắt đầu khởi động trận pháp.” Giọng nói của nàng dưới ánh nến mờ tối xuôi tai đến, mang theo mấy phần mộng ảo.
"Thế gian thật sự có quỷ?"
"Đương nhiên là có, chỉ là người quỷ khác đường, không thấy được thôi."
"Mới vừa ngươi nói có người hãm hại lão tổ tông? Đến tột cùng là người phương nào?"
"Chuyện tình của quý phủ không quan hệ tới ta. Ta chỉ là tới xem bệnh, nhưng trong viện này bị người khác sửa lại phong thủy, còn có vị trí gương trong phòng hoàn toàn không phù hợp. Gương không thể đối cửa sổ, bằng không sẽ bất lợi đối với người, hơn nữa…. Trong hồ hẳn là có cái gì đó, Dung lão gia có thể cho người vớt lên hay không?”
"Nhanh đi, gọi người tới vớt thứ trong hồ lên!” Dung lão gia lập tức ra lệnh mọi người.
Dung phủ quả nhiên làm việc có hiệu suất, rất nhanh bên ngoài đã có mấy gã hán tử kêu lên: “Bẩm lão gia, chúng ta vớt được một hình nộm trong hồ, trên mặt còn ghi ngày sinh tháng đẻ.”
Sắc mặt Dung lão gia cả kinh, tiếp nhận hình nộm, vừa nhìn, thoáng chốc âm trầm. Đây là bát tự của lão tổ tông, nhưng người biết bát tự của bà quả thật không nhiều lắm, chẳng lẽ trong phủ thật sự có người muốn hại lão tổ tông?
Dung lão gia vội hỏi: "Xin hỏi làm thế nào cứu trị cho lão tổ tông đây?"
Tròng mắt Băng Nhi chợt đen nhánh, trên mặt lộ ra biểu cảm tinh xảo “Trong thiên địa, âm dương bất hòa tất sinh biến, chỗ âm tụ lại càng là như thế. Nơi này, bố cục từng ngọn cây cọng cỏ đều là đầu sỏ làm cho âm khí tụ tập. Cho nên người đứng phía sau nhất định là người quản sự thường xuyên xuất nhập trong viện.”
Dứt lời, ánh mắt của nàng quét qua mọi người, dừng lại lâu hơn một chút trên người lão ma ma, đối phương vẫn như cũ là bộ dáng đàng hoàng tử tế.
Băng Nhi nói tiếp: "Hơn nữa bát tự của lão phu nhân lại được ghi trên hình nộm vải, quăng vào dưới hồ nước âm tà, liền làm cho cả người thần trí không rõ ràng. Sau đó lại dùng trận pháp chiêu quỷ giữa khuya, theo sau bị thứ không sạch sẽ quấn thân. Thân thể lão phu nhân nhất thời không chịu nổi, đương nhiên liền biến thành cái bộ dáng này, giống như người mất hồn phách, đây gọi là chứng mất hồn.”
Giờ phút này, lão thần y không nhịn được lạnh lùng phản bác: "Cõi đời này nào có chứng mất hồn? Thật là nói hưu nói vượn!"
Băng Nhi liếc xéo ông một cái, nói: “Nói như vậy, ngươi có thể ra tay chữa bệnh cho lão phu nhân?”
Lão thần y khinh thường nói: "Tiểu tử, có bản lãnh ngươi trị đi. Nếu ngươi có thể trị khỏi, ta liền làm đồ đệ của ngươi.”
Băng Nhi lạnh lùng liếc ông một cái, nháy mắt trong suốt không thể nhìn gần “Có một lão đồ đệ như ngươi đi theo ta, đi ra ngoài thật sự là mất mặt.”
Lão thần y suýt nữa nhảy lên “Tiểu tử thúi chưa dứt sữa, ngươi cho rằng bản thân mình là ai?”
Dung lão gia mở miệng xen ngang lời lão thần y “Hai vị bình tĩnh một chút chớ nóng vội, thỉnh tiểu công tử nói tiếp.”
Băng Nhi hơi hơi ngưng mắt, giọng nói bình thản nói: “Trong truyền thuyết, quỷ quấn thân không nhất định là trú ngụ trong cơ thể. Bị quỷ nhập thể gọi là gặp ma, lãp phu nhân còn bị âm tà xâm nhập chung quanh, giống như một tiểu hài đồng nhỏ tuổi hồn nhiên, có khi sẽ nhìn thấy thứ không sạch sẽ gì đó.”
Dung lão gia vội nói: "Vậy phải làm thế nào cho phải?"
Băng Nhi khẽ mỉm cười, dựng thẳng ba ngón tay tuyết trắng trong suốt “Ta muốn ba thứ. Lấy cho ta một cái kéo, một tờ giấy vàng, và một cái bát.”
Nhan Nhị tiên sinh gật đầu một cái, Dung lão gia lập tứ vẫy vẫy tay, rất nhanh liền có người mang mấy thứ kia đén.
Băng Nhi tiến lên cầm lấy tay lão phu nhân, giơ kéo lên, lão thần y lập tức nhảy lên “Ta không cho ngươi đụng vào người bệnh nhân.”
Băng Nhi cười lạnh một tiếng nói: “Ta nói thần y, nếu hiện tại ngươi có thể cam đoan với mọi người, bản thân có thể nắm chắc có thể làm lão phu nhân khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa bà sẽ không xiết cổ nương, cắn ngươi một cái, như vậy ta liền lập tức xoay người rời đi.”
Dung lão gia cũng không nhịn được nói: “Thần y, ngươi không thể quá phận cậy mạnh, nhìn một cánh tay ngươi còn đang chảy máu, không bằng người qua một bên nghỉ ngơi chút đi.”
Gương mặt lão thần y nhất thời thẹn đỏ mặt, hậm hực hờn dỗi lui xuống.
Chỉ thấy Băng Nhi cắt xuống móng tay cùng tóc của lão phu nhân, dùng phù chú châm lên phóng vào trong bát, nói tiếp: “Mọi người cầm đèn, thấp hết tất cả các đèn trong phòng lên, có bao nhiêu thấp bấy nhiêu, lại đóng cửa sổ lại!”
Thoáng chốc trong phòng đèn dầu sáng rỡ, Băng Nhi thuận tay kéo khăn che mặt của lão phu nhân xuống. Khăn che mặt vừa kéo xuống, đầu lưỡi lão phu nhân liền thè ra, cổ họng phát ra tiếng kêu khanh khách, trợn mắt muốn tập kích người trong phòng, lại e ngại ánh sáng, chậm rãi lui về phía sau.
"Các ngươi nhìn, lão phu nhân đang nổi điên!" Lão thần y vẫn còn không cam lòng nói.
Đang nói, liền thấy lão phụ nhân bỗng nhiên dùng một tư thế quỷ dị, dùng cả hai tay hai chân trèo lên đầu tường lầu các, nhảy tới trên xà nhà không có ánh sáng.
Thử hỏi một lão phụ nhân nổi điên có thể trèo tường nhanh như vậy hay sao? Huống chi ngày thường bà đi đứng đều phải có người dìu.
Lão thần y nhất thời trố mắt, một câu cũng nói không nên lời.
Giờ phút này, trong tay Băng Nhi kết ấn, trong miệng lẩm bẩm đọc: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Trong ngoài tam giới duy nói độc tôn. Thể có kim quang, che ánh thân ta. Nhìn tới không thấy, nghe không nghe thấy. Bao quát thiên địa, dưỡng dục đàn sinh. Thị vệ tam giới, Ngũ đế tự nghênh. Vạn thần triều lễ, sai khiến Lôi Đình. Quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình. Trong có sét đánh, Lôi Thần ẩn danh. Kim quang tốc hiện, che hộ chân nhân. Lập tức tuân lệnh.”
Một đạo ánh sáng theo tay nàng phản xạ trên gương, lại phản xạ đến trên người lão phụ nhân. Lão phụ nhân lập tức hét to một tiếng rơi xuống đất.
"Lão tổ tông ——"
"Không có việc gì, mọi người lui ra!" Băng Nhi tung người nhảy đến bên cạnh lão phụ nhân, dán một lá bùa lên trán bà, thoáng chốc toát ra một cỗ hắc khí.
Toàn bộ người ở đây đều sợ ngây người, mọi chuyện quỷ dị như vậy, hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Bên môi Nhan Nhị tiên sinh chứa đựng ý cười văn nhã, cảm thấy thiếu nữ này thập phần không đơn giản. Tuổi còn nhỏ mà đã có một thân bản lĩnh thế này, phương pháp cũng là cực kỳ cổ quái. Tiểu muội bên cạnh Tử Hi thật sự là có ý tứ.
"Nhan Nhị tiên sinh, hắn như vậy….. thật sự là đang chữa bệnh sao?” Lão thần y trố mắt hỏi.
"Đây là kim quang chú của Đạo gia, là phương pháp danh môn chính phái.” Nhan Nhị tiên sinh nhẹ nhàng tán thưởng nói.
"Đây mới thật là âm tà quấn thân?” Lão đại phu không cam lòng hỏi.
Nhan Nhị tiên sinh cười nhạt, ý vị ôn nhu tao nhã, chậm rãi nói: “Quả thật là âm tà quấn thân. Nhưng mà lão phu nhân chỉ tạm thời mất hồn mà thôi, nếu quả thật có gười có thông thiên nhãn, có thể nhìn thấy sau lưng lão phu nhân có thứ không sạch sẽ. Chỉ là tất cả mọi người nhìn không thấy thôi.”
Băng Nhi lấy một thẻ trúc từ trong ngực ra, bày biện Bát Quái trận pháp chung quanh lão phụ nhân, điều hòa khí tràng âm dương bốn phía chung quanh, lại dùng ngón tay điểm ấn huyệt vị Ki Môn, Hồn Môn, Thanh Môn, Lương Môn. Hơi thở hỗn loạn quanh thân lão phụ nhân ở ngoài sáng dần dần vững vàng, ngũ quan của lão phụ nhân cũng dần dần giãn ra, trong lòng mọi người liền buông lỏng.
"Thật tốt quá, lão phu nhân rốt cuộc tỉnh."
"Lão tổ tông, ngài thấy thế nào?"
Lão phụ nhân vươn tay, dùng tay chỉ vào lão ma ma muốn chạy trốn, nói: “Nhanh, bắt nàng lại cho ta!”
. . . . . .