Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 97: Phiên ngoại 12



“Này! Có mang mười đồng tiền đến không?”

Ở ngõ nhỏ quen thuộc, Bạch Ngọc Câu lại bị gọi lại, cô cúi đầu nhìn lướt qua bằng khóe mắt.

Thiếu niên có mái tóc hồng, cậu ngậm một cái kẹo que trong miệng, những tên đàn em đi theo phía sau cậu cũng ngậm kẹo que trong miệng, nhìn rất hung dữ.

Bạch Ngọc Câu luồn tay vào trong túi áo, rồi lấy ra một tờ mười đồng mới tinh.

Cô nuốt nước bọt rồi mới rụt rè đưa mười đồng tiền ra.

“Ồ, cô cũng nghe lời thật đấy!” Tang Tinh nhận mười đồng tiền rồi giơ lên trước ánh mắt để nhìn lại.

“Là tiền thật.”

Con mắt của đàn em lập tức phát sáng: “Quá tốt rồi, đại ca, lát nữa chúng ta mua que cay ăn đi!”

Tang Tinh bỏ mười đồng tiền vào túi quần: “Ha ha ăn, chỉ biết ăn thôi.”

Cậu lấy kẹo que trong miệng: “Bạch... Gì nhỉ?”

“Quên đi, Tiểu Bạch, ngày mai tôi bỏ qua cho cô, ngày kia cô mang mười đồng tiền đến, chúng tôi chờ ở đây!”

Bạch Ngọc Câu trợn to hai mắt, còn… còn muốn cướp nữa hả?

“Vẻ mặt của cô là ý gì hả!” Tang Tinh không vui nói: “Bị tôi cướp nên thấy oan ức hả?”

“Không...” Bạch Ngọc Câu cúi đầu: “Không có.”

“Hừ.” Tang Tinh nghiêng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt của Bạch Ngọc Câu đang cúi đầu, sau đó mới lạnh lùng nói: “Được rồi, nhanh về nhà đi!”

Bạch Ngọc Câu nắm chặt dây đeo ba lô rồi cắm đầu chạy, đáng sợ quá!

Ngày kia còn muốn cướp của cô nữa à, tuy rằng mười đồng tiền cũng không nhiều, vì mỗi ngày cô được cho một trăm đồng tiền để tiêu vặt, nhưng cô thật sự không muốn gặp lại tên đáng sợ này nữa.

Lỡ không may... Không may cậu đánh cô thì sao.

Cô nhanh chân chạy về nhà, nhưng vẫn nghe được giọng nói của thiếu niên vang lên ở sau lưng cô: “Đi thôi! Chúng ta đi mua truyện manga đi (*)!”

(*) Truyện tranh, truyện biếm họa Nhật Bản

Vào trong nhà rồi, cô uể oải mở cửa phòng rồi đặt cặp sách ở trên bàn.

“Ngao!” Một tiếng mèo kêu truyền đến từ bên ngoài.

Đây là còn mèo mà cô nuôi, đặt tên là Tiểu Mỹ, không biết có phải do cổ họng của Tiểu Mỹ bị thương hay không mà tiếng kêu của nó nghe là lạ như thế.

“Tiểu Mỹ!” Bạch Ngọc Câu nhìn về phía bệ cửa sổ, một con mèo tam thể xuất hiện trước mặt.

“Hôm nay chị bị cướp rồi.” Bạch Ngọc Câu ôm con mèo vào lòng, vừa nói vừa vuốt lông mèo.

Tiểu Mỹ: “Ngao!”

“Ai da, em nói xem những ngày tháng như thế này khi nào mới kết thúc đây?”

“Ngao!”

Bạch Ngọc Câu nghe mèo kêu, trên mặt cô lộ ra một nụ cười: “Tiểu Mỹ! Có em thật tốt!”

Mèo mà! Có thể làm tâm trạng vui vẻ hơn!



Bốn thiếu niên ngồi xổm trong góc của một ngõ nhỏ, còn thiếu niên tóc hồng thì tựa lưng vào tường nhìn về phía trước.

Các thiếu niên cầm một quyển truyện manga xem rất say sưa, nhìn quyển truyện có vẻ đã cũ.

Là một quyển truyện tranh biếm họa cũ.

“Lạ thật, người tên Tiểu Bạch kia sao còn chưa tới.” Tang Tinh dựa vào tường nhìn chằm chằm vào lối vào của ngõ.

Cậu đã đợi hơn nửa ngày rồi mà Bạch Ngọc Câu vẫn không xuất hiện.

“Đi nhìn thử một chút! Đừng xem nữa!” Tang Tinh giật lấy cuốn truyện tranh biếm họa.

“A! Đừng mà đại ca!” Tên đàn em mong mỏi nhìn quyển truyện.

Tang Tinh không thèm nhìn bọn họ gào khóc thảm thiết đã nhanh chóng đi ra ngoài.

Cậu muốn xem Tiểu Bạch đang giở trò quỷ gì!

Cậu nhớ trường của Tiểu Bạch đang học hình như tên là trung học Dục Tài.

Năm người đi thẳng về trường trung học Dục Tài nhưng vừa mới đi tới vỉa hè thì nhìn thấy Tiểu Bạch.

Cô đang bị hai tên đàn ông chặn đường, trên mặt của một trong hai tên đó có một vết sẹo: “Giao hết tiền trên người ra đây cho tao!”

Tiểu Bạch ôm cặp sách che trước ngực, cô không biết phải làm sao, tay đang ôm cặp sách cũng run rẩy không ngừng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Này!” Tang Tinh thấy cảnh này thì rất tức giận.

“Hai đứa mày chui ra từ chỗ nào vậy? Dám cướp người tao muốn cướp à?”

Mẹ nó! Hai tên đàn ông này muốn làm gì, người mà cậu muốn cướp lại bị hai tên này cướp trước rồi hả!

Đáng ghét!

Tên đàn ông quay đầu lại, đang muốn mở miệng mắng người thì đột nhiên nuốt lời mắng lại vào trong.

Bọn họ cố nặn ra nụ cười: “Hóa ra là anh Tinh! Chúng tôi không biết đây là người của anh, vậy chúng tôi đi nhé!”

Bọn họ nói xong thì chuẩn bị rời đi, Tang Tinh cười lạnh một tiếng: “Muốn cướp là cướp, muốn đi thì đi sao?”

Cậu nhảy tới đạp một cái, nhanh như chớp, không biết cậu ra tay kiểu gì mà nhanh như vậy.

Hai người bị đạp trúng eo, ngã rầm xuống đất: “Anh Tinh! Chúng tôi sai rồi! Tha thứ cho chúng tôi đi mà!”

Một người trong đó vội vã sờ tay vào túi quần, cuối cùng lôi ra một tờ tiền mặt nhăn nhúm, đưa bằng hai tay: “Anh Tinh, của ít lòng nhiều mong anh nhận cho.”

“Mày khá được đấy!” Một tên đàn em của Tang Tinh đi tới cầm lấy tiền mặt.

Tên đàn ông còn lại cũng nhanh chóng lấy tiền ra: “Xin anh Tinh vui lòng nhận cho!”

Mẹ nó, bọn họ xui xẻo mới gặp phải Tang Tinh!

Hết cách rồi, tên tuổi của Tang Tinh nổi như cồn, có trời mới biết làm sao một thiếu niên mới mười lăm, mười sáu tuổi mà đánh nhau giỏi như thế.

Giống như đã giỏi đánh nhau từ trong bụng mẹ rồi.

Tang Tinh liếc mắt nhìn tiền mặt rồi mới phất tay: “Được rồi, chúng mày cút đi!”

Hai người như trút được gánh nặng mà đứng dậy, lúc định rời đi thì nghe được Tang Tinh nói: “Đúng rồi, nói cho mọi người biết người tên Tiểu Bạch này là người của tao, chỉ tao mới được cướp!”

“Đã nghe rõ chưa?”

Hai người nghe xong thì bỗng thấy ớn lạnh, bọn họ gật đầu như mổ thóc: “Hiểu rồi anh Tinh! Chúng tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết!”

Tang Tinh lạnh lùng gật đầu: “Cút đi.”

Chờ hai người đi rồi, Bạch Ngọc Câu mới khoác lại ba lô trên lưng, cô cầm tờ mười đồng mới tinh rồi chọc lưng Tang Tinh: “Của cậu này.”

Tang Tinh xoay người: “Không tồi, không tồi.”

Bao nhiêu năm nay đi cướp của người khác, lần đầu tiên cậu thấy có người đưa tiền mặt mới tinh như thế.

Tang Tinh tò mò liếc mắt nhìn bảng tên trên ngực Bạch Ngọc Câu: “Bạch Ngọc Câu...”

“Rất tốt, tôi đã nhớ kỹ cô rồi.”

“Ngao!”

Một tiếng mèo kêu làm mọi người ngẩng đầu lên, Tang Tinh nhìn thấy một con mèo tam thể đứng ở đầu tường: “Còn mèo xấu xí từ đâu chui ra vậy!”

Con mèo này trông thật xấu! Không hiểu sao cậu không thích nhìn thấy con mèo này!

“Tiểu Mỹ!” Bạch Ngọc Câu nhìn mèo, Tiểu Mỹ làm thế nào chạy đến đây được.

Cô vội vàng ám chỉ bằng mắt, chạy mau chạy mau! Không biết Tang Tinh có đánh đập mèo hay không, nếu bị đánh thì Tiểu Mỹ sẽ xong đời mất!

“Đây là mèo cô nuôi à?” Đây là lần đầu tiên Tang Tinh nhìn thấy Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu lên.

Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn con mèo, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ lo lắng.

“Thịch thịch!” Tang Tinh sờ lên trái tim của cậu.

Mẹ nó! Cảm giác này lại tới nữa rồi, giống như khi cậu thấy đại ca xã hội đen, khiến người ta vừa thấy sợ hãi vừa thấy sùng bái, ngưỡng mộ.

Cậu cảm thấy cậu đã làm chuyện gì xấu rồi, chuyện sẽ khiến cậu thấy hối hận.

Sau khi Bạch Ngọc Câu ôm mèo rời đi, cậu mới tỉnh táo lại: “Đi thôi, đi mua que cay.”

Tuy cậu không biết tại sao mình lại có cảm giác như thế, nhưng điều này không quan trọng!

Tang Tinh cậu muốn đối nghịch với tất cả mọi người, muốn cậu thần phục, sùng bái, sợ hãi là chuyện không bao giờ xảy ra được!

Cậu muốn cướp của Bạch Ngọc Câu mỗi ngày!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hừ!

Xuân đi thu đến, Bạch Ngọc Câu đã tốt nghiệp trung học, cô cầm phiếu dự thi ra khỏi phòng học.

Tuy rằng cô làm bài không ra gì nhưng vẫn thấy mệt mỏi.

Cô sờ tờ mười đồng trong túi rồi nhanh chân chạy ra ngoài, ở trước cửa trường học đã có một thiếu niên tóc hồng đang đứng đó nhìn cô.

“Cướp đây.”

Bạch Ngọc Câu đưa tờ mười đồng cho cậu, Tang Tinh nhận tiền rồi cùng cô đi về nhà.

Không biết từ khi nào thì cậu bắt đầu đưa Bạch Ngọc Câu về nhà.

Đương nhiên, theo suy nghĩ của cậu thì đây là thả dây câu dài để bắt con cá lớn.

Bảo vệ tốt cho Bạch Ngọc Câu thì cậu mới có thể cướp mỗi ngày được.

Hai người đi tới ngõ nhỏ, còn mèo tam thể từ trên trời nhảy vào lòng Bạch Ngọc Câu trong: “Ngao!”

“Không cho kêu!” Tang Tinh nhìn con mèo.

“Ngao!”

“Không cho kêu!”

“Ngao!”

Bạch Ngọc Câu bất đắc dĩ nhìn bọn họ cãi nhau, dưới trời chiều cô gái ôm con mèo và cậu trai sóng vai đi về phía trước, để lại những cái bóng thật dài trên mặt đất.

Dần dần bọn họ biến mất không còn tăm hơi.

Trong phòng khách, Bạch Ngọc Câu nhìn Tang Tinh, Tang Tinh nhìn Bạch Ngọc Câu: “Chị đại! Em sai rồi chị đại!”

Cậu đã làm gì vậy trời!

Dám cướp của chị đại suốt ba năm liền!

Tang Tinh chỉ cần nghĩ tới hành động của cậu ở trong phó bản là muốn cho mình hai bạt tai rồi, tại sao cậu lại phản nghịch như thế!

Thật ra Bạch Ngọc Câu chỉ lựa chọn một cái phó bản về cuộc sống hằng ngày của một cô nữ sinh cấp ba bình thường.

Cấp ba kết thúc thì phó bản cũng hoàn thành, rất thích hợp cho người nào muốn trải nghiệm cuộc sống cấp ba một lần nữa.

“Chị đại QAQ!” Tang Tinh tủi thân nhìn Bạch Ngọc Câu.

“Thì ra cuộc sống sinh hoạt của học sinh cấp ba là như vậy!” Bạch Ngọc Câu hơi xúc động.

Cũng không có gì vui cả!

“Tuy nhiên...”

“Tuy nhiên làm sao!” Tim Tang Tinh sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Huhuhu!

“Đi cướp vui như vậy mà cậu không dẫn tôi theo!” Bạch Ngọc Câu hưng phấn liếm môi: “Phó bản tiếp theo chúng ta cùng đi cướp đi!”

“Tôi muốn...”

“Đội của chúng ta sẽ gọi nhóm cướp ba người!”



Bên trong một quán rượu, bốn năm cái bàn ghế bày lung ta lung tung.

Mấy nhân sĩ giang hồ mặc cổ trang đang uống rượu, một người trong đó mở miệng nói: “Các ngươi đã nghe nói gì chưa? Gần đây trên giang hồ có một nhóm người tên là Ba Tên Cướp Thư Hùng(*) xuất hiện ở Trung Nguyên.”

(*) Nguyên văn là 雌雄三匪 thư hùng tam phỉ, thư hùng ở đây vừa có thể hiểu là tên riêng vừa có thể hiểu là trống và mái.

“Thư Hùng” là nói về thuật ngữ âm dương, sự đối đãi qua lại giữa âm và dương, giữa trống và mái. Dù 'Thư Hùng' được giải thích trong từ điển là 'cạnh tranh quyết liệt', nhưng nghĩa gốc chính là “trống và mái”.

“Ba Tên Cướp Thư Hùng à? Ha ha ha ha ha! Một nam một nữ mới là hai người, còn một người nữa đâu?”

Người kia nhỏ giọng nói: “Nghe nói kẻ còn lại không phải là người.”

“Cái gì?”

“Người kia rất thần bí, toàn thân quấn đầy vải trắng, không ai biết nó là nam hay nữ...”

“Hơn nữa, ta nghe nói bọn họ có võ công cao cường, thế nhưng trước giờ bọn họ không cướp của người lớn mà chỉ có thể dọa bọn trẻ con không dám khóc đêm thôi!”

“Hả! Đáng sợ như vậy à! Bọn họ giết trẻ con hả? Sao tàn nhẫn như thế!”

“À... Không phải đâu, bọn họ cướp kẹo của trẻ con, nếu như đứa nào không có kẹo thì sẽ bị trói lại, rồi kêu người lớn trong nhà mang gấp ba phần kẹo và bánh ngọt tới để chuộc người.”

Người vừa suy đoán kia im lặng một lúc lâu “...”

Hóa ra dọa trẻ con không khóc đêm là như thế!

-Hết truyện-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv