Ở căn cứ Vương Triều, không ít người đều thấy tình hình sắc trời đột nhiên thay đổi vừa rồi.
Hoàng Hạo Miểu và một đám người khu A đều vội vã chạy tới biệt thự Mao Mao Trùng sinh sống.
Để Thời Thạch phải ra tay thì chắc chắn có vấn đề lớn.
Bọn họ vừa chạy tới thì thấy một cat girl đang đứng đó, thêm cả một mèo nam tóc hồng nữa
Những người khác đều quỳ dưới đất, cô mèo kia thì vung tay hô: “Có ai mua chức quan không? Có hay không?”
Hoàng Hạo Miểu nhìn một bãi thịt nát trên đất, cộng với một người chết nữa, mà Mao Mao Trùng thì quỳ gối bên cạnh.
Trong lòng anh ta vang lên hồi chuông cảnh báo, vội vàng dùng dị năng tinh thần của mình hòng khống chế hai người kia.
Nhưng rồi sắc mặt anh ta nhanh chóng thay đổi. Sau khi sợi tinh thần lực của anh ta chui vào cơ thể họ thì hoàn toàn mất liên hệ.
“Giết hai kẻ kia mau!” Anh ta gào lên, đám người khác cũng vội tung dị năng của mình ra.
Thoáng cái nào là cầu lửa, cuồng phong, thậm chí trên mặt đất còn có chất lỏng màu đen giống như một con rắn lao về phía Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu đang ngơ ngác hít bạc hà mèo. Cô nhìn mấy kẻ màu đỏ trước mặt: “Người xấu, meo! Đóng cửa thả Tinh Tinh!”
Tang Tinh nghe cô ra lệnh cũng meo một tiếng: “Meo!”
“Bịch Bịch!”
Toàn bộ người đang phóng dị năng đều quỳ gối xuống đất.
Bọn họ nhìn chằm chằm hai người mèo trước mặt mình, cuối cùng đã hiểu vì sao ngoại trừ hai người thì toàn bộ người khác ở đây đều quỳ.
Dưới sự đè nén trọng lực này họ không muốn quỳ cũng không được!
“Meo meo meo! Để bổn Đại vương tới giải quyết các ngươi!” Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái trên tay loạng choạng bước đến.
Cô vung tay lên chém, cứ thế đám người kia bị cô xử hết trong tư thế quỳ.
Tóc vàng nhìn hành vi khủng bố của họ mà không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tuyệt vời! Căn cứ này xong đời rồi!
Từ từ! Nếu căn cứ này xong đời rồi thì sau này họ đi đâu?
Tóc vàng: “!!!”
“Được rồi, bình thân đi!” Bạch Ngọc Câu cất lưỡi hái đi. Cô tới bên cạnh Vi Dương đỡ anh ta lên
“Để anh chịu khổ rồi, Sen Đại tướng quân! Anh có thể cho tôi thêm chút bạc hà mèo không?”
Vi Dương: “…”
Hết rồi! Thật sự hết rồi!
Tang Tinh gỡ bỏ trọng lực trên người mọi người xuống. Cậu bước tới cạnh Bạch Ngọc Câu: “Đại vương, chúng ta đi dò xét lãnh địa thôi!”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Meo ~”
“Mấy người các anh lái xe theo.” Tang Tinh chọn mấy tên không có cảm giác tồn tại.
Sau đó cậu chỉ Mao Mao Trùng, Tóc vàng và Vi Dương: “Mấy người thì đi báo cho toàn bộ căn cứ chuẩn bị đón tiếp thật tốt, meo!”
Ha! Cậu mới thông minh làm sao!
Loại bỏ hết mấy người biết tranh sủng này đi!
Như thế chị đại sẽ không bị âm mưu quỷ kế của họ mê hoặc!
————
“Chú ý, các khu hãy chú ý!”
“Đám người cầm quyền vốn làm mưa làm gió ở khu A đã chết, căn cứ Vương Triều sẽ được Mèo Đại vương tiếp quản!”
Câu thông báo này phát tới ba lần, âm thanh truyền đi khiến không ít người nhận ra đó là giọng của Mao Mao Trùng.
Có người đang bận rộn, có người đang chờ chết nghe được thông báo đều có phần không tin nổi.
Cổ Thính Lương ở phòng nghiên cứu nghe được thông báo mà có phần nghi ngờ cuộc đời. Tất cả họ đều dời đi ngay trước khi mạt thế tới.
Là những nhà nghiên cứu hàng đầu, tính mạng của họ liên quan tới toàn bộ Lam Tinh.
Nhưng sau đó họ lại bị những người ở căn cứ này bắt ép tới đây.
Kế đến thì họ cũng dần biết được hành động của một số người cầm quyền trong căn cứ này.
Lạm sát kẻ vô tội, lộng hành bừa bãi.
Đây không phải thứ họ muốn thấy. Vốn dĩ họ muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng lại bị mấy người dị năng cấp cao khống chế.
Sao họ trốn đi được chứ?
Nhờ Mao Mao Trùng bảo họ cứ ở lại đây trước, ít nhất Mao Mao Trùng có thể bảo vệ họ chu toàn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chúng chết hết rồi? Đây là tiếng của Mao Mao Trùng đúng không?” Cổ Thính Lương hơi không tin nổi.
Đám nhân viên nghiên cứu còn lại cũng nhìn nhau.
Ngay lúc bọn họ đang thắc mắc thì cửa phòng nghiên cứu được mở ra. Một cô mèo mắt đối mắt với Cổ Thính Lương.
Bạch Ngọc Câu chỉ cô ấy: “Meo meo meo! Áo blouse trắng!”
“Chạy mau!” Cô kéo Tang Tinh bên cạnh chạy ra ngoài, đáng sợ quá đi!
Kinh khủng quá!
Áo blouse trắng!
Áo blouse trắng sẽ thiến! Áo blouse trắng sẽ chích thuốc! Áo blouse trắng sẽ đặt cô lên bàn mổ rồi rạch bụng cô ra!
Cổ Thính Lương: “???” . Truyện Đam Mỹ
Áo blouse trắng của cô ấy làm sao? Có vấn đề gì à!
Cổ Thính Lương cúi đầu nhìn bộ quần áo bảo hộ của mình, có cái gì đâu chứ, quần áo rất sạch sẽ, ngày nào cũng khử trùng.
Khoan đã! Cat girl ở đâu ra thế!
Sao trên thế giới này vẫn còn cat girl hả? Chẳng lẽ đây chính là Mèo Đại vương trên thông báo vừa rồi ư?
Mấy tay đàn em mới nhận lúc đầu đi sau Bạch Ngọc Câu thấy cô lao ra ngoài nhanh như chớp cũng vội vàng chạy theo cô.
Bạch Ngọc Câu kéo Tang Tinh chạy một mạch, chạy thẳng tới một cửa sắt to mới dừng lại.
Cô vỗ ngực: “Nguy hiểm thật! Tinh Tinh à nếu ban nãy bản Đại vương không kéo tay cậu chạy thì cậu đã bị thiến rồi đó!”
Tang Tinh: “!!!”
“Đáng sợ quá đi!”
Bạch Ngọc Câu đột nhiên ôm bạc hà mèo hít vài phát: “Không ngờ chỗ này lại có áo blouse trắng đáng sợ thế! Dọa chết mèo rồi!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Uầy! Không ngờ áo blouse trắng đáng sợ thế cơ, dám thiến cả Tang Tinh!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Áo blouse trắng đáng sợ quá đi mất, may là ta không có trứng để thiến!”
Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Mi nói xem phải chăng chúng ta không có trứng vì lúc xuất xưởng đã bị cắt rồi không?”
Hệ thống Đánh Dấu: “[Sợ hãi!]”
Hệ thống Tu Tiên: “…”
“Úi? Ở đâu thế này?” Bạch Ngọc Câu nhìn cánh cửa sắt to cao, bên trong cổng sắt đang có rất nhiều người lén lút quan sát.
Cô vừa ngẩng đầu đã thấy trên cửa sắt treo một tấm biển: “Khu chữ như gà bới, meo?”
Có đàn em nghe cô nói vậy thì yếu ớt đính chính: “Đây là khu D.”
“Khu đệ là khu gì cơ?” Cô đưa tay đẩy cửa, cánh cửa phát ra tiếng kêu rồi ngã gục.
Mọi người nhìn cánh cửa dù bị vài người dị năng dùng vũ lực phá còn không hỏng thế mà bị cô đẩy nhẹ một cái là đổ.
Mọi người: “!!!”
Không ngờ Mèo Đại vương khủng bố vậy luôn!
Bạch Ngọc Câu ôm một đống lớn bạc hà mèo đi vào. Cô thấy người ở đây đều rúc trong phòng, chỉ có một đứa trẻ đứng bên ngoài nhìn cô.
Đứa trẻ kia ăn mặt rách rưới, khuôn mặt của cô bé cũng gầy gò. Cô bé ngây ra đứng đó xoa xoa những ngón tay bẩn của mình.
“Tôi thấy bé rồi, meo!”
Bạch Ngọc Câu vung đuôi đi tới, cô ngồi xổm trước mặt cô bé và nhìn bé.
Cô nhớ lúc còn là một con mèo cô thường ngồi xổm trên bức tường đại học rồi quan sát con người đi tới đi lui.
Cô từng nhìn thấy con sen nhỏ này rồi, hình như… hình như…
Cô nghĩ mãi không ra.
Cô bé nhìn cô “Meo meo ~”
“Meo ~” Bạch Ngọc Câu thoáng vui vẻ nhìn con sen nhỏ này: “Tôi là Mèo Đại vương! Bé phải gọi tôi là Đại vương, meo~”
Cô bé vươn tay muốn chạm vào tai mèo, nhưng rồi lại liếc bàn tay bẩn thỉu của mình: “Đại vương meo~”
“Không phải Đại vương meo~ là Đại vương ~”
“Đại vương ~”
Bạch Ngọc Câu cười he he. Cô lấy ra một con cá khô còn sót lại đưa cho cô bé: “Ăn cá khô đi!”
Cô nhớ rồi, trước đây con sen nhỏ này từng đút cá khô cho cô.
“Tên bé là gì? Tôi tên Tiểu Bạch, meo ~” Bạch Ngọc Câu chỉ Tang Tinh bên cạnh giới thiệu: “Đây là Tinh Tinh, meo ~”
Cô bé nhận cá khô cắn một miếng, đôi mắt chớp chớp nói: “Em tên Tú Tú, meo~”
“Sao bé bẩn thế?” Bạch Ngọc Câu ngơ ngác nhìn cô bé trước mặt.
Cô không hiểu tại sao người ở chỗ này lại bẩn tới vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ban nãy cô nhìn thấy rất nhiều người ở khu đệ đều ăn mặc quần áo rách rưới.
Tú Tú ăn cá khô: “Vì bọn em nghèo, không có tiền.”
Bạch Ngọc Câu đặt mông ngồi xuống đất, cái đuôi phía sau vung vẩy qua lại quấn eo cô, đong đưa trên đùi.
Bảo sao!
Bảo sao chỉ cần 99 cá khô là mua được chức quan mà họ không mua!
Thì ra cô bị lừa!
Ở đây đều là người nghèo! Làm gì có cá khô chứ!
Cô quay đầu nhìn Tang Tinh với gương mặt đẫm lệ: “Tinh Tinh meo, chúng ta bị lừa rồi QAQ!”
Tang Tinh thấy dáng vẻ tủi thân của chị đại làm cậu vội vàng nói: “Em sẽ tóm hai kẻ lừa đảo kia tới đây!”
Đàn em vừa nói đây là khu D nghe vậy thì can đảm nói: “Đại vương, tuy chúng ta nghèo, nhưng những kẻ vừa bị Đại vương giết thì rất giàu có.”
Có thứ gì tốt chúng đều để hết trong nhà mình, từ tinh hạch, thuốc lá, rượu ngon, vàng bạc châu báu, cho tới quần áo sạch sẽ xa hoa.
Đương nhiên họ không được chia phần những thứ này nhưng đám Triệu Hoài, Thời Thạch thì khác.
Bạch Ngọc Câu nhìn anh ta: “Tốt quá, meo! Tôi sẽ nhớ kỹ anh!”
Cô nhớ người này vừa nói hai câu, cả hai câu đều rất có ích.
Cô đứng dậy: “Bản Đại vương phong anh làm Sen quân sư!”
Đàn em kia vừa nghe cô bảo sẽ nhớ kĩ mình, anh ấy vốn đang thấy sợ hãi, ngờ đâu Đại vương trực tiếp phong anh ấy làm quân sư!
Đó là quân sư!
Anh ấy vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn Đại vương, từ nay về sau em theo Đại vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”
Anh ấy vui mừng nhìn người bên cạnh mình, mà những người xung quanh cũng nhìn anh ấy bằng ánh mắt hâm mộ.
Cho tới khi anh ấy thấy Tang Tinh, Tang Tinh đang nhìn chằm chằm mình, thế là anh ấy vội cúi đầu.
A a a! Sợ quá đi mất!
“Được! Giờ chúng ta đi cướp chiến lợi phẩm thôi!” Bạch Ngọc Câu nhấc chân đi. Bước được hai bước cô lại dừng: “Bọn họ sống ở đâu?”
Quân sư vội cười nịnh nọt: “Đại vương, ngài theo tôi đi ~”
Anh ấy đi trước dẫn đường, Bạch Ngọc Câu dẫn một đám đàn em kèm theo con sen nhỏ đi theo.
Cho tới khi Bạch Ngọc Câu tới một căn biệt thự, cô ngẩng đầu lên nhìn: “To ghê, meo!”
Đám người bị cô vặt đầu có tiền như vậy ư?
Nhưng giờ hình như toàn bộ số nhà to này đều thuộc về cô!
Cô đẩy cửa biệt thự ra, bắt đầu cuộc săn tìm kho báu.
Quân sư và một đám đàn em thấy cô ném đầy tinh hạch trên đất, lại quăng thuốc rồi rượu sang một bên.
Bạch Ngọc Câu nhìn đám rác rưởi này mà không thể tin được: “Đây là bãi rác hả, meo?”
“Sao toàn là thứ vô dụng thế!”
Cá khô đâu rồi? Meo meo meo! Ngay cả bạc hà mèo cũng không có! Đồ chơi mèo càng không!
Quân sư nghe cô nói xong, liếc nhìn đống rác rưởi trên mặt đất mà im lặng một lúc.
Anh ấy ngẫm nghĩ rồi mở miệng nói: “Đại vương, tôi nghĩ sai rồi, ngài đi theo tôi đi.”
Anh ấy dẫn Bạch Ngọc Câu rời biệt thự tới một hồ chứa nước cách đó không xa.
Hồ chứa nước này là nơi cung cấp nguồn nước và thịt cá cho đám người cầm quyền ở khu A.
Chỉ có người ở khu A mới ăn được thịt cá, người khu khác đều bị nghiêm cấm tới đây.
Anh ấy nhìn hồ chứa nước khổng lồ rồi nói: “Đến rồi, chỗ này mới đúng…”
Anh ấy chưa nói xong đã thấy cat girl Đại vương phấn khích meo meo meo: “Đây là thiên đường, meo!”
Bạch Ngọc Câu nhìn hồ nước to phía trước: “Bản Đại vương đã ngửi được mùi cá rồi!”
Đây không phải thiên đường thì là gì!
Cô nhảy ùm ngay vào, sau đó không còn động tĩnh nào nữa.
Quân sư: “Đại vương!”
Vẫn không thấy động tĩnh..
“Đại vương!”
Vẫn không thấy gì.
Hai mươi phút sau, quân sư nhìn thấy trên mặt nước còn không nổi lên chút bong bóng nào. Anh ấy mở to hai mắt tìm bóng dáng của Mèo Đại vương
Nhưng mặt nước kia hoàn toàn yên tĩnh
“Đại…Đại vương?”
Toang rồi! Đại vương chết đuối!!!