Tiểu Quy Mô Chiến Tranh

Chương 6



Khi Trầm Hàn đi làm tiến vào thang máy thì đụng phải Trần Xuyên, cái tên kia vẫn mặc bộ quần áo mà mình tặng. Trầm Hàn dưới đáy lòng hung hăng khinh bỉ hắn, vì ngại còn có người khác xung quanh cho nên không thể khinh bỉ làm lộ quá, mặt ngoài vẫn cười xớ lớ chào hỏi: “Tổng giám đốc, sớm a.”

“Không còn sớm.” Trần Xuyên cười: “Đã qua giờ làm việc 1 tiếng 7 phút.”

Con mẹ nó! Không phải anh cũng vậy sao! Trầm Hàn cố nở nụ cười nói: “À không, ngày hôm qua tôi kiểm tra bản thiết kế muộn quá.”

“Vậy chắc mệt nhỉ, buổi sáng đi muộn cũng không đáng trách. Giống tôi nè, tối hôm qua lên giường từ sớm mà lại bị tiếng ngáy của chủ nhân phòng cách vách làm cho không thể ngủ nổi. . . . .”

Trầm Hàn khóe mắt run rẩy. Mẹ nó, muốn diễn trò với tôi? Được thôi, chấp anh luôn! Trầm Hàn ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Vậy cũng không tốt nha, dạo này phòng ốc xây càng lúc càng tệ, chủ nhân phòng cách vách ở chỗ tôi hơn nửa đêm mới về nhà, lúc về còn đem cửa đá bang bang bang, một chút khái niệm đạo đức cũng không có.”

Trần Xuyên trừng hắn, Trầm Hàn liếc cái xem thường. Anh nghĩ làm khó dễ được tôi chắc!”

Lục thư ký ở phía sau cười trộm, ho khan nói: “Tôi nhớ không lầm tổng giám đốc anh với Trầm quản lí hình như là hàng xóm thì phải.” Trước đó sợ quần chúng nghị luận, hai người đã sớm tuyên bố với bên ngoài cả hai là hàng xóm.

Gió lạnh vù vù, tất cả người trong thang máy đều run lên.

Trần Xuyên có điểm xấu hổ, vội chuyển đề tài: “Hơn nửa đêm kiểm tra bản thiết kế, Trầm quản lí vất vả như vậy có phải là muốn nhanh chóng hoàn thành bản thiết kế không?”

Trầm Hàn cười đắc ý: “Cũng không phải. Dù sao ăn cơm của công ty thì cũng nên làm ra chút thành tích.”

“Nói vậy, tuần này có thể xem bản thiết kế không?” Trần Xuyên cười đến hai mắt tỏa sáng.

. . . . . . Mẹ nó, lại chơi tôi!

Nhiều người như vậy, Trầm Hàn vẫn còn muốn giữ chút mặt mũi, vì thế vỗ ngực cam đoan: “Tổng giám đốc ngài yên tâm đi, tuần này nhất định sẽ có bản thiết kế đưa cho ngài xem.”

Chữ “ngài” vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Trần Xuyên cười đến vui vẻ: “Vậy tôi chờ nha.”

Ra cửa thang máy, Trầm Hàn liền không giả bộ nữa, gương mặt biến xanh như dây mướp. Vào cửa phòng bộ thiết kế lại càng phát hỏa, chỉ xuống đất rống: “Ai quét sàn nhà vậy! Bụi đầy như thế này mà cũng không thấy hả!?”

Nhân viên bộ thiết kế người người sợ sệt, Tiểu Trương nhẹ giọng nói với đồng nghiệp: “Giọng điệu kiểu này bảo đảm quản lí lại bị ai phê bình rồi!”

Lúc sau, Trầm Hàn triệu tập mọi người họp, nói: “Buổi trưa cho mọi người nghỉ đi ra ngoài xem xét thị trường.”

Mọi người có điểm ngạc nhiên, sau khi bốn mắt nhìn nhau mới lộ vẻ mừng rỡ. Ai cũng thích đi chơi, tuy rằng chỉ có nửa ngày.

Trầm Hàn dừng hồi lâu mới hắt mọi người một gáo nước lạnh, nói: “Tất cả đi dạo ở trong siêu thị chú ý đồ dùng, đồ chơi của trẻ con, ngày mai nộp báo cáo cho tôi.”

“A!”

Trầm Hàn cười đến gian trá: “Tốt nhất là phân tổ làm việc, mau chóng tiến hành đi.”

“Quản lí anh thật không phúc hậu!”

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí.” Trầm Hàn cười đến vô tội, khi quay đầu nhìn đến Thạch Qua thì nụ cười có điểm cương, đứng đắn nói: “Cậu cố làm cho tốt.”

Thạch Qua cười lại với hắn, cúi đầu xuống.

Đến lúc Trầm Hàn ra khỏi văn phòng, trong đại sảnh chỉ thấy Thạch Qua ngồi một mình vẽ bản thảo. Trầm Hàn đi tới hỏi: “Cậu không đi ra ngoài sao?”

Thạch Qua ngượng ngùng cười: “Tôi không quen thuộc đường phố ở đây, đi ra ngoài chỉ sợ lãng phí thời gian.”

Trầm Hàn suy nghĩ một hồi, Thạch Qua không quen với các đồng nghiệp, không chừng không có ai dẫn hắn chung.

Được rồi được rồi, Trầm Hàn thừa nhận chính mình không có khí phách, ngày hôm qua luôn miệng­ cảnh cáo chính mình phải nhẫn tâm với Thạch Qua, nhưng giờ lại không đành lòng .

Hắn ảo não thở hắt ra, nghiêm mặt nói: “Vậy theo tôi ra ngoài đi.”

Thạch Qua ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vui sướng, chần chừ hỏi: “Có thể sao?”

“Có cái gì mà không thể chứ. Nhanh chút, đừng lãng phí thời gian.”

Thạch Qua xác nhận xong mới đứng dậy mặc áo khoác, Trầm Hàn nhìn quần áo hắn, nhíu mày nói: “Cậu làm sao vậy, trời lạnh như thế mà mặc ít quần áo vậy?”

Thạch Qua cười: “Tôi cảm thấy được mà.”

“Được cái rắm! Ngày mai mặc nhiều quần áo hơn đi, nếu người khác thấy lại nói tôi ngược đãi cậu.”

“Vậy được.” Thạch Qua cười đến thực thoải mái.

Đi siêu thị xong cũng không có thu hoạch gì, Trầm Hàn cảm thấy thật nhàm chán dẫn Thạch Qua đi ngồi quán cà phê ngoài trời.

Trầm Hàn tự nói với mình cái này không có gì to tát. Bạn bè mà, ngẫu nhiên ngồi uống cà phê tâm sự chuyện cũ cũng đâu có sao, chỉ cần mình không làm chuyện vớ vẩn thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Trầm Hàn khuấy cà phê, bưng lên nhấp một hớp, chất lỏng ấm áp vào bụng, hắn nheo mắt cười, thật là thoải mái a.

Thạch Qua buồn cười nhìn biểu tình của hắn, bộ dạng khi Trầm Hàn mỉm cười xem là tốt nhất.

Trầm Hàn cảm giác được tầm mắt của hắn dừng ở trên mặt mình, trong lòng nói thầm có cái gì đẹp mà nhìn rồi cúi đầu khuấy cà phê hỏi: “Cậu ở nước ngoài sống tốt không?”

“Tốt, có người thân chiếu cố mà. Tuy lúc đi trong lòng còn nhớ tới chút chuyện đã xảy ra nhưng sau cũng là hết rồi.”

Trầm Hàn có điểm xấu hổ, nghĩ có lẽ nếu nói ra thì tốt hơn, ngẩng đầu nhìn Thạch Qua: “Cậu cũng biết con người tôi rồi, vô tâm vô phế, theo đuổi người cũng chỉ vì nhất thời cảm thấy thú vị, chơi đã xong cũng không còn hứng thú nữa. Huống hồ con người tôi không chịu nổi tịch mịch, tôi thích cuộc sống náo nhiệt. . . . . “

Thạch Qua đáp: “Tôi biết, cá tính của anh với tôi giống như hai thái cực khác nhau.”

“Chính xác!” Trầm Hàn búng tay nói: “Kì thật không phải việc cậu xuất ngoại làm chúng ta chia tay, đó chẳng qua chỉ là ngòi nổ thôi, còn có rất nhiều rất nhiều vấn đề khác.”

“Nói cho cùng là anh không muốn ở chung với tôi nữa.”

Trầm Hàn “a” một tiếng, vẫn thành thực nói: “Có thể coi là vậy.”

Thạch Qua cười: “Tôi hiểu.”

“Tôi biết tôi không tốt. Lúc đầu tôi thật sự có hơi ác liệt, rất đáng bị người khinh bỉ.”

Thạch Qua dời mắt sang chỗ khác nhìn xe cộ qua lại tấp lập trên đường, thản nhiên mở miệng: “Kì thật anh rất tốt, biết chiếu cố người khác, giống như bây giờ vậy. Người ta hay nói khi yêu mình chỉ nhìn thấy ưu điểm của đối phương, tôi xem như hiểu được rồi.”

Trầm Hàn run run, lời này của Thạch Qua là ám chỉ gì đây?

Thạch Qua quay đầu nhìn hắn, trong mắt quang mang chớp, nói: “Tôi biết anh là người tốt.”

Trầm Hàn ha ha cười gượng, trong đầu hung tợn mắng. Mẹ nó! Làm cái mông gì mà nói nhiều thế chứ! Lão tử đã sớm qua thời ngây thơ rồi! !

Lúc Trầm Hàn trở về bị Trần Xuyên ngăn ở trong thang máy.

Trầm Hàn liếc hắn, chửi thẳng vào mặt: “Tôi cảnh cáo anh đó, tâm trạng lão tử đang khó chịu, anh tốt nhất đừng có chọc tôi!”

Trần Xuyên giọng điệu chua lét nói: “Em không phải vừa cùng tình nhân cũ hẹn hò trở về sao? Tâm tình khó chịu cái gì? Lừa quỷ chắc!”

Trầm Hàn mắng: “Anh đừng có dùng cái giọng điệu giống như bắt kẻ thông dâm nói chuyện với tôi! Người khác nhìn vào không biết chuyện còn tưởng hai ta có tình ý đó!”

“Bắt kẻ thông dâm?” Trần Xuyên cười: “Tôi bắt cái gì chứ? Tôi còn ước gì em mau bị ai hốt lẹ đi, đỡ phải cả ngày cứ dùng ánh mắt oán nhận nhìn tôi!”

Mẹ nó, thứ đàn ông không biết xấu hổ!

Trầm Hàn lười cùng hắn so đo, nói: “Vậy thôi, còn bây giờ anh muốn làm gì đây? Muốn vào thì nhanh vào, muốn ra thì mau cút ra, anh ngăn ở cửa làm cái gì? Tính làm môn thần giữ cửa à?”

Trần Xuyên tự biết đuối lí, xê dịch chân cho Trầm Hàn đi ra. Trầm Hàn hứ một cái, hai tay đút túi quần đi ra ngoài, sau đó nghĩ đến cái gì mới quay đầu cười khẽ, nói: “À đúng rồi, anh về sau không cần lo lắng tôi sẽ dùng ánh mắt oán hận nhìn anh nữa, mùa xuân thứ hai của lão tử sắp tới rồi.”

Trần Xuyên vừa nghe hai mắt không tự chủ mở lớn, trừng mắt nhìn Trầm Hàn tiến vào cửa. Trầm Hàn cách cánh cửa sắt vẫy vẫy tay với hắn, trên mặt tươi cười khỏi nói có bao nhiêu sáng lạn.

Trần Xuyên hung hăng mắng: “Đúng là không biết xấu hổ!”

Buổi sáng ra khỏi cửa phát hiện trên đường mấy cửa hàng đều treo quảng cáo chúc lễ tình nhân vui vẻ, Trầm Hàn mới giật mình nhớ hôm này là lễ tình nhân.

Bước qua đại sảnh, một cô nàng trong đại sảnh gọi: “Trầm quản lí chờ xíu, anh có quà nha.”

Trầm Hàn cứ tưởng lại là cô nàng nhàm chán nào tặng, vẫn tươi cười hướng quầy ký nhận sau đó nói lời cảm ơn, ôm hộp quà đóng gói đẹp đẽ đi lên lầu.

Tiến vào bộ thiết kế, hắn liền không khách khí đem hộp quà ném cho Tiểu Trương bảo giải quyết.

Nhân viên bộ thiết kế đối với cái này dù thấy nhưng không thể trách, cười trên nỗi đau của người khác thầm nghĩ không biết lại là cô gái đáng thương nào đây.

Lúc vừa tới bộ thiết kế, các cô cũng giống như những người khác bị vẻ ngoài bảnh bao của Trầm Hàn mê hoặc. Nhưng về sau, nhìn ra bản chất thật của Trầm Hàn, nếu có người hỏi nhân viên bộ thiết kế Trầm Hàn là người như thế nào, bọn họ cơ bản sẽ tóm gọn trong 4 chữ: Mặt người dạ thú!

Thạch Qua đột nhiên đứng dậy, ngăn lại động tác muốn mở hộp quà của Tiểu Trương, đoạt lấy hộp bước vào văn phòng của Trầm Hàn, đem hộp để xuống trước mặt hắn nói: “Tự mình mở ra.”

Trầm Hàn liếc một cái: “Thạch Qua, cậu biết cậu đang làm gì không? Tôi chính là thủ trưởng của cậu, thái độ của cậu vậy là sao?”

Thạch Qua giọng điệu vẫn cường ngạnh như trước, nhưng nói nhiều hơn mấy chữ: “Mời quản lí tự mình mở ra.”

Trầm Hàn “a” một tiếng, trong lòng rống to. Má ơi, không phải là của hắn tặng chứ?

Trầm Hàn thu hồi tầm mắt, cầm văn kiện lật xem giả bộ bình thản như không có gì: “Được rồi, tối nay tôi mở, không có việc gì cậu trước hết ra ngoài đi.”

Thạch Qua đứng yên lặng một hồi mới xoay người đi ra ngoài.

Chờ Thạch Qua vừa đi, Trầm Hàn liền nhẹ nhõm. Hắn đi ra bên ngoài cửa sổ nhìn xuống, phân vân không biết đem cái này ném xuống có trúng người ta không.

Đáng tiếc dưới lầu người đến người đi , ném xuống trúng người tỉ lệ cực cao. Trầm Hàn dám mạo hiểm, đơn giản liền bỏ ý định.

Mẹ nó, Thạch Qua này muốn làm gì chứ! Fuck, thực đúng là rước cho mình phiền toái!

Hắn gọi điện thoại cho Phương Kỳ, rên rỉ: “Cứu mạng a!”

Phương Kỳ cấp tốc lao xuống, thuận đường thu vài hộp chocolate mới chạy vào văn phòng Trầm Hàn, nhìn hắn một cái rồi nói: “Cậu làm cái gì a, không phải vẫn tốt đấy sao? Tôi tưởng cậu bị Thạch Qua cưỡng gian chứ!”

“Cưỡng gian tính cái gì, tôi cũng có thể cưỡng gian lại! Cái này giờ phải làm sao bây giờ?” Trầm Hàn chỉ chỉ gói đồ trên bàn.

“Là hắn tặng?”

“Không phải hắn tặng thì tôi gọi cậu làm cái gì?”

“Hắn đã tặng cho cậu thì gọi tôi cũng vô dụng.” Thạch Qua quả nhiên nhịn không được xuất chiêu rồi.

“Mẹ nó, cậu còn cười trên nỗi đau của người khác hả, nhanh chút mở ra nhìn thử cái coi.” Trầm Hàn đẩy đẩy.

“Cũng không phải bom, cậu căng thẳng như vậy làm gì!” Phương Kỳ không còn gì để nói với hắn, lấy tay rút sợi ruy băng bằng lụa. Bên trong là một bộ đồ ăn xinh đẹp làm bằng gỗ, hoa văn điêu khắc thực tinh tế.

Phương Kỳ vui mừng, lấy ra chiếc đũa xem: “Chậc chậc, xem ra hắn rất hiểu cậu nha, biết cậu thích sạch sẽ. Cái này rốt cuộc muốn cậu đang dùng cơm cũng có thể nhìn, thật là đẹp.”

Trầm Hàn cũng có chút kinh ngạc. Hắn thích những món đồ vừa tinh mỹ mà vừa có thể dùng được, hừ lạnh một tiếng giật lại chiếc đũa: “Nói thế nào cũng đã ở chung rất lâu, sao lại không biết tôi thích cái gì.”

“Xem ra người tặng lễ đã tặng đến tâm cậu rồi.”

“Cậu nói xem Thạch Qua này từ lúc nào thông minh như vậy rồi? Trước kia sinh nhật tôi hắn cũng đâu có biểu hiện gì đâu.”

“Bây giờ khác với ngày xưa.” Phương Kỳ cầm lên một cục chocolate cắn, sau đó nói tiếp: “Trần Xuyên có biểu hiện gì không?”

“Hắn hả? Thôi dẹp đi.” Trầm Hàn đem chiếc đũa thả lại. “Thật đúng là đầy đủ a, ngay cả thìa cũng có.” Hắn thật sự thích bộ đồ dùng này, gói kỹ lại một lần nữa, chuẩn bị tan tầm mang về nhà.

Phương Kỳ hỏi: “Cậu lấy thật hả?”

“Mắc gì không lấy, dù sao cũng là hắn tặng cho tôi.” Trầm Hàn nói đến hợp tình hợp lý, sắc mặt biến thật nhanh.

“Cậu thiệt tình, đúng là da mặt dày.”

“So ra vẫn còn kém người tự kỉ nào đó, tự lên trang web công ty post bài khen Phương Kỳ thật đẹp trai.”

“Được rồi, tôi nói không lại cậu, mà nói chứ tôi thật chờ mong phản ứng của Trần Xuyên.”

“Đồ biến thái.”

“Cám ơn đã khích lệ.” Phương Kỳ không thèm để ý cười một tiếng, cầm chocolate xong liền bỏ đi.

Giữa trưa, Trầm Hàn cùng Phương Kỳ vẫn tiếp tục đi đến nhà ăn nhân viên ăn cơm. Đang gọi cơm, hắn bị Phương Kỳ kéo đến ngồi bên cạnh Thạch Qua.

Phương Kỳ hướng Thạch Qua tươi cười chân thành chào hỏi: “Còn nhớ tôi không?”

“Phương Kỳ.”

“Wow, trí nhớ không tồi nha!”

Thạch Qua ngượng ngùng cười, sau đó đem tầm mắt chuyển đến người Trầm Hàn. Trầm Hàn đầu lưỡi đi lòng vòng, không được tự nhiên nói: “Cám ơn.”

Thạch Qua lắc đầu: “Nhìn thấy thuận tiện nên mua, tôi nghĩ anh sẽ thích.”

Trầm Hàn cũng hơi thành thực nói: “Tôi rất thích, trước giờ chưa có người nào tặng đồ như vậy cho tôi.”

“Anh thích là tốt rồi.”

Kế tiếp liền không nói chuyện nữa, không khí cũng trở nên xấu hổ .

Phương Kỳ nhìn hai người bọn họ, âm thầm cười nhạo. Không được, tình huống này xem ra chuyện tốt gần tới rồi. Trần Xuyên huynh, huynh tự cầu nguyện đi.

Sau đó Thạch Qua mở miệng hỏi: “Sau khi tan tầm có làm gì không?”

Trầm Hàn vừa nghe lời này đã cảm thấy không ổn, nói thẳng: “Có việc.”

Thạch Qua a một tiếng, biểu tình giống như không để ý.

Đột nhiên có một cô gái bước lại, đỏ mặt hỏi: “Trầm quản lí, nghe nói anh với tổng giám đốc ở gần nhà phải không?”

Trầm Hàn cười gật đầu: “Ai cũng biết mà.”

“Vậy tổng giám đốc đã quen với ai chưa. . . .”

“Thật có lỗi, anh ta không ở một mình.” Trầm Hàn không đợi đối phương nói xong liền trực tiếp dội một chậu nước lạnh.

Phương Kỳ ở một bên phốc một tiếng lập tức bị sặc, khụ khụ không ngừng, ho đến sắc mặt đỏ bừng. Thạch Qua vội vàng lấy khăn tay cho hắn, thân thiết hỏi: “Anh không sao chứ?”

Nữ nhân viên buồn bã rời đi. Trầm Hàn có vẻ thích thú, tiếp tục ăn cơm.

Phương Kỳ cũng ngừng ho khan chụp vai Trầm Hàn nói: “Cậu như vậy cũng quá không phúc hậu rồi đó?”

Trầm Hàn nhún vai: “Tôi đâu có nói sai. Trần Xuyên ở với OK mà.”

Phương Kỳ đổ mồ hôi lạnh: “Người ta làm sao biết cậu nói OK là con chó chớ!”

“Đó không phải chuyện tôi nha, ai bảo người ta tự hiểu lầm.”

Thạch Qua không hiểu bọn họ đang nói cái gì, ăn cơm xong liền thu dọn, nói: “Quản lí từ từ ăn, tôi đi trước.”

Chờ Thạch Qua vừa đi, Phương Kỳ liền trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi cảm thấy kì thực cậu vẫn còn để ý Trần Xuyên.”

“Bộ có sao?” Trầm Hàn nói xạo, hạ thấp giọng: “Tôi cũng vì muốn tốt cho cô gái kia thôi. Trần Xuyên không phải thích nam nhân à, thay vì để người ta chờ đợi trong vô vọng không bằng sớm một chút đánh vỡ mộng.”

“Được rồi, dù sao hai người các cậu đều thích chơi trò ép buộc.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv